• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 39
Editor: Qing Yun

Vưu Gia chưa từng gặp Chu Thiến, ấn tượng duy nhất về cô ấy có lẽ là rất lâu trước kia cô ấy từng diễn vai hậu phi trong phim cổ trang, một vai diễn phản diện cực kỳ độc ác.

Cẩn thận nghĩ lại, hình như cô ấy chưa từng diễn nhân vật gì đứng đắn cả, cũng không tiếp nhiều thương vụ, không hay tham gia chương trình tạp kỹ, cho nên người qua đường hầu hết chỉ biết cô ấy qua phim ảnh, lại thêm một vài lời đồn bịa đặt, danh tiếng tốt mới là lạ.

Trước nay Vưu Gia chưa bao giờ là người cố chấp, đứa trẻ lớn lên trong tình yêu luôn sẽ nghĩ tốt về người khác, mặc dù không thích cũng có thể tôn trọng và thấu hiểu, huống chi là người vợ mà anh trai cô cưới về, mặc dù cảm quan lúc trước không mấy tốt đẹp nhưng cô là người yêu ai yêu cả đường đi, nên sẽ không nghĩ xấu về Chu Thiến.

Cho nên lần đầu tiên hai người gặp mặt, trong lòng Vưu Gia ngoài tò mò ra thì không còn gì khác nữa.

Diện mạo của Chu Thiến thuộc về loại dễ nhìn, bây giờ nhìn kỹ mới phát hiện mặt mày cô ấy rất nhạt, biểu cảm ấy Vưu Gia chỉ từng thấy ở hai loại người, một là chủ trì trong chùa miếu, hai là người mù.

Trong mắt cô ấy như có rất nhiều thứ, nhưng cũng giống như trống rỗng không có vật gì.

Hình dung như vậy có vẻ rất trừu tượng, nhưng Vưu Gia cảm thấy trong mắt Chu Thiếu thiếu cái linh động của bạn cùng lứa tuổi, nó nặng nề và yên tĩnh như người già.

Mẹ Vưu đã tìm hiểu trước từ Vưu Tĩnh Viễn, biết cô ấy chỉ có một mình, khi còn nhỏ điều kiện gia đình không tốt, ngành học ở đại học là Văn học, sau đó vì một vài nguyên nhân mà trở thành thực tập sinh, xuất thân không chính quy, ký hợp đồng với Thiên Duy chỉ là trùng hợp, khi đó cần dùng tiền gấp, số nợ ứng trước một trăm triệu tệ đến tận năm nay mới trả hết, nhiều năm như vậy cũng chưa kiếm về cho Thiên Duy được mấy đồng, cuộc sống thật sự rất thanh bần.

Còn về lời đồn bị bao nuôi…

Có lẽ… Bao nuôi… Là do tên khốn ngốc nghếch Vưu Tĩnh Viễn này!

Khi đó người đại diện của Chu Thiến đẩy Chu Thiến đến bên Vưu Tĩnh Viễn, có lẽ là anh còn ghi hận người ta, lại hơi không rõ tâm tư của mình, như đứa trẻ con ấu trĩ liều mạng ôm chặt món đồ chơi vào lòng, nhưng lòng tự trọng quấy phá nên còn muốn giẫm đạp một chút.

Chu Thiến không lấy tiền của anh, chỉ nói trả món nợ thiếu anh lúc trước, anh nói cô đi thì sẽ đi, nhưng lúc nào cũng khách khí nơm nớp lo sợ, cô như vậy khiến Vưu Tĩnh Viễn không còn hứng thú, ở bên nhau không đến nửa năm là anh giơ cao đánh khẽ buông tha Chu Thiến, trước khi đi còn hỏi cô có muốn được nâng đỡ hay không, cô nói mình sống khá tốt, không cần.

Vưu Tĩnh Viễn không phải người thích lo chuyện người khác, trái lại có hơi máu lạnh, cô nói không cần, anh đương nhiên không hỏi lại.

Quan chừng 3-4 năm, bắt đầu từ đầu năm nay, bởi vì đầu tư nên hai người gặp lại nhau, cô gầy hơn rất nhiều, khí chất cũng lãnh đạm hơn, lúc ở lễ hội, cô trốn trong góc chuyên chú ăn uống, nam nữ diễn viên khác đều vội vàng nói chuyện đưa danh thiếp, còn cô thì không nói lời nào, một đạo diễn nửa đùa nửa thật: “Cô gái này có khí chất tốt, thích hợp diễn phim dân quốc.”

Khi đó ai cũng biết đạo diễn kia đang chuẩn bị một bộ phim dân quốc, những diễn viên khác đều chọn xong rồi, chỉ còn thiếu diễn viên chính là mãi không tìm được người thích hợp. Người thông minh nghe vậy là nghe được ẩn ý, biết nên thuận cột bò lên, dù không nói rõ cũng có thể nói cảm ơn, khách sáo rằng “Vậy nếu có nhân vật thích hợp thì đạo diễn có thể suy xét tôi.”

Chu Thiến không như vậy, cô ngây ngốc như người mới, câu nệ một hồi lâu rồi chỉ nói cảm ơn. Giới giải trí cứ như vậy, cơ hội nhiều nhưng người tranh đoạt cũng nhiều, có đôi khi bạn không nắm chặt là chuyện dù đã chắc chắn cũng sẽ ném đá trên sông, huống chi chính cô ấy không tiếp, đương nhiên cũng không giải quyết được gì. Đạo diễn không nói gì cả, sau đó lại tiếc hận nói với người ta: “Người thanh cao, sợ là không đi lâu dài được.”

Vưu Tĩnh Viên nhìn thấy cô, hai người cách nhau hơn nửa cái hội trường, anh hỏi người bên cạnh: “Người nói chuyện với đạo diễn Chung là nghệ sĩ của Thiên Duy à?” Khi đó anh cũng nghe được một vài lời đồn nhảm nhí, biết mấy năm nay Chu Thiến không khá hơn chút nào, có đôi khi anh không hiểu Chu Thiến nghĩ gì, thời gian hai người ở bên nhau, mặc dù cô nói không cần anh giúp gì nhưng nếu anh có thể quan tâm thì đều quan tâm, một đám cáo già của Thiên Duy dựa tên tuổi của anh để vẽ ra chống lưng cho Chu Thiến, anh cũng mắt nhắm mắt mở, lẽ ra tài nguyên của cô không kém đến mức này, nhưng bây giờ thấy càng làm càng kém.

Người bên cạnh cho rằng anh nhìn trúng người ta, mới đi nói ý với Thiên Duy, làm Chu Thiến bị người đại diện lừa đi đến phòng Vưu Tĩnh Viễn, lúc vào cửa, mắt cô đỏ ửng, ngạc nhiên hồi lâu nhưng không nói gì, chỉ hỏi anh ăn cơm tối chưa.

Vưu Tĩnh Viễn luôn bày ra dáng vẻ lạnh lùng vô tình, nhưng không khắc kia không biết vì sao trong lòng như có dây đàn, bị người nhẹ nhàng gảy một cái.

Đêm đó Chu Thiến ở lại phòng anh, ngày hôm sau trợ lý của cô đến đón người, là cô gái tuổi không lớn, lúc nhìn thấy Chu Thiến, đôi mắt trợ lý lập tức đỏ hoe, lẩm bẩm nói: “Sao làm người lại khó như vậy?”

Chu Thiến lắc đầu, ý bảo cô ấy đừng nói.

Có đôi khi chính cô cũng không rõ rốt cuộc mình có giới hạn hay không, nếu có, vì sao lại vượt quá giới hạn nhiều lần ở chỗ Vưu Tĩnh Viễn, nếu không, vì sao không dứt khoát buông thả bản thân.

Lúc Vưu Tĩnh Viễn đi ra ngoài, trợ lý kia ngồi xổm bên cạnh xe của anh để chờ anh, cô ấy khổ sở lên án: “Tổng giám đốc Vưu, anh buông tha Thiến Thiến của chúng tôi đi! Chị ấy không có tiền đồ gì, không muốn leo cao, chưa từng từ chối bất cứ yêu cầu gì của anh, chị ấy chỉ là cảm thấy mình có lỗi với anh, hơn nữa có thích anh một chút, nhưng chuyện qua bao lâu rồi, anh quý nhân bận việc, coi chị ấy như ngọn gió thổi qua đi! Đừng làm khó chị ấy nữa, chị ấy là người có thân phận nhỏ bé, anh nói một câu là khắp nơi có người sắp xếp cho anh, có lẽ anh vô tình nhắc đến chị ấy, nhưng ngày hôm qua chị ấy bị lừa đi đến phòng của anh, một người ngoài là tôi nhìn cũng thấy khó chịu!

Chị ấy sắp trả nợ xong rồi, chuyện kết thúc chị ấy sẽ được tự do, sau đó giải nghệ tiếp tục việc học, thi chứng chỉ đi làm người hướng dẫn ở bảo tàng, đời này chị ấy không có mộng tưởng gì cả, không muốn nổi tiếng, chỉ muốn sống yên ổn. 

Lúc mẹ chị ấy bị ung thư, chị ấy mới đang học đại học, không thể kiếm tiền được nên mới ký hợp đồng với người ta, nào biết là hợp đồng bán mình, chị ấy nói mình ngốc, nhưng cũng đúng là giải quyết được việc gấp, cho nên chị ấy không kêu ca gì, chịu thương chịu khó bao nhiêu năm, việc có thể làm đều đã làm, không thể làm cũng làm, cái giới này không dễ sống, chị ấy cũng rất mệt.”

Trợ lý nói như kể khổ, có lẽ là nghẹn trong lòng lâu không có chỗ nói. Vưu Tĩnh Viễn hiếm được một lần kiên nhẫn nghe hết, đột nhiên anh thấy hơi phẫn nộ, lúc trước anh từng hỏi cô: “Thời gian cô ở bên tôi, tôi tự nhận mình không ép cô làm gì cả, nhưng nếu nói hai bên tình nguyện thì tóm lại hơi gượng ép, cô muốn cái gì có thể nói ra, coi như là tôi tặng quà cho cô.”

Nếu cô thông minh một chút cũng có thể sống nhẹ nhàng hơn.

Anh cảm thấy người phụ nữ này không phải ngu mà là đặc biệt ngu.

Nói thật, lần anh đi thành phố Ân đó, nếu nói không có tâm tư riêng thì cũng không hẳn.

Khi đó đã có hơn hai tháng anh chưa gặp cô, bắt đầu từ lần anh đến đoàn làm phim là cô liền trốn tránh anh, thật sự không tránh được thì cười cho qua chuyện, đến lời chào cũng không có.

Điều này khiến anh khá tức giận.

Có một lần anh chặn cô ở cửa nhà vệ sinh, hỏi cô: “Cô sợ tôi à? Hay là muốn tị hiềm?”

Cô lắc đầu, vẫn không nói lời nào.

Tính xấu của anh phát tác, không khống chế được cảm xúc của mình, anh nhéo cằm cô bắt cô ngẩng đầu nhìn mình: “Tôi tự nhận mình không thua thiệt cô gì cả, Chu Thiến, cô nói rốt cuộc cô có trái tim hay không?”

Đôi mắt Chu Thiến thâm trầm như giếng cổ, cô lắc đầu hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Tổng giám đốc Vưu, là tôi thiếu anh trước, nhưng tôi cô độc một mình, cũng không có gì đền bù cho anh, có thể cho tôi đều cho, nghĩ chắc anh cũng chán rồi, tôi lại không có thứ gì hiếm lạ cả. Chúng ta thanh toán xong đi! Được không?”

Anh buông lỏng tay, hừ lạnh một tiếng nhưng cũng không nói gì nữa, cô nàng Chu Thiến này, nhìn thì ôn ôn nhuận nhuận, thực chất tàn nhẫn hơn bất cứ ai.

Anh phái người đi điều tra cô, vốn chỉ là tò mò rốt cuộc cô thiếu nợ gì, không ngờ lại tra được tin tức cô mang thai.

Anh hỏi cô: “Con của ai?”

Trong điện thoại, cô không nói được lời nào.

Anh không kiên nhẫn, chỉ nói: “Là của tôi thì cút lại đây cho tôi.”

Anh không nghĩ chuyện xấu xa gì cả, ngủ với cô cũng ngủ sòng phẳng, tuy nói không quang minh lỗi lạc gì nhưng những không làm ra chuyện hứa hẹn cho người ta nửa đời sau rồi khiến người ta mang thai.

Nhưng mang thai chính là mang thai, anh cũng sẽ không thoái thác gì cả.

Anh đợi ba ngày mà không thấy cô có động tĩnh gì, lòng kiên nhẫn của anh suýt nữa là khô kiệt, lại bỗng nhiên nhớ tới khả năng đứa trẻ kia chưa chắc đã là của anh.

Vì thế anh rơi vào trạng thái gọi là “Tức sùi bọt mép”, không thể nói vì cái gì, chỉ là rất khó chịu.

Cô vẫn đến, lúc tiến vào, anh nhìn cô chằm chằm một hồi lâu, muốn xem rốt cuộc cô nói thế nào.

Mang thai ba tháng, xem dáng vẻ của cô là muốn giữa lại.

Anh không tự luyến như vậy, nhưng cũng biết một người phụ nữ nuôi con một mình sẽ khó khăn tới mức nào, hành động giữ đứa con lại của cô rõ ràng rất khả nghi, không phải tình cũ chưa dứt với anh thì chính là có mưu đồ gì đó.

Nói thật, anh muốn nghe xem cô định giải thích thế nào.

Chu Thiến im lặng hồi lâu, cô cố ý thay đổi quần áo, mặc theo sở thích của anh, chính là muốn anh bớt giận, cô quá hiểu anh, anh quá thông minh, trong mắt không chấp nhận được một hạt cát.

Nhưng hiển hiên anh thật sự tức giận, cô nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng lựa chọn thẳng thắn, bày trò trước mặt người thông minh chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ, cô ôm gối, cả người cuộn tròn trên sô pha, tiếng nói mang theo mệt mỏi và cầu xin: “Tổng giám đốc Vưu, tôi không muốn làm gì cả, tôi ghét hôn nhẫn, cũng không còn sức lực đi yêu ai đó, đời này chỉ muốn sống một mình, nhưng tôi sợ cô đơn, tuy có con là ngoài ý muốn nhưng cũng là tôi cầu còn không được, có điều không liên quan gì đến anh cả, là tự tôi muốn giữ lại, tôi có thể nuôi một mình, anh không yên tâm thì tôi có thể ký cam kết, sau này nếu tôi dùng con để gây bất lợi cho anh, anh nói tôi đi chết cũng được.”

Giọng điệu quyết tuyệt kia làm lửa giận trong lòng Vưu Tĩnh Viễn vừa tắt đi lại bùng lên cao.

Anh nghiến răng nghiến lợi lặp lại câu: “Ghét hôn nhân, cũng không còn sức lực yêu người khác?”

Tuổi trẻ chính là năm tháng tốt nhất, vừa mở miệng là không khác gì đã khám phá hồng trần, cuộc đời hơn hai mươi năm ngắn ngủi của cô, lúc gặp được anh chính là lần đầu yêu đương, sau đó cũng không gặp được ai khác, yêu đương được mấy lần mà nói mình ghét hôn nhân, không còn sức lực yêu ai khác?

Ý tứ là bị anh làm tổn thương không nhẹ phải không?

Anh tức giận không có chỗ trút, bỗng nhiên nâng tay đấm mạnh lên tường, tủ kính đựng đồ trang trí lung lay nứt vỡ, cuối cùng khó khăn ổn định lại, chỉ có cái ô vuông bị anh đấm vào là vỡ vụn.

Cánh tay đau đớn, anh hoàn toàn không màng, chỉ đứng nhìn chằm chằm Chu Thiến.

Ánh mắt bức người.

Sắc mặt cô càng tái nhợt hơn, như là hồn ma không có sinh khí, cô cắn môi, rải một đợt muối cuối cùng: “Tổng giám đốc Vưu, tháng sau hợp đồng của tôi và Thiên Duy đến hạn, bọn họ nói hai ngày sau sẽ tìm người thay tôi, bộ phim này tôi không quay nữa, chờ sau khi nói ổn thỏa việc kết thúc hợp đồng tôi sẽ về quê, có lẽ không bao giờ gặp mặt nữa, tôi cũng không làm anh thấy ngột ngạt nữa.”

Vưu Tĩnh Viễn muốn đạp vào bàn trước mặt, nhưng nhớ ra cô là thai phụ nên cố nén, đánh không được mắng không được, nghẹn đến mức trong bụng đầy lửa giận, cuối cùng chỉ nói: “Được, cô muốn sinh tôi đương nhiên không có quyền can thiệp, nhưng cô không cảm thấy mình nghĩ quá ngây thơ à? Cô chưa lập gia đình mà lại sinh con, trong nhà cũng không có người thân giúp đỡ, cô lấy cái gì để sinh? Sinh xong ai chăm cô, thuận lợi còn đỡ, nếu xảy ra chuyện thì làm sao, tiền ở đâu ra, hộ khẩu của con cô tính thế nào?…”

Chu Thiến đỏ mắt, cuối cùng cứng rắn nói: “Tôi có suy xét cái đó.”

Cục đá thối, cục đá thối dưới hầm cầu.

Vưu Tĩnh Viễn tức giận đến mức thất khiếu bốc khói, phảng phất nhìn thấy tính xấu không đâm ngõ cụt không quay đầu của anh ở trên người cô.

“Chu Thiến, tôi có từng từ chối thỉnh cầu của cô không? Vì sao trước nay cô chưa từng nghĩ đến chuyện hỏi tôi có muốn đứa bé này hay không?”

Cô ngẩng đầu mờ mịt nhìn anh.

Cuối cùng anh cũng không phát tác, mệt mỏi nói: “Tôi, khuya rồi, cô ở lại đi. Nghỉ ngơi cho tốt, nghĩ kỹ rồi nói cho tôi.” Anh lấy ai đi ra ngoài, Văn Thanh thấy tay anh bị thương thì sợ tới mức mặt mũi trắng bệnh, khẩn trương hỏi: “Tổng giám đốc Vưu, anh bị sao vậy?”

Anh hừ một tiếng, nghĩ thầm, phàm là Chu Thiến có thể mềm mỏng với anh một chút, có gì mà anh không thể cho cô đâu?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK