• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dao Chi chỉ lo vùi đầu ăn cơm, cậu bé đã quen trường hợp ba mẹ động một chút là “đùa giỡn” nhau thế này.

Dật Chi thì kéo đầu Mẫn Chi lại vì bé đã quay đầu sang nhìn ba mẹ, cậu bé nói: “Đừng nhìn, không phù hợp với trẻ em.”

Mẫn Chi ngây thơ nhìn cậu bé. Mặt nhai bánh phình lên như chuột hamster.

Cách khoảng cách khá xa cho nên Vưu Gia không thể đập cho con trai một cái rồi mắng nhóc con “Nói bậy”, cô đành phải nhéo Lục Quý Hành, oán trách anh: “Thượng bất chính hạ tắc loạn.”

Lục Quý Hành chụp bay móng vuốt của cô, thản nhiên liếc nhìn Dật Chi: “Quy định cũ, ngoài Mẫn Chi ra, hôm nay ai ăn cơm muộn nhất thì đi rửa bát giúp bà.”

Dao Chi vùi đầu ăn được hơn nửa, Vưu Gia ăn được gần bằng cậu bé, chỉ có Dật Chi vẫn luôn đút cho em gái ăn cho nên bữa sáng trước mặt còn rất nhiều.

Nghe là biết anh có ý gì.

Dật Chi thầm trợn trắng mắt, bé đút cho Mẫn Chi ăn trứng chưng, thành khẩn nói: “Nếu ba mà là hoàng đế thì nhất định sẽ là hôn quân.”

Mẹ của cậu bé chính là yêu cơ gây họa cho vương triều.

Lục Quý Hành thản nhiên gật đầu: “Con biết là tốt.”

Lời ngầm là: Đừng chọc mẹ của con.

Lục Dật Chi: “…”

Trời ạ, hôn quân giữa đường, lòng người bạc bẽo, thế đạo gian nan.

Lục Dật Chi đến phòng bếp rửa chén giúp dì giúp việc, bà đuổi cậu bé ra ngoài: “Chỗ này nào cần đến cháu, bà rửa một mình là được rồi, đi ra ngoài chơi đi.”

Bà có dáng người thấp bé, Dật Chi đứng thẳng sắp cao bằng bà, cậu bé duỗi tay giữ chặt tay bà, nghiêm túc nói: “Việc đã đồng ý thì phải làm được, cháu không thể làm tấm gương xấu cho Mẫn Chi.”

Cái đuôi nhỏ Mẫn Chi đi theo lại đây túm góc áo anh trai, bé gật đầu thật mạnh, tuy không hiểu đây là có ý gì nhưng anh trai nói thì chắc chắn là đúng.

Dật Chi cười xoa đầu bé.

“Đi ra ngoài chơi đi em.”

Dao Chi đi theo ba lên phòng tập nhảy, mẹ đuổi theo Đại Bạch khắp nhà để tắm cho nó.

Đại Bạch là vịt lên cạn, vừa đến mùa đông là nó kháng cự tắm rửa từ tận linh hồn, lần nào cũng là dáng vẻ sống chết không chịu, không khác gì bị kéo lên pháp trường.

Nó nhảy vào lòng Mẫn Chi, mèo béo đâm Mẫn Chi lảo đảo.

Không biết vì sao, Mẫn Chi cảm thấy giao Đại Bạch cho mẹ là rất có lỗi với Đại Bạch, vì thế khi Vưu Gia đi đến chỗ bé, Mẫn Chi liền ôm Đại Bạch bỏ chạy.

Tay nhỏ chân nhỏ mà chạy còn rất nhanh.

Vưu Gia: “…”

Đang chạy vội, bé đột nhiên bị vướng vào thảm rồi té ngã, đầu đụng vào bàn lập tức đỏ lên, không trầy da nhưng da thịt Mẫn Chi rất mềm mịn, nhìn rất ghế người, Vưu Gia lập tức bỏ qua Đại Bạch, đau lòng bế con gái lên.

Mẫn Chi không khóc, bé thấy mẹ đau lòng còn dỗ mẹ nói: “Mẫn Chi không đau.”

Chỉ là vẻ mặt tủi thân kia nhìn rất đáng thương.

Vưu Gia ôm đầu con gái: “Mẹ thổi cho Mẫn Chi.”

Đại Bạch nhân cơ hội chạy trốn, đại khái là bị k1ch thích cho nên nó quậy khắp nhà.

Lúc sau Vưu Gia lại đi bắt Đại Bạch, Mẫn Chi ở phía sau cổ vũ cho nó: “Đại Bạch, chạy mau chút.” Cuối cùng con mèo kia đâm vào Dật Chi, Dật Chi nắm mảng da sau cổ nó, cậu bé cạn lời nhìn mẹ và em gái, bước hai bước đi vào phòng tắm, ấn nó xuống bồn tắm.

Mẫn Chi chạy vào theo, bé ghé vào bồn tắm đau lòng nhìn Đại Bạch.

Bé đè đầu Đại Bạch như muốn an ủi nó.

Đại Bạch rất có linh tính mà nức nở lên, giọng điệu cực kỳ tủi hờn.

Vưu Gia ở bên cạnh vui mừng hết sức, cảm thấy Đại Bạch không hổ là mèo diễn tinh, kỹ thuật diễn chuẩn không cần chỉnh. Cô vén tay áo tắm rửa cho nó, trên mặt là ý cười bất lương.

Đại Bạch xù lông như trong dự kiến, nó đạp loạn phình phịch trong bồn tắm.

Dật Chi ôm Mẫn Chi ra ngoài, cậu bé ngồi xổm trong phòng khách chơi vẽ tranh cùng Mẫn Chi.

Từ nhỏ Dật Chi đã hiếu động hơn Dao Chi, như mắng chứng tăng động, trước nay chưa từng ngồi im một chỗ, càng đừng nói chơi vẽ tranh. Như vậy xem ra Mẫn Chi đúng là có công vĩ đại.

Vưu Gia tắm cho Đại Bạch xong liền đi lấy máy sấy sấy lông cho nó, có lẽ nó biết mình đấu tranh cũng không có tác dụng gì cho nên nhắm mắt nằm im, mặc người chà đạp.

Dáng vẻ như bị khinh nhục rồi nó nén giận chịu đựng.

Vưu Gia cố ý chọc giận nó, sấy lông xong lại chà đạp một phen, nó nhe răng trợn mắt với cô, sau đó căm giận chạy đi, ngồi xổm trên cửa sổ li3m lông của mình.

Lục Dật Chi lại thở dài lần nữa, cậu bé cao giọng nói lên tầng: “Ba ơi, quản vợ ba chút đi, mẹ lại trêu Đại Bạch, Đại Bạch muốn hủy nhà luôn rồi.”

Vưu Gia giơ nắm tay với cậu bé: “Bạn học Lục Dật Chi, đừng ép mẹ đánh con!”

Lục Dật Chi: “…” Cậu bé kéo Mẫn Chi ôm vào lòng: “Mẫn Chi, bảo vệ anh hai nhé.”

Mẫn Chi vội ôm lấy anh hai: “Mẫn Chi bảo vệ anh hai.”

“Ừ, ngoan.”

Vưu Gia: “…”

Không lâu sau, Lục Quý Hành đi xuống dưới, một tay đút túi quần, tư thái nhàn tản, dù sao… Đã quen. Anh liếc nhìn Vưu Gia cả người ướt đẫm, lắc đầu nắm tay cô kéo vào phòng ngủ, vừa đi vừa dạy dỗ cô: “Em bao nhiêu tuổi rồi?”

Vưu Gia đi theo anh, camera đuổi theo cô, Vưu Gia đột nhiên hơi ngượng ngùng, cô tránh tay anh, hỏi: “Phía sau cái camera kia có người không anh?”

Lục Quý Hành nghiêng đầu nhìn, cong môi cười: “Em chào hỏi nó thử xem.”

Vưu Gia nhìn anh: “Em khờ chắc?”

“A? Không ngốc à?”

Vưu Gia lập tức từ bỏ chút rụt rè băn khoăn kia, cô nhấc chân đá anh: “Em khuyên anh nên nghĩ kỹ rồi hãy nói.”

Hai người đi vào phòng ngủ, Lục Quý Hành ghét bỏ cởi áo cô ra.

Cởi được áo khoác đột nhiên nhớ ra nên đành đi qua che camera lại, Vưu Gia nói: “Như vậy… Rất kỳ quái!” Lúc này cô càng ngày càng không có cách nào không để ý đến những máy móc đó, tất cả đều tự cử động, không biết theo hình thức nào, dù sao người vừa động là nó lập tức dõi theo như là đôi mắt.

Lục Quý Hành vẫn còn cười: “Không sao, hậu kỳ sẽ biên tập lại, sẽ không làm em quá xấu.”

Vưu Gia hừ một tiếng: “Anh mới xấu.”

“Ừ, anh xấu, em đẹp nhất.”

Vưu Gia thuận miệng nói: “Đương nhiên.”

Nói xong lại hỏi: “Vậy máy móc kia có thu âm không ạ?”

Lục Quý Hành cười nhỏ: “Em ngốc à? Không thu âm thì để đó quay kịch câm sao!”

Vưu Gia cảm thấy mình nói chuyện với anh thì chỉ số thông minh đột nhiên giảm xuống âm vô cùng, cô căm giận đấm anh: “Câm mồm, không muốn nói chuyện với anh nữa.”

Lục Quý Hành kéo tay cô làm cô đến gần mình rồi bỗng nhiên cúi người hôn xuống.

Mặt mày có ý cười rõ ràng.

Vưu Gia cảm thấy Lục Quý Hành hư thật sự, con đã lớn như vậy mà cũng không thấy anh bớt đi chút nào.

Vì thế cô rầu rĩ hừ một tiếng.

Bên ngoài tuyết rơi ngày càng dày, dần dần nóc nhà, mặt đất, chạc cây đều phủ một lớp tuyết mỏng, đến buổi chiều thế mà đã dày tới nửa mét. Đẩy cửa sổ ra xem, cả thế giới như bị tuyết trắng phủ kín.

Mẫn Chi nắm tay hai anh nói muốn người tuyết.

Mỗi lần bé nói muốn cái gì, Dao Chi và Dật Chi rất ít khi từ chối, lúc này Dao Chi đi lấy dụng cụ, Dật Chi đi lấy quần áo cho bé mặc thêm, sau đó bọc bé kín mít như chim cánh cụt rồi mới dẫn bé ra ngoài.

Mẫn Chi gọi ba mẹ, tất cả đều ra ngoài sân, bé vui vẻ nắm tay mẹ ngồi ở ghế gấp, chờ ba và anh làm người tuyết cho mình.

Vưu Gia ôm mặt, Mẫn Chi ôm tay, hai người nhất trí khom lưng, tay để đầu gối.

Giống như bạn nhỏ của nhà trẻ chờ cô giáo phát đồ ăn vặt.

Mẫn Chi cũng thôi, Vưu Gia một đống tuổi mà cũng ngốc đến đáng yêu.

Lục Quý Hành không nhịn được lắc đầu cười.

Vưu Gia ngồi thấy nhàm chán nên đi qua giúp đỡ, nhưng mà thực tế chứng minh đứa trẻ lớn là cô kết hợp với ai đứa trẻ nhỏ thì chuyện luôn sẽ phát triển theo hướng kỳ quái, ví dụ như hiện tại, không biết vì sao ba người đột nhiên lấy tuyết ném nhau, ném qua ném lại kéo thành một hồi truy đuổi.

Mẫn Chi bị bất hạnh lan đến, bé rụt cổ cười khanh khách, lập tức đi đến bổ nhào vào lòng ba: “Ba bảo vệ Mẫn Chi.”

Lục Quý Hành âm thầm thở dài, anh bế con gái lên, đi qua bắt được Dao Chi trước, sau đó tiến đến kéo Dật Chi, cuối cùng cười híp mắt nhìn Vưu Gia.

Vưu Gia lập tức đứng thẳng.

Lúc này anh mới nói: “Chơi cũng được, nhưng phải đeo bao tay vào.”

Đặc biệt là Vưu Gia, sợ lạnh còn tay không nắm tuyết, bây giờ tay đã đỏ bừng rồi. Anh đặt Mẫn Chi xuống đất, dặn dò bé đi cẩn thận đừng để trượt chân, sau đó đi qua túm Vưu Gia: “Vào nhà cùng anh.”

Đi đến còn không quên sặc cô: “Lớn rồi còn như đứa trẻ, cũng không sợ bị nứt da.”

Vưu Gia thành khẩn nói: “Anh càng ngày càng có dáng vẻ của mẹ già.”

Lục Quý Hành chọc trán cô: “Em bớt làm anh mệt tâm thì anh lười nhắc em.”

Vưu Gia hùng hồn: “Không nhé!”

Lục Quý Hành thật sự muốn ném cô lên giường, đắp lên cho cô mười cái chăn để chúng đè chết cô.

Vào phòng, anh lấy dầu xoa tay cho cô, xoa nóng mới đeo bao tay lên rồi thả cô đi.

Anh không đi ra ngoài nữa mà ngồi trên ghế sô pha đọc báo, thuận tiện soát lại kịch bản một lần.

Lúc sau, anh vừa ngẩng đầu lên thì trùng hợp nhìn thấy Vưu Gia bị té ngã lăn trên đất, anh lập tức đứng lên, ở ngoài Dao Chi đã kéo cô dậy, Dật Chi chê cô ngốc nhưng tay vẫn đang phủi tuyết cho cô, Mẫn Chi đau lòng thổi cho cô, hỏi cô ngã có đau không.

Như có thần giao cách cảm, Vưu Gia chợt quay đầu, nhìn thấy Lục Quý Hành qua tường kính, thấy anh đang nhìn mình, cô liền thè lưỡi với anh.

Lục Quý Hành lắc đầu, vẻ mặt không muốn nhìn thấy cô, sau đó anh lại ngồi xuống.

Ngày hôm nay không có chuyện gì lớn, thật sự là một ngày bình phàm.

Ngày hôm sau nhân viên công tác đến thu dọn máy móc, Vưu Gia còn nghi ngờ hỏi: “Cái này cũng có thể phát sóng sao?”

Ăn cơm ngủ, gà bay chó sủa, hình như không có gì hay cả.

Nhân viên công tác lại liếc nhìn cô đầy thâm ý, anh ta ngồi ở trước màn hình nhìn chằm chằm cả ngày, mười sáu cái camera, quay liên tục suốt 24 giờ.

Thật là… Quá ngược người độc thân.

“Nào chỉ có thể xem, sẽ bùng nổ.” Tám chín phần mười.

Làm một nhân viên chuyên nguyện, anh ta có thể khẳng định cơm chó này quá đủ, quá ngược, thật sự khiến người hâm mộ ghen tỵ. Ban đầu không cảm thấy có gì, xem lâu rồi sẽ phát hiện người nhà này mỗi một tiếng nói cử động đều là đường, sẽ cảm thấy ngọt ngào vô cớ.

Nhìn ra kế hoạch trộm chị dâu A Quý lại được đưa lên lịch trình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK