Vốn dĩ cô còn lo lắng dịch quan sẽ không tin lời mình nói, không ngờ vừa nói xong, đối phương nói ngay:
– May mắn thật đó. Chỗ hạ quan vào hai ngày trước vừa nhận được tin báo mật của Tuyên Uý Vân Nam nói có Thục nghịch lẻn vào Long Thành bắt đi một cô gái, muốn tôi lưu ý những người đi ngang qua, nếu có người nào khả nghi thì phải báo cáo lên cấp trên ngay.
Mai Cẩm nao nao, sau đó thì hiểu ra ngay.
Cô đoán Lý Đông Lâm đã đoán được người bắt mình sẽ tránh Kiếm Nam Đạo có trọng binh canh giác mà đi đường vòng từ Kiềm tiến vào Thục, bấy giờ mới lấy danh nghĩa Tuyên Uý Tư phát công văn hỗ trợ điều tra cho tất cả các trạm dịch ven đường.
Cô yên tâm hơn nhiều, nói:
– Đúng rồi, ta chính là người bị bắt kia. Đêm qua ta vừa tự trốn thoát, lại biết được tin tức đó cho nên mới tìm tới chỗ này! Sự việc rất khẩn cấp!
Dịch quan tuy rằng không biết thân phận cụ thể của người phụ nữ này, nhưng Thổ tư phủ Lý thị đã dùng danh nghĩa Tuyên Uý tư phát thông báo tới các nơi để truy tìm tung tích của cô, có thể cho thấy người này không phải người bình thường, từ tin tức mà cô nói ra, nghe vào tai tuy rằng không thể tưởng tượng được nhưng lại rất có cơ sở, thế là không dám chậm trễ vội mời Mai Cẩm vào trong. Mai Cẩm mượn bút viết hai phong thư, một thư gửi cho Lý Đông Lâm, một thư gửi cho Lý Đông Đình ở Kiếm Nam Đạo. Cô nhìn thấy dịch quan dùng phương thức tám trăm dạm khẩn cấp đi truyền thư, đoán là sẽ đến nơi nhanh, bấy giờ mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Dịch quan thấy cô rất tiều tuỵ, nói:
– Phu nhân có cần nghỉ một chút không? Hạ quan có gian phòng đang trống ạ.
Đêm qua từ lúc chạy ra khỏi ngôi miếu nát, Mai Cẩm gần như chưa từng rời khỏi lưng ngựa, lúc này xương cốt cả người đều đau nhức rã rời, nhưng cứ nghĩ đến Long Thành đang nguy cấp, lo lắng chưa cởi bỏ được, cô uyển chuyển từ chối ý tốt của dịch thừa, nói:
– Ta xin nói thật, trượng phu ta là Thổ ty Long Thành. Ta cần phải mau chóng quay về đó. Nhưng một mình ta đi đường bất tiện, ngài có thể sắp xếp người đưa ta đi về được không? Ơn lớn của ngài hôm nay, sau này trượng phu ta sẽ đáp tạ.
Vừa nãy dịch thừa đã đoán thân phận của cô không bình thường, lúc này nghe cô tự báo thân phận ra, còn là phu nhân của Lý Đông Đình, ông ta kinh ngạc vô cùng, đồng thời cũng rất cung kính, đáp ứng ngay, mau chóng sắp xếp xe ngựa và người, còn đích thân tiễn cô ra khỏi dịch quán.
Ngôi miếu nát kia rất vắng, chung quanh cũng trống trải, chỉ có một con đường mòn, đoán chừng ban ngày người qua lại cũng không nhiều lắm. Bùi Trường Thanh bị đè dưới xà nhà và đống gạch ngói bùn đất, không biết lúc này như thế nào rồi. Từ lúc đó đến bây giờ còn chưa tới 24 giờ, với khả năng chịu đựng của hắn, cho dù không được cứu thì chắc hẳn cũng không đến mức bị nguy hiểm tới tính mạng.
Trong lòng Mai Cẩm vẫn rất lo lắng cho hắn, không thể cứ thế mà rời đi được. Vừa mới rời khỏi dịch quán, cô miêu tả lại cảnh ngộ và những gì mình gặp trên đường vào tối qua cho hai dịch thừa nghe, bảo họ đi theo mình tìm đường đến đó để tìm người.
Dịch quan đã biết thân phận của Mai Cẩm, người được sắp xếp đưa cô đi đương nhiên cũng đã trải qua chọn lựa, một dịch thừa trong đó là người bản địa, hằng năm đều qua lại đường núi rất quen thuộc với từng thôn trang và các con đường mở mấy trăm dặm quanh đây. Theo miêu tả và ký ức của Mai Cẩm, họ tìm trở lại đó, tới chạng vạng thì cuối cùng cũng tìm được ngôi miếu nát kia.
Tàn tro đống lửa đốt đêm qua vẫn còn đó, đống gạch ngói vùi lấy hắn đã bị đẩy sang một bên, mà xà ngang bị gãy kia cũng nằm trỏng trơ.
Không thấy Bùi Trường Thanh đâu.
Mai Cẩm tìm một vòng nhưng vẫn không thấy hắn đâu cả.
Mặt trời dần dần lặn xuống phía tây, đã sắp rơi xuống sau núi rồi, dịch thừa khác đi cùng khuyên:
– Phu nhân, không tìm thấy người nữa, chung quanh cũng không thấy, có lẽ đã được người ta cứu đi rồi. Nơi này vẫn là địa giới của thổ tư phủ Nam Bàn, ở lại lâu sợ là có nguy hiểm.
Mai Cẩm biết gã nói có lý.
Nếu Bùi Trường Thanh đã thoát được, chung quanh gần đó cũng không thấy hắn, bất kể là được người khác đi ngang qua cứu hay là tự hắn thoát ra được, thì chắc chắn hắn đã không bị nguy hiểm đến tính mạng nữa. Cô nhìn thấy hai dịch thừa đang nhìn mình, liền gật đầu, nói:
– Ngươi nói đúng. Chúng ta lên đường thôi.
……
Đêm khuya ngày hôm sau, Mai Cẩm tới một dịch quán, khi nghỉ lại qua đêm, cô đã gặp được Lý Đông Lâm.
Từ lúc Mai Cẩm bị bắt, cậu vẫn luôn truy tìm cung tích của cô. Tuy rằng đã đoán được phương hướng đi đường của người đã bắt cô, nhưng mà dẫu sao đường nhỏ đường tắt quá nhiều, tuy đã điều tra theo nhiều hướng nhưng tung tích của cô vẫn như đá chìm đáy biển.
Trước khi Lý Đông Đình đi, Lý Đông Lâm còn vỗ ngực đảm bảo mình sẽ bảo vệ thật tốt cho người nhà. Không ngờ vừa quay đầu một cái cô đã bị người ta bắt đi ngay dưới mí mắt của mình, tâm tình khó chịu thế nào có thể nghĩ. Cậu chẳng màng ngày đêm bôn ba bên ngoài, chỉ cần có một tin tức là lập tức tới đó, nhưng nhiều lần vẫn không có kết quả, vì lửa giận mà quai hàm như sưng lên cả một bên. Ngày này qua ngày khác, ngày hôm nay vừa lúc cậu tới dịch quán mà hôm qua Mai Cẩm có tới, dịch quan biết được thân phận của cậu đã lập tức báo tin tức về cô cho cậu biết. Lý Đông Lâm hoả tốc đuổi theo cuối cùng đã đuổi kịp cô ở chỗ này. Thấy Mai Cẩm bình yên vô sự, Lý Đông Lâm cuối cũng đã thở phào yêm tâm, lại hỏi người nào bắt cô đi, thấy cô không đáp, cậu tức tối nói:
– Đệ đoán là tên họ Bùi kia chứ gì! Tẩu tẩu yên tâm, đệ sẽ giết chết tên vô sỉ đó cho tẩu.
Mai Cẩm không muốn nói thêm về việc này, chỉ nói:
– Nhị đệ, Thổ tư phủ Nam Bàn đã đầu hàng Thục vương, thế tử của Thục vương đã lãnh binh ngày đêm đi về bên này, tỷ đã cho người truyền tin tức đến Kiếm Nam đạo. Có điều nước xa không cứu được lửa gần, Long Thành cần phải làm công tác chuẩn bị để ứng phó mới được.
Trước đó Lý Đông Lâm đã biết được tin tức này từ chỗ dịch quan, cậu nói:
– Trọng binh của Vân Nam đã được điều tới Kiếm Nam đạo, phía sau trống không, các nơi còn lại thì binh lực bố trí phòng thủ hữu hạn, hơn nữa thời gian cấp bách, dù có binh lính thì cũng không thể triệu tập được. Nghịch tặc trăm phương ngàn kế muốn đánh đến đây, thực lực không thể khinh thường được. Đệ sẽ đi ngay trong đêm trở về bàn bạc với Trương tướng quân làm công tác chuẩn bị, có thể điều được bao nhiêu thì điều, gom đủ nhân mã rồi thì sẽ chống đỡ quân địch ở bên ngoài Long Thành.
Mai Cẩm biết mình không thể nào ngồi trên lưng ngựa đi liên tục mấy ngày đêm giống như Lý Đông Lâm được, dù rằng rất nóng lòng muốn về nhà nhưng đi theo cậu chỉ kéo dài tốc độ đi đường của cậu, cô gật đầu nói:
– Cứ làm như vậy đi. Đệ mau chóng lên đường đi.
Lý Đông Lâm để lại tuỳ tùng đi theo để bảo vệ Mai Cẩm trở về Long Thành, cậu thì ngay khi màn đêm buông xuống đã cưỡi khoái mã rời đi. Mai Cẩm được nghỉ ngơi một chút, sáng sớm ngày hôm sau cũng lên đường. Mấy ngày sau, cuối cùng cô cũng trở về Long Thành.
Hai ngày sau, thám tử truyền đến tin tức, quân đội của Thục vương bị phát hiện xuất hiện ở bên ngoài Vân Thành cách Long Thành chưa tới hai trăm dặm. Vân Thành hầu như không còn bao nhiêu binh lực, nó cũng giống như những thành trì trước đó bị công phá dễ như trở bàn tay. Công phá Vân Thành xong, thế tử của Thục vương tiếp tục lĩnh quân ra lệnh cho quân đội không được nhiễu dân, không hề dừng lại mà tiếp tục tiến về Long Thành, nhanh nhất ngày hôm sau sẽ tới bên ngoài Ma Thành được lựa chọn.
Toàn bộ dân chúng Côn Châu đều đã biết tin tức binh mã của Thục Vương sắp đánh tới đây, đã nhiều ngày, vô số người dìu già dắt trẻ chen chúc tiến vào Long Thành tránh nạn, Mai Cẩm vừa về tới đã cùng Lý Phủ Quân ra mặt trấn an nhân tâm ở trong thành, báo cho dân chúng biết ít ngày nữa Lý Đông Đình sẽ dẫn binh trở về. Đồng thời cô còn tổ chức phát cháo cho dân chúng vào thành tị nạn.
Sẩm tối ngày hôm nay, cô kéo cơ thể mệt mỏi từ bên ngoài trở về, cũng không nghỉ ngơi mà tìm gặp Trương Phú hỏi về tình hình bố trí y sĩ và dược phẩm dự trữ. Khi được biết đã phân phát đi dược phẩm dự trữ, cũng phái tất cả y sĩ có thể triệu tập đến Ma Châu ứng phó với trận ác chiến kế tiếp, cô mới thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ một chút nói:
– Cháu xem tình hình rồi sáng ngày mai sẽ qua đó. Mấy người Lâm tri huyện cũng đi, bên Long Thành này sẽ giao cho các thúc ạ.
Trương Phú nghe cô nói muốn đi Ma Châu thì vội khuyên đừng đi.
Mai Cẩm nói:
– Nếu như Ma Thành không thủ được vậy thì Long Thành sẽ bị mất. Cháu ở lại đây cũng không làm được gì, không bằng qua đó làm quân y, ít nhiều còn có tác dụng ạ.
Trương Phú còn muốn khuyên tiếp, bên ngoài có âm thanh ầm ĩ.
Nhiều ngày qua thường hay có dân chúng tụ tập ở trước Thổ Tư phủ hoặc dò hỏi ngày về của Lý Đông Đình hoặc xin được trợ giúp, lúc này không biết lại xảy ra chuyện gì.
Động tĩnh càng lúc càng lớn. Mai Cẩm cùng Trương Phú đi ra ngoài, thấy bên ngoài có rất nhiều người, đi đằng trước là mấy người Bảo Vũ cùng với Mị phu nhân.
Nhìn thấy Mai Cẩm đi ra, Mị phu nhân bước lên bậc thang nói:
– Lý phu nhân, chúng ta nghe nói Thục Vương nhân lúc Lý đại nhân không ở đây muốn đánh Long Thành, nếu đã biết, chúng ta làm sao có thể ngồi yên được. Chúng ta đã triệu tập tất cả những người biết đánh giặc ở trong trại, tuy rằng không có tác dụng lớn, nhưng cho dù dùng để thủ cửa thành cũng sẽ thủ cho đến khi Lý đại nhân trở về mới thôi! Người của trại ta đều đã tới rồi, số còn lại thì đang trên đường tới, muốn làm gì đều nghe theo lời phu nhân hết!
Mai Cẩm rất cảm động và mừng rỡ, vội mời đám người Mị phu nhân và Bảo Vũ vào trong. Khi thấy họ không chịu vào, cô cũng không ép, bảo họ chờ một lát cô thì gấp gáp đi vào trong tìm gặp Lý Phủ quân thuật lại việc bên ngoài cửa cho bà biết, sau đó nói:
– Mẹ, con sẽ đi cùng họ đến Ma Thành, mẹ tuổi đã cao không cần phải ra ngoài. Bên ngoài có mấy người Trương Phú và Lâm tri huyện, sẽ không có việc gì đâu ạ.
Lý Phủ Quân ban đầu không đồng ý, nhưng thấy cô kiên trì, biết không khuyên được cô, bà thở dài:
– Con muốn đi, mẹ cũng không ngăn con nữa. Nhưng con nhớ phải cẩn thận đấy.
Mai Cẩm nói:
– Mẹ yên tâm. Con không lên tường thành đánh giặc mà chỉ ở trong thành làm quân y thôi ạ.
Lý Phủ Quân gọi A Lộc và Miêu Chân Chân còn chưa kịp đi tới, Mai Cẩm tạm biệt với hai người rồi trở về phòng thu dọn đồ đạc cùng với hòm thuốc của mình. Khi sắp đi, Miêu Chân Chân bỗng nhiên đề xuất muốn đi hỗ trợ với cô.
Cô ấy là khách quý, Mai Cẩm tất nhiên không đồng ý. Miêu Chân Chân thấy cô không đồng ýthì lộ ra vẻ thất vọng, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Mai Cẩm mỉm cười nói:
– Tỷ sẽ bảo nhị đệ cẩn thận. Muội yên tâm. – Nói xong cầm tay cô ấy rồi buông ra, gấp gáp bước ra ngoài.
Lý Phủ Quân đưa Mai Cẩm ra ngoài, đích thân cảm ơn với Mị phu nhân và người của Miêu trại, giữa những tiếng đáp trả ầm ĩ, cả đội quay người và tiến về Ma Thành.
……
Bảy ngày trôi qua.
Cuộc tấn công và phòng thủ của Ma Thành cũng đã kéo dài được bảy ngày.
Bởi vì thời gian eo hẹp, chỉ có hai ba ngày, số lượng nhân mã mà Lý Đông Lâm cùng Trương phó tướng có thể triệu tập được rất hữu hạn, may mà có người của Miêu trại và người của Mị phu nhân gia nhập. Nhưng dù vậy, đội quân tinh nhuệ do thế tử Thục Vương suất lĩnh là tinh nhuệ trong tay Thục Vương, cũng là thân binh của vương phủ, người nào cũng lấy mệnh hầu chủ, dù đã đi hàng nghìn dặm nhưng họ không hề tỏ ra mệt mỏi, lại là tình thế bắt buộc, sau mấy trận ác chiến, bên Lý Đông Lâm bị tổn thất thảm trọng, nhưng bên Thục vương cũng cho thấy tình huống không ổn.
Hồ Chiêm Sự theo quân từ bốn năm ngày trước đã khổ sở khuyên nhủ thế tử Chu Trưng rút binh theo đường cũ trở về.
Kế hoạch này vốn dĩ chính là nhanh. Không nghĩ rằng ở Ma Thành này lại ngoan cường thủ vững như thế, thời gian kéo càng lâu thì càng bất lợi đối với họ. Một khi Lý Đông Đình được đến tin gấp gáp trở về, đến lúc đó tiền hậu giáp kích, hậu quả không dám tưởng tượng.
Nhưng Chu Trưng lại không cam lòng nửa đường bất lực trở về như vậy.
Quân coi giữ Ma Thành hiển nhiên là bảy hợp tám góp mà thành, mỗi lần đều làm gã sinh ra ảo giác chỉ cần tấn công là có thể hạ thành được. Phía trước là Long Thành, chỉ cần đánh hạ Ma Thành, Long Thành sẽ lấy được dễ như trở bàn tay.
Nhiều ngày công thành không có kết quả, hôm nay lại bị Hồ Chiêm Sự lải nhải khuyên lui binh, Chu Trưng tức giận:
– Kế hoạch này là ngươi nghĩ ra, bây giờ sắp thành công ngươi lại kêu ta lui binh hả? Bây giờ chúng ta sắp thành công, ngươi lại yêu cầu ta rút lui? Long Thành ngay phía trước, ngươi kêu ta giải thích thế nào cho phụ vương đây? Còn nữa, tam đệ vô duyên vô cớ chết trong đám cháy, ta cầm công quay về còn dễ nói chuyện trước mặt phụ vương. Còn nếu như này trở về, không chừng phụ vương còn nhận định là ta đã mưu hại nó. Đến lúc đó ta có mười cái miệng cũng không nói rõ được.
Hồ Chiêm Sự thấy Chu Trưng tức giận thì không dám khuyên nữa.
Chu Trưng chậm rãi đè nén lửa giận, trầm ngâm một lát rồi nói:
– Ngươi tưởng ta không lo lắng hay sao? Nhưng mà bây giờ Lý Đông Đình đang ở Kiếm Nam Đạo, dù cho nhận được tin tức mang binh trở về, một chuyến khứ hồi, dù cho ngày đêm không nghỉ không mất nửa tháng cũng không thể đến kịp. Chúng ta còn có mấy ngày, hôm nay truyền lệnh xuống, bảo binh lính nghỉ ngơi chỉnh đốn, sáng sớm mai tiếp tục toàn lực tấn công cho ta. Công hạ được là tốt nhất, nếu không công được thì khi đó sẽ suy xét lui binh.
Hồ Chiêm Sự vội vàng đi ra ngoài truyền lệnh.
………
Các trận chiến tấn công và phòng thủ vẫn tiếp tục, ngày càng có nhiều binh sĩ bị thương. Tuy rằng đã tới gần mười y sĩ và cộng thêm Mai Cẩm, nhưng mọi người vẫn bận không thở nổi. Buổi tối hôm nay, Mai Cẩm đang bận rộn ở trạm sơ cứu tạm thời được thiết lập dưới cổng thành cho đến tận đêm khuya, cô mới chữa trị xong cho những người bị thương được đưa ra khỏi trận chiến trong ngày, cả người mệt mỏi tột độ, thấy trong góc có một cái giường trống liền qua đó nằm xuống ngủ thiếp đi. Trong mơ màng, đột nhiên cô bị tiếng trống và những tiếng reo hò đánh thức, cô mở choàng mắt ra, thấy trời vừa mới tờ mờ sáng, Hồ y sĩ của Thổ tư phủ đang gấp gáp chạy qua mình, bên ngoài liên tục có người bị thương được khiêng vào, lòng cô thắt lại, biết quân đội của Thục vương đã bắt đầu công thành.
Tính từ ngày nàng gửi thư, ít nhất bọn họ ở đây phải kiên trì bảy tám ngày nữa thì Lý Động Đình mới có thể dẫn quân đến đây.
Trương phó tướng vào mấy hôm trước đã bị thương trong trận chiến phòng thủ thành, không thể đi lên thành chỉ huy, tất cả đều đè lên vai Lý Đông Lâm.
Nhưng hai ngày nay, nhìn vẻ mặt ngày càng nặng trĩu của Lý Đông Lâm, Mai Cẩm biết tình thế rất nguy cấp.
Quân đội Thục Vương giống như cá mập ngửi thấy mùi máu, rất điên cuồng, bất cứ lúc nào cũng phát động cuộc chiến công thành với phương thức tự sát.
Về mặt tình cảm mà nói, cô tin tưởng chắc chắn rằng Lý Đông Lâm sẽ có thể cầm cự và suất lĩnh những người còn lại bảo vệ được thành trì, huống chi, hai ngày nay liên tục có dân chúng tự phát gia nhập vào trận chiến thủ thành.
Nhất định phải phòng thủ, nếu không, hậu quả không ai có thể gánh vác nổi.
– Lý phu nhân, Lý phu nhân! Cô mau xem hắn còn cứu được không…
Lại có người xông vào trong, Mai Cẩm vội đứng lên chạy qua.
……
Cuộc chiến công thành của quân đội Thục Vương bắt đầu từ lúc bình minh và kéo dài đến tận trưa, không những không có dấu hiệu đình chỉ mà ngược lại càng ngày càng điên cuồng. Hỏa tiễn, ném thạch cơ, thang mây, trong và ngoài cửa thành biến thành một trận Tu La, binh lính chết thi thể chất thành đống dưới tường thành, giống như một bức tường thấp, nhưng rất nhanh càng có nhiều người dẫm lên thi thể đồng bạn để tiếp tục công thành.
Mai Cẩm xử lý xong vết thương cho một bệnh nhân bị hỏa tiễn bắn vào ngực đứng lên, đột nhiên cô thấy choáng váng đầu óc mắt hoa lên.
Những âm thanh giết chóc bên ngoài vẫn tiếp tục vang lên, có âm thanh trầm đục, như thể có thứ gì đó lần lượt va vào cổng thành.
Mai Cẩm vẫn cầm con dao phẫu thuật cắt miệng vết thương, tay khác bám vào tường, nhắm mắt lại, chờ cảm giác choáng váng nôn nao qua đi, khi cô đang muốn tiếp tục xử lý vết thương cho người tiếp theo thì một phủ binh thân tín của Lý Đông Lâm vội chạy vào kêu cô ra ngoài.
Ra bên ngoài, Mai Cẩm hỏi:
– Có chuyện gì vậy?
– Nhị gia bảo tôi mang phu nhân đến một nơi an toàn để trốn tránh ạ.
Mai Cẩm chùng lòng xuống, nhìn về phía cửa thành:
– Là sắp không thủ vững được rồi phải không?
Phủ binh gật đầu rồi lại lắc đầu.
– Bọn chúng dùng những khúc gỗ khổng lồ để đánh vào cổng thành. Một khi nó bị phá vỡ thì sẽ cận chiến. Phu nhân yên tâm, nhị gia với Trương tướng quân đã có chuẩn bị rồi, dù cho bọn chúng có vào được thì cũng sẽ không cho phép bọn chúng đánh tới Long Thành đâu. Bọn chúng đã mấy ngày công thành rồi, số lượng người cũng hao tổn nghiêm trọng, huynh đệ bọn tôi chỉ cần còn một người thì dù có chết cũng phải bảo vệ Long Thành. Ai thắng ai thua còn chưa biết đâu. Phu nhân mau đi cùng tôi đi.
Mai Cẩm biết rõ, một khi cửa thành bị phá chính là cuộc cận chiến bắt đầu, mình ở lại nơi nay không những không giúp được gì mà còn trở thành trói buộc cho Lý Đông Lâm, làm cậu phân tâm, cho nên cô gật đầu, nói:
– Bên trong còn có người bị thương, để ta đưa họ cùng đi.
Phủ binh lắc đầu:
– Không có thời gian nữa đâu. Phu nhân cần phải đi theo tôi ngay. Phu nhân không cần lo lắng, dù cửa thành có bị phá thì huynh đệ bọn tôi cũng sẽ dùng mạng để đổi mạng kẻ địch. Bọn chúng sẽ không thể giết tới đây được. Nếu đến cuối cùng tất cả đều chết hết, thì họ có chết cũng là bổn thận của mình.
Mai Cẩm còn đang do dự, phủ binh đã sốt ruột nói “đắc tội” rồi khiêng cô ném lên lưng ngựa, mình cũng trèo lên theo rồi đánh ngựa đi.
Ma thành gần như là một tòa thành trống không, dân chúng bình thường đều đã rút về Long Thành, chỉ còn lại những người tình nguyện ở lại trợ giúp bảo vệ thành.
Phủ binh mang theo Mai Cẩm tới một đại trạch trống không, sau khi tiến vào thì đi thẳng vào đến một hòn non bộ ở sân sau, dỡ một khối đá rỗng ruột ra, một cửa động lộ ra.
Phủ binh đẩy Mai Cẩm đi vào trong đó, mình thì dời khối đá rỗng ruột lấp lại, xong xuôi thì rời đi.
Đây là một tầng hầm rộng lớn, bốn góc có ánh sáng chiếu vào, tuy tối tăm nhưng bên trong thậm chí còn kê những chiếc bàn, ghế và giường đơn giản. Xung quanh yên tĩnh, giống như hai thế giới khác nhau so với cổng thành nơi những âm thanh giết người cách đây không lâu vang lên.
Mai Cẩm thẫn thờ một lúc, sau đó từ từ ngồi xuống giường, rồi cô bàng hoàng nhận ra tay phải của mình vẫn đang nắm chặt con dao mổ, bàn tay đầy máu.
Cô ngồi im lặng một lúc rồi cuối cùng nằm xuống giường.
……
Trừ khi tình huống trở nên xấu nhất, nếu không Lý Đông Lâm có lẽ sẽ không cho người đưa cô đến nơi này để trốn như thế này. Không khí dưới tầng hầm không hề lạnh, thậm chí còn có chút ấm áp, nhưng Mai Cẩm lại cảm thấy lạnh toàn thân, cái lạnh xuyên qua các lỗ chân lông trên da đầu và lan đến giữa các ngón chân.
Khả năng xấu nhất là nếu những binh lính còn lại này bị quân Thục Vương đánh bại, Long Thành cũng thất thủ, non nửa tháng sau, cho dù Lý Đông Đình gấp gáp trở về, thì tất cả những gì còn lại với chàng chỉ là sự tàn phá…
Mai Cẩm không dám tưởng tượng thêm cảnh tượng này, cô nhắm mắt lại, cuộn tròn thành quả bóng, cố gắng ra lệnh cho bản thân đuổi cảnh tượng khủng khiếp này ra khỏi đầu.
Ánh sáng bốn góc dần dần mờ đi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Mai Cẩm biết trời đã tối rồi.
Suốt một buổi chiều dài, cô trốn ở đây, mọi chuyện đang hoặc đã xảy ra bên ngoài dường như không liên quan gì đến cô.
Sự tra tấn này khiến cô cảm thấy vô cùng đau đớn.
Khi trời tối dần, cô cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa, nhặt con dao phẫu thuật trên mặt đất lên, cố sức đẩy hòn đá rỗng ra rồi chui ra.
Ánh tà dường như màu máu, bao phủ vạn vật, rất im ắng.
Đột nhiên hai mắt cô mở to.
Đây là một người lính của quân Thục Vương, người đầy máu, vẻ mặt hoảng hốt, đang ôm một tay nải rõ ràng là vừa lấy ra khỏi phòng chủ nhân đang vội chạy tới đây, đột nhiên nhìn thấy Mai Cẩm chui ra từ một cái động sau hòn giả sơn thì sửng sốt. Khi thấy rõ cô chỉ có một mình, trên mặt gã lộ vẻ dữ tợn đi tới chỗ cô.
Tim Mai Cẩm đập thình thịch.
– Trận chiến kết thúc hả? Những người còn lại đâu? – Mai Cẩm hỏi.
– Mau tháo hết đồ có giá trị trên người ra đưa cho ông. – Binh lính không trả lời mà hung tợn nói.
Để thuận tiện cho việc chữa trị, khi Mai Cẩm rời khỏi Long Thành thì cô đã tháo hết trang sức trên cổ tay và ngón tay ra, chỉ còn cây ngọc trâm trên đầu, nghe vậy lập tức tháo xuống ném xuống dưới đất, nói:
– Ta chỉ có cái này thôi, ngươi cầm lấy đi.
Binh lính thấy chỉ có một cây ngọc trâm, nguyền rủa một tiếng, nhặt lên nhét vào trong bao quần áo rồi quay người gấp gáp muốn đi, nhưng lại đột ngột quay đầu lại nhìn Mai Cẩm, trong mắt lộ vẻ hung tàn.
Mai Cẩm từ từ lui ra phía sau, lưng chạm vào hòn giả sơn.
Trên người binh lính không có đao, gã ném tay nải xuống đi tới trước mặt Mai Cẩm nói:
– Mụ đàn bà khốn này, tiếc là ông đây phải trốn chạy, không rảnh chơi với ngươi. Ngươi tới âm tào địa phủ đi, đừng trách ông, muốn trách thì trách số mạng ngươi không tốt.
Nói xong xông lên dùng hai tay bóp cổ Mai Cẩm.
Mai Cẩm vùng vẫy hai lần, đột nhiên, binh lính buông tay ra, hai mắt trợn ngược nhìm chằm chằm vào cô, trên mặt là biểu cảm không thể tin nổi, một tay che bụng, từ từ ngã xuống đất.
Một con dao mổ sắc bén cắt một vết sâu ở bụng gã, dài hơn một thước, một đoạn ruột cùng với máu đen từ vết thương chảy ra.
– Bụng ta…bụng ta…
Binh lính ngã xuống đất, trơ mắt nhìn ruột lẫn máu của mình từ trong bụng mình chảy ra, run rẩy muốn bưng lấy nhét trở lại nhưng lại vô ích, miệng kêu lên, ánh mắt kinh hoàng nhìn Mai Cẩm còn đang nắm chặt dụng cụ sắc bén trên tay.
Mai Cẩm sắc mặt tái nhợt, nhìn chằm chằm vào binh lính nằm dưới đất.
– Bụng ta…bụng ta…Cứu ta với…Cầu xin ngươi cứu ta…
Ánh mắt binh lính bắt đầu tan rã, lẩm bẩm cầu xin Mai Cẩm giúp đỡ.
Mai Cẩm kiệt sức, chống tay vào núi giả từ từ ngồi xuống, cảm giác buồn nôn quay cuồng.
Đột nhiên, trong hành lang trong đình viện vang lên tiếng bước chân chạy gấp gáp.
– …Cứu ta…- Binh lính dùng hết toàn lực cuối cùng đầy hy vọng nhìn về phía có tiếng bước chân.
Trong mơ hồ, gã nhìn thấy một người đàn ông đang sải bước về hướng này.
Người đàn ông này…
Gã cố sức phân biệt, cuối cùng nhận ra, ánh mắt lại lần nữa lộ vẻ hoảng sợ tuyệt vọng.
Chính là người này vào lúc họ đang công phá cửa thành và giao chiến tay đôi cuối cùng với quân phòng thủ ở Ma Thành đã bị thương vong nặng nề thì đã dẫn đại đội nhân mã giống như Tu La từ trên trời giáng xuống. Đồng bạn của gã có chết, có bỏ trốn, gã nhân loạn đã chạy vào đây vốn dĩ muốn mang một vài thứ trốn đi, không nghĩ tới cuối cùng lại biến thành như này…
– Lý …Đông …
Binh lính há miệng mấp máy, trong cổ họng lại không phát ra được âm thanh rõ ràng.
……
– Cẩm Nương ơi!
Lý Đông Đình nhìn một cái thấy Mai Cẩm ngồi bệt dưới đất, chàng kêu to nhào tới phía cô.
Mai Cẩm ngơ ngác ngẩng đầu lên, chạm phải đôi mắt quen thuộc đang nhìn cô đầy lo lắng quan tâm và áy náy, sau một lúc lâu, con dao trong tay cô từ từ trượt xuống rơi xuống đất.
Cô nhìn chằm chằm vào chàng, chậm chạp giơ bàn tay vẫn còn dính máu lên nhẹ nhàng chạm vào mặt chàng, khóe môi nở nụ cười:
– Đông Đình, chàng đã trở lại rồi, tốt quá…
Lý Đông Đình ôm cô vào lòng, siết chặt lấy.