Vừa rời khỏi, một bên một lão sư đã tò mò hỏi "Kha lão sư, ngài thấy chuyện này có gì đó bất thường không?"
Kha lão sư vừa đi vừa lạnh mặt, cũng phải gật đầu "Ừm, quả thật vô cùng quỷ dị.
Để khiến một người tự nguyện đem hết bí mật nói ra ngoài như vậy, hẳn đã có người động tay động chân."
"Ngài nghĩ là ai có đủ khả năng?"
Kha lão sư suy tư một lúc nói "Tố Tố dù tính cách có chút tệ nhưng thiên phú thì không thể chối bỏ, muốn vô thanh vô thức động tay chân lên người con bé thì người này phải có thực lực phía trên!"
Vị lão sư kia thở dài "Trước kia học viện chúng ta có Vân Dương là thực lực cường hãn nhất mà đã mất tích, giờ chỉ còn lại Tố Tố." nhưng sau đó ông chuyển sang ngạc nhiên "Dễ dàng làm điều đó thì chỉ có thể ở trong học viện, người này là một học sinh?"
Càng nghe thì càng cảm thấy hợp lý, nhưng làm thế nào có thể qua mắt được các lão sư cơ chứ?
"Chuyện này chúng ta cần điều tra thêm!"
_____
Sau lần đó, Bạch Tố Tố đã bị trừng phạt bằng cách quét dọn sân trường, vì nể mặt Phan lão sư mà cho cô ta hình phạt nhẹ nhất.
Tuy nhiên điều đó đối với Bạch Tố Tố chẳng khác nào kêu cô ta đi chết, hình tượng trước giờ xây dựng đều đổ sông đổ biển.
Đan viện, Bạch Dạ nhàn nhã ngồi trên ghế xem y thư, lần trước luyện mấy lần mà vẫn thất bại, nên nàng phải bỏ ra một đống thời gian coi lại mấy quyển sách.
Tiểu Bạch vuốt vuốt bộ lông của mình, sực nhớ ra liền hỏi Bạch Dạ "Chủ nhân, lần trước ta có đi ngang qua chỗ Xấu Xấu (Bạch Tố Tố) thì thấy có một đám lão già kiểm tra gì đó trên người của cô ta.
Có khi nào sẽ phát hiện ra loại độc ngài hạ không?"
Thay vì thể hiện thái độ, Bạch Dạ vẫn thần sắc như cũ, lạnh nhạt đáp lại "Vậy thì sao?"
"Chủ nhân sẽ bị phát hiện!" Tiểu Bạch lo lắng nói.
Bạch Dạ gấp lại y thư nói "Loại độc ta hạ là [Khai khẩu], chỉ có tác dụng trong vòng vài tiếng, sau đó sẽ biến mất hoàn toàn.
Nếu không phải có kiến thức y thuật cao cường thì muốn biết nó là loại gì chỉ còn cách mổ bụng ra thôi!" không chỉ vậy, nàng còn vô cùng tự tin khẳng định "Còn nếu phát hiện ra ta thì đã sao? Giỏi thì tới đây đánh vào mặt ta nè!"
Sáng hôm sau, không biết vì lí do gì mà sáng sớm, lúc Bạch Dạ còn đang say giấc nồng đã bị đánh thức bởi tiếng gọi lớn ở ngoài cửa.
Bực tức, nàng quyết định đi ra xem rốt cuộc là ai đã phá hỏng giấc ngủ của nàng.
Mở cửa ra, dù mắt vẫn còn lim dim nhưng có thể nhận ra là đám người Huyền Diệp.
Bộ dạng buồn ngủ, quần áo xộc xệch, tóc tai rối bời của nàng làm Huyền Diệp cười nghiêng ngả "Giờ này rồi mà đệ vẫn còn ngủ được hả?"
Giờ này? Giờ này là giờ nào? Rõ ràng là sáng sớm có được không?
"Có chuyện gì mà mọi người kéo nhau tới đây vậy?"
Thanh Niệm giải thích "Hôm nay là kỳ sát hạch, các học sinh đều phải tới Cửu Phục Lâm để làm bài kiểm tra nên mọi người tới đây để kêu Dạ ca ca cùng đi đó."
Nhưng Bạch Dạ hoàn toàn không có hứng thú nói "Kỳ sát hạch để chứng minh tài năng vậy thì Linh viện các ngươi đi thôi, ta ở Đan viện đi làm gì chứ?"
Ngọc Trần đem theo một cái tin tức thú vị đối với Bạch Dạ "Nghe nói người đạt giải cao nhất sẽ có phần thưởng là [Nhân sâm trăm năm]."
Nghe tới loại thảo dược quý hiếm, thái độ của Bạch Dạ thay đổi 180 độ "Đi thôi!"
Cho đến khi các học sinh tụ tập đông đủ ngoài sân, Kha lão sư ở phía trên mới cất cao giọng "Kỳ sát hạch năm nay cũng như mọi năm, ai có được nhiều bảo thạch nhất sẽ dành chiến thắng!"
Bạch Dạ có hơi tò mò đối Huyền Diệp hỏi nhỏ "Vậy nếu như bỏ mạng ở Cửu Phục Lâm thì sao?"
Huyền Diệp đáp "Tự mà chịu thôi, các lão sư sẽ không nhúng tay vào mấy cái này đâu.
Trừ khi tham gia đấu võ giữa các học viện, những người tài giỏi nhất phải bảo toàn tính mạng."
Những học sinh chia ra thành nhóm đi với nhau chầm chậm tiến vào trong rừng, nhóm của Bạch Dạ may mắn không đụng mặt Bạch Tố Tố.
Vì đã có kinh nghiệm từ trước nên họ thuận lợi tiến sâu vào bên trong rừng mà không gặp trở ngại gì quá lớn.
Sau nhiều giờ chiến đấu, số bảo thạch họ thu được vô cùng nhiều.
Nhìn số bảo thạch trong nhẫn trữ vật, Ngưng Vũ liền phấn khích nói "Nếu cứ cái đà này, nhất định nhóm chúng ta sẽ chiến thắng."
Nhưng Ngọc Trần lại không nghĩ như vậy "Chưa chắc đâu, nhóm của Bạch Tố Tố cũng rất mạnh, năm trước cũng vậy."
Ngưng Vũ khinh thường "Cô ta là cái gì chứ." sau đó quay sang nhìn Bạch Dạ với vẻ mặt tự hào "Trong khi chúng ta đã có Bạch Dạ."
Suốt quãng đường đi, họ gặp rất nhiều linh thú, mà chủ yếu người ra tay đều là Bạch Dạ.
Đám người không thể nhìn thấu được tu vi của nàng, bởi một phần do đã che giấu khí tức, một phần nữa là ra tay quá nhanh..
Danh Sách Chương: