• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi mọi người quay về nơi ở đã là hơn 7 giờ tối.

Bác sĩ đến xem vết thương cho Vưu Gia.

Vưu Gia tự mình lấy vài loại thuốc trong hòm thuốc, Lục Quý Hành thì đi tiễn bác sĩ. Không biết cô gái của tổ hậu cần tìm được cây gậy chống ở đâu, cô ấy bước vào vui mừng đưa cho cô, nói cô dùng thử xem có tiện tay không: “Chân cẳng bị thương khỏi rất chậm, ra ngoài nhớ cẩn thận một chút, đừng dùng sức.”

Đại khái là gương mặt và tính cách mềm mại của Vưu Gia làm cho cô gây ra ảo giác giả dối rằng cô rất ngốc, không còn ai nhớ rõ cô là một bác sĩ ngoại khoa.

Còn lại người được chủ nhiệm bồi dưỡng làm người nối nghiệp.

Chăm sóc người bệnh, không phải cô chính là chuyên nghiệp sao? Từ trước đến nay đều là cô dặn dò người bệnh không cần thế này không cần thế kia, đây là lần đầu tiên có người nói những việc cần chú ý với cô.

Vưu Gia bật cười, nhưng mà cô vẫn vui vẻ cầm gậy lên ước lượng: “Cảm ơn cô nhé!”

Có lẽ là mượn của ông cụ nhà bên, chiếc gậy chống làm từ gỗ cây lê, đầu gậy còn được khắc hình rồng, Vưu Gia cảm thấy mình có thể cos Cái Bang, đảo một cái trên mặt đất, khí thế hai mét tám!

Uy vũ khí phách… Cái con khỉ! Ừm, nhìn người càng có vẻ ngốc nghếch hơn, cô  đưa gậy đến cười ngã trước ngã sau.

Dật Chi đưa Mẫn Chi vào phòng, vừa lúc đi ra nhìn thấy cảnh này, cậu bé cười ẩn ý: “Cô Đổng không cần lo đâu ạ, có ba của con ở đây, mẹ con có thể hoàn toàn không cần chân.”

Đi đâu cõng đó, lý tưởng đời người của mẹ cậu bé là tụt huyết áp té xỉu được Lục Quý Hành cõng mình hay ngày, mẹ rầm rì làm nũng đòi cõng, chỉ tiếc ba không phối hợp diễn phim thần tượng với mẹ, chỉ cho mẹ một ánh mắt xem thường, làm mẹ dỗi nhắc đi nhắc lại suốt vài tháng, bây giờ thì hay rồi, quang minh chính đại, tâm nguyện nhiều năm đã được đền bù.

Vưu Gia quay người cầm gậy gõ vào mông cậu bé: “Lục Dật Chi!”

Tuy rằng ngày nào cũng bị mọi người đùa giỡn nhưng Vưu Gia vẫn là một con thỏ trắng dễ xấu hổ, chỉ có ở trước mặt Lục Quý Hành là lá hơn lớn hơn một chút. Ở trước mặt người ngoài là lập tức bị phá công.

Dật Chi đón ánh mắt căm giận của cô, cậu bé linh hoạt né tránh, cao giọng nói: “Không có gì phải thẹn đâu mẹ ạ, mẹ nên học tập ba, da mặt dày tới mức đao thương bất nhập.” Thể hiện tình cảm tự nhiên tới mức hoàn toàn không thấy ngại ngùng, không hổ là ảnh đế, tố chất tâm lý không phải dạng bình thường.

Kỹ năng đùa giỡn Vưu Gia cũng là hạng thượng thừa.

Nói xong, cậu bé vừa lúc nhìn thấy Lục Quý Hành trở về, lập tức bỏ chạy không thấy bóng.

Vưu Gia: “…” Bắt nạt kẻ yếu, nhãi ranh.

Bạn nữ tổ hậu cần nhìn thấy Lục Quý Hành thì làm mặt quỷ với Vưu Gia, nói nhỏ: “Lúc thầy Lục đi tới bế chị, thật sự đẹp điên người.”

Cả người có cảm giác bị đánh trúng, hormone bất chợt tăng vọt, người lâng lâng như chính mình yêu đương.

Nếu cắt riêng ra có thể làm cảnh trong phim luôn được, ngọt vô cùng.

Quá kỳ diệu!

Trước đây chưa từng nghĩ thầy Lục là… Người chồng như vậy.

Trong ấn tượng của cô ấy, Lục Quý Hành làm người không quá thân thiện, dù là tham gia tiết mục hay là đóng phim, lúc nào cũng lạnh nhạt, không biết hoặc là không thích đón hùa những trò đùa của người khác, làm việc rất chuyên nghiệp, thiên phú rất mạnh, là kiểu người trời sinh thuộc về sân khấu và ánh đèn, chỉ cần đứng trên sân khấu là khí thế trên người lập tức thay đổi.

Còn trẻ tuổi đã được nhiều người tôn kính, các đàn em trong công ty cũng không dám lỗ m ãng khi có anh ở bên, đều cung kính gọi anh là thầy Lục hoặc là anh Lục.

Anh rất ưu tú, cho nên người tự có hào quang sáng rực, rất khó tưởng tượng dáng vẻ anh yêu đương, cũng khó tưởng tượng người như thế nào có thể xứng đôi với anh.

Lúc trước khi hôn nhân của anh bị lộ ra ngoài, fans có kêu r3n, có phẫn nộ, cũng có chúc phúc, nhưng idol kết hôn, dù ngoài miệng nói chúc phúc, trong lòng cảm thấy nên vui cho idol thì có đôi khi cũng khó tránh khỏi cảm giác mất mát như thất tình, khi đó cô ấy cũng coi như một fans qua đường, biết anh kết hôn còn rất không vui, cực đoan mà cảm thấy anh tốt như vậy, không nên thuộc về riêng ai.

Tuy nhiên bây giờ lớn tuổi hơn, hoặc là hai người quá ngọt, cho nên cô ấy thấy Lục Quý Hành và Vưu Gia ở bên nhau là cũng không nhịn được cười, càng đừng nói vừa rồi Lục Quý Hành quả thực vô cùng tuyệt vời.

Cô ấy chỉ thiếu điều đứng bên hò hét “Hôn một cái hôn một cái.”

Ặc…

Tuổi lớn mà không nghiêm túc chút nào, đúng là trái tim thiếu nữ không phải lớn rồi sẽ không còn, chủ yếu là không có điểm kích phát thích hợp.

Vưu Gia mím môi che mặt lắc đầu, cái này đúng là làm người xấu hổ. Khi ngẩng đầu cô nhìn thoáng qua Lục Quý Hành, anh đi vào gật đầu chào hỏi cô gái tổ hậu c ần sau đó rẽ vào phòng bếp để đi nấu nước. Từ phía Vưu Gia chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của anh.

Đẹp trai, Vưu Gia cũng cảm thấy đẹp trai, đã là vợ chồng già thì Vưu Gia cũng thấy anh đẹp trai, cả thế giới anh sáng ngời nhất, cho dù anh đứng trong biển người, Vưu Gia cũng chỉ cần liếc mắt một cái là tìm được anh.

Đang lúc trái tim thiếu nữ thổn thức, Lục Quý Hành bỗng quay đầu nhìn cô, anh hơi nhướng mày hỏi: “Nhìn anh mãi làm gì? Muốn đi vệ sinh à?”

Vưu Gia: “…”

Cái tên giỏi gây mất hứng này.

“Không phải, chỉ là em thấy hình như anh xấu đi chút chút.”

Lục Quý Hành híp mắt, Vưu Gia lập tức nhút nhát quay đầu đi.

Cô Đổng tổ hậu cần không biết bị chọc trúng điểm cười gì mà cười không đứng thẳng nổi, sút nữa là bò trên mặt đất.

Cô gái tổ hậu cần nói thêm hai câu liền chào đi trước. Sau đó có thêm đạo diễn, trợ lý, khách quý… Lục tục đến thăm Vưu Gia, bọn họ đều vì nể mặt Lục Quý Hành, Vưu Gia đương nhiên cũng lễ phép nói cảm ơn, nói mình không bị sao cả.

Nhiều nhất chỉ là không quá thuận tiện thôi.

Thật sự không có việc gì, theo Vưu Gia thấy người có việc phải là Lục Quý Hành, không chỉ phải chăm sóc Vưu Gia mà còn phải chăm sóc các con, chuẩn bị cơm tối cho cô, khả năng trước khi ngủ cũng phải dỗ Mẫn Chi ngủ, sau đó giúp Vưu Gia tắm rửa…

Đường mờ mịt lại xa xôi.

Người đến cuối cùng là một người mẹ đơn thân, cô ta dẫn con gái mình đi cùng.

“Tôi nấu ít canh gà, nhớ tới cô bị thương nên mang đến đây, mong cô đừng chê.” Cô ta đặt hộp cơm xuống bàn, thân thiết ngồi xuống gần Vưu Gia.

Dịu dàng quyến rũ, từng cử chỉ hành động đều là phong tình, Vưu Gia cũng phải nhìn vài lần, cảm thán giới giải trí chỗ nào cũng có nhân tài.

Nhưng Vưu Gia và cô ta không quen thân, thậm chí đến bây giờ cô cũng không biết tên đầy đủ của cô ta là gì. Chỉ nhớ mơ hồ mọi người vẫn hay gọi cô ta là chị Cao.

Con gái cô ta hơi hướng nội, không thấy nói chuyện nhiều, cô bé rất biết chăm sóc người khác, tất cả mọi người đều khen cô bé ngoan, ngoài cái này ra thì không có nhiều cảm giác tồn tại.

Lúc cô bé nhìn thấy Vưu Gia cũng chỉ nhỏ giọng chào: “Cháu chào cô ạ.”

Cũng không trách Vưu Gia, Cao Nhược Lâm có khuôn mặt không có độ nhận diện cao, đẹp thì có đẹp nhưng là vẻ đẹp theo khuôn mẫu, mắt to hai mí mặt trái xoan, được xưng là nữ thần 360 độ không góc chết. Trước kia cũng làm được hô mưa gọi gió, nổi tiếng một hồi, nhưng sau khi sinh con thì dần kín tướng hơn, đến khi ly hôn cũng không nhấc nổi gợn sóng. Mấy năm nay Cao Nhược Lâm không xuất hiện nhiều. Vưu Gia vốn không quá quan tâm giới giải trí cho nên không biết cô ta cũng là bình thường.

Lúc này bầu không khí có vẻ hơi xấu hổ, Vưu Gia gật đầu nói: “Sao có thể, cảm ơn cô.”

Cao Nhược Lâm cười, cô ta nhìn xung quanh hỏi: “Thầy Lục đâu? Sao không thấy anh ấy.”

“Vừa rồi còn ở đây, chắc ảnh mới đi ra ngoài!”

“Vừa này thầy Lục làm tôi giật mình lắm. Rất ít khi tôi thấy anh ấy căng thẳng như vậy.” Cao Nhược Lâm cười: “Trước kia tôi từng xem anh ấy và A Tác quay quảng cáo chung, đạo diễn nói anh ấy và A Tác làm động tác thân mật, anh ấy dán mặt lên má người ta cũng không thể hôn xuống, thầy Lục là người cấm dục nhất mà tôi từng thấy. Không ngờ phía sau màn ảnh lại khác tôi nghĩ như vậy. Lúc nãy chúng tôi nói chuyện với nhau, tôi phát hiện thầy Lục là người rất hài hước.”

Kỹ năng của người tâm cơ, chỉ đông đánh tay, ám chỉ cộng với ẩn ý, nói chuyện ba phải cái nào cũng được nhưng luôn nắm chuẩn khiến người ta ngột ngạt, giống như hạt cát rơi vào bánh răng, tuy không gây ảnh hưởng đến vận hành như tóm lại vẫn không thoải mái.

Lời này là Chu Dương dạy cô, hơn nữa còn nói mát cô: “Gặp được loại người này, lấy đẳng cấp của em thì không cần cãi lại, em thích hợp nằm giả chết hơn, kẻ biểu diễn sợ nhất gặp người mù, chẳng phải chỉ cần nằm là có thể thắng à?”

Vưu Gia vuốt v e gậy chống trong tay, nhất thời không biết có phải mình nghĩ nhiều hay không.

Cô lại nhìn thoáng qua Cao Nhược Lâm.

Thật sự cô vẫn không có ấn tượng gì, kể cả cô ta từng diễn phim gì, có từng hợp tác với Lục Quý Hành hay chưa, Vưu Gia đều không biết gì cả.

Nhưng còn A Tác thì Vưu Gia lại biết, đó cũng là khách quý lần này, đang ở phòng thứ ba bên trái, cô ấy đến đây cùng chồng và con trai, là một ca sĩ theo phong cách quyến rũ, chồng cô ấy nhỏ hơn cô ấy ba tuổi, rất yêu cô ấy, cũng rất nghe lời. Có cảm giác tình chị em, em trai ngoan mềm và chị đại.

Vưu Gia li3m môi, cô đột nhiên cười nói: “Tôi biết, A Tác từng nói với tôi rồi, thật ra chắc cô nhớ nhầm, bọn họ không quay đến bước đó, Lục Quý Hành không giỏi diễn cảnh thân mật, lần nào đạo diễn cũng chỉ hận không thể tự mình lên diễn thay ảnh. Tôi nhớ lần đó quay quảng cáo công ích phòng chống bệnh AIDS, đạo diễn muốn bọn họ quay cảnh giường chiếu gì đó, lúc ấy anh Mạch muốn chọc tôi giận nên quay trực tiếp bắt tôi phải xem, kết quả Lục Quý Hành rớt dây xích, còn bị tôi cười nhạo rất lâu. Sau đó bọn họ quay ăn gian góc máy, đạo diễn có kỹ thuật rất khá, quay ra hiệu quả tốt lắm.”

Cao Nhược Lâm nhướng mày: “Vậy sao? Thế chắc tôi nhớ nhầm rồi!”

Bảy gia đình ở một căn nhà ngang, tầng một không có người ở, bọn họ đều ở tầng hai, Cao Nhược Lâm ở căn phòng dãy đối diện.

Thượng Quan Vinh ở ngay bên cạnh, cô ấy thường xuyên đến đây ăn cơm cùng.

Khi Vưu Gia nấu cơm, cô ấy ở bên giúp đỡ, thỉnh thoảng còn trêu Mẫn Chi, có thể nhìn ra cô ấy rất thích Mẫn Chi, có lẽ cô ấy cũng thích Lục Quý Hành, nhưng khả năng do tính cách nên cô ấy gần như không bao giờ chủ động trò chuyện với anh.

Tính cách của cô ấy hơi kỳ lạ, tự mang khí thế người sống chớ gần.

Bên ngoài còn mưa chưa tạnh, tiếng sấm ù ù, Thượng Quan Vinh gấp ô đi lên tầng, vừa lúc gặp được Cao Nhược Lâm đi ra khỏi phòng Vưu Gia, người người đi qua nhau, cả hai cùng tạm dừng giây lát, gật đầu với nhau xem như chào hỏi. Như khứu giác nhạy bén của dã thú, Thượng Quan Vinh ngửi được mùi vị không có ý tốt trên người cô ta, Cao Nhược Lâm thì ngửi được địch ý của cô ấy.

Thượng Quan Vinh lăn lộn trong giới đã lâu, cô ấy có riêng pháp tắc nhìn người. Cao Nhược Lâm này, mặt mày nhìn dịu dàng nhu thuận, trong lòng thì thâm sâu vô cùng.

Cô ta có sự chú ý không tầm thường dành cho Lục Quý Hành.

Lên tầng, Thượng Quan Vinh đứng dựa vào cửa phòng mình một lúc, sau đó đặt ô bên khung cửa, chính mình thì đi đến phòng Vưu Gia.

Vưu Gia đang bôi thuốc, mu badn chân, mắt cá chân và mặt sau cẳng chân của cô đều bị sưng, bây giờ cô không nâng chân lên được, không biết Lục Quý Hành ra ngoài làm gì, Vưu Gia bôi thuốc một mình khá khó khăn.

Thượng Quan Vinh đi tới ngồi xổm xuống nói: “Để em bôi giúp chị đi!”

“Vậy… Cảm ơn em nhé!” Vưu Gia hơi xấu hổ, cô bé này không lớn tuổi nhưng khí chất rất mạnh mẽ, Vưu Gia có cảm giác như đàn em nhìn thấy đại ca.

Ừm, tuy rằng đại ca đối xử với cô rất tốt…

Có rất nhiều lần, Thượng Quan Vinh suýt chút nữa là thốt ra, nói cô chú ý Cao Nhược Lâm một chút.

Đẳng cấp của Vưu Gia thật sự không đủ xem.

Nhưng nhìn Vưu Gia, người hơn ba mươi mà còn được Lục Quý Hành che chở như đứa trẻ, cô ấy lại không đành lòng nói gì cả.

Chỉ hỏi: “Cao Nhược Lâm vừa đến thăm chị ạ?”

Vưu Gia gật đầu, tùy tiện hàn huyên hai câu.

Lúc ra ngoài, Thượng Quan Vinh đụng trúng Lục Quý Hành, cô ấy do dự một lát, cuối cùng vẫn quyết định gọi anh lại.

“Thầy Lục, Cao Nhược Lâm vừa đến đây.”

Lục Quý Hành cầm một bó rau hẹ trong tay, trên người là áo sơ mi và quần jean, khí chất thanh lãnh sạch sẽ, nhìn có loại tương phản dễ thương.

Thượng Quan Vinh chỉ nói một câu như vậy rồi không nói gì nữa. Hôm nay có mấy chục người đến thăm Vưu Gia, Thượng Quan Vinh lại cố tình nhắc đến một mình Cao Nhược Lâm.

Lục Quý Hành lại hiểu ý cô ấy, anh im lặng một lát mới nói: “Tôi biết rồi.”

Không nhắc nhở Vưu Gia mà nhắc nhở Lục Quý Hành, thật ra Thượng Quan Vinh cũng không biết mình có lựa chọn đúng hay không, cô ấy rất thích Vưu Gia, trên người cô có sự ngây thơ không rành thế sự cùng sự giáo dưỡng của con nhà gia giáo, Vưu Gia từng là dáng vẻ mà cô ấy mong muốn trở thành, một người chưa từng bị cuộc sống mài giũa, ánh mắt vĩnh viễn trong suốt.

Có lẽ cô ấy có thành kiến và mất niềm tin vào nhân tính, cho nên lúc nào cũng nhìn thấy một vài thói hư tật xấu của con người là rất khó sửa đổi.

Ví dụ như có mới nới cũ, ví dụ như ăn vụng bên ngoài…

Cô ấy không hy vọng Lục Quý Hành là người như vậy, nhưng nếu suy nghĩ cẩn thận, lấy tính cách của Vưu Gia, cho dù Lục Quý Hành ăn vụng ở bên ngoài mà có ý định giấu cô thì chưa chắc cô đã phát hiện.

Cô ấy nhắc nhở Lục Quý Hành là muốn nói Cao Nhược Lâm có ý xấu.

Nhưng ai biết anh có thể nhân cơ hội để ngo ngoe rục rịch hay không.

Thứ tình yêu này, vẫn quá mỏng manh.

Nào có cái gì là tình cảm bền chắc kim cương.

Nào có.

Vưu Gia chống gậy hóa thành cái đuôi nhỏ đi theo sau Lục Quý Hành, anh đi chỗ nào là cô đi theo chỗ đó, cô ngồi trên ghế gấp ngoài cửa phòng bếp xem anh làm sủi cảo, lúc thì nói anh cán vỏ bánh quá dày, lúc lại chê anh bỏ ít trứng gà, thật sự không tìm được gì để nói thì lại kêu mình đau răng.

Đều là do cô quá nhàm chán, Lục Quý Hành gọi đây là chứng dính nhớp gián đoạn, cứ mỗi một thời gian là sẽ có lúc Vưu Gia đặc biệt muốn anh chú ý, dùng hết mọi thủ đoạn, như là con công xòe đuôi, hận không thể viết thẳng lên mặt: Mau nhìn em!

Phương pháp Lục Quý Hành quen dùng để đối phó chính là không để ý tới cô.

Càng tìm cảm giác tồn tại càng bị làm lơ.

Chờ cô tự tới nhào vào ngực.

Anh sẽ vừa vờ ghét bỏ đẩy cô ra, vừa túm người lại, biểu diễn một loại tuyệt kỹ gọi là “Ngoài miệng nói không cần nhưng cơ thể lại rất thành thật.”

Cái này không gọi là ác thú vị, cái này kêu tình thú vợ chồng.

Lần này Vưu Gia học thông minh, anh không để ý tới cô, cô vỗ mông chạy lấy người, cô đứng lên khỏi ghế gấp, nói muốn tìm trợ lý đạo diễn tâm sự, hấp thu tinh thần phấn chấn bồng bột của tuổi trẻ.

Cậu thanh niên kia mới vừa tốt nghiệp thạc sĩ, trên người vẫn còn nét ngây ngô, bề ngoài không tệ, bị người trêu đùa là mặt sẽ đỏ ửng, Vưu Gia thường xuyên nói cậu ta giống hot boy trường bọn họ.

Về hot boy, Lục Quý Hành có một đoạn hồi ức rất không thoải mái.

Cho nên khi Vưu Gia nhảy nhót chống gậy chạy ra ngoài, Lục Quý Hành vẫn im lặng nãy giờ đột nhiên vỗ tay, bước hai ba bước ra cửa ôm Vưu Gia về, lời lẽ chính đáng nói cho cô: “Chạy lung tung cái gì, đừng gây thêm phiền phức cho người ta, ngồi yên cho anh.”

Vưu Gia chọc má anh: “Không phải anh không để ý đến em à?”

“Anh không để ý đến em là em chạy đi tìm người khác ngay hả?”

“Anh không để ý đến em mà em còn không thể đi tìm người khác ạ?” Vưu Gia muốn thể hiện khí thế của mình cho nên cô chống gậy xuống, đứng lên trên ghế.

Lục Quý Hành lập tức ấn cô xuống, tịch thu gậy chống của cô đặt sang bên, anh khom lưng véo mặt cô: “Anh ghen, được chưa?”

Vưu Gia chớp mắt nhìn anh chốc lát, nhỏ giọng nói thầm: “Anh ghen anh còn có lý, anh còn hung.”

Còn tranh luận.

Lúc này không có camera, Lục Quý Hành bèn cúi người cắn nhẹ khóe môi cô.

Vưu Gia li3m khóe môi, cảm giác li3m được vị máu, cô tức giận dùng cái chân còn lành lặn của mình đá anh một cái: “Anh làm gì vậy, anh cho rằng anh là ma cà rồng sao?”

Lục Quý Hành dùng lòng bàn tay lau khóe môi cô, vừa lòng vỗ sọ não của cô: “Anh đi nấu sủi cảo, em mà chạy loạn thì anh đánh em đấy!”

“Phi! Phát xít!”

Khi chuyện này xảy ra, mặc dù bên cạnh không có camera nhưng vẫn thu âm được, lúc tổ hậu kỳ cắt nối biên tập, dạo diễn cảm thấy rất thú vị, bèn thêm âm tần vào, còn tri kỷ thêm cả phụ đề, cảnh im lặng hôn nhau được dùng một loạt biểu cảm mỉm cười lăn lộn xẹt qua, xây dựng bầu không khí vô cùng ái muội và khó miêu tả.

Vừa cảm thấy thẹn, vừa cảm thấy buồn cười.

“Tôi thật sự muốn gọi điện cho đạo diễn, nhân tài, đúng là nhân tài!”

“Anh, em khuyên anh làm người đi.”

“Anh biết không? Anh là người em thấy không biết xấu hổ nhất đấy, ghen cũng ghen táo bạo như vậy.”

“Anh đừng có cuồng, cẩn thận về nhà quỳ sầu riêng.”

“Bây giờ chị dâu chính là người có fanclub, anh chú ý một chút, cẩn thận bị nhận lưỡi dao.”

“Ha ha ha ha ha phi! Phát xít!”

“Ma cà rồng 2333, anh quá thô lỗ, chị dâu A Quý của bọn em mềm mại như vậy, anh đúng là… Ai nha, thô lỗ!”

“Đau lòng chị dâu, giống một đóa hoa bị bão táp chà đạp.”

“Mỗi lần anh tôi ở bên cạnh chị dâu là lại ấu trĩ thành trẻ ba tuổi.”

“Là chân ái không sai.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK