• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

39

 

Trời vừa hửng sáng, sau khi hoàn thành bài tập với Quế ma ma, Tiết Nhạn liền vội vã trở về Tiết gia. Hằng ngày, sớm tối, Quế ma ma đều yêu cầu các nàng luyện tập tư thế ngồi, dáng đi trong vòng một canh giờ, rồi còn dạy cả chuyện phòng khuê. Mỗi khi nghe hai chữ “viên phòng”, đầu Tiết Nhạn lại to như cái đấu. Nhưng nhờ công lao của quyển sách tranh tối qua, dù chỉ xem lướt qua một lần, nàng lại nhớ như in từng động tác, muốn quên cũng không được.

 

Lợi ích duy nhất của việc nhớ được sách tranh là khi Quế ma ma hỏi nàng về chuyện phu thê, nàng đều đối đáp trôi chảy. Thậm chí còn có thể nói ra tai và yết hầu nam nhân là những chỗ mẫn cảm. Tuy bị hỏi đến đỏ mặt tía tai, nhưng cuối cùng cũng coi như vượt ải thành công.

 

Ra khỏi Vương phủ, Tiết Nhạn mới thở phào nhẹ nhõm. Sáng nay, Hoắc Ngọc đã bị Nguyệt phi nương nương gọi vào cung.

 

Nguyên do là vị công chúa Bắc Địch kia sau khi vào cung rất được sủng ái. Vừa thị tẩm một đêm đã được sắc phong làm Lâm phi. Mấy hôm trước, nàng ta lại còn làm bỏng Nhu phi. Hoàng thượng chỉ trách phạt qua loa vài câu, tối đến vẫn đều đặn đến cung Lâm phi.

 

Lâm phi vào cung đã được một tháng, kiêu căng ngạo mạn, không coi ai ra gì, nhưng Hoàng thượng vẫn dung túng, cưng chiều. Mấy hôm trước, nàng ta nói nhớ nhà, Hoàng thượng liền cho phép nàng ta về Bắc Địch thăm thân.

 

Từ Đại Yên đến Bắc Địch xa xôi ngàn dặm, ít nhất cũng phải mười ngày nửa tháng mới tới, lại còn phải đi qua lãnh thổ Đông Di. Hoàng thượng lo lắng ái phi gặp nguy hiểm, suy đi tính lại vẫn chưa tìm được người thích hợp để hộ tống nàng ta hồi cố quốc. Cuối cùng, người được chọn là Ninh Vương Hoắc Ngọc.

 

Ngoài ra, để tỏ lòng thành ý giao hảo, Hoàng thượng còn gả Nhị công chúa Hoắc Giai Doanh sang Bắc Địch. Hoàng hậu Bắc Địch đột ngột bệnh nặng qua đời, Hoắc Giai Doanh lần này đi xa, sẽ trở thành tân hoàng hậu Bắc Địch.

 

Tiết Nhạn biết tin Hoắc Ngọc được giao nhiệm vụ hộ tống Lâm phi và Nhị công chúa khi nàng đang trên đường về Tiết gia.

 

Tân Vinh đưa cho nàng một mảnh giấy, trên đó viết: "Chờ bổn vương trở về, nhớ kỹ ước định viên phòng của chúng ta."

 

Tiết Nhạn vo tròn mảnh giấy, thầm nghĩ: Hắn nằm mơ giữa ban ngày. Đợi hắn trở về, nàng đã sớm đổi lại thân phận với tỷ tỷ rồi.

 

Nàng đã sớm phái người đến Tạ gia báo cho Phúc Bảo, bảo nàng ấy mau chóng quay về. Nàng cũng có thể nhân cơ hội này dò hỏi bệnh tình của tỷ tỷ, tìm cách giải thích rõ ràng, thuận lợi đổi lại thân phận.

 

Nhưng vừa về đến phủ, nàng đã nghe thấy tiếng quát tháo giận dữ từ tiền sảnh vọng lại, tiếp theo là tiếng khóc lóc thảm thiết. Chỉ nghe thấy phụ thân gầm lên: “Đánh cho ta! Đánh c.h.ế.t cái nghịch tử này! Đánh gãy chân nó!”

 

Trong ấn tượng của Tiết Nhạn, phụ thân là thừa tướng đương triều, ngày nào cũng bận rộn. Ban ngày lên triều, tan triều lại còn bận bịu xã giao với đồng liêu.

 

Sở thích duy nhất của ông là khi về phủ, một mình ngồi trong thư phòng, lấy những bức thư họa trân quý ra thưởng ngoạn.

 

Thế mà sở thích duy nhất này cũng bị đại ca tước đoạt. Tuy Tiết Nhiên đã được tìm về, nhưng số thư họa kia đã bị bán hết, tiền cũng đã tiêu gần hết. Những món đồ trân phẩm mà ông trân quý cả đời nay đã lưu lạc khắp nơi, không thể tìm lại được nữa.

 

Từ xa vọng lại tiếng roi vun vút, tiếng kêu la thảm thiết khiến mí mắt Tiết Nhạn giật giật, thầm nghĩ: Ra tay thật nặng, e rằng người bị đánh là đại ca.

 

Quả nhiên, vừa bước vào tiền sảnh, nàng đã thấy đầy phòng hạ nhân quỳ rạp dưới đất, mẫu thân Dư thị đang ôm lấy Tiết Nhiên, khóc đến xé lòng xé ruột.

 

Lưng Tiết Nhiên m.á.u me đầm đìa, trường sam nhuộm đỏ m.á.u, sắc mặt trắng bệch, cắn chặt răng, đau đớn đến nỗi không nói nên lời.

 

Dư thị vừa khóc vừa quỳ xuống đất cầu xin: “Lão gia, Nhiên nhi đã biết sai rồi, nó cũng đã hối cải, sẽ không gây họa nữa, xin lão gia tha cho Nhiên nhi lần này!”

 

Giữa tiếng khóc nức nở khắp phòng, đột nhiên lại xen lẫn tiếng đọc sách. Nhị ca Tiết Tịch tay cầm sách, đang lẩm nhẩm đọc, cứ như chuyện xảy ra trong phòng không liên quan gì đến hắn.

 

Thậm chí, trên mặt hắn còn hiện rõ vẻ lãnh đạm và không kiên nhẫn.

 

Tiết Nhạn rất khâm phục sự tự chủ và nhẫn nại của nhị ca. Bình thường rất hiếm khi thấy hắn bước ra khỏi Vạn Quyển Các. Từ khi vào phủ, nàng cũng chưa nói chuyện với hắn mấy câu. Có lẽ cảm thấy tiếng khóc trong phòng quá ồn ào, hắn cuối cùng cũng đứng dậy, đặt quyển sách xuống. Tiết Nhạn cứ tưởng hắn sẽ cầu xin cho Tiết Nhiên, nào ngờ hắn lại cho cuốn sách vào tay áo, sải bước đi ra ngoài.

 

Tiết Nhạn ngơ ngác nhìn theo. Tiết Khoáng cũng không chịu nổi nữa, vội vàng tiến lên ngăn Tiết Tịch lại: “Đại ca bị đánh đến nông nỗi này, nhị ca chẳng lẽ không cầu xin cho huynh ấy sao?”

 

Tiết Tịch nhìn Tiết Khoáng, nói: “Nếu huynh ấy không sai, phụ thân tự nhiên sẽ không trách phạt. Đã bị phụ thân đánh, chứng tỏ huynh ấy đã phạm lỗi lớn, dù bị đánh bao nhiêu roi cũng là đáng đời.”

 

Tiết Khoáng lại nói: “Tuy nói vậy, nhưng nếu có nhị ca cầu xin, đại ca sẽ bớt bị đánh mấy roi.”

 

Nào ngờ Tiết Tịch chỉ liếc nhìn Tiết Khoáng, nghiêm mặt nói: “Tam đệ, đúng là đúng, sai là sai. Đại ca đã hai mươi tư tuổi, là một nam tử hán đại trượng phu, phải biết rằng làm sai thì phải chịu trách nhiệm. Tam đệ, nên biết một tấc thời gian bằng một tấc vàng, đời người cần phải chăm chỉ đọc sách, chuyên tâm học vấn, mới không phụ thời gian tốt đẹp, đừng có uổng phí thời gian, lãng phí sinh mạng.”

 

Tiết Khoáng vốn không thích nghe người khác lải nhải, lại càng sợ bị khuyên đọc sách, vội vàng tránh đường cho Tiết Tịch, thậm chí còn cung kính nói: “Nhị ca, mời huynh về Vạn Quyển Các.”

 

Nàng luôn cảm thấy tuy nhị ca nói có lý, nhưng lại quá mức vô tình.

 

Nhưng mặc kệ mọi người cầu xin thế nào, Tiết Viễn vẫn kiên quyết trừng phạt Tiết Nhiên.

 

Đến khi đánh đủ ba mươi roi, Tiết Nhiên cũng không chịu nổi nữa, ngất lịm đi.

 

Dư thị ngã quỵ xuống đất, khóc đến ngất lịm: “Lão gia, Nhiên nhi đã biết sai rồi, sao chàng lại nhẫn tâm như vậy. Những bức thư họa đó, nó đã nói sẽ nghĩ cách tìm lại cho chàng, chàng hãy tha cho nó đi.”

 

Tiết Viễn vẫn không động lòng, hừ lạnh một tiếng, giận dữ nói: “Đó là tâm huyết cả đời ta tích cóp, nó lại dám lén lút mang đi bán hết, ta… ta đánh c.h.ế.t cái nghiệt súc này!”

 

Tiết Viễn nổi trận lôi đình, giật lấy cây gậy trong tay gia đinh, đánh mạnh vào chân Tiết Nhiên. Chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết, Dư thị ngất xỉu tại chỗ. Không ai ngờ Tiết Viễn lại thực sự đánh gãy chân Tiết Nhiên.

 

Tiết Nhiên vốn đã hôn mê, giờ bị đau đến tỉnh lại, nhưng rồi lại ngất đi lần nữa.

 

Mãi đến khi Tiết lão phu nhân chống gậy đến, mới ngăn được nhi tử tiếp tục đánh.

 

"Sao con lại nhẫn tâm đánh nó như vậy? Phạt cũng đã phạt rồi, đủ rồi. Mẫu thân nhớ con không phải là người tàn nhẫn như thế, hôm nay là muốn đánh c.h.ế.t nó sao? Tuy rằng Tiết Nhiên đúng là phạm lỗi lớn, nhưng con đánh gãy chân nó, ngày sau nó còn thi cử, còn luyện võ thế nào? Con hủy hoại tiền đồ của nó rồi!"

 

Tiết Viễn cung kính tạ lỗi với Tiết lão phu nhân: "Là con sai, là con ra tay không biết nặng nhẹ, xin mẫu thân thứ lỗi."

 

"Hừ!" Tiết lão phu nhân phân phó: "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đi mời lang trung!"

 

Tiết Nhạn thấy đại ca mình mình đầy m.á.u, lại còn bị đánh gãy chân, vừa kinh hãi vừa thương cảm cho tình cảnh của huynh ấy. Thấy Tiết Nhiên được người ta khiêng đi, mọi người cũng lần lượt rời khỏi tiền sảnh.

 

Nàng liền kéo Tiết Khoáng lại, hỏi: "Tam ca thấy phụ thân hôm nay có chút kỳ quái không? Chỉ vì mấy bức thư họa mà lại ra tay tàn nhẫn đánh gãy chân đại ca."

 

Tiết Khoáng cũng nói: "Đúng vậy! Ta cũng thấy kỳ lạ. Lão gia ngày thường cũng không phải người nghiêm khắc như thế. Tuy rằng mỗi lần đều nói muốn đánh gãy chân ta, nhưng cũng chỉ nói miệng thôi, chưa từng thực sự ra tay. Đại ca lấy bạc bỏ trốn đúng là sai, nhưng cũng không đến mức đánh gãy chân chứ! Tiết Nhiên từ Tô Châu trở về đã thay đổi rất nhiều, huynh ấy đã hối cải, chuyên tâm học đao pháp với La đại ca, cũng không còn quậy phá nữa. Lão gia lần này thật sự quá đáng."

 

Tiết Nhạn hỏi: "Trong mười mấy ngày ta ở Tô Châu, trong phủ có chuyện gì lớn xảy ra sao?"

 



Tiết Khoáng suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu: "Ngoài chuyện muội và Tiết Ngưng đổi thân phận ra thì không có chuyện gì lớn."

 

"Vậy trong cung thì sao?"

 

Được Tiết Nhạn nhắc nhở, Tiết Khoáng liền nhớ tới một chuyện xảy ra trong cung: "Chuyện lớn trong cung là Bát hoàng tử bị ngã gãy chân, Tiết quý phi bị liên lụy, bị cấm túc. Hoàng tử tranh giành ngôi vị, chẳng lẽ chuyện này cũng có liên quan đến Tiết gia?"

 

Trong lòng Tiết Nhạn âm thầm cảm thấy bất an, nghĩ thầm: E là chuyện này không đơn giản như vậy. Quý phi chắc chắn đã xảy ra chuyện. Nếu quý phi xảy ra chuyện, Tiết gia còn có thể bình yên vô sự sao?

 

Lúc này, Trần ma ma từ Thọ An Đường đến, mời Tiết Nhạn: "Lão tổ tông mời nhị tiểu thư đến đó một chút."

 

Tiết Nhạn vui mừng nói: "Từ Tô Châu về kinh, con vẫn chưa được gặp tổ mẫu, con cũng đang định đi thăm tổ mẫu."

 

Trần ma ma cười nói: "Lão phu nhân cũng rất nhớ nhị tiểu thư."

 

Tiết Nhạn nói với tam ca Tiết Khoáng: "Chúng ta cùng đi thăm tổ mẫu nhé?"

 

Tiết Khoáng vội vàng lắc đầu: "Tổ mẫu không thích ta, người lại đang yếu, chỉ sợ nhìn thấy ta sẽ bệnh nặng thêm. Ta đi xem đại ca, nhị muội cứ đi đi!"

 

Trần ma ma cũng cười nói: "Lão tổ tông nhìn thấy mấy đứa hay gây chuyện là đau đầu, chỉ có nhị tiểu thư mới có thể làm cho lão tổ tông vui lòng, cũng coi như tam công tử có tự biết chính mình."

 

Tiết Khoáng bĩu môi, vội vàng chuồn mất. Lão tổ tông quy củ rất nhiều, nhìn thấy hắn sẽ mắng, hắn cần gì phải đến Thọ An Đường tự chuốc lấy nhục.

 

Hắn ra khỏi phủ Tiết gia, lên ngựa, nắm chặt thêu xuân đao bên hông, định đi tuần tra. Nhiệm vụ hôm nay là tuần phố.

 

Khi hắn cưỡi ngựa ngang qua Lan Quế phường, đột nhiên bị một đám đồng liêu chặn lại: "Khoáng ca, nghe nói Bảo Nhi cô nương ra khúc mới, chúng ta cũng đến nghe khúc, uống vài chén?"

 

Từ sau lần xảy ra chuyện ở Lan Quế phường, Tiết Khoáng đã hối cải, không còn lui tới thanh lâu, sòng bạc nữa. Hằng ngày đều cố gắng hoàn thành nhiệm vụ cấp trên giao phó. Còn được Chỉ huy sứ khen ngợi, có hy vọng được thăng chức lên Thiên hộ.

 

Hắn càng thêm tận tâm tận lực, tích cực cầu tiến, không còn la cà ăn chơi với đám bằng hữu nữa, thay đổi thói quen công tử bột.

 

Trước kia, hắn cảm thấy cuộc sống vô cùng nhàm chán, suốt ngày không có việc gì làm, sống uổng phí. Nhưng bây giờ lại cảm thấy mỗi ngày đều rất ý nghĩa, mỗi ngày đều nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ cấp trên giao phó, cảm thấy như đang tiến gần hơn tới mục tiêu trong lòng.

 

Mấy hôm trước, hắn lại hỗ trợ cấp trên phá được mấy vụ trộm cắp lớn, chắc chắn cuối năm sẽ được thăng quan.

 

Những người này đều là huynh đệ thân thiết, ngày thường hay qua lại với hắn. Tiết Khoáng từ chối mấy lần không được, bị mấy người đồng liêu lôi vào Lan Quế phường.

 

Kim Bảo Nhi là hoa khôi của Lan Quế phường, đàn tì bà rất hay, người lại xinh đẹp, đa tình, rất có tài, là đối tượng được các công tử quý tộc trong kinh thành săn đón. Các công tử nhà giàu vung tiền như rác, chỉ để được nghe nàng đàn một khúc tì bà, được nhìn nàng mỉm cười. Lâu dần, Kim Bảo Nhi liền ỷ mình có chút tài nghệ, sinh ra kiêu ngạo, chỉ cần nàng không vui, dù khách có bỏ ra bao nhiêu tiền cũng khó gặp được nàng.

 

Nghe nói hôm nay nàng chịu tiếp khách. Khách khứa tự nhiên chen chúc nhau đổ xô đến Lan Quế phường, chỉ chờ Kim Bảo Nhi tung bông hoa cài đầu, bông hoa rơi vào tay ai, người đó sẽ có cơ hội được qua đêm với nàng.

 

Trùng hợp thay, Tiết Khoáng lại là người may mắn đó. Khi hắn bị đám huynh đệ kéo vào Lan Quế phường, bông hoa cài đầu trong tay Kim Bảo Nhi liền rơi trúng người hắn.

 

Đám huynh đệ đều ồn ào: "Khoáng ca hôm nay vận khí tốt a! Đều nói một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng, người giống như Kim Bảo Nhi, nhân gian tuyệt sắc, biết bao nhiêu công tử nhà giàu trong kinh thành đều nằm mơ cũng muốn, cầu cũng không được!"

 

Tiết Khoáng tuy trước kia ham chơi, nhưng làm người lại rất có nguyên tắc, trong ăn chơi trác táng, "trác" hắn không dính vào.

 

Bởi vì sinh mẫu của hắn, Mạc di nương vốn là nha hoàn rửa chân cho Dư thị, xuất thân hèn mọn, vì phụ thân Tiết Viễn say rượu mà ân sủng một đêm, liền có hắn.

 

Nhưng Tiết Viễn không yêu Mạc di nương, thậm chí sau khi nâng vị cho bà, cũng không bao giờ đến phòng bà nữa.

 

Mạc di nương không biết chữ, chỉ biết thêu thùa may vá, suốt ngày ru rú trong phòng, không bước chân ra khỏi cửa, vì yêu tướng mạo tuấn tú của Tiết Viễn, chỉ biết mỗi ngày ở trong phòng chờ đợi, nhưng lại không gặp được, nên chỉ có thể may y phục, giày tất cho Tiết Viễn để gửi gắm nỗi tương tư.

 

Mạc di nương tính tình nhút nhát, sợ phiền phức, chưa từng dám đưa, chỉ lặng lẽ may y phục. Tiết Viễn hoàn toàn không biết tâm tư của bà, lại thêm xuất thân thấp kém, trong phủ cũng không có chút tiếng nói nào, tính tình trầm lặng, ngày ngày chỉ biết thở dài trong phòng, cũng không kết oán với ai.

 

Nhưng hạ nhân trong phủ lại thấy gió chiều nào che chiều ấy, không coi Mạc di nương ra gì, lời nói cũng rất khinh miệt.

 

Tiết Khoáng là công tử thứ xuất duy nhất trong phủ, bị hai người huynh trưởng đích xuất đè đầu cưỡi cổ cũng đành, lại còn thường xuyên bị hạ nhân khinh rẻ, nên hắn chỉ có thể gây chuyện để gây sự chú ý của phụ thân. Mỗi lần gây chuyện, tuy rằng sẽ bị phụ thân trách phạt đánh mắng, nhưng phụ thân cũng sẽ đến Mạt Hương viện của Mạc di nương ngồi một lát, trên mặt Mạc di nương sẽ xuất hiện nụ cười hạnh phúc đã lâu không thấy.

 

Nhưng phụ thân căn bản không thích Mạc di nương, cho dù thỉnh thoảng đến Mạt Hương viện ngồi một lát, hai người cũng chỉ nhìn nhau không nói gì, Tiết Viễn rất nhanh sẽ tìm cớ rời đi.

 

Tiết Khoáng từ nhỏ chứng kiến bất hạnh của sinh mẫu, liền thề rằng sau này nhất định phải ở bên người mình thật lòng yêu thương, lại càng tự răn mình nếu đã chiếm đoạt trong trắng của nữ nhân, sẽ chịu trách nhiệm đến cùng. Thề rằng chỉ cưới vợ, tuyệt đối không nạp thiếp.

 

Vì vậy, hắn cùng đồng liêu uống rượu, đánh bạc, nhưng lại chưa từng chạm vào nữ nhân.

 

Thế là hắn ném bông hoa cài đầu cho đồng liêu: "Cái phúc này nhường cho ngươi, các ngươi cũng biết, ta không có hứng thú với nữ nhân. Đi! Mau lên lầu nghe khúc, uống vài chén, ta còn có nhiệm vụ, không thể trì hoãn chính sự."

 

Nói rồi, Tiết Khoáng cùng mấy huynh đệ thân thiết vào gian phòng sang trọng trên lầu hai.

 

Hắn tiện tay ném bông hoa cài đầu trả lại cho Kim Bảo Nhi. Kim Bảo Nhi cảm thấy kinh ngạc, từ trước đến nay chỉ có nàng từ chối nam nhân, đây là lần đầu tiên bị nam nhân từ chối.

 


Nàng nhìn thiếu niên vừa ném trả bông hoa cho mình, thiếu niên mày thanh mục tú, tóc dài búi cao, phóng khoáng, tự nhiên sinh ra chút hảo cảm. Càng hiếm có là thiếu niên này khác biệt, không giống đám công tử bột kia, người khác đều nhìn nàng với ánh mắt dâm tà, nhưng thiếu niên lại không thèm nhìn nàng, không phải hạng người háo sắc, liền âm thầm sinh lòng ái mộ.

 

Vì vậy, khi Tiết Khoáng vào gian phòng uống rượu, nàng cũng ôm tì bà đi vào.

 

Ở gian phòng tên là Thước Kiều Tiên dưới lầu một, mấy vị công tử đang ăn uống linh đình, các vũ cơ ăn mặc diễm lệ như rắn nước quấn quýt lấy các vị công tử. Một người trong đó nói: "Tam công tử hôm nay thật tao nhã, tại hạ cho các cô nương ở Lan Quế phường cùng ngài uống vài chén."

 

Người nói chuyện là Thôi cửu gia, cũng là chủ nhân của Lan Quế phường. Hắn tự mình rót đầy rượu cho Triệu Văn Phổ, hai tay nâng chén rượu đưa đến trước mặt Triệu Văn Phổ: "Tại hạ cho bốn cô nương Phong, Hoa, Tuyết, Nguyệt đến hầu hạ tam công tử, thế nào?"

 

Triệu Văn Phổ khinh miệt liếc nhìn các ca kỹ, vũ cơ trong phòng, vẻ mặt khinh thường nói: "Đều là dung chi tục phấn, so với Tiết Ngưng kém xa."

 

Từ sau hôm ở tiệc mừng thọ phủ Tiết, hắn coi Tiết Nhạn là Tiết Ngưng, suýt nữa thì khinh bạc nàng, tuy rằng không được như ý, nhưng hắn vẫn cứ nhớ mãi không quên Tiết Ngưng.

 

Cơ nữ thanh lâu tầm thường, hắn làm sao để vào mắt, nhưng hôm đó hắn bị Ninh vương bẻ gãy cổ tay, phải mất nửa tháng mới khỏi, lại vì Tiết Ngưng đã gả vào Ninh vương phủ, hắn tuy có tâm nhưng không có gan, không dám mơ tưởng đến Tiết Ngưng nữa, chỉ dám nghĩ thôi, nhưng không khỏi cảm thấy hụt hẫng, không cam lòng.

 

"Gọi hết những cô nương xinh đẹp nhất ở đây đến, hầu hạ cho tốt, quý khách sắp đến rồi."

 

Thuộc hạ của Triệu Văn Phổ, Lý An, vào gian phòng, nói với hắn: "Người đến rồi."



 

Triệu Văn Phổ vội vàng đứng dậy ra khỏi Lan Quế phường nghênh đón quý khách. Bên ngoài Lan Quế phường đã dừng một chiếc xe ngựa, Triệu Văn Phổ cung kính nói với người trên xe: "Hạ quan tham kiến Túc vương điện hạ, đã chuẩn bị xong xuôi, mời điện hạ vào trong nói chuyện."

 

Túc vương Hoắc Thương là tam hoàng tử của hoàng thượng, mẫu thân là Lệ mỹ nhân chỉ là nữ nhi của một tiểu quan, xuất thân thấp kém, tính tình cũng không được lòng người, nhưng Hoắc Thương lại rất giỏi lấy lòng người khác, giỏi lôi kéo các đại thần.

 

Lệ mỹ nhân dựa vào việc nịnh bợ Triệu tiệp dư mà có thể sống yên ổn trong cung, Hoắc Thương cũng rất kính trọng Triệu tiệp dư, coi bà như sinh mẫu. Triệu tiệp dư vào cung nhiều năm nhưng khó có con, vì suy nghĩ lâu dài, liền chọn Hoắc Thương trong số tám hoàng tử, vì mẫu thân của hắn dễ nắm bắt nhất.

 

"Tam công tử khách sáo rồi. Ra ngoài, vẫn nên kín đáo một chút, mọi việc làm cẩn thận thì hơn."

 

Triệu Văn Phổ phụ họa: "Điện hạ nói đúng, đã chuẩn bị xong xuôi, mời điện hạ vào trong."

 

Hoắc Thương khẽ gật đầu, sau khi vào gian phòng, Triệu Văn Phổ liền cho bốn cô nương Phong, Hoa, Tuyết, Nguyệt vào hầu hạ, hắn lui ra ngoài, đóng cửa lại, tự mình canh giữ bên ngoài cho Hoắc Thương. Hoắc Thương tuy là hoàng tử, nhưng lại háo sắc, đặc biệt thích những kỹ nữ thanh lâu biết điều, biết lấy lòng hầu hạ.

 

Lý An nhỏ giọng nói: "Không ngờ đường đường tam hoàng tử lại thích đến thanh lâu."

 

Triệu Văn Phổ nhíu mày, vỗ một cái vào đầu Lý An: "Nhỏ tiếng thôi, ngươi chán sống rồi sao?"

 

Tiếp theo, từ trong phòng truyền ra tiếng động mạnh, tiếng thở dốc xen lẫn tiếng kêu sợ hãi của nữ nhân.

 

Triệu Văn Phổ nghĩ thầm, Túc vương này háo sắc, lại cho bốn nữ nhân hầu hạ cùng lúc, chơi cũng thật đa dạng.

 

Hắn lại đột nhiên nhớ đến Tiết Ngưng, không khỏi thấy lòng ngứa ngáy khó chịu, lại nghe thấy tiếng cười nói, hô hào uống rượu, hành lệnh trên lầu, hắn cảm thấy giọng nói đó rất quen thuộc, liền nhíu mày hỏi Lý An: "Trên lầu là ai? Sao lại ồn ào như vậy?"

 

Lý An đáp: "Là Tiết tam công tử, Tiết Khoáng."

 

Triệu Văn Phổ trước kia vài lần bị Tiết Khoáng chơi xỏ, lúc ở phủ Vũ Đức hầu còn bị hắn đánh rụng một cái răng cửa, tự nhiên là ghi hận trong lòng, nhưng lại không tìm được cơ hội thích hợp để trả thù. Nay Tiết quý phi thất thế, hắn lại đang bám lên Túc vương, chỗ dựa của Tiết gia đã sụp đổ, không cần phải kiêng nể Tiết gia nữa.

 

Hắn tất nhiên phải trả thù cho hả giận.

 

Muội muội Triệu Văn Tiệp đã dặn hắn, làm việc chớ nên nóng vội, nhất định phải kín kẽ. Phụ thân đã quyết định ra tay với Tiết gia, hắn vừa vặn mượn cơ hội này trả thù Tiết Khoáng, tốt nhất là có thể một đòn lấy mạng hắn.

 

Hắn nói nhỏ bên tai Lý An vài câu.

 

Lý An gật đầu: "Công tử yên tâm, ta nhất định sẽ làm kín kẽ. Nhất định sẽ lấy mạng Tiết Khoáng."

 

Tiết Nhiên bị đánh ba mươi roi, lại bị Tiết Viễn tự tay đánh gãy chân, lang trung trong phủ bận rộn cả đêm, vừa cầm m.á.u vừa bôi thuốc, cả phủ trên dưới đều không được yên, Dư thị thì túc trực bên giường trưởng tử, nước mắt như mưa.

 

Gió cuối thu rõ ràng mang theo hơi lạnh thấu xương, nhưng Tiết Nhạn lại cảm thấy trong phủ ngột ngạt, vì phụ thân đột nhiên đánh gãy chân đại ca, không khí trong phủ trở nên vô cùng nặng nề.

 

Tiết Nhạn luôn có linh cảm sẽ có chuyện xảy ra trong phủ. Trên đường đến Thọ An đường, nàng thấy đại tỷ Tiết Ngưng cũng được tổ mẫu gọi đến. Thấy Tiết Ngưng sắc mặt xanh xao, trông quả thật bệnh không nhẹ, liền quan tâm hỏi: "Tỷ tỷ đỡ hơn chưa?"

 

Tiết Ngưng lại lạnh nhạt, chỉ liếc nhìn Tiết Nhạn: "Muội muội xuân phong đắc ý, sao lại thật lòng quan tâm ta có khỏe hay không?"

 

Ngay cả biểu ca mà nàng ngày đêm mong nhớ cũng thích Tiết Nhạn. Nghe Huệ Nhi nói, Ninh vương cũng rất cưng chiều nàng. Còn nàng thì sao? Biểu ca thích thân muội muội của nàng, ngay cả người phu quân lạnh nhạt với nàng cũng chỉ thích muội muội.

 

Không biết từ khi nào, tất cả mọi người trong phủ đều khen ngợi muội muội, còn những người vốn thích nàng đều quay sang ủng hộ Tiết Nhạn. Những thứ vốn thuộc về nàng, đều bị muội muội dễ dàng có được.

 

"Tỷ tỷ hiểu lầm rồi, ta và Ninh vương điện hạ kỳ thật chưa viên phòng..."

 

Tiết Ngưng lại cắt ngang lời Tiết Nhạn: "Ta không muốn biết chuyện giữa muội và hắn. Hắn chỉ cưới ta vì thân phận đích trưởng nữ của Tiết gia, mà ta cũng căn bản không muốn gả cho hắn."

 

Không đợi Tiết Nhạn giải thích, Tiết Ngưng liền quay đầu bỏ đi.

 

Vừa vào Thọ An đường, Tiết lão phu nhân liền nói: "Các ngươi quỳ xuống."

 

Thấy tổ mẫu nổi giận, Tiết Nhạn nghĩ thầm chắc tổ mẫu đã biết chuyện hai người đổi thân phận. Nhìn đại tỷ, dường như biết mình bị vạch trần, vẻ mặt lạnh lùng, thản nhiên quỳ trước mặt tổ mẫu.

 

Tiết Nhạn không dám cãi lời tổ mẫu, quỳ xuống bên cạnh tỷ tỷ.

 

Tiết lão phu nhân vỗ mạnh bàn: "Các ngươi thật to gan, dám làm ra chuyện như vậy, có nghĩ cho Tiết gia chút nào không!"

 

Tiết Ngưng lại nói: "Đều là con làm, nhưng con không hối hận."

 

"Ngươi..." Tiết lão phu nhân giơ tay lên, định tát vào mặt Tiết Ngưng, nhưng bị Tiết Nhạn giữ lại, nhỏ giọng cầu xin: "Tổ mẫu, chuyện đổi thân phận, cháu gái cũng có phần. Cháu và tỷ tỷ nên cùng chịu phạt!"

 

Tiết lão phu nhân thở dài, nhìn Tiết Ngưng: "Hoàng thượng ban hôn, con có oán hận trong lòng, không muốn gả cho người mình không thích, nhưng chuyện đời, không phải chuyện gì cũng có thể như ý nguyện."

 

Nàng dập đầu trước Tiết lão phu nhân: "Cháu làm sai, cam nguyện chịu phạt, xin tổ mẫu trách phạt!"

 

Tiết lão phu nhân lại thở dài, cuối cùng vẫn không nỡ đánh.

 

"Chuyện hai tỷ muội đổi thân phận, tạm thời không bàn đến. Hôm nay gọi hai đứa đến đây, là vì đại sự liên quan đến tồn vong của Tiết phủ."

 

Tiết Ngưng kinh ngạc: "Gia đình xảy ra chuyện sao?"

 

Tiết Nhạn nghĩ thầm, quả nhiên đã xảy ra chuyện lớn, thật đúng như nàng dự đoán.

 

Tiết lão phu nhân nói: "Trong cung xảy ra chuyện, Hoàng thượng đã hạ chỉ giam quý phi nương nương vào lãnh cung, Bát hoàng tử bị giam cầm trong cung. Tiết phủ dựa vào quý phi, nay vinh nhục cùng hưởng, Tiết phủ e rằng không giữ được nữa. Hôm nay phụ thân các con ra tay đánh Tiết Nhiên, là muốn bảo toàn tính mạng cho nó. Phụ thân các con tuy là thừa tướng, nhưng trong triều có rất nhiều kẻ thù, nếu phụ thân các con ngã xuống, người đầu tiên bị liên lụy chính là đại ca các con!"

 

Tối qua, Tiết Nhiên xin đi tòng quân, cả nhà đều vui mừng vì nó đã biết cầu tiến, nhưng không ngờ quý phi và Bát hoàng tử xảy ra chuyện, Tiết gia khó bảo toàn, nếu Tiết Nhiên xuất đầu lộ diện, chắc chắn sẽ c.h.ế.t. Chỉ có bẻ gãy cánh của nó trước, mới có thể bảo toàn mạng sống cho nó.

 

"Các con lại đây."

 

Tiết lão phu nhân ôm hai đứa cháu gái vào lòng: "Các con đừng sợ, phụ thân các con sẽ dâng tấu xin Hoàng thượng nhận hết tội lỗi, xin Hoàng thượng không liên lụy con cháu."

 

"Ngưng nhi là Ninh vương phi, Hoàng thượng sẽ nể mặt Ninh vương mà tha cho con." Tiết lão phu nhân thở dài: "Còn Nhạn nhi, con đã có hôn ước với Nhị lang Tạ gia, ta sẽ thương lượng với mẫu thân của Nhị lang, để hai con sớm thành thân. Nếu Hoàng thượng không tha cho Tiết gia, thì tội của Tiết gia cũng sẽ không liên lụy đến nữ nhi đã xuất giá, đây là con đường duy nhất cho các con!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK