• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

65

 

Người dân kinh thành không thể ngờ rằng nam nhân trước mắt họ lại chính là Đế sư Tạ Huyền, người từng hô phong hoán vũ trên triều đình năm xưa.

 

Năm đó, sau khi cưới Trưởng công chúa, chàng nổi tiếng khắp kinh thành vì sự sủng ái dành cho thê tử. Khi công chúa mang thai, khẩu vị kém, chàng ngày ngày đến Ngự Thiện Phòng học làm điểm tâm. Về đến Lộc Minh biệt viện, chàng lại đích thân xuống bếp nấu nướng cho công chúa. Công chúa thích uống rượu, nhưng vì mang thai không thể uống được, chàng bèn đi tìm thương nhân Tây Vực học cách ủ rượu trái cây không gây say, không hại sức khỏe. Công chúa thích nhất là rượu nho do chàng tự tay ủ.

 

Năm năm sau khi họ thành hôn, Tạ Huyền bị tân đế kết tội, Tạ phủ bị tịch biên gia sản và lưu đày trong một đêm. Trên đường lưu đày, người nhà họ Tạ kẻ bệnh, người c.h.ế.t. Tạ Huyền cũng c.h.ế.t trên đường đi.

 

Trưởng công chúa đau buồn khôn xiết, đứa con trong bụng cũng không giữ được.

 

Cùng với cái c.h.ế.t của Tạ Huyền, danh môn vọng tộc đứng đầu kinh thành là Tạ gia cũng tiêu tan trong một đêm.

 

Mười năm trước, Tạ Huyền lại xuất hiện ở kinh thành, nhưng dung mạo đã bị hủy hoại, khuôn mặt tuấn tú như ngọc bị xăm chữ, không chỉ vậy, chàng còn chịu cung hình, nhẫn nhục sống sót chỉ để trở về kinh thành nhìn thê tử một lần nữa.

 

Đêm đó, khi chàng lẻn vào Lộc Minh biệt viện, chàng đã chứng kiến một cảnh tượng.

 

Thê tử của chàng bị một nam nhân khác đè bên dưới, và nam nhân đó chính là đương kim thánh thượng Hoắc Văn Thiệu.

 

Chàng không thể tin vào mắt mình, họ là tỷ đệ, sao Yến đế có thể l.o.ạ.n l.u.â.n như vậy.

 

Hóa ra, Yến đế đã thèm muốn Trưởng công chúa từ lâu, nhưng hắn ta che giấu quá tốt, suốt năm năm, chàng không hề phát hiện ra Hoắc Văn Thiệu lại dám mơ tưởng đến thê tử của mình. Nghĩ đến lúc trước, Hoắc Văn Thiệu hạ mình cầu xin chàng giúp hắn ta lên ngôi, chàng từng nghĩ Hoắc Văn Thiệu là minh quân, không ngờ sau khi đoạt được ngôi vị, hắn ta lại cướp mất thê tử của chàng.

 

Lộc Minh biệt viện trở thành lồng giam do Yến đế tạo ra cho Trưởng công chúa, công chúa góa bụa ở nhà trở thành ngoại thất không thể lộ ra ánh sáng của Yến đế.

 

Chàng từng muốn c.h.ế.t đi, nhưng sau khi biết cả nhà bị g.i.ế.t trên đường lưu đày, chàng muốn cứu thê tử và trả thù.

 

Chàng trắng tay, dung mạo bị hủy, lại là tội phạm lưu đày, nhưng chàng hiểu rõ triều đình Đại Yến, nhờ nhiều năm kinh doanh trên triều đình, môn sinh của chàng trải khắp nơi, chàng bèn chọn hợp tác với người Bắc Địch, chờ đến khi Đại Yến bị diệt vong hoàn toàn, g.i.ế.t c.h.ế.t kẻ ngồi trên long ỷ, cứu thê tử mình ra.

 

Chàng điều tra ra được Xương Thuận thương hành là cứ điểm của thám tử Bắc Địch. Những người Bắc Địch này giả làm thương nhân buôn bán da thú, quanh năm làm ăn ở chợ đen để che giấu thân phận.

 

Nhưng Xương Thuận thương hành lại bị Ninh vương để mắt tới.

 

Chàng bèn tung tin hẹn gặp Thanh Ương, chọn địa điểm gặp mặt là sòng bạc dưới lòng đất.

 

Bí mật về cuộc gặp gỡ của họ bị Ninh vương phát hiện, Ninh vương giăng thiên la địa võng bắt thám tử Bắc Địch và Thanh Ương.

 

Trận chiến đó, thám tử Bắc Địch tổn thất nặng nề, Thanh Ương cũng cửu tử nhất sinh, nhờ Tiêu Diễm liều c.h.ế.t cứu giúp, nàng mới thoát được một kiếp nạn, còn Tiêu Diễm cũng vì vậy mà bị trọng thương suýt c.h.ế.t.

 

Thanh Ương tuy thoát c.h.ế.t nhưng người được đào tạo bấy lâu nay gần như bị Ninh vương tiêu diệt toàn bộ, nàng không nơi nương tựa, cũng là Tạ Huyền cứu nàng một mạng, chữa thương cho nàng, chàng cải trang cho nàng trà trộn vào Lộc Minh biệt viện, để nàng ở bên cạnh Trưởng công chúa.

 

Tạ Huyền muốn Thanh Ương giả làm Trưởng công chúa, cứu công chúa ra ngoài, nhưng lại bị Yến đế bắt lại, không lâu sau, chàng nghe tin Trưởng công chúa c.h.ế.t trong biển lửa.

 

Thê tử của chàng đã c.h.ế.t, mục tiêu duy nhất để chàng sống sót trên đời này chính là trả thù.

 

Sau khi Trưởng công chúa c.h.ế.t, Yến đế đưa Thanh Ương, người có dung mạo giống Trưởng công chúa vào cung, nhiều năm sủng ái, phong nàng làm phi, những gì hắn ta muốn dành cho Trưởng công chúa đều dành cho Thanh Ương, tự lừa mình dối người rằng Trưởng công chúa vẫn còn sống.

 

Còn Thanh Ương cứ thế trốn tránh mười năm trời.

 

Tạ Huyền cười lạnh: “Mười năm qua, ngươi có vô số cơ hội g.i.ế.t hắn, lấy giải dược, được tự do, không ngờ ngươi thông minh bị thông minh hại, lại yêu phải người không nên yêu. Kẻ đó bạc tình bạc nghĩa, sao có thể thật lòng thương xót ngươi. Thanh Ương, Tạ mỗ đã sớm khuyên ngươi, ngươi không nên động tình.”

 

Thanh Ương cười tự giễu: “Biết rõ mà vẫn không thể tránh được. Những năm nay, hắn nuông chiều ta, sủng ái ta, cái gì cũng chiều theo ý ta, ân sủng hắn dành cho ta vượt qua tất cả phi tần trong hậu cung này, ta làm phu thê với hắn mười năm, sao có thể giữ vững bản tâm, sao có thể không động lòng. Ta cũng chỉ là một nữ nhân bình thường, cũng khao khát có được tình yêu của phu quân. Hắn càng không quên được nàng, ta càng không cam lòng, luôn nghĩ đến một ngày có thể thay thế hoàn toàn vị trí của Trưởng công chúa trong lòng hắn, thật sự có được trái tim hắn. Hắn càng không yêu ta, ta càng muốn có được, càng không có được, ta càng không buông bỏ được.”

 

“Ngươi đã lún quá sâu rồi.” Tạ Huyền lắc đầu, nói: “Những năm nay, ngươi hãm hại phi tần, hãm hại hoàng tử, ngươi cho rằng hắn thật sự không biết gì sao? Ngươi nhiều năm không có con, chính là do hắn ra tay. Hắn đã bỏ thuốc tuyệt tử vào thức ăn của ngươi. Hắn chưa từng yêu ngươi.”

 

Thanh Ương cười lớn, nhưng cười rồi lại khóc.

 

“Dù vậy, ta cũng không nỡ hận hắn.”

 

“Hắn coi ta là thế thân thì đã sao. Chỉ cần hắn có một mình ta là đủ rồi. Ta đã không có được tình yêu của hắn, vậy phải g.i.ế.t vài người nữ nhân của hắn để trút giận, ta ghét bên cạnh hắn có nhiều nữ nhân như vậy, càng ghét bọn họ có thể sinh con cho hắn. Ta vì hắn mà tự tay phế bỏ võ công của mình, vì hắn mà mỗi tháng phải chịu đựng nỗi đau cổ độc phát tác, sao hắn có thể phụ ta.”

 

Vì muốn ở bên cạnh Yến đế, vì không muốn bị phát hiện thân phận thám tử Bắc Địch, nàng tự tay phế bỏ võ công, lúc đó nàng trúng tên của Ninh vương, vốn đã trọng thương, phế bỏ võ công suýt mất mạng.

 

Hoàng thất Bắc Địch nhiều lần phái Tiêu Diễm thúc giục nàng ám sát Yến đế, nhưng nàng không nỡ, liền cắn răng chịu đựng mỗi khi cổ độc trong người phát tác, vô số đêm, nàng đau đớn lăn lộn trên đất, cũng không nỡ làm hắn bị thương dù chỉ một chút.

 

Nàng phản bội quốc gia của mình, dâng hiến tất cả cho hắn, nhưng vẫn không thể nào bước vào trái tim hắn.

 

Hắn ta cho nàng ân sủng, cho nàng ngôi vị phi tần, cho nàng độc chiếm hậu cung, nhưng lại duy chỉ không cho nàng tình yêu.

 

“Tạ tiên sinh, chẳng lẽ ta đối với hắn còn chưa đủ tốt sao? Ta có thể m.ó.c t.i.m móc phổi ra cho hắn, nhưng hắn vẫn chỉ nghĩ đến nàng, nhớ đến nàng… Ha ha ha…”

 

Tạ Huyền im lặng, nhớ lại lần đầu gặp Trưởng công chúa, nàng ghét chàng luôn nghiêm nghị, ở học đường điểm danh nàng khiến nàng mất mặt, nhân lúc chàng tan triều xuất cung, nàng leo lên cây dọa chàng. Ai ngờ lại bị một con rắn hoa lớn quấn trên cây dọa sợ, ngã xuống.

 

Tạ Huyền vội vàng đỡ lấy nàng. Hai người cùng ngã xuống, nàng đè gãy tay chàng. Lúc đó, nàng khóc nức nở. Còn nói muốn chàng bẻ gãy tay nàng để bồi thường.

 

Lúc đó chàng nói đùa rằng gãy tay cần người chăm sóc, cần người mài mực viết chữ, nàng liền xung phong nhận việc chăm sóc chàng.

 

Nàng ngày nào cũng đến tìm chàng, chăm sóc chàng suốt một tháng. Hai người nảy sinh tình cảm, ước hẹn trăm năm, mãi đến sau này, chàng cầu xin ban hôn, họ mới chính thức trở thành phu thê.

 

Năm năm đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất cuộc đời chàng.

 

Nàng không nỡ nhìn Hoàng đệ chịu khổ, liền cùng hắn đến Bắc Địch làm con tin mười năm, nàng không nỡ nhìn bách tính lầm than, liền quyên góp hết vàng bạc châu báu của mình để giúp đỡ bách tính vùng thiên tai.

 

Nàng là người nữ tử có tấm lòng bao la như vậy, trên đời này không ai sánh bằng.

 

Thanh Ương làm sao hiểu được. Thê tử của chàng là người tốt nhất trên đời này.

 

Tạ Huyền cảm thấy nói nhiều với nàng cũng vô ích, bèn nói: “Tiêu thế tử nhờ Tạ mỗ cứu ngươi ra ngoài.”

 

Thanh Ương bỗng nhiên cười lớn, cười đến run rẩy cả người, cử động một chút liền kéo theo dây xích trói tay chân, dây xích va vào nhau, phát ra tiếng leng keng.

 

“Ta không ra ngoài. Chỉ cần một ngày hắn chưa hạ chỉ g.i.ế.t ta, ta sẽ không rời khỏi nhà lao này. Ta chờ hắn đến tìm ta.”

 

Nhìn bộ dạng điên cuồng của Thanh Ương, Tạ Huyền lắc đầu, đội mũ trùm lên, che đi chữ xăm trên mặt, nhanh chóng bước ra khỏi nhà lao.

 

Ra khỏi Thận Hình ty, chàng nấp trong bóng tối, thấy mấy cung nữ thái giám cầm đèn lồng xuất hiện, nhìn người được thái giám khiêng trên kiệu phía sau, chàng siết chặt nắm đấm, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, bàn tay bị cứa đến chảy m.á.u, m.á.u tươi nhỏ xuống nền tuyết, giống như những đóa hồng mai yêu diễm nở rộ giữa trời đông tuyết lớn.

 

Yến đế xuống kiệu, bước vào nhà lao, không lâu sau, trong nhà lao truyền ra tiếng đàn, tiếp theo là tiếng leng keng của xích sắt.

 

Cổ tay và mắt cá chân của Thanh Ương bị khóa bằng dây xích, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến những điệu múa tuyệt đẹp của nàng.

 

Một điệu múa kết thúc, Yến đế bóp cổ nàng, trong mắt Thanh Ương không hề có chút sợ hãi nào, mà là nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng kia, cười nói: “Bệ hạ đến thăm thiếp rồi.”

 

“Gọi trẫm là A Thiệu.”

 

Yến đế vùi đầu vào cổ nàng, xé rách y phục của nàng, cảm nhận được cơ thể nàng run rẩy.

 

“A Thiệu.”

 

Yến đế ôm nàng đặt lên đùi mình, rất nhanh tiếng va chạm của dây xích vang vọng khắp mọi ngóc ngách trong nhà lao.

Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý

 

Tạ Huyền nói với người bên cạnh: “Tiêu thế tử, nàng không muốn ra ngoài, Tạ mỗ cũng bất lực.”

 

Trong mắt Tiêu Diễm thoáng qua vẻ thất vọng: “Cả đời nàng chưa từng cảm nhận được chút tình cảm chân thật nào, cũng chưa từng nếm trải chút ấm áp nào, một khi có người đối xử tốt với nàng, nàng sẽ toàn tâm toàn ý dâng hiến.”

 

Không biết từ đâu bay đến một con bướm, con bướm vỗ cánh bay về phía đèn lồng trong tay một cung nữ, sau đó lao thẳng vào.

 

Nhưng mùa đông này quá lạnh lẽo, con bướm khổ sở tìm kiếm hơi ấm trong giá rét, cảm nhận được ánh sáng và hơi ấm tỏa ra từ đèn lồng, nó liền bất chấp lao vào.

 

Nhưng cuối cùng cũng chỉ có một kết cục, đó là c.h.ế.t trong mùa đông lạnh giá này.

 

Tiêu Diễm thở dài, cảm thấy cơn đau ở n.g.ự.c dần lan rộng, hồi lâu mới nói: “Cứ để nàng như vậy đi, chờ đến khi đại quân Bắc Địch chiếm được Thanh Châu và Lạc Châu, đánh vào kinh thành, g.i.ế.t c.h.ế.t Yến đế, đến lúc đó ta sẽ đưa nàng đi.”

 

“Tạ tiên sinh không quên giao ước giữa chúng ta chứ?”

 

Tạ Huyền cười nói: “Tự nhiên không dám quên, Tạ mỗ sống sót trên đời này chính là vì ngày đánh vào kinh thành, lật đổ hoàng quyền, lấy mạng hắn.”

 

Chàng chuyển chủ đề, hỏi: “Đối với Ninh vương, Tiêu thế tử đã có đối sách gì chưa?”

 

Ninh vương nắm trong tay binh quyền của hai doanh Thiên tự và Huyền tự, có Ninh vương ở đó, người Bắc Địch muốn công phá kinh thành, quả là nằm mơ giữa ban ngày.

 

Tiêu Diễm đỏ mặt xấu hổ, cúi đầu: “Nói ra thật xấu hổ, mấy lần ám sát trước đều không thành công, Ninh vương thật sự quá mạnh, mạnh đến mức không có điểm yếu. Lần ở Thanh Thành sơn là cơ hội tốt nhất để ám sát hắn, ta liên kết với người Đông Di quốc b.ắ.n hắn ngã xuống ngựa, nhưng hắn lại có thể giả c.h.ế.t thoát thân, hắn bị trọng thương, cả người bê bết m.á.u, nhưng lại liều mạng suýt nữa chặt đ.ứ.t một cánh tay của ta. Hắn thật sự quá mạnh, quá khó đối phó.”

 

Tạ Huyền lại không cho là vậy, cười lạnh nói: “Là người thì đều có điểm yếu, nếu Tiêu thế tử cam tâm nhận thua, vậy chỉ có thể để Tạ mỗ đối phó với hắn.”

 

Không màng đến vẻ mặt chế giễu của Tạ Huyền, Tiêu Diễm hạ mình, cung kính nói: "Kính xin Tạ tiên sinh ra tay."

 

Chỉ nghe thấy vài tiếng cười, Tạ Huyền đã đội mũ trùm, bước vào màn tuyết dày đặc, chàng bước lên bậc thang đá, đi về phía bức tường thành cao sừng sững.

 

Lục Tiêu đã đợi từ lâu, vừa thấy Tạ Huyền, hắn liền cung kính hành lễ, nói: "Cảm tạ Tạ tiên sinh đã chiếu cố Văn Hiên. Không biết Văn Hiên ở Lạc Châu có khỏe không?"

 

Tạ Huyền đáp: "Lục tướng quân khách sáo rồi, Triệu Văn Hiên có tướng mạo phi phàm, tương lai tài năng của hắn ắt sẽ vượt xa Tạ mỗ, hắn không cần Tạ mỗ chiếu cố."

 

Nghe Tạ Huyền khen ngợi Triệu Văn Hiên như vậy, Lục Tiêu trong lòng rất vui mừng.

 

"Chỉ cần hắn theo tiên sinh rèn luyện, tương lai học được một nửa bản lĩnh của tiên sinh, ta đã rất mãn nguyện rồi, coi như cũng có lời giải thích với tỷ tỷ đã khuất của ta."

 

Tạ Huyền vỗ nhẹ lên vai Lục Tiêu: "Tướng quân yên tâm! Tạ mỗ nhất định sẽ tận tâm dạy dỗ hắn, nhưng Tạ mỗ có một việc muốn nhờ tướng quân giúp đỡ."

 

"Tiên sinh cứ việc phân phó."

 

Tiếng gió bên tai rất gấp, lúc này gió tuyết rất lớn, bông tuyết bay múa lả tả rơi xuống, tuyết cũng rơi càng lúc càng dày.

 

Tạ Huyền phủi đi bông tuyết trên vai Lục Tiêu: "Nghe nói đêm Quỳnh Lâm yến có một nữ tử rơi xuống nước, cuối cùng được tướng quân cứu, người đó đến nay vẫn được tướng quân nuôi dưỡng ở Đan Hà biệt viện."

 

Lục Tiêu cười nói: "Đúng là không gì có thể qua mắt được Tạ tiên sinh, tiên sinh nói là Tiết gia nương tử sao?"

 

Tạ Huyền gật đầu: "Tạ mỗ có một việc muốn nhờ Tiết gia nương tử giúp đỡ."

 

Lục Tiêu nói: "Được, ta sẽ nói với Ngưng nhi."

 

Tuyết rơi suốt đêm, mặt đất đã phủ một lớp tuyết dày, hôm nay là ngày Tết Nguyên Tiêu, từ sáng sớm, cả Ninh vương phủ trên dưới đều bắt đầu bận rộn.

 

Chu Toàn chỉ huy hạ nhân trong phủ quét tuyết, lại chê những cành cây khô trơ trụi trong phủ quá xấu xí, liền chỉ huy hạ nhân treo đầy đèn lồng lên cành cây.

 

Ngưng Tuyết viện đã được trang hoàng lại từ trong ra ngoài, thay chăn ga gối đệm mới, Chu Toàn nhìn chằm chằm hạ nhân trong phủ bê chậu hoa, thỉnh thoảng lại dặn dò vài câu: "Đều phải cẩn thận cho ta, hôm nay là ngày vui của Vương gia, không được xảy ra sai sót gì."

 

Thấy Tân Vinh từ trên cây bay xuống, hắn vội vàng đưa đèn lồng trong tay cho Tân Vinh, chỉ vào cái cây cổ thụ cong queo trong sân: "Làm phiền Tân tướng quân treo lên giúp ta."

 

Tân Vinh nhận lấy đèn lồng, bay lên cây, treo đèn lồng lên cành cây, phủi phủi tuyết còn sót lại trên tay, vững vàng đáp xuống. "Xong rồi."

 

Chu Toàn nhắc nhở hắn: "Tối nay điện hạ sẽ hẹn gặp Tiết nhị nương tử ở cầu Tiên Duyên, cũng là lần đầu tiên điện hạ hẹn hò đàng hoàng, Tân tướng quân phải để tâm một chút. Đã chuẩn bị xong hết chưa?"

 

Tân Vinh vỗ ngực: "Yên tâm, đã chuẩn bị xong hết rồi."

 

Chỉ nghe "choang" một tiếng, một cung nữ trượt chân, làm vỡ chậu hoa trong tay.

 

Chu Toàn đưa tay xoa trán, bước nhanh đến, cau mày nói: "Đã bảo phải cẩn thận rồi, mau dọn dẹp đi... Ta nói các ngươi không ai khiến người khác bớt lo được cả."

 

Lúc này, Ngôn Quan mặc trường bào màu trắng như trăng phiêu dật bước vào vương phủ, vừa vào cửa đã đi thẳng đến thư phòng, báo tin vui cho Ninh vương: "Điện hạ, Hoa Thường nói hỷ phục đại hôn hai ngày nữa sẽ hoàn thành, nếu hôm nay Vương gia cầu thân thành công, hai ngày nữa có thể thành hôn rồi."

 

Hoắc Ngọc lấy ra một chiếc hộp nhỏ trong lòng, mở hộp ra, bên trong là một chiếc vòng tay bằng vàng khắc hình hoa mai.

 

"Đây là di vật mẫu thân điện hạ để lại cho điện hạ sao?"

 

Hoắc Ngọc khẽ gật đầu, từ khi sinh ra hắn chưa từng gặp mẫu thân, chiếc vòng này là di vật duy nhất mẫu thân để lại cho hắn.

 

Ngôn Quan hỏi: "Điện hạ muốn đưa vật quan trọng nhất đối với ngài cho Tiết nhị tiểu thư để thể hiện tấm chân tình của ngài sao? Thật cảm động. Đúng là tình yêu thần tiên a!"

 

Hắn ta lấy từ trong tay áo ra một chiếc khăn tay, làm động tác lau nước mắt.

 

Hoắc Ngọc ngẩng đầu liếc hắn ta một cái: "Diễn cũng đủ rồi đấy. Nếu không còn việc gì nữa, ngươi có thể cút rồi. Bản vương cũng định xuất phát rồi."

 

Ngôn Quan kinh ngạc nói: "Mới sáng sớm, hội đèn lồng phải đến tối mới bắt đầu."

 

"Bản vương không thể để Vương phi chờ đợi thêm một khắc nào nữa."

 

Ngôn Quan thầm nghĩ sau này thành thân, địa vị của ai cao hơn đã rõ ràng, hắn phải nhanh chóng nghĩ cách lấy lòng Vương phi mới được.

 

Hoắc Ngọc đẩy cửa đi ra, thấy trong phủ vắng vẻ, trước đây hắn quanh năm chinh chiến bên ngoài, ít khi về nhà, trong phủ cũng không có mấy người hầu hạ.

 

Mùa đông hoa cỏ tàn úa, trên cây cũng trơ trụi, trông rất đơn điệu, nhưng may mà Chu Toàn đã cho người treo đèn lồng, trông cũng có chút không khí ngày lễ.

 

Nhưng hắn vẫn cảm thấy trong phủ vừa trống trải vừa nhàm chán, bèn nhìn Ngôn Quan, nói: "Ngươi thấy sắp xếp phòng cho tiểu thế tử và tiểu quận chúa ở đâu thì thích hợp?"

 

Ngôn Quan há hốc mồm kinh ngạc: "Chẳng lẽ Tiết nhị tiểu thư đã có thai rồi sao?"

 

Hoắc Ngọc cau mày, không hài lòng với biểu cảm của Ngôn Quan, nghiêm túc nói: "Với năng lực của bản vương, đó cũng là chuyện sớm muộn. Nhưng nếu sắp xếp ở Ngưng Tuyết viện, e rằng sẽ quấn lấy Vương phi, thời gian Vương phi ở cùng bản vương sẽ ít đi, vậy cứ sắp xếp ở Bích Xuân các đi!"

 

Ngôn Quan nhìn theo hướng tay Hoắc Ngọc chỉ, Bích Xuân các cách Ngưng Tuyết viện những hai cái sân. Ngôn Quan khẽ thở dài, có thể tưởng tượng được, gặp phải người phụ thân như Vương gia, tiểu thế tử và tiểu quận chúa thật đáng thương.

 

Ngôn Quan nhìn vương phủ chìm trong tuyết dày, tưởng tượng cảnh tiểu thế tử và tiểu quận chúa ném tuyết trong phủ, liền cảm thấy cảnh tượng như vậy thật ấm áp.

 

"Còn ngây ra đó làm gì, đi thôi."

 

Ở Vĩnh An nhai, con phố liền kề với vương phủ, Tiết Nhạn nằm trên giường quý phi, ăn quýt vừa nướng trên lò than, nàng bóc quýt, bỏ múi quýt vào miệng, một luồng hơi ấm lan tỏa khắp người.

 

Thấy trời dần tối, Phúc Bảo thấy chủ tử vẫn chưa có ý định xuất phát, sốt ruột đến đứng ngồi không yên, cứ nửa canh giờ lại giục một lần: "Nhị tiểu thư, người và Ninh Vương điện hạ đã hẹn giờ rồi, hôm nay là Tết Nguyên tiêu, các tiểu thư khuê các đều ra ngoài ngắm đèn lồng hẹn hò, nếu đi muộn, trên đường đông đúc, sẽ lỡ mất giờ lành."

 

"Chờ ta ăn hết chỗ quýt này rồi hãy nói."

 

"Người đừng ăn nữa." Phúc Bảo sốt ruột kéo Tiết Nhạn ra ngoài.

 

"Quýt của ta."

 

Hoắc Ngọc đứng đợi ở đầu cầu Tiên Duyên suốt nửa ngày, hắn cầm ô đứng ở đầu cầu, mỗi khi có nữ tử bước lên cầu, hắn lại nắm chặt cán ô, trong lòng càng lúc càng căng thẳng và sốt ruột.

 

Thấy trời đã tối, hắn vội vàng sai Tân Vinh treo đèn lồng lên đầu cầu, những chiếc đèn lồng này đều do hắn tự tay làm, định làm quà tặng cho Tiết Nhạn.

 

Hàng trăm chiếc đèn lồng được treo ở đầu cầu, chiếu sáng cầu Tiên Duyên sáng như ban ngày.

 

Nam nữ trên cầu hẹn hò ngắm tuyết ngắm đèn, thậm chí còn tặng nhau túi thơm, kết đôi rời đi.

 

Người trên cầu càng lúc càng ít, hắn vẫn chưa đợi được Tiết Nhạn, đợi càng lâu, sắc mặt hắn càng thêm âm trầm, hắn ném ô xuống đất.

 

Hoắc Ngọc tức giận nói: "Bản vương chuẩn bị kỹ lưỡng như vậy, nàng lại thật sự không đến. Đến Tiết phủ."

 

Hắn vừa định rời đi, lại thấy Tiết Nhạn đang đứng trên cầu, nhưng Tiết Nhạn chỉ nhìn hắn một cái, rồi quay người bỏ đi.

 

Hoắc Ngọc vội vàng đuổi theo, muốn hỏi nàng tại sao bây giờ mới đến, tại sao đến rồi lại đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK