61
Nhu phi nhìn đồng hồ nước, giờ Ngọ ba khắc.
Nàng kéo chặt áo choàng lông cáo trên người. Ngưng Hương sợ Nhu phi nhiễm lạnh nên sai người mang lò than đến. Nhu phi ngồi gần lò than hơn một chút, đưa tay về phía lò than, bàn tay lạnh cóng cuối cùng cũng cảm nhận được chút hơi ấm.
Nàng khẽ nâng mí mắt nhìn Ninh vương, nhắc nhở: "Giờ Ngọ ba khắc đã đến, không thể trì hoãn thêm nữa. Nếu tiếp tục trì hoãn chính là kháng chỉ."
Quan hành hình Tôn đại nhân nhìn Ninh vương – người được lệnh giám sát việc hành hình, nhưng chưa nhận được lệnh của Ninh vương nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tiết Nhạn nắm c.h.ặ.t t.a.y phụ thân, gấp gáp nói: "Con nhất định sẽ cứu phụ thân và huynh trưởng, nhất định sẽ không để phụ thân và huynh trưởng xảy ra chuyện gì."
Nàng đã cho La Nhất Đao mai phục trong đám đông từ trước, dự định nếu đến giờ mà người vẫn chưa xuất hiện, La Nhất Đao và huynh đệ của hắn sẽ liều mình ngăn cản đao phủ, cướp pháp trường, trước tiên cứu phụ thân và huynh trưởng rồi tính tiếp.
Chỉ nghe Tiết Nhạn lòng như lửa đốt, cao giọng nói: "Xin đợi thêm chút nữa, Tôn đại nhân, xin hãy đợi thêm chút nữa!"
Nàng nhìn về phía cổng thành, mong người đó có thể kịp thời xuất hiện, vào thời khắc cuối cùng cứu phụ thân và huynh trưởng khỏi đại nạn.
Nhu phi đặt tay lên cánh tay Ngưng Hương, đứng dậy đi đến trước mặt Tôn đại nhân, nói: "Tôn đại nhân, giờ đã đến mà vẫn chưa tuyên bố hành hình, chẳng lẽ muốn kháng chỉ sao?"
Tôn đại nhân vội vàng đứng dậy, quỳ trước mặt Nhu phi, hành đại lễ: "Vi thần không dám."
"Vậy thì xin Tôn đại nhân hành hình đi!"
Tôn đại nhân lau mồ hôi lạnh trên trán, run rẩy giơ lệnh bài hành hình trong tay, cao giọng hô: "Giờ hành hình đã đến, c.h.é.m đầu Tiết Viễn cùng nam đinh Tiết gia ba người thị chúng!"
Hoắc Ngọc chắp tay sau lưng, nắm chặt viên đá trong tay. Chỉ chờ đao phủ hạ đao, nếu đến lúc đó mà người kia vẫn chưa đến kịp, hắn sẽ ném viên đá, đánh rơi đao trong tay đao phủ.
Đến lúc đó, Tân Vinh sẽ sắp xếp một tai nạn bất ngờ, tìm cách cứu người Tiết gia trước.
Bách tính vây xem náo nhiệt đều đổ xô về phía pháp trường. Tiết phủ ngày xưa phú quý hiển hách như vậy, nào ngờ một sớm rơi xuống vực sâu, phụ tử Tiết Viễn lại đến cả tính mạng cũng không giữ được.
Quyền thế ngập trời, phú quý vinh hoa theo lưỡi đao rơi xuống, tất cả đều tan thành mây khói cùng với cái đầu rơi xuống đất.
"C.h.é.m ——"
Lệnh bài hành hình được ném ra, đám đông trong chớp mắt trở nên yên tĩnh, lặng ngắt như tờ.
Họ nín thở chờ đợi lưỡi đao sắc bén treo trên đầu phụ tử Tiết gia rơi xuống.
"Giá ——"
Một chiếc xe ngựa lao vun vút vào thành, thẳng tiến đến pháp trường.
Người đánh xe cao giọng hô: "Vụ án Tiết gia mưu hại Hoàng thái tử có ẩn tình khác, liên quan đến cái c.h.ế.t của Hoàng thái tử. Tần Mật, nữ nhi của thứ sử Tần Thế Kiệt, Túc Châu có việc quan trọng muốn diện kiến Hoàng thượng."
Đám đông chen chúc bị La Nhất Đao và Tân Vinh đang ẩn náu nhanh chóng tách ra thành một con đường lớn, để xe ngựa đi trước, đồng thời cũng đề phòng người của Nhu phi trà trộn trong đám đông, ra tay với Tần Mật, liều mạng bảo vệ Tần Mật chu toàn.
Tiết Nhạn thấy xe ngựa của Tần Mật, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vui mừng chủ động nắm lấy tay Hoắc Ngọc, nói: "Vương gia, Tần cô nương quả nhiên đã đến, phụ thân và huynh trưởng được cứu rồi!"
Hoắc Ngọc cũng nắm c.h.ặ.t t.a.y Tiết Nhạn, đồng thời cũng thở phào, ôm eo nàng, hôn nhẹ lên môi nàng: "Đã nói rồi, bất cứ lúc nào, nàng cũng có thể thử tin tưởng và dựa vào bản vương."
Tiết Nhạn đỏ mặt thoát khỏi vòng tay hắn: "Mọi người đang nhìn kìa. Khinh bạc, lỗ mãng!"
"Đã lâu rồi không nghe nàng gọi phu quân, muốn nghe."
Ngay cả lúc ở trong suối nước nóng, nàng khóc lóc cầu xin, cũng không chịu gọi hắn là phu quân.
Chờ đến khi mọi chuyện lắng xuống, chờ cứu được phụ tử Tiết gia, hắn sẽ bắt tay chuẩn bị hôn lễ.
Xe ngựa từ từ dừng lại, Tần Mật được thị nữ Văn Trúc dìu xuống xe, hành lễ với Hoắc Ngọc, nói: "Năm đó vụ án Thái tử điện hạ, không liên quan đến Tiết tướng, Tiết tướng bị oan. Cái c.h.ế.t của Hoàng thái tử có ẩn tình khác. Xin Ninh vương điện hạ cho phép thần nữ diện thánh."
Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý
Nhu phi thấy Tần Mật, sắc mặt lập tức thay đổi, lại càng không ngờ Ninh vương vậy mà có thể mời được Tần Mật đến, sau chuyến đi Túc Châu, Tần Mật bệnh nặng, ngay cả khi tỉnh táo cũng thường xuyên thấy ảo giác, huống chi nếu Tần gia biết năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao có thể đợi đến bây giờ, e rằng đã sớm tìm được chứng cứ, thay Thái tử lật lại vụ án rồi.
Tần Mật không đáng lo ngại, nhưng Hoắc Ngọc để Tần Mật vào kinh lúc này, chẳng lẽ lúc ở Túc Châu, Ninh vương thật sự đã tra ra được điều gì?
Nhu phi cười lạnh: "Thời hạn hai ngày Hoàng thượng ban cho đã đến, đã quá giờ Ngọ ba khắc, nếu không có thánh chỉ, phụ tử Tiết gia vẫn là tử tội. Còn về việc có oan khuất hay không, cần phải do Hoàng thượng định đoạt!"
Chỉ nghe tiếng vó ngựa từ xa đến gần, Nguyệt phi thúc ngựa vội vàng chạy đến, giơ cao thánh chỉ trong tay nói: "Việc liên quan đến vụ án Thái tử điện hạ, Hoàng thượng có chỉ truyền Tần Mật và phụ tử Tiết gia vào cung yết kiến."
Thì ra Ninh vương và Nguyệt phi đã tính toán thời gian từ trước, Tần Mật vào kinh, Nguyệt phi dùng thánh chỉ đã cầu được từ trước để ngăn cản việc hành hình.
Tiết Nhạn nhào vào lòng phụ thân, mừng đến phát khóc. Phụ thân và huynh trưởng tạm thời bình an vô sự, cuối cùng cũng thoát c.h.ế.t. Đợi đến khi vào cung diện thánh, tìm ra chân tướng vụ án mưu phản của Hoàng thái tử, phụ thân và huynh trưởng sẽ được cứu.
Tiết Viễn ôm chặt nữ nhi vào lòng, lão lệ tung hoành, Hoắc Ngọc thấy vậy không khỏi nhíu mày.
Ba huynh đệ Tiết gia cũng muốn tiến lên ôm muội muội, nhưng lại bị Hoắc Ngọc dùng chuôi kiếm ngăn lại.
"Các ngươi thì miễn đi!"
Tiết Viễn là nhạc phụ của hắn, phải nể mặt vị nhạc phụ tương lai này một chút, nhưng ba huynh đệ Tiết gia dám ôm Tiết Nhạn, Ninh vương nhíu mày càng chặt hơn, nghĩ thầm đợi Tiết gia tẩy sạch oan khuất, sẽ nhanh chóng sắp xếp cho bọn họ công việc, miễn cho ba người này cả ngày rảnh rỗi, lượn lờ bên cạnh Tiết Nhạn.
Tiết Nhạn lặng lẽ lau nước mắt, nhìn Hoắc Ngọc, nghĩ thầm nếu không phải hắn nghĩ cách mời Tần Mật đến, tính mạng của phụ thân và huynh trưởng e rằng không giữ được.
Hoắc Ngọc giang hai tay, tưởng Tiết Nhạn cũng sẽ chủ động ôm mình, trong lòng kích động không thôi, nhưng Tiết Nhạn chỉ khom người hành lễ: "Đa tạ Vương gia, nếu không có Vương gia, phụ thân và huynh trưởng tính mệnh khó toàn."
Hắn kiêu ngạo ngẩng đầu, chỉ chỉ bên má mình, ý bảo nàng chủ động hôn mình.
Tiết Nhạn giả vờ không hiểu, cúi đầu xuống. Hoắc Ngọc biết nàng da mặt mỏng, chỉ ghé sát tai nàng nói: "Hai ngày nữa là Thượng Nguyên, hôm đó bản vương chờ Nhạn Nhi trên cầu Tiên Duyên. Đến lúc đó, bản vương sẽ cho Nhạn Nhi một kinh hỉ. Đến ngày đó, cả nụ hôn này nữa, bản vương sẽ đòi lại hết."
Tiết Nhạn giận dỗi nói: "Vụ án của phụ thân và huynh trưởng vẫn chưa điều tra rõ, trong phủ còn nhiều việc cần phải xử lý, ta còn phải giúp mẫu thân lo liệu tang sự của tổ mẫu, đến lúc đó xem có rảnh không đã."
"Bản vương nhất định sẽ chờ đến khi Nhạn Nhi đến, nếu Nhạn Nhi không đến, nhất định sẽ hối hận."
Tiết Nhạn ngẩn người nhìn Hoắc Ngọc, nàng dường như biết hắn muốn làm gì, đỏ mặt gật đầu.
Tiết Khoáng bị Ninh vương ngăn lại, rất biết điều đi ôm đại ca, thuận tiện vỗ mạnh một cái vào lưng huynh trưởng.
Cho đến hôm nay, bị giam trong ngục nửa tháng, tuy có Ninh vương âm thầm chiếu cố, hắn và phụ huynh cũng không phải chịu khổ, nhưng lại lo lắng mang trọng án, sẽ có một ngày bị đưa lên pháp trường, đến lúc đó ngay cả mạng cũng không giữ được, giờ phút này hắn mới cảm thấy có một loại cảm giác nhẹ nhõm như sống sót sau tai nạn. Tuy vẫn chưa biết kết cục của hắn và phụ huynh sẽ ra sao, nhưng có Tiết Nhạn, hắn tin muội muội nhất định có thể giúp Tiết gia vượt qua cửa ải khó khăn này.
Tiết Viễn tuy mới ngoài năm mươi, nhưng sau một tháng bị giam trong ngục, dường như đã già thêm mười tuổi, hai bên tóc mai điểm bạc, tiều tụy không chịu nổi. Vừa rồi bị xe tù áp giải đến pháp trường, quỳ suốt mấy canh giờ, chân tay đã tê cứng, ông xoa xoa eo, lại xoa xoa chân tê mỏi. Tiết Nhạn vội vàng đến bên cạnh phụ thân, đỡ ông: "Phụ thân, con đỡ người."
Tiết Viễn nhìn Tiết Nhạn, có chút ngượng ngùng hỏi: "Mẫu thân con… bà ấy có khỏe không?"
Tiết Nhạn cười nói: "Phụ thân cứ yên tâm, mẫu thân chỉ hôn mê một lúc, rất nhanh sẽ không sao. Mà tình cảm của phụ thân và mẫu thân thật tốt, nếu mẫu thân biết phụ thân quan tâm bà như vậy, bà nhất định sẽ rất vui. Phụ thân viết hưu thư, thấy mẫu thân đau buồn như vậy, phụ thân cũng đau lòng lắm đúng không?"
"Con lại dám châm chọc phụ thân, thật là vô phép vô thiên."
Tiết Viễn mỉm cười nắm c.h.ặ.t t.a.y Tiết Nhạn, vỗ nhẹ vào mu bàn tay nàng: "Nhạn Nhi, con là niềm tự hào của phụ thân."
Nói rồi rơi lệ, nghẹn ngào nói: "Tuổi già rồi, dễ xúc động."
Dùng tay áo lau nước mắt nơi khóe mắt, lặng lẽ quay người đi, không để người khác thấy bộ dạng thất thố của mình.
Tiết Khoáng chạy đến, đặt tay lên lưng Tiết Viễn, cười nói: "Lão già còn có lúc cảm động như vậy."
"Lại ngứa da rồi phải không? Có tin ta đánh gãy… đánh ngươi!"
Tiết Viễn bi thương nhìn trưởng tử Tiết Nhiên, chân hắn bị đánh gãy, vì bị giam vào ngục, không được chữa trị kịp thời, chân phải bị tật nhẹ, tuy đã không cần chống gậy, nhưng chung quy vẫn hơi khập khiễng.
Lúc này, Ngô công công cũng đến tuyên chỉ, thấy Tiết Viễn, lớn tiếng nói: "Thánh thượng khẩu dụ, cho phép Tiết tướng mặc quan phục yết kiến."
Tiết Viễn quỳ trên mặt đất, run giọng nói: "Tạ thánh thượng long ân." Ông run rẩy nhận quan phục từ tay Ngô công công, đi sửa y phục, sau đó mới dẫn nhi tử vào cung.
Xét thấy phụ tử Tiết gia quỳ lâu trên pháp trường, lại sợ Tiết Viễn bị thương ở chân, Hoàng đế đặc biệt cho phép phụ tử Tiết Viễn đi xe ngựa đến hoàng cung.
Thấy Tiết gia sắp bị c.h.é.m đầu, lại được cứu kịp thời, còn được thánh chỉ triệu vào cung, Nhu phi thấy mục đích của mình sắp đạt thành, nhưng không biết từ đâu lại xuất hiện một Tần Mật, Hoàng thượng còn muốn đích thân triệu kiến, bà ta tức giận đến cực điểm, vậy mà lại cào lên chiếc ghế gỗ lê hoa đến mấy vết xước, còn vô tình làm gãy móng tay.
Móng tay ngón út bị gãy làm đôi, đầu ngón tay m.á.u me đầm đìa.
Ngưng Hương đau lòng tiến lên băng bó vết thương cho bà ta: "Nương nương sao lại làm mình bị thương, thật đáng tiếc bộ móng tay nương nương nuôi bấy lâu nay."
Cơn đau ở ngón tay khiến Nhu phi càng thêm bực bội, bà ta nhỏ giọng hỏi Ngưng Hương: "Tiêu Diễm rốt cuộc là thế nào? Tần Mật này từ đâu chui ra, nếu làm hỏng đại sự của bản cung, bản cung sẽ không tha cho hắn. Đúng là đồ vô dụng."
Thì ra ngay trước khi Tiết gia bị hành hình, Hoắc Ngọc lấy cớ Tiết Nhạn đi thăm người nhà trong ngục, lại âm thầm sai người thế thân Tiết Nhiên, còn Tiết Nhiên thật thì nhân cơ hội được đưa ra khỏi thành.
Chỉ vì mấy ngày trước, Thanh Liên chân nhân ở Lưu Vân quán gửi thư, nói bệnh tình của Tần Mật đã ổn định, nhưng nói nàng chỉ muốn gặp Tiết Nhiên, gặp được Tiết Nhiên sẽ nói ra chân tướng năm xưa.
Hoắc Ngọc liền lặng lẽ đưa Tiết Nhiên đến Túc Châu, khuyên Tần Mật hồi kinh, sau đó một mình hồi kinh, để Tần Mật theo sau.
Hôm đó người của Nhu phi ở Dung Hoa cung nghe được những lời Tiết Nhạn nói với Hoắc Ngọc, tưởng rằng Tiết Nhạn đã hết cách, chỉ muốn đến nhà lao thăm người nhà trước khi hành hình, lại không ngờ bọn họ đã có đối sách.
Tần Mật đã âm thầm vào kinh.
Ở thành Túc Châu suốt nửa năm trời, Hoắc Ngọc vẫn luôn âm thầm tìm kiếm danh y cho Tần Mật, tìm mọi cách kiếm cho nàng những loại dược liệu quý hiếm. Thêm vào đó, y thuật của Thanh Liên chân nhân cao minh, bệnh tình của Tần Mật đã dần dần chuyển biến tốt đẹp. Thanh Liên chân nhân khuyến khích nàng thử kể lại chuyện cũ năm xưa với Thái tử, khuyên nàng nói ra hết tâm sự, như vậy cũng có lợi cho bệnh tình của Tần Mật nhanh chóng hồi phục.
Lần này, trước khi vào cung, Tần Mật đã uống thuốc an thần, chính là để có thể giữ bình tĩnh khi nhớ lại và kể ra chuyện năm xưa.
Vào cung, Tần Mật hành đại lễ với Hoàng đế, khấu đầu nói: "Việc liên quan đến Hoàng thái tử, thần nữ xin bẩm lại bệ hạ chuyện năm xưa, tuyệt không dám giấu diếm bệ hạ."
Tần Mật nhìn những người xung quanh, hồi tưởng lại chuyện năm xưa, đem tất cả những ký ức liên quan đến Thái tử kể lại một cách rành mạch: "Năm đó, thần nữ sắp được gả vào Đông cung, nửa năm đó, thần nữ ở nhà thêu khăn voan cưới. Thái tử điện hạ vẫn luôn tranh thủ thời gian đến thăm thần nữ, nhưng Quế ma ma quản rất nghiêm, nên ngài khắc thư hẹn gặp lên lá cây, lên cánh hoa, có khi lại khắc lên quạt."
Hoắc Ngọc biết hoàng huynh thích điêu khắc, đã từng tặng hắn con dấu tự tay điêu khắc.
Tiết Nhạn nghĩ thầm khắc lên lá cây cánh hoa, khắc lên trên quạt làm tín vật gửi cho nữ nhân mình yêu, có thể thấy Thái tử không chỉ dịu dàng mà còn là người rất lãng mạn.
Không khỏi phác họa hình tượng Thái tử trong đầu.
"Nhưng khoảng thời gian đó, thần nữ rõ ràng cảm thấy Thái tử điện hạ rất căng thẳng... Thần nữ..." Tần Mật đỏ mặt, liếc nhìn Hoàng đế, nói: "Người nói trong cung không yên ổn, e rằng sẽ có đại sự xảy ra, còn phái người đến bảo vệ thần nữ."
Tần Mật nghĩ đến chuyện cũ, sắc mặt đỏ ửng, cảm xúc cũng dần trở nên kích động.
Tiết Nhạn biết nàng không thể bị kích động, vội vàng tiến lên nắm tay nàng, an ủi: "Tần cô nương đừng sợ, cô hãy nói ra chân tướng năm xưa, chúng ta cùng nhau tìm ra kẻ mưu hại Thái tử điện hạ."
Tần Mật nhìn Tiết Nhiên, Tiết Nhiên mỉm cười gật đầu với nàng, cổ vũ nàng nói ra sự thật.
Sự cổ vũ của bằng hữu cũng tiếp thêm dũng khí cho Tần Mật, nàng lấy hết can đảm nói: "Lần cuối cùng Thái tử điện hạ hẹn gặp thần nữ, là ba ngày trước hôn lễ, hôm đó người khắc chữ lên cánh hoa hạnh, phái Triệu Thường thị ở Đông cung đưa đến."
Tần Mật mở chiếc hộp gỗ trong lòng ra, những cánh hoa hạnh đó nàng vẫn luôn giữ gìn đến nay, nàng cho người hun khô những cánh hoa đó, tránh cho cánh hoa bị mục nát.
Nàng lấy những cánh hoa khô đó ra, vuốt ve những chữ nhỏ trên cánh hoa, không nhịn được rơi nước mắt.
"Người hẹn thần nữ gặp mặt ở rừng hạnh, nhưng lần đó thần nữ không đến, chỉ có lần đó thần nữ không đi, nào ngờ lại âm dương cách biệt với điện hạ."
Nàng ôm chặt ngực, thở hổn hển, từng cơn đau lan ra, cơn đau thắt lòng khiến nàng gần như nghẹt thở.
Tiết Nhạn như nhìn thấy Thái tử điện hạ lo lắng chờ đợi trong rừng mơ, nhưng lại không đợi được người trong lòng xuất hiện.
Mãi cho đến khi mặt trời lặn về tây, ánh nắng vàng rực nhuộm những bông hoa hạnh trắng như tuyết thành màu vàng kim. Người mở chiếc hộp trong tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve những viên Nam châu tròn trịa. Những viên Nam châu này rất hiếm, đều là bảo vật trải qua gian khổ mới có được, người muốn tặng bảo vật quý giá nhất trên đời này cho tân nương xinh đẹp nhất của người.
Có lẽ người đã sớm biết mình sẽ gặp chuyện không may, sợ không kịp tặng quà, nên mới mạo hiểm gặp Tần Mật lần cuối.
Tiết Nhạn khẽ thở dài, lau nước mắt trên mặt cho Tần Mật.
Còn Tiết Nhiên cũng nhỏ giọng nói: "Tần cô nương làm rất tốt, Tần cô nương rất dũng cảm."
Nói ra chuyện giấu kín trong lòng bấy lâu, cũng là chuyện giày vò nàng bấy lâu nay, Tần Mật cũng cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều.
Lúc này, Nhu phi như vô tình nói một câu: "Thái tử và Tần cô nương tâm đầu ý hợp, trời sinh một cặp, tình ý của hai người quả thực cảm động lòng người, nhưng Tần cô nương nói nhiều như vậy, dường như không liên quan gì đến vụ án của Tiên Thái tử, càng không thể chứng minh Tiết gia không mưu hại Thái tử."
Tần Mật nhìn Ninh vương và Tiết Nhạn, trước khi đến kinh thành, Tiết Nhiên đã nói với nàng, nàng chỉ cần nói rõ những chuyện nàng và Thái tử ở chung là được, còn lại giao hết cho Hoắc Ngọc và Tiết Nhạn.
Tiết Nhạn hỏi: "Vì sao trước đây mỗi lần Tần cô nương đều đến điểm hẹn, nhưng lần cuối cùng lại không đi?"
Tần Mật lộ vẻ sợ hãi, do dự một lát rồi mới nói: "Ta sợ nên không đi. Khi ta tỉnh lại, ta phát hiện tất cả cá ở ao trong phủ đều c.h.ế.t hết. Không, không chỉ cá trong ao, còn có chim chóc, hầu như tất cả sinh vật đều c.h.ế.t, trừ con người. Lúc đó ta rất sợ, liền nhốt mình trong phủ, không dám bước chân ra khỏi cửa phòng nửa bước."
Nàng nhớ lại cảnh tượng lúc đó, bây giờ vẫn còn thấy rất sợ, chỉ trong một đêm, cá trong phủ c.h.ế.t hết, đều nổi lên mặt nước, chim cũng c.h.ế.t, đều rơi xuống đất, ngay cả hoa cỏ cũng héo úa chỉ sau một đêm.
Người hầu phụ trách quét dọn trong phủ thức dậy làm việc, phát hiện toàn bộ Tần phủ đều như vậy, sợ hãi hét lớn, còn nói là yêu tà quỷ quái.
"Xảy ra chuyện như vậy, đừng nói là Tần cô nương, cho dù là tất cả tiểu thư khuê các trong kinh thành nhìn thấy cảnh tượng này, e rằng đều sẽ sợ hãi đóng cửa không dám ra ngoài."
Nhu phi giả vờ nghi hoặc hỏi: "Chẳng lẽ Tần cô nương muốn nói kẻ đứng sau chuyện này có liên quan đến vụ án của Thái tử?"
Tiết Nhạn chỉnh lại nếp gấp trên váy, quỳ trước mặt Hoàng đế, lớn tiếng nói: "Bộ trang sức Nam châu này là lễ vật đại hôn Thái tử điện hạ tặng cho Tần cô nương, nhưng Tần cô nương chưa từng thấy, thần nữ khẩn cầu bệ hạ cho Tần cô nương xem thử món trang sức này."
Cái c.h.ế.t của Thái tử đã trở thành tâm bệnh của Tần Mật, càng bởi vì nàng không đến điểm hẹn, không gặp được Thái tử lần cuối, trở thành tiếc nuối lớn nhất đời này của nàng.
Hoàng đế gật đầu nói: "Trẫm cho phép."
Ngô công công đưa bộ trang sức Nam châu cho Tần Mật. Bộ trang sức này được xâu chuỗi từ những hạt châu nhỏ được tuyển chọn kỹ lưỡng và mười hai viên Nam châu tròn trịa. Những viên Nam châu lớn nhỏ đều nhau, viên nào viên nấy đều tròn đầy, ngay cả vật phẩm tiến cống cũng không sánh bằng, quả là bảo vật hiếm có trên đời.
Những viên châu tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, lấp lánh tươi sáng.
Tần Mật nâng những viên Nam châu trong tay, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
"Tử Tô ca ca... Mật Nhi rất nhớ huynh!"
Tiết Nhạn đột nhiên quỳ xuống trước mặt Tần Mật, ánh mắt tha thiết, nói: "Tần cô nương, ta có một thỉnh cầu vô lễ, thỉnh cầu này sẽ mạo phạm Tiên Thái tử điện hạ, bất kính với Thái tử điện hạ, cũng sẽ mạo phạm cô. Nhưng nếu không làm như vậy, sẽ không thể cứu mạng người nhà của ta. Sau này, Tiết Nhạn ta cam nguyện chịu phạt."
Tần Mật lộ vẻ tán thưởng, mỉm cười nhìn Tiết Nhạn: "Chuyện Tiết cô nương quỳ gối trên tuyết để cáo trạng đã làm ta cảm động, mới cho ta dũng khí vào kinh, Tiết cô nương cứ nói, ta nhất định sẽ đáp ứng."
"Ta muốn phá hủy bộ trang sức Nam châu này."
Tất cả mọi người có mặt đều vô cùng kinh ngạc, Tần Mật càng nắm c.h.ặ.t t.a.y thành quyền, cố gắng nhẫn nhịn.
"Tiết cô nương vừa nói gì?"