Mặc dù khi đi ngang qua một thị trấn nhỏ, cô đã dừng lại để lấy một ít thuốc cho thiếu niên, sắc thuốc trên đường cho cậu uống, nhưng công dụng rất nhỏ, thiếu niên bắt đầu từ tối hôm qua đã rơi vào trạng thái hôn mê. Tới nhà rồi, Mai Cẩm nhờ Vạn Đại đưa thiếu niên đi vào phòng trống trong nhà. Vạn thị thấy đột nhiên có thêm một thiếu niên xa lạ thì hoảng sợ, vội túm lấy cô để hỏi.
Vạn Đại nhìn Mai Cẩm, lắp bắp đến không nói nên lời. Mai Cẩm liền kể lại chuyện vô tình gặp ở trên đường cho bà nghe. Vạn thị rất sợ, nhìn thiếu niên trên giường, trách móc:
– Thế này bảo mẹ phải làm sao, nếu như bị người ta biết con thu nhận thợ mỏ về nhà và tìm đến nhà chúng ta gây chuyện thì sao đây?
Mai Cẩm thở dài:
– Mẹ, mẹ nói đúng, con cũng biết mình không nên nhiều chuyện. Nhưng thiếu niên này tự nhiên trèo lên xe, lại đổ bệnh nặng, con không thể ném cậu ta xuống đường và bỏ mặc được. Mẹ yên tâm, nơi chúng ta cách xưởng đồng Hồng Sơn rất xa, nếu như đã tránh né được ở trên đường rồi, chắc là họ cũng không vì một thợ mỏ mà điều tra được đến chỗ này đâu. Dù sao thì quan phủ cũng không cho phép mua bán ngầm thợ mỏ. Vừa rồi con cũng để ý, thấy chung quanh nhà mình không có ai mới đưa cậu ta vào nhà. Đã giúp rồi thì cứ để cậu ta ở tạm nhà mình một thời gian, con sẽ chữa khỏi bệnh cho cậu ta. Chờ cậu ta khỏi hẳn rồi, cậu ta tới từ đâu thì về nơi đó là được.
Vạn thị chỉ đành miễn cưỡng đồng ý, ngày hôm sau tiễn Vạn Đại đi, dặn đi dặn lại hắn phải giữ bí mật.
……
Thiếu niên này chắc đã bị bệnh lâu rồi, nhưng trước đó vẫn luôn làm việc ở mỏ đồng, vào lúc này bệnh tình sụp đổ như núi đè xuống. Mấy ngày qua cậu ta vẫn luôn hôn mê và sốt cao, tình huống nguy cấp. Vạn thị thấy thế lại bắt đầu lo lắng cậu sẽ chết trong nhà mình. Mai Cẩm liền đóng cửa y quán, chăm sóc cẩn thận cậu thiếu niên này, cứ thế bảy tám ngày qua đi, bệnh tình của thiếu niên dần dần có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp, không còn hôn mê sâu như ngày đầu nữa, khi nhìn thấy Mai Cẩm, hai mắt cũng sáng lên.
Mười ngày sau, bệnh tình thiếu niên đã ổn định,vết thương ở tay chân cũng bắt đầu khép vảy, Mai Cẩm đoán cậu dưỡng bệnh mấy ngày nữa chắc chắn sẽ khỏi hẳn. Buổi sáng ngày hôm nay khi cô đang sắc thuốc thì Vạn thị bước vào, bà chần chừ một lát thấp giọng khuyên:
– Cẩm Nương con, mẹ thấy bệnh tình thằng nhóc kia cơ bản đã khỏi, con có thể bảo nó đi được không? Không phải mẹ nhiều chuyện đâu, dù sao nó cũng không phải đứa trẻ bảy tám tuổi ở một vài ngày còn được, nhưng một thiếu niên như kia dù là ở nông thôn cũng đã kết hôn sớm, đã có tức phụ hết rồi. Mẹ sợ thời gian dài bị hàng xóm biết được sẽ nói ra nói vào không hay.
Từ lúc Bùi Trường Thanh rời nhà đi đã hơn nửa năm, Vạn thị vẫn luôn chú ý đến Mai Cẩm, thường xuyên đi y quán xem xét là chuyện bình thường, nếu như không đi, bà cũng âm thầm dặn dò A Phượng chú ý xem cô có nói chuyện với đàn ông trẻ tuổi nào không. Có đôi lúc, Mai Cẩm ra ngoài khám cho những bệnh nhân không tiện đi lại, nếu rảnh rỗi, dù có đường xa Vạn thị cũng không ngại cực nhọc mà đi theo cô. Mai Cẩm đã quá quen với điều này rồi. Thành thật mà nói trong lòng cô không bận tâm là giả, có đôi lúc còn thấy khó chịu, nhưng lại nghĩ mình và Bùi Trường Thanh còn chưa viên phòng, bà lo lắng như vậy cũng là điều dễ hiểu, cho nên cô cũng mắt nhắm mắt mở mặc bà muốn làm gì thì làm.
Vạn thị từ lúc bước vào đã do dự, Mai Cẩm đoán được bà muốn nói gì, cô cười nhẹ nói:
– Mẹ không nói con cũng biết. Thiếu niên kia bệnh đã đỡ rất nhiều rồi. Con đang nghĩ hai ngày tới muốn hỏi quên quán cậu ta ở đâu. Thôi để lát con sẽ qua hỏi luôn ạ.
Vạn thị than một tiếng.
Mai Cẩm sắc thuốc xong cầm bát thuốc mang vào cho thiếu niên đang ngủ ở thiên phòng, thấy cậu đã tỉnh, đang nhìn chằm chằm vào đỉnh nhà dán giấy hồ, vẫn không nhúc nhích, cũng không biết đang nghĩ gì. Nghe thấy tiếng động, cậu ta quay đầu lại, thấy là cô đi vào thì nhìn cô, mỉm cười với cô rồi từ từ ngồi dậy.
Khi Mai Cẩm lần đầu nhìn thấy thiếu niên này, toàn thân cậu bẩn thỉu vô cùng. Giờ đây, sau những ngày được chăm sóc cẩn thận, nom cậu như biến thành một con người khác, mi thanh mục tú, làn da trắng nõn, trên người ngoại từ sau lưng và chân tay còn có dấu vết gần đây bị trầy xước hoặc bị roi đánh ra, những nơi khác đều rất trắng trẻo mịn màng, nghĩ cậu còn biết viết chữ, cô đoán thiếu niên này chắc gia cảnh không tồi, có điều không biết vì sao lại lưu lạc bên ngoài đến mức bị bán vào trong xưởng đồng làm thợ mỏ.
Mai Cẩm đỡ cậu ngồi dậy, đưa thuốc cho cậu uống, mỉm cười hỏi:
– Hôm nay cảm giác thế nào?
Thiếu niên không nhận bát thuốc mà chỉ nhìn Mai Cẩm, đột nhiên nói:
– Ngày đó ta nghe ngươi nói với mấy người kia là quen biết Lý Đông Đình Thổ ty Long Thành à?
Cậu cố sức nói, giọng cũng khàn khàn khó nghe, nhưng Mai Cẩm vẫn nghe được rõ ràng.
Dây thanh quản của cậu bị thương, lúc trước vẫn chưa từng mở miệng nói chuyện, Mai Cẩm không rõ bọn buôn người đã dùng loại thuốc gì. Theo cô được biết, có lẽ là loại độc tố trong hoa và lá cây Vạn niên thanh, vô tình nuốt phải sẽ gây tổn thương khoang miệng, dây thanh âm, thực quản và có thể gây câm. Nhưng cô không chắc lắm nên chỉ thêm một ít thuốc giúp chữa lành và giảm viêm. Lúc này nghe cậu mở miệng nói, trong lòng không khỏi nao nao. Thấy cậu vẫn lẳng lặng nhìn mình, cô gật đầu nói:
– Đã từng gặp một hai lần rồi.
Thiếu niên nói:
– Ngươi kêu hắn tới gặp ta đi.
Giọng điệu như thể sai khiến vậy.
Mai Cẩm khó hiểu nhìn cậu ta.
Thiếu niên nhìn cô, lặp lại lần nữa.
Mai Cẩm chần chừ rồi nói:
– Ngươi có thể cho ta biết ngươi là ai không? Ngài ấy…dù sao cũng là thổ ty, ta với ngài ấy chỉ quen sơ, nói chuyện với nhau rất ít. Rất không tiện qua đó kêu ngài ấy tới…
Thiếu niên hỏi:
– Nhà ngươi có giấy bút không?
Mai Cẩm biết chắc là cậu muốn viết thư liền đứng lên đi về phòng mình lấy giấy bút qua, thấy cậu viết một hàng chữ trên tờ giấy, xong thì gấp lại đưa cho cô, nói:
– Ngươi chuyển thư này đến cho hắn giúp ta. Nhớ phải đưa tận tay cho hắn.
Mai Cẩm thấy đôi mắt thiếu niên này trong trẻo, tư duy rõ ràng, không có vẻ gì là nói sảng, suy nghĩ một chút rồi nhận lấy thư, nói:
– Tuy ta không biết ngươi là ai, nhưng chắc ngươi cũng sẽ không lừa dối ta. Nếu ngươi đã ở nhà ta, nếu ngươi thật sự cần phải gặp ngài ấy, ta có thể đi tới đó thử xem. Mà ngài ấy có muốn gặp hay không, ta cũng không chắc.
Thiếu niên ừ một tiếng, bấy giờ mới uống hết bát thuốc và từ từ nằm xuống.
Mai Cẩm cất thư của cậu ta đi, dọn dẹp bát thuốc, lúc đi ra cửa phòng cô dừng lại quay đầu lại nhìn cậu ta lần nữa.
Thiếu niên đang nhìn theo bóng lưng cô, thấy cô quay đầu lại thì hơi mỉm cười với cô.
……
Đã đồng ý đi gửi thư cho thiếu niên rồi, Mai Cẩm cũng không chậm trễ, thấy còn sớm, nếu như lên đường ngay và không nghỉ ngơi giữa chừng thì buổi tối có thể quay về nhà kịp. Cô thông báo với Vạn thị, không nói mình muốn đi Thổ Tư phủ, chỉ nói mình đã hỏi rồi, thiếu niên này có một người thân ở Long Thành, có nhờ cô đi gửi thư bảo người nhà tới đón cậu ta. Vạn thị tin là thật, chỉ ước gì thân thích kia mau mau tới đón cậu ta càng sớm càng tốt, cho nên cũng không nói gì thêm, dặn dò cô đi sớm về sớm. Mai Cẩm đáp vâng, gọi xe đi Long Thành lần nữa.