• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bùi Trường Thanh đi theo đường vắng, vài ngày nữa sẽ gặp được người tiếp ứng.

Vạn thị vốn dĩ bệnh tình nguy kịch, làm sao chịu đựng được nhiều cú sốc như thế, được Bùi Trường Thanh mang đi cả người bà rơi vào mơ màng, khí ra thì nhiều mà khí vào thì ít. Bùi Trường Thanh biết bà sắp đi, màn đêm vừa buông xuống hắn không lên đường nữa mà dừng chân ở một ngôi miếu ven đường.

Ánh đèn dầu leo lét như hạt đậu, bầu trời âm u mưa dầm liên miên. Vạn thị nằm trên một chiếc giường cứng, hơi thở đứt quãng. Bùi Trường Thanh ngồi trên cửa sổ đất, đối mặt là mưa sầu gió rét thỉnh thoảng bắn vào khung cửa sổ nát, dường như rơi vào minh tưởng.

Đến nửa đêm, Vạn thị đột nhiên mở mắt ra, thở hắt ra một hơi dài, gọi một tiếng “Trường Thanh con ơi”.

Bùi Trường Thanh lên tiếng, đứng lên đi qua.

Vạn thị cố gắng mở mắt ra, mượn ánh nến tối tù mù ngẩn người nhìn hắn hồi lâu, đột nhiên trào nước mắt nói:

– Trường Thanh, con trai đáng thương của mẹ. Con bị Bạch thị rắn rết kia làm hại thật khổ quá…Mẹ hận không lột da nó, ăn thịt nó mới hả giận…

– Tất cả đều là do con gieo gió gặt bão, con đáng bị kết cục như vậy, không thể trách người khác được mẹ à. – Bùi Trường Thanh đờ đẫn nói, giọng điệu bình thản ngắt lời Vạn thị.

Vạn thị sửng sốt, trên mặt lộ vẻ khó hiểu, một lát sau thở dài:

– Vừa rồi mẹ nằm mơ thấy Cẩm Nương…

Bà cố sức thốt ra cái tên này giữa kẽ răng, giống như cái tên này nặng tựa ngàn cân.

Trên khuôn mặt hờ hững không biểu cảm gì của Bùi Trường Thanh đột nhiên hơi co giật.

– …Nó là tức phụ của con mà? Bây giờ nó đang ở đâu hở con? Sao mẹ lại chẳng gặp được nó? Trường Thanh ơi, con mau đi tìm nó về cho mẹ đi! Mẹ còn nhớ trước đây mỗi khi con mắc lỗi, đều là nó cứu con. Nó là tức phụ của con, bây giờ chắc chắn nó cũng sẽ không thấy chết mà không cứu…Trường Thanh, nó đang ở đâu con ơi, nếu nó không chịu tới, con hãy dẫn mẹ đi gặp nó! Dù nó muốn mẹ quỳ trước mặt nó, mẹ cũng bằng lòng…Mẹ nói với nó, chúng ta không làm việc cho Thục vương nữa… Con bé tâm địa hiền lành, chắc chắn sẽ cứu con…

Dường như nhìn thấy hy vọng, ánh mắt Vạn thị đột nhiên loé lên tia sáng, vươn cánh tay gầy khô như củi nắm chặt lấy tay con trai, lắc liên tục.

Bùi Trường Thanh mặc cho Vạn thị lắc mình, hắn nhắm mắt lại.

– Trường Thanh, con là đứa con cứng đầu không nghe lời. Mẹ kêu con đi tìm Cẩm Nương, sao con lại không đi? Nếu con dám làm vợ con giận, xem mẹ có đánh gãy chân con không? Mẹ khó khăn lắm mới giúp con khuyên bảo nó, sau này con đừng có qua lại với đám huynh đệ rượu thịt kia nữa, cách ra Bạch Tiên Đồng một chút. Mẹ vừa thấy nó là biết nó không phải thứ tốt gì! Mẹ cưới cho con một người vợ tốt như vậy, con phải tích phúc, sau này sống tới với con bé nhé…

Ánh mắt Vạn thị càng lúc càng mê loạn, miệng lải nhải không ngớt, câu đầu không nối với câu sau, đột nhiên buông tay Bùi Trường Thanh ra, giơ tay lên nắm lấy trong không trung như là muốn bắt lấy cái gì đó, cổ họng phát ra tiếng ùng ục, hai tay khựng lại giữa không trung, một lát sau nó buông thõng xuống.

Bùi Trường Thanh chậm rãi mở to mắt, nhìn chằm chằm vào Vạn thị đã không còn hơi thở và hai mắt vẫn mở to, biểu cảm trên mặt như khóc lại như cười, cả người hắn cứng đờ như tảng đá.

……

Thục Vương trước thì mất Thành đô nay lại mất Hán Châu, khó có thể tìm được nơi đặt chân nữa, vốn dĩ kế hoạch là chạy trốn đến Ba Di quốc giáp giới với đất Thục, chờ khôi phục nguyên khí rồi sau đó lại gây dựng nghiệp lớn sau.

Quan hệ giữa Ba Di quốc và Thục vương rất thân cận, ông ta có một cô con gái, chính là phi tử của quốc vương Ba Di. Trước đây Thục Vương nổi dậy cũng đều được được quốc vương Ba Di âm thầm ủng hộ. Có điều trên con đường đào vong, các con đường phía trước đã bị Lý Đông Đình chặn đứt, trong hoảng loạn, ông ta đã mang theo tàn binh bại tướng đi Kim Xuyên.

Lúc này, binh lính còn lại đi theo Thục Vương còn chưa tới ngàn người.

Kim Xuyên tiếp giáp với Ba Di quốc, là một thành trì nhỏ biên thùy với mấy ngàn nhân khẩu, người bản xứ địa phương đã sống ở đó qua nhiều thế hệ, trong thành có một Tiểu thổ ty quản hạt địa phương.

Chỗ này bốn bề toàn núi, địa thế hiểm trở, chỉ có một cửa ra vào duy nhất, có một con sông lớn rộng hơn chục thước, là lạch trời. Chỉ cần thu cầu treo là dễ thủ khó công, thật sự được gọi là “Một người đủ giữ quan ải, vạn người không thể khai thông”, đây cũng chính là nguyên do Thục vương muốn tới nơi này. Ngay khi chiếm lĩnh được Kim Xuyên, Thục vương liền hạ lệnh giết tiểu thổ ty trong thành, thu hồi cầu treo, mượn lạch trời chống lại truy binh ở bên ngoài trường thành.

Người tuy rằng tạm thời an toàn, nhưng rất nhanh đã gặp phải một vấn đề mới rất lớn.

Đó chính là cuộc vây khốn thành.

Kim Xuyên là một thành nhỏ biên giới, người dân địa phương trong thành phố có nhu cầu thiết yếu hàng ngày hạn chế và không có nhiều lương thực dự trữ. Khi hơn một nghìn người đột nhiên kéo đến, toàn bộ lương thực bị cướp phá. Trong vòng nửa tháng, cả thành trì phải đối mặt với tình thế tiến thoái lưỡng nan là không có lương thực để ăn.

Lý Đông Đình cũng đã dự đoán được trước tình huống bên trong thành, cho nên vẫn chưa hạ lệnh gia tăng cường công, chỉ để một phó tướng tên là Vương Việt dẫn quân trấn thủ bên kia sông ngoài thành, chờ lương thực bên trong cạn kiệt, không còn hạt lương thực cuối cùng, đến lúc đó sẽ tự sụp đổ.

Một tháng sau, ngay cả Thục Vương cũng chỉ có thể ăn cháo mỗi ngày. Nghe nói đã có binh lính vì tranh giành một con chuột già mà đánh chết đồng bạn, dân chúng trong thành cũng bắt đầu có người bị chết đói, thậm chí còn có lời đồn âm thầm lan truyền, có người đã bắt đầu lặng lẽ ăn thịt người chết. Trong thành nơi nào cũng tràn ngập hơi thở tuyệt vọng khủng bố.

Thục Vương rất lo lắng, sau khi bàn bạc với Hồ Chiêm Sự và mấy phụ tá khác, ông ta đã quyết định bắt dân bản địa trong thành đi lên cửa thành uy hiếp Lý Đông Đình lui binh, nếu không cứ cách một canh giờ sẽ giết một người.

Binh lính đã đói đến đỏ mắt lập tức truy lùng bốn phía bắt dân địa phương, rất nhanh, một nhóm hơn trăm dân địa phương đầu tiên đã bị bắt và đưa lên đầu tường thành, có nam có nữ, có già có trẻ, người nào cũng hoảng loạn sợ hãi.

Vương Việt thống lĩnh quân triều đình bên ngoài thành trì nghe thấy thủ hạ báo lại, nói trên tường thành bờ bên kia kêu gọi muốn giết người nên đã qua đó dò xét xem là có chuyện gì. Thục vương tuyên bố sẽ giết trước một người. Rất nhanh, một người dân bản xứ đã bị đẩy ra, binh lính trói người đó lên trên tường thành. Người dân còn lại thấy thế kêu gào khóc lóc rung trời, tình cảnh thảm thiết vô cùng.

Thục Vương nay đã không còn dáng vẻ phú quý và uy phong như trước nữa, quần áo trên người rách rưới, mái tóc hoa râm rối tung đã mấy ngày không được chải vuốt, dung mạo tiều tụy, sắc mặt xám xịt, hai mắt toàn sợi tơ máu, biểu cảm lạnh lùng tàn khốc, không hề lay động trước những tiếng khóc lóc kêu gào, phất tay ra hiệu hành hình.

Một thân tín của ông ta tuân lệnh đi tới phía sau người dân kia, rút đao ra giơ lên cao, hô to với dân bản xứ ở đầu tường:

– Các ngươi nghe cho rõ đây, không phải là chủ công ta xuống tay với các ngươi, mà là Lý Đông Đình không cho các ngươi con đường sống. Hắn được xưng là Tây Nam Vương, vốn dĩ nên nghĩ cho các ngươi, thế nhưng hắn lại bao vây thành trì, tất cả mọi người đều không sống được! Các ngươi có trách thì trách Lý Đông Đình không màng sống chết của các ngươi!.

Nói xong, vung đao lên chuẩn bị chặt xuống, đột nhiên một cây đao ở bên kia đưa ra chặn lấy.

Đôi chân của người bản xứ bị khổ hình run rẩy như cầy sấy, mặt vàng như màu đất, cũng chỉ biết nhắm mắt lại chờ chết, thế nhưng lại không cảm nhận được đầu đao rơi xuống liền mở mắt ra, thấy người ra tay ngăn cản là một tướng lĩnh trẻ tuổi của Thục vương.

Binh lính hành hình thấy đó là Bùi Trường Thanh ngăn cản mình thì sửng sốt cả người.

Từ sau khi mất đi Hán Châu và lui về Kim Xuyên, Bùi Trường Thanh vẫn luôn lặng lẽ, mỗi lần Thục vương triệu tập nhân thủ bàn bạc đối sách, hắn hoặc là không lộ diện, mà dù có lộ diện thì cũng chỉ ở trong góc không tham gia, có người nói chuyện cùng hắn cũng hờ hững, tình trạng như kẻ ngốc. Thục vương dần dần bất mãn với hắn, chỉ là bản thân vào lúc này đã thất bại, tướng lĩnh của mình đã lần lượt bị giết bị đầu hàng, bên cạnh mình đã không còn mấy người, có rất nhiều việc vẫn cần phải dùng đến hắn, vì thế ông ta cố nhịn xuống không so đo với hắn.

Thân tín này của Thục vương vốn dĩ đã rất không ưa Bùi Trường Thanh, thấy hắn đột nhiên đứng ra ngăn cản mình thì tức giận, cười lạnh lùng nói:

– Bùi tướng quân, lần trước khi rút lui ở Hán Châu đã không thấy ngươi đâu, là bọn ta đã bảo vệ chủ công đánh lùi truy binh và tới được nơi này. Từ sau khi đặt chân đến đây rồi thì ngươi mới chậm chạp tới. Huynh đệ bọn ta còn nói ngươi đã đầu hàng triều đình rồi. Sao thế, thấy tình hình khẩn cấp, cho nên ngươi dám công nhiên kháng lệnh chủ công có phải không?

Bùi Trường Thanh giật cây đao trong tay gã, người nọ mất hết mặt mũi muốn đoạt lại, bị Bùi Trường Thanh đẩy lui về sau vài bước ngã ngồi dưới đất, tức thì giận tím mặt, hét lên:

– Bùi Trường Thanh, ngươi chỉ là một tù phạm xuất thân hạ tiện bỏ trốn mà cũng dám coi thường người khác hay sao?

Bùi Trường Thanh mặt mày không biểu cảm, ném đao vào góc tường rầm một tiếng, mình đi tới trước mặt Thục vương quỳ một gối xuống, nói:

– Chủ công, mạt tướng có một chuyện vẫn luôn giấu chủ công, tới hôm nay mạt tướng không giấu nữa. Mạt tướng vẫn luôn biết chủ công luôn nghi ngờ cái chết của tam điện hạ có liên quan đến mạt tướng, mạt tướng xin nói thật, tam điện hạ thật sự là do bị mạt tướng giết chết.

Hắn vừa nói thế, tất cả mọi người đều ngỡ ngàng và hoảng sợ nhìn chằm chằm Bùi Trường Thanh.

Hồ Chiêm Sự đứng bên cạnh mí mắt nảy lên, trong lòng thầm than thở.

Từ ngày làm mất Thành đô, trong lòng Hồ Chiêm sự hiểu rõ đại thế đã mất. Cho tới hôm nay, chỉ sau vài ngày đấu tranh tuyệt vọng, lúc này Bùi Trường Thanh công nhiên nhận tội này với Thục Vương, điều này càng tăng thêm xu hướng suy tàn này mà thôi.

Cơ bắp trên mặt Thục vương hơi co giật, một tay nắm lấy chuôi kiếm bên hông, một lúc lâu sau âm u nói:

– Quả nhiên là ngươi! Ban đầu ta còn không tin! Bùi Trường Thanh, tam tử của bổn vương là ngươi giết, vậy thì thất bại của cuộc tập kích bất  ngờ Long Thành ngươi cũng không thoát khỏi liên quan. Bổn vương đối xử với ngươi không tệ, tại sao ngươi lại lấy oán trả ơn, khiến cho bổn vương phải mất đi hai đứa con trai?

– Sự việc đều có nguyên nhân, mạt tướng lúc ấy không thể không giết tam vương tử. Mà thất bại của cuộc tập kích bất ngờ Long Thành không phải là ý của ta. Mạt tướng là một người ti tiện, nhận được ơn bồi dưỡng của chủ công, hôm nay tình thế đã tới nông nỗi này, mạt tướng nguyện lấy cái chết để cống hiến. Nếu chủ công muốn lấy mạng ta thì cứ giết là được. Nếu chủ công giữ lại mạng ta, ta thỉnh cầu chủ công được nguyện mang một đội tử binh ra khỏi thành mở một con đường máu cho ngài, cho dù không có tác dụng, chúng ta cũng phải lôi kéo Lý Đông Đình vào cuộc trò chuyện đàm phán. Có sự cho phép của hắn, chủ công mới có thể bắt lấy con tin mà thoát thân.

Thục Vương nhìn chằm chằm Bùi Trường Thanh, biểu cảm âm trầm khó đoán, đột nhiên nói:

– Bổn vương sao có thể biết liệu ngươi có dùng kế để thoát thân hay không?

Bùi Trường Thanh nói:

– Chủ công, nếu ta muốn chạy trốn thì đã tự rời đi sau khi Hán Châu thất thủ rồi, cần gì phải đi theo chủ công tới nơi này?

Thục vương trầm ngâm một lúc lâu, nét mặt dần dần hòa hoãn, buông tay nắm đao ra, tiến lên nâng Bùi Trường Thanh đứng lên, nói:

– Trường Thanh, bổn vương tin tưởng ngươi. Nếu như hôm nay ngươi giúp bổn vương thoát khỏi trùng vây, ta sẽ xóa bỏ toàn bộ những việc trước đây, và đến được Ba Di rồi, bổn vương sẽ tưởng thưởng lớn cho ngươi.

Bùi Trường Thanh đi xuống tường thành tập hợp binh lính, chọn lựa ra hai trăm tinh tráng. Thục vương ra lệnh lấy ra số lương thực còn tồn cuối cùng chôn nồi tạo cơm cho hai trăm người này ăn no, sau đó mở cửa thành, buông cầu treo xếp hàng đi ra.

……

Kể từ khi Thục Vương đẩy dân bản địa lên đầu thành, Vương Việt vẫn luôn ở bên bờ kia sông bày trận địa sẵn sàng đón quân địch, chợt thấy cửa thành đối diện mở ra, cầu treo hạ xuống, mấy trăm binh lính đi ra, đi giữa là một tướng quân trẻ tuổi, gã nhận ra đó là Bùi Trường Thanh dưới trướng Thục Vương.

Mặc dù Bùi Trường Thanh nổi tiếng là người dũng cảm, khi ở Sơn Nam tây đạo, loại chiến pháp liều mạng của hắn càng khiến cho quân triều đình đến nay hãy còn sợ hãi, nhưng dù hắn có hung hãn can đảm đến đâu mang theo hai trăm người này muốn mở ra một con đường máu giết ra ngoài thì đúng là si tâm vọng tưởng.

Vương Việt nhất thời đoán không được ý định của hắn, gã ra lệnh cho binh lính xếp hàng bình tĩnh quan sát.

Bùi Trường Thanh ra khỏi thành bày trận xong, hắn ra lệnh cho tiểu đội trưởng dẫn mười binh lính đứng ở hàng đầu tiên lao ra đầu tiên.

Binh lính nhìn nhau không dám đi qua cầu. Bùi Trường Thành mặt mày lạnh lẽo nghiêm túc, một đao chém bay đầu tiểu đội trưởng rồi ra lệnh cho đội trưởng đội hai thay thế ra trận.

Đội trưởng này biết mình không đi sẽ chết, bèn căng da đầu dẫn người xông qua. Tới bờ bên kia rồi, chém giết một lát, chớp mắt đã có bảy tám người đã ngã xuống. Chỉ còn lại mấy người cuống quýt chạy trở về, vừa về đến phụ cận thì đã bị Bùi Trường Thanh vung đao giết chết. Tiếp theo hắn lại ra lệnh cho phân đội thứ hai lao lên.

Một đội này có hai mươi người. Tới bờ bên kia rồi thì cũng giống như đội trước sau khi chết hơn chục người lại trốn về mấy người và cũng bị Bùi Trường Thanh lấy lý do trước trận sợ địch mà giết chết.

Binh lính còn lại đều hoảng sợ.

Bùi Trường Thanh nắm hoành đao, ánh mắt đỏ đậm, lạnh lùng nói với binh lính:

– Các ngươi đều thấy cửa thành đã đóng, không có đường lui nữa. Mà dù có quay lại sớm hay muộn cũng chỉ chết đói thôi. Hôm nay chỉ có tiến về phía trước cùng ta giết qua đó mới có khả năng sống. Nếu không chỉ có đường chết thôi.

Những binh lính này hai năm trước đi theo Thục Vương khởi sự đến nay, may mắn còn có thể sống đến thời khắc này, vốn dĩ cũng đều là những người liều mạng đã giết vô số người bằng đao thật kiếm thật, tới nước này rồi, trong lòng biết quay đầu là con đường chết, không bằng đi theo Bùi Trường Thanh đánh một trận biết đâu còn có một con đường sống. Cả đám lập tức hô to đáp ứng. Một hồi chém giết, Bùi Trường Thanh dẫn đầu suất lĩnh gần hai trăm người này đi qua cầu treo.

Vương Việt vừa rồi có chút bối rối, khi hai nhóm lính đầu tiên xông tới, gã cũng chỉ hạ lệnh thắt cổ tại chỗ mà vẫn chưa phát động thế tấn công. Lúc này thấy Bùi Trường Thanh suất lĩnh những người còn lại hai mắt đỏ ngầu giống như mãnh hổ xuống núi thì không dám chậm trễ, vội vàng xếp trận địa nghênh đón.

Bùi Trường Thanh mang theo chưa đến hai trăm người này, tuy người nào cũng hung hãn liều mạng nhưng dẫu gì nhân số cũng quá ít, làm sao địch lại nổi quân coi giữ triều đình bao vây tầng trong tầng ngoài? Rất nhanh đoàn đội của Bùi Trường Thanh đã rối loạn trận tuyến, trận pháp càng ngày càng thu hẹp, cuối cùng bị vây khốn ở bên trong.

Từng người từng người ngã xuống, Bùi Trường Thanh đẩy bảy tám binh lính triều đình đang xông về phía mình, đột nhiên kẹp chặt bụng ngựa, con ngựa nhảy lên bất ngờ từ trong vòng vây vọt ra, phóng như điên tới Vương Việt đang ở bên ngoài mấy chục trượng quan sát và chỉ huy cuộc chiến, một đường chém giết, rất nhanh đã tới gần gã.

Vương Việt từng nghe nói đến sự tích Bùi Trường Thanh từng xông vào thiên quân vạn mã giết chết tướng lĩnh đối thủ, thấy hắn cả người đầy máu dường như đang xông về phía mình thì chấn động, thét to ra lệnh bắn tên, được binh lính bảo vệ lui về sau. Trong mưa tên dày đặc, Bùi Trường Thanh không hề giảm tốc độ xông lên, dùng thuẫn chắn trước ngựa, tay khác tiếp tục vung đao giết người. Những binh lính kia nhìn thấy hắn đã bị trúng mấy mũi tên ở trên người những vẫn rất dũng mãnh, trong lòng không khỏi run sợ, không có người nào dám ngăn cản. Bùi Trường Thanh như xông vào chỗ không người trong chớp mắt đã vọt tới trước mặt Vương Việt, một đao chém vào tay Vương Việt đang cầm kiếm đón đỡ, Vương Việt kêu lên thảm thiết, đao rơi xuống đất. Bùi Trường Thanh thuận thế nhảy lên con chiến mã của gã, kéo đao quét binh lính chung quanh rồi quay đầu lao trở lại cầu treo.

Chủ tướng bị bắt, không còn người nào dám bắn tên nữa, trong nháy mắt, tất cả trơ mắt nhìn Bùi Trường Thanh mang theo Vương Việt bị thương nhảy lên cầu treo, xông thẳng tới cửa thành.

Thục vương ở trên đầu thành quan sát thấy thế thì mừng như điên, vội sai người mở cửa đón. Chờ Bùi Trường Thanh xông vào thì cho đóng cửa thành lại, lại nhấc cầu treo lên, đuổi hết những binh lính triều đình rơi xuống sông. Những người đó không biết bơi, vừa rơi xuống dưới chẳng mấy chốc đã bị dòng sông nuốt chửng.

Hai trăm người này đi ra ngoài, cuối cùng chỉ còn một mình Bùi Trường Thanh trở về. Cả người hắn đầy máu, ném Vương Việt xuống dưới đất, nhổ mũi tên cắm trên người mình ra rồi đi lên tường thành, lạnh lùng quát to với quân triều đình:

– Kêu Lý Đông Đình ra đối thoại với ta! Nếu không, ta sẽ để hắn mang đầu Vương Việt đi đòi thưởng tranh công với triều đình.

Bùi Trường Thanh đi xuống tường thành, Thục Vương sai người cầm máu trị thương cho hắn, mặt nở nụ cười tươi, khích lệ:

– Trường Thanh, thật không ngờ ngươi lại dũng mãnh phi thường như thế! Đúng là ông trời cũng giúp ta. Việt Vương này cũng không phải người bình thường, là con rể của Thượng thư lệnh Đại Hành Đài đấy! Tên này rơi vào tay ra, ta đoán Lý Đông Đình cũng không muốn hắn chết.

Bùi Trường Thanh sắc mặt tái nhợt, tựa vào tường thành ngồi bệt xuống đất, thở hổn hển, nét mặt không lộ chút niềm vui sướng nào chỉ lạnh nhạt nói:

– Chủ công nói đúng. Mạt tướng không sao, hắn ta bị ta chém một đao, chủ công cho người trị thương cho hắn quan trọng hơn.

Thục Vương biết Vương Việt này rất quan trọng đối với mình, làm sao có thể để gã chết được, ông ta gật đầu, trấn an Bùi Trường Thanh vài câu và sai người chăm sóc tốt cho Vương Việt. Cánh tay Vương Việt bị thương, đau đến chết đi sống lại, trong lòng thì hoảng sợ tột độ, không biết Thục vương sẽ đối phó mình như thế nào. Đợi hồi lâu, gã thấy có người tới trị thương cho mình, nom có vẻ như không hề có ý định giết mình, bấy giờ mới bình tĩnh hơn, mong ngóng Lý Đông Đình nhanh chóng tới cứu mình.

……

Khi tin tức được đưa đến trước mặt Lý Đông Đình thì chàng đang ở Hán Châu chỉnh đốn sự vụ, biết được Kim Xuyên có biến, Vương Việt bị bắt sống, chàng thấy vô cùng bất ngờ.

Theo lẽ thường mà nói, Thục vương chỉ còn lại chút tàn binh bại tướng đã bị bức ép lui tới Kim Xuyên rồi thì sẽ giống như bắt ba ba trong rọ, căn bản không cần công thành mà chỉ cần bao vây hai ba tháng, chờ bên trong không còn lương thực thì Kim Xuyên sẽ tự sụp đổ.

Cũng bởi nguyên nhân đó mà rất nhiều người của triều đình đều đỏ mắt muốn giành công lớn lấy đầu Thục vương.

Vương Việt là con rể của Đại Hành Đài Thượng Thư lệnh, bản thân cũng xuất thân tướng môn. Tuy Thượng Thư lệnh không tự mình ra mặt nhưng gần đây có không ít người liên tục đề cử Vương Việt ở trước mặt chàng, thậm chí Thượng Phúc cũng ám chỉ với Lý Đông Đình liệu có thể cho Vương Việt giành lấy công đầu này không, như thế thì mọi người đều có lợi.

Lý Đông Đình biết rõ đạo lý chỗ cao không thắng hàn, càng không muốn lấy công lao này dán thiếp vàng cho mình. Tự đánh giá xong, chàng cảm thấy bao vây Kim Xuyên cũng không có gì nguy hiểm, cho nên thuận nước đẩy thuyền điểm Vương Việt làm thống lĩnh, cho gã hai vạn nhân mã phụ trách bao vây thành, mình thì đi xử lý việc quan trọng khác, chờ gã lấy được đầu của phản nghịch thì cuộc chiến bình định gian nan hơn hai năm cũng sẽ chấm dứt.

Chàng lại chẳng thể ngờ được, sự việc tới bước cuối cùng lại có thay đổi bất ngờ đến như thế.

……

Ngay hôm sau, Lý Đông Đình lập tức chạy tới Kim Xuyên. Tướng sĩ còn ở bên ngoài thành vốn dĩ chán nản tột độ, nay thấy chủ soái tới thì nhân tâm phấn chấn hẳn lên. Mấy phó tướng đi theo Vương Việt nhìn thấy Lý Đông Đình thì đều xấu hổ, quỳ xuống xin thỉnh tội với chàng.

Lý Đông Đình bảo những người này đứng lên, chàng nói:

– Sự việc xảy ra quá đột ngột, ta đoán các ngươi cũng bị bất ngờ không đề phòng, cho nên mới bị đối phương làm cho trở tay không kịp. Huống chi Bùi Trường Thanh là người dũng mãnh hơn người, can đảm tàn nhẫn không người nào ngăn cản được, cho nên không thể trách các ngươi được.

Mọi người thấy chàng không trách móc gì, bấy giờ mới ổn định tinh thần, đồng loạt lên tiếng xin nguyện mang binh tấn công Kim Xuyên để rửa mối nhục ngày hôm qua.

Lý Đông Đình không nói đồng ý mà yêu cầu bày trận, chàng một mình đi tới dưới cửa thành, ra lệnh đối thoại với Thục vương. Một lát sau, Vương Việt bị trói chặt bị người ta đẩy lên tường thành, Thục vương cũng xuất hiện yêu cầu Lý Đông Đình dẫn người của mình lui ra ngoài ba trăm dặm, nhường ra một con đường, nếu không chẳng những sẽ giết Vương Việt mà toàn bộ dân bản địa ở trong thành cũng sẽ bị bồi táng theo.

Lý Đông Đình đồng ý không chút suy nghĩ.

Thục vương nghi ngờ:

– Lý Đông Đình, ngươi kêu bổn vương làm thế nào để tin ngươi?

Lý Đông Đình cười lớn, nói:

– Trước đây ngươi ở Thục, ta ở Điền, ngươi và ta cũng coi như quen biết đã lâu, Lý Đông Đình ta là người như thế nào ngươi hiểu rõ nhất. Ta đã đồng ý với ngươi rồi, ngươi còn sợ cái gì? Huống chi, ngày hôm nay ngươi còn được lựa chọn con đường sống nào khác hay sao? Ngươi muốn chạy đi Ba Di Quốc, ta thì muốn mạng sống của Vương tướng quân và dân trong thành. Còn không thì dù cho ngươi có đi Ba Di Quốc thì Lý Đông Đình ta cũng nhất định không bỏ qua cho ngươi.

Thục Vương híp híp mắt, cắn răng nói:

– Cứ quyết định như vậy. Ta tin ngươi một lần. Ngươi kêu tất cả người của ngươi lui đi.

Lý Đông Đình hạ lệnh cho phó tướng đi truyền lệnh xuống dưới, binh lính rút lui ra ngoài ba trăm dặm, đình chỉ truy kích. Phó tướng đứng bên ngập ngừng do dự, một phó tướng bình thường rất kính phục chàng đi lên khuyên:

– Đại tướng quân, đầu phản nghịch nhất định phải lấy, nếu đại tướng quân thả ông ta đi, nếu như triều đình trách tội xuống, chỉ sợ đại tướng quân lại phải tốn công giải thích ạ.

Lý Đông Đình nói:

– Lấy mạng của toàn bộ dân cư trong thành đổi lấy đầu phản nghịch, ta thấy rất đáng giá. Huống chi căn cơ ông ta đã bị huỷ, dùng thân phận nghịch thần tặc tử chạy trốn sang Ba Di quốc, muốn Đông Sơn tái khởi, còn lâu mới có khả năng. Thả ông ta đi đi. Nếu như triều đình có trách tội xuống, cứ để một mình ta gánh.

Các tướng lĩnh thấy thái độ chàng kiên định đành phải dừng việc khuyên can, đi truyền lệnh xuống dưới xếp hàng lui lại.

Cầu treo lại thả xuống, cửa thành mở ra, một đội nhân mã từ cửa thành đi ra. Trước sau đều là tàn binh của Thục Vương đồng hành đàn áp dân bản xứ trong thành, Thục Vương được thân tín bảo vệ nghiêm ngặt ở giữa, bên cạnh là Vương Việt bị kề đao vào cổ, Bùi Trường Thanh đi ở phía sau Thục Vương.

Vương Việt nhìn thấy Lý Đông Đình thì xấu hổ cả mặt mũi, cúi đầu không dám nhìn chàng.

Ánh mắt Lý Đông Đình lướt qua Vương Việt rơi xuống trên người Bùi Trường Thanh, như suy tư gì đó.

Bùi Trường Thanh tựa như vẫn luôn để ý tới Lý Đông Đình, hai mắt nhìn phía trước, biểu cảm lạnh lẽo.

Một đội nhân mã nhìn rất quái dị này cứ thế mà đi qua con đường được thiên quân vạn mã nhường ra đi về phía tây.

Vừa ra khỏi Kim Xuyên, tốc độ của Thục Vương nhanh hơn, đi được nửa đường, khi thấy phía sau thật sự không có truy binh đuổi theo, ông ta bỏ lại dân bản xứ bị bắt làm con tin lại, đoàn đội đi tới Ba Di quốc.

Sẩm tối ngày hôm sau, khi chỉ còn cách địa giới Ba Di quốc mấy chục dặm đường, đoàn người Thục Vương mới lộ vẻ nhẹ nhõm. Một thân tín của Thục Vương đưa ra kiến nghị giết Vương Việt tại đây, đỡ phải tiếp tục mang theo gã bị gã làm trói buộc.

Vương Việt hoảng sợ quỳ xuống cầu xin tha mạng.

Đang lúc Thục Vương do dự, Bùi Trường Thanh bỗng nhiên nói:

– Chủ công, ta chỉ đưa ngài tới đây thôi. Phía trước chính là Ba Di Quốc, có lẽ không còn hung hiểm nữa. Về Vương Việt này xin chủ công hãy giao lại cho ta, coi như giữ lại mạng của hắn theo lúc trước đã nhận lời, ta sẽ ở lại đây để canh giữ, cản phía sau cho chủ công.

Thục Vương ngẩn ra:

– Ngươi không đi theo bổn vương đi Ba Di hả? Tương lai ta Đông Sơn tái khởi giết trở về, đến lúc đó tiếp tục kiến công lập nghiệp cũng không muộn.

Bùi Trường Thanh không nói đáp ứng hay không, chỉ lặp lại câu nói vừa rồi:

– Ta tiễn chủ công tới đây thôi ạ.

Thục Vương sắc mặt sầm xuống, nhìn chằm chằm Bùi Trường Thanh một lát, thấy hắn không dao động, sau một lúc lâu, hừ một tiếng, nói:

– Thôi được, ai có chí nấy. Nể tình ngươi có công hộ tống bổn vương, bổn vương cũng không làm khó ngươi. Tuỳ ngươi đi.

Bùi Trường Thanh nói:

– Đa tạ chủ công thành toàn.

Thục Vương sai người đẩy Vương Việt sợ tới mức mặt không còn huyết sắc ra, quay đầu lại nhìn Bùi Trường Thanh lần cuối rồi rời đi.

Mọi người dần dần đi theo Thục Vương về phía trước, cuối cùng chỉ còn lại một mình Hồ chiêm sự. Ông ta đi tới vỗ vai Bùi Trường Thanh, nói khẽ:

– Trường Thanh, ngươi không đi cũng tốt. Thật ra mà nói, đi cũng chưa biết tiền đồ thế nào, thế nhưng chuyện cho tới bây giờ, ta cũng không có lựa chọn nào khác, tất cả đều mặc cho số phận thôi. Ngươi và ta cũng coi như từng có duyên phận, sau này đường ai nấy đi, ngươi hãy bảo trọng.

Nói xong thở dài bước nhanh theo Thục vương.

Bùi Trường Thanh nhìn theo đoàn người Thục Vương biến mất ở trong tầm mắt, quay đầu nhìn Vương Việt còn ngã dưới đất, rút đao ra bước về phía gã.

Vương Việt cực kỳ sợ hãi Bùi Trường Thanh, xin tha liên tục, thấy hắn cắt đứt dây thừng trên người mình thì mới thoáng thả lỏng, giọng run rẩy nói:

– Đa…đa tạ…

Bùi Trường Thanh lạnh lùng nói:

– Cút đi!

Vương Việt nghe vậy cuống cuồng quay đầu chạy, vô ý vấp ngã một cái lại bò dậy chạy tiếp, chỉ sợ hắn đổi ý lại muốn giết mình.

Bùi Trường Thanh nhìn Vương Việt càng chạy càng xa cho đến cuối cùng bị cỏ dại hoang dã bao phủ.

Chung quanh hoang dã mênh mông, Bùi Trường Thanh bình tĩnh nhìn ánh tà dương phía tây, một lát sau ngửa đầu lên, đón làn gió thổi phần phần thở hắt ra một hơi thật dài, giơ đao trong tay lên cứa qua cổ mình.

Một mũi tên nhanh như tia chớp bắn đến, chuẩn xác bắn trúng vào cổ tay cầm hoành đao của hắn, lực mũi tên rất lớn, cánh tay Bùi Trường Thanh đau đớn, cây đao rơi xuống đất, mũi tên kia cũng rơi xuống đất theo, thì ra đó chỉ là một mũi tên đầu bị mài tròn.

– Đại trượng phu xử thế có sai có sửa, sửa đổi mà đứng thẳng, còn động một tí là cắt cổ thì có khác gì đàn bà đâu?

Một tiếng nói theo gió truyền tới.

Bùi Trường Thanh chậm chạp quay đầu lại, nhìn thấy Lý Đông Đình cưỡi ngựa dừng ở nơi xa, mũi tên vừa rồi chắc chắn là của chàng. Hắn nói:

– Ta chỉ là một phản nghịch tặc tử, hôm nay tự vẫn tại đây, cần gì ngươi nhọc lòng thuyết giáo!

Lý Đông Đình phóng ngựa đến gần hắn, nói:

– Triều đình treo giải thưởng cáo thị, tên ngươi nằm trong hàng thứ hai, ngoài đầu của Thục nghịch ra thì đầu ngươi rất đáng giá. Ta thả đầu của Thục nghịch cứu dân chúng trong thành, bắt ngươi về phục mệnh, đây xem như là có lý do chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK