• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trước cổng thư viện, Bạch Dạ cưỡi Liên Hồng Vũ đáp xuống một nơi không có người, rồi lặng lẽ bước tới cửa.

Một vị mặc đồng phục của học viện đứng ngay trước cửa, nhìn thấy Bạch Dạ tiến vào liền hỏi "Cậu là?"
Bạch Dạ giơ ra tấm phù hiệu của phó viện trưởng lúc trước đưa cho nói "Ta được đặc cách tới thư viện."
Vị đó nhìn qua một hồi, xác nhận là của phó viện trưởng liền cười "Thì ra đệ là học sinh mới mà các lão sư nhắc đến sao?" anh ta giới thiệu "Ta tên Hồ Xung, là thủ thư ở đây, học trên đệ 2 năm.

Lúc nghe các lão sư nói thì ta không nghĩ đệ còn trẻ tuổi thế này."
Bạch Dạ không bài xích, hơi cúi người chào hỏi "Thì ra là Hồ sư huynh, đệ là Bạch Dạ, rất mong sư huynh giúp đỡ."
Hồ Xung cũng nhiệt tình tươi cười "Bạch tiểu đệ khách sáo quá, thư viện tùy ý đệ sử dụng." nhưng còn chưa đợi Bạch Dạ phản ứng, Hồ Xung đã tò mò hỏi "Đệ họ Bạch, vậy có quan hệ gì với Bạch Tố Tố ư?"
Nàng không chút do dự cau mày.

Sao cứ liên tưởng nàng và Bạch Tố Tố hoài vậy? Bộ họ Bạch là nhất thiết phải có quan hệ với cô ta ư?
Bạch Dạ lắc đầu phủ nhận "Đệ không có quan hệ gì với Bạch sư tỷ cả."
"Ờ cũng đúng, nhìn hai người chẳng có chút gì giống nhau cả."

Được Hồ Xung mở cửa cho vào, Bạch Dạ lặng lẽ bước vào trong, cảm nhận đầu tiên mà nàng thấy là không khí ảm đạm đến đáng sợ.

Hẳn là đã lâu không có người vào nên có nhiều chỗ hơi bám bụi.
Chỗ tàng thư này nàng có nghe Kha lão sư nói qua là đa phần đều dành cho những người từ Linh Vương trở lên.

Chỉ khi có chuyện gì lớn mới đem ra sử dụng.
Lục lọi cả một ngày trời, cuối cùng cũng thấy cuốn ghi chép về các bảo vật cổ xưa.
Thì ra cái lò luyện đan trong Đan viện lại là một đồ tốt, cũng giống như Liên Hồng Vũ, nó nằm trong thập đại thần khí của đại lục.

Nhưng theo ghi chép, nó là thần khí của học viện Nhị Tinh.

Vậy tại sao lại lạc đến tận đây?
Nó tên Lưu Đan, muốn sử dụng được phải tiếp xúc với máu của một trong Viễn cổ thần thú.
May mắn bên cạnh nàng có Dạ Hoàng, cũng là viễn cổ thần thú.

Nhưng nếu biết trước thì số nguyên liệu trước kia đã không để lãng phí.

Tốn biết bao công sức tiền của.
Mỗi một thần khí đều có thể đạt được truyền thừa của mình do tổ tiên để lại.

Như Liên Hồng Vũ, nó cần được hấp thụ Linh khí từ học viện này.
Như nàng quan sát thì học viện Lục Tinh có Linh khí khá dồi dào, hẳn hấp thụ một chút cũng chẳng có vấn đề gì.
Không hề chần chừ, nàng liền lập tức quay về Đan viện, nhưng vừa tới nơi, khung cảnh trước mặt làm Bạch Dạ trở nên khó chịu.
Đám học sinh không biết từ đâu chui ra, không chỉ thản nhiên ngồi ăn cười đùa, còn vứt một đống rác trước sân viện của nàng.


Vì họ không vào được kết giới nên chỉ có thể thỏa mãn bản thân bằng cách bày trò.
Lần này thực sự chọc tức nàng rồi!
Vừa thấy Bạch Dạ trở về, đám học sinh không hề sợ hãi, còn ra oai như thể "bố tao là hiệu trưởng" vậy.
"Nhìn tên mặt trắng này thì sao phải kiêng nể chứ?"
"Phải phải, đám kia quá nhát gan!"
Một tên kiêu ngạo đi tới gần nàng, mặt vênh váo nói "Này, tao lỡ vứt rác ra viện mày rồi, mày giúp bọn tao quét dọn nhé! Chắc là không từ chối đâu nhỉ?"
Thấy Bạch Dạ im lặng, bọn chúng càng cười lớn hơn, nhưng còn chưa kịp phản ứng, cái tên đừng gần Bạch Dạ nhất đã bị nàng dùng một tay ấn đầu xuống đất.

Cả người hắn không trụ được cũng ngã nằm sõng soài trên nền đất dơ dáy.
"Tao dọn cũng được thôi, nhưng trước tiên, mày cần phải cạp hết chỗ đất này đi đã."
Hắn không đứng dậy được, lực tay của nàng quá khỏe, ấn đầu hắn làm hắn không nhúc nhích được.

Nhưng cái miệng vẫn còn lớn tiếng "Chúng mày mau ra giúp tao."
Tiếc là chúng vừa tới gần nàng thì kẻ bị nàng cho ăn đạp vào bụng, kẻ thì bị chân đạp vào mặt hất văng ra chỗ khác dù một tay nàng vẫn còn đang ấn đầu một tên dưới đất.

Nói chung là cứ lao ra là bị trả nguyên về chỗ cũ.
Nhìn thấy đồng bạn bị hạ hết một lượt, chứng kiến thân thủ của nàng, tên tỉnh táo duy nhất lúc này sợ rồi, mặt tái mét, run cầm cập không nghĩ tới phản kháng nữa, khác xa với hình ảnh vênh váo vừa rồi.
Bạch Dạ ghé xuống, hỏi "Vậy bây giờ mày có tính cạp không? Hay là để giúp mày một tay xúc đất cho vào cái miệng chó của mày?"

Hắn không ngừng xin tha "Đại ca, lần sau tiểu đệ không dám nữa, Bạch đại ca tha cho."
Nàng nhìn xung quanh, giả bộ ai oán "Nhưng mà đâu có dễ thế, sân viện của tao bẩn mất rồi."
"Đệ làm! Để đệ làm cho!"
Bạch Dạ nở nụ cười "Vậy thì nhờ ngươi!"
Sau một hồi quét tước vất vả dưới sự dám sát của nàng, đống rác bẩn đã được gom lại một chỗ.

Đám thiếu niên nhìn Bạch Dạ hỏi "Chỗ này tính sao đây Đại ca?"
Suy nghĩ một hồi, cuối cùng nàng liền nói "Ném chúng qua chỗ Bạch Tố Tố."
Câu nói khiến cả bọn chấn động, ai ai đứng cũng ngơ ngác nhìn nhau "Nhưng sư tỷ không dễ chọc vào."
"Các ngươi sợ cô ta, hay là sợ ta?" ánh mắt nàng lạnh lẽo đến phát sợ, rõ ràng là không phải mùa đông nhưng lại lạnh đến sởn gai óc.
"Bọn tiểu đệ làm ngay!"
Cả ngày mệt mỏi, thêm cái đám này thật khiến người khác đau đầu.
Hôm sau cả học viện đều nghe tiếng chửi rủa ầm ĩ của Bạch Tố Tố, không biết ai đã đổ một đống rác vào phòng của cô ta khiến cả Linh viện phải dỏng tai lên nghe tiếng mắng chửi..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK