Còn bên phía Tam Tinh học viện, tu vi của những người này đương nhiên không thể xem thường, 3 Linh Sư trung cấp, còn lại đều là Linh Sư sơ cấp.
Chỉ cần nhìn thôi cũng đủ hiểu là bên nào đang chiếm thế thượng phong.
Không biết Ngũ Tinh học viện đang làm gì, chỉ thấy đội ngũ xếp thành một hình bán nguyệt, sức mạnh của họ tập hợp lại tạo ra một luồng khí màu hồng nhạt làm cả người Hoa tiên tử bay lên không trung.
"Kiếm vũ!" Hoa tiên tử hô lên một tiếng, xung quanh cô xuất hiện rất nhiều phi kiếm.
Cô nâng nhẹ cánh tay, bộ y phục thướt tha đang mặc tạo nên điệu múa uyển chuyển kinh diễm lòng người.
Cả hội trường dường như bị mê hoặc, không ngừng cảm thán khen ngợi.
"Quả nhiên là Hoa tiên tử!"
"Thật xứng với danh hiệu đệ nhất mỹ nhân Ngũ Tinh."
Những phi kiếm giống như có ý thức, theo lệnh của Hoa tiên tử lao xuống dưới võ đài với tốc độ kinh ngạc.
Nhìn cảnh tượng này thì thật kiều diễm nhưng lại mang sát thương đáng sợ.
Hèn gì nhiều người nói rằng Ngũ Tinh học viện năm nay có át chủ bài.
Rất có thể đó chính là trận pháp này.
Lúc này tất cả mọi người đều nghĩ Tam Tinh hẳn không bị thương thì cũng khó đỡ được chiêu này.
Tuy nhiên, hành động của họ lại khác hẳn so với nhiều người suy đoán.
Những Linh Sư sơ cấp cúi mình xuống, kết hợp với nhau tạo thành một bệ đỡ.
Từ đằng sau, 1 Linh Sư trung cấp dùng nó làm đòn bẩy, hất cả người lên, dùng một lực thật mạnh xoay người đá hất văng một phi kiếm ngược trở lại.
Ai cũng nghĩ những người này điên rồi, hàng trăm phi kiếm như thế kia mà chỉ đánh lại có 1 cái.
Tam Tinh năm nay yếu đến như vậy sao?
Bạch Dạ trên đài cao cao kia trong ánh mắt dâng lên một cổ hứng thú.
"Tam Tinh đang làm gì vậy? Điên rồi sao?"
"Ngũ Tinh hẳn là chiến thắng rồi."
"Không có Triệu Dao, Tam Tinh chẳng là gì."
Thanh Niệm ngồi gần đó cảm thấy thật khó chịu.
Rõ ràng trận đấu chưa kết thúc mà mấy người này đã khẳng định như thể biết trước kết quả, lại tùy ý phán xét một cách vô tư như vậy sao?
Đối với điều này, Bạch Dạ như đã sớm quen.
Con người là vậy, khó đoán nhất là lòng người, tùy tiện nhất là miệng lưỡi thiên hạ.
Chẳng ai ngăn cản được, vì thế đành chọn cách làm ngơ.
Lúc này, biểu hiện của Hoa tiên tử trở nên cứng đờ, dần dần biến thành hoảng loạn làm mọi người ở đó khó hiểu.
Nhưng sau khi nhìn lại, có vẻ như mọi người lại hiểu ra vấn đề.
Rõ ràng là hàng trăm phi kiếm nhắm vào Tam Tinh, và đội ngũ Tam Tinh chỉ là hất ngược lại 1 cái, hẳn là sẽ không có nhiều ảnh hưởng đến Ngũ Tinh.
Thế nhưng chỉ vì 1 phi kiếm đó, hàng loạt những cái khác cũng đồng loạt quay ngược lại, nhắm vào Hoa tiên tử.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Ở đây chắc chỉ có ai hiểu biết về trận pháp mới nhìn ra vấn đề.
Trận pháp mà Ngũ Tinh học viện sử dụng gọi là [Ảo ảnh kiếm], khi thi triển trận pháp này sẽ tạo ra một hình bán nguyệt, ảo ảnh của hàng trăm phi kiếm hiện ra nhắm tăng lực sát thương.
Dù có là ảo ảnh đi chăng nữa thì vẫn sẽ làm đối thủ bị thương.
Nhưng trận pháp này có một yếu điểm, các phi kiếm sẽ chỉ hoạt động cùng nhau, không thể tách rời riêng lẻ.
Nên nếu có người nhận ra đâu là phi kiếm thật, lúc đó trận pháp sẽ mất công hiệu.
Nhìn thì nghĩ Tam Tinh đang làm trò ngu ngốc, nhưng họ tinh ý hơn bất kì ai, nhanh chóng nhận ra và xoay chuyển tình thế.
Và rồi chuyện gì đến cũng phải đến, [Ảo ảnh kiếm] bị phá giải, Hoa tiên tử bị thương, đội ngũ Ngũ Tinh cũng lâm vào trạng thái yếu thế.
Tam Tinh dành chiến thắng áp đảo khi không một ai bị thương.
Thấy Ngũ Tinh không còn sức mạnh để đánh, một tiếng trống vang lên, lão sư cất cao giọng tuyên bố "Vòng 1: Tam Tinh học viện chiến thắng."
Toàn hội trường bắt đầu hò reo, tiếng vỗ tay nồng nhiệt liên tục phát ra.
Thanh Niệm lo lắng nói "Mạnh thật! Nếu vào bán kết mà gặp họ thì khó thắng đây."
Điều này hoàn toàn không làm nhụt đi Bạch Dạ ý chí, ngược lại có chút mong chờ được so tài với một đội ngũ mạnh như vậy.
Chợt nhận ra gì đó, Thanh Niệm vội vàng kéo tay Bạch Dạ đi nhắc nhở "Sắp tới lượt chúng ta rồi, nhanh đi thôi Dạ ca ca!"
Vừa mới bước xuống khỏi võ đài, đội ngũ Tam Tinh gặp gỡ Khôi hiệu trưởng và một học sinh mang theo vẻ xa cách và lạnh lùng.
"Triệu sư huynh, bọn em làm tốt chứ?" đội ngũ đối với cậu học sinh phấn khích hỏi.
Nhưng đáp lại, cậu chỉ "Ừm" lên một cái, còn ánh mắt thì không ngừng di dời khỏi chỗ khán đài, trong lòng gợn lên nhiều suy nghĩ.
Đội ngũ như đã quen, nhưng vẫn là có chút kì lạ.
"Triệu sư huynh, có ai ở đó sao?"
Triệu Dao ánh mắt híp lại, không trả lời, chỉ là nhìn chăm chăm vào hàng ghế đó, được một lúc thì xoay người rời đi.
Bình thường sư huynh vẫn rất khó gần nhưng chưa từng để ý đến ai.
Không biết người có thể khiến sư huynh chú ý đến vậy, phải như thế nào..
Danh Sách Chương: