Chu Lâm Duyên nhận điện thoại, còn chưa kịp mở miệng liền nghe thấy Tô Tiêu Tiêu ở bên kia sốt ruột mà kêu to. “Chu Lâm Duyên, người nhà của anh đã tới đây!”
Tô Tiêu Tiêu gấp gắp, giọng nói lớn tới mức có thể đem màng nhĩ Chu Lâm Duyên chọc thủng a.
Chu Lâm Duyên sửng sốt, trong nháy mắt liền hiểu rõ vấn đề.
Anh buông cây bút trong tay xuống, lười biếng dựa vào ghế, khóe môi câu lên một nụ cười, biết rõ còn cố hỏi. “Là ai tới?”
Bên kia điện thoại, Tô Tiêu Tiêu kêu xong một tiếng này liền ủ rũ ngồi ở trên giường, biểu tình như muốn khóc. “Em không biết, có thể là mẹ của anh cho người đưa canh cá tới.”
Sau khi tiễn dì Nhạc rời đi Tô Tiêu Tiêu nằm trên sofa phát ngốc nửa ngày, càng nghĩ càng hoảng. Cô không biết nên làm cái gì bây giờ, lúc này mới uể oải mà gọi điện cho Chu Lâm Duyên.
Tô Tiêu Tiêu nghiêng đầu, sườn mặt vùi trong gối. “Làm sao bây giờ. Lúc dì ấy trở về có khi nào sẽ nói với mẹ của anh chuyện hai chúng ta sống cùng nhau hay không?”
Chu Lâm Duyên nghe thấy giọng nói Tô Tiêu Tiêu giống như sắp khóc, anh nén cười, thấp giọng hỏi. “Tô Tiêu Tiêu, em đang khóc đấy hả?”
Tô Tiêu Tiêu đem chăn che mặt lại, uể oải nói. “Không có.”
Chu Lâm Duyên cười trấn an cô.“Được rồi, em đừng suy nghĩ vớ vẩn, một lát anh sẽ trở về.”
Tuy rằng Chu Lâm Duyên bảo cô đừng suy nghĩ vớ vẩn, nhưng Tô Tiêu Tiêu làm sao có thể không suy nghĩ vớ vẩn đây. Cô cũng không biết thái độ người nhà Chu Lâm Duyên đối cô sẽ như thế nào, hơn nữa buổi sáng cô còn mặc váy ngủ, tóc cũng không gọn gàng, trang điểm cũng không…
Thật ra lúc biết vị kia là người bên Chu gia, trong lòng cô thật sự lộp bộp một chút, thật vất vả mới duy trì bình tĩnh cùng thể diện. Nhưng người vừa đi thì cô liền ngốc.
Tô Tiêu Tiêu càng nghĩ càng lo âu, ở trên giường uể oải nửa ngày cuối cùng cảm thấy hình như có gì đó không đúng, bộ dáng bây giờ của cô sao lại lại giống con dâu muốn gặp cha mẹ chồng vậy nhỉ.
Tô Tiêu Tiêu nhanh tay xốc chăn xuống giường rồi chạy tới thư phòng tiếp tục vẽ bản thiết kế để dời đi lực chú ý.
Bốn giờ chiều, Chu Lâm Duyên trở về thì thấy Tô Tiêu ở thư phòng.
Tô Tiêu Tiêu chiếm bàn làm việc của anh, một tay chống cằm một tay cầm bút ở trên giấy lười biếng vẽ vẽ. Nghe được âm thanh Chu Lâm Duyên trở về cô cũng không thèm quay đầu nhìn anh.
Chu Lâm Duyên vừa cởi cúc áo tây trang vừa đi vào thư phòng.
Lúc đi đến bàn làm việc vừa vặn đem tây trang cởi ra, anh thuận tay đem tây trang che đầu Tô Tiêu Tiêu.
Tô Tiêu Tiêu lập tức ngồi thẳng dậy, một tay đem tây trang kéo xuống, quay đầu lại trừng Chu Lâm Duyên. “Anh thật phiền a.”
Chu Lâm Duyên cười đến vui vẻ, anh cầm lấy tây trang từ tay Tô Tiêu Tiêu tùy tiện ném lên bàn, rồi sau đó đem cô kéo khỏi ghế còn chính mình thì ngồi vào ghế. Chu Lâm Duyên để Tô Tiêu Tiêu ngồi trên đùi mình, anh giơ tay ngoắc ngoắc cằm của cô. “Anh còn chưa tính toán với em đâu, thấy anh trở về cũng không chào đón một chút.”
Tô Tiêu Tiêu đang còn phiền lòng, kéo tay anh xuống. “Anh đừng nháo.”
Chu Lâm Duyên nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, ý cười nơi đáy mắt cũng thu liễm dần. “Em vẫn còn suy nghĩ lung tung phải không?”
“Cái gì gọi là suy nghĩ lung tung hả.” Tô Tiêu Tiêu từ trên đùi Chu Lâm Duyên đứng dậy đi đến sofa ngồi xuống.
Cô đem tay chống trên tay vịn sofa, nâng má, lúc này mới giương mắt nhìn về phía Chu Lâm Duyên. “Có khi nào mẹ của anh sẽ không thích em hay không?”
Chu Lâm Duyên im lặng nhìn cô, cười như không cười.
“Anh đừng cười a.” Tô Tiêu Tiêu cầm lấy gối ném về phía anh, Chu Lâm Duyên thuận tay bắt được, trêu chọc cô. “Ừ, mẹ anh thích em hay không thì anh không biết, dù sao anh thích em là thật.”
Tô Tiêu Tiêu trợn mắt há hốc mồm nhìn anh.
Chu Lâm Duyên cười vui vẻ, nhìn bộ dạng ngây ngốc của Tô Tiêu Tiêu cuối cùng không trêu chọc cô nữa, anh đứng dậy thuận tiện cầm lấy tây trang trên bàn. “Mẹ anh nhất định sẽ thích em, đừng suy nghĩ lung tung.”
Anh nói xong liền đi ra khỏi thư phòng.
Tô Tiêu Tiêu ngồi ở trên sofa ngây người, hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần.
Cô lại cúi đầu đôi tay chống cằm, hơi rũ mắt nhìn chằm chằm chân bàn thất thần.
Vì chút nhạc đệm này cho nên buổi tối Tô Tiêu Tiêu không muốn đi ra ngoài nhưng mà Chu Lâm Duyên lại mạnh mẽ mang cô ra cửa ăn cơm.
Lúc ăn cơm Tô Tiêu Tiêu cũng có chút thất thần, ăn chưa được bao nhiêu liền no rồi. Cô ngồi ở đối diện, đôi tay nâng má nhìn Chu Lâm Duyên.
Qua một lát, nhân viên phục vụ đem nước dừa mà Tô Tiêu Tiêu đã gọi tới.
“Cảm ơn.” Tô Tiêu Tiêu đem nước đưa tới trước mặt rồi cắn ống hút uống một ngụm. Cô nhìn Chu Lâm Duyên đột nhiên hỏi. “Chu Lâm Duyên, anh lần trước tới Diệp Thành gặp ba mẹ em có khẩn trương không?”
Chu Lâm Duyên ngước mắt, tặng cô một ánh mắt xem thường. “Em cho anh gặp ba mẹ của em sao.”
Tô Tiêu Tiêu chột dạ, cô cong mắt hướng về phía Chu Lâm Duyên ngọt ngào cười một cái. “Vậy lúc anh tới khẩn trương không?”
Chu Lâm Duyên bưng ly nước uống một ngụm, lãnh đạm nói. “Không khẩn trương.”
Tô Tiêu Tiêu vội hỏi. “Vì sao?”
Chu Lâm Duyên nói. “Dù sao anh cũng đã từng gặp qua mẹ em.”
“Tiên sinh, của ngài tổng cộng là 968 tệ.” Chu Lâm Duyên vừa mới gọi phục vụ thanh toán. Người phục vụ liền cầm hóa đơn lại đây. Chu Lâm Duyên từ túi quần lấy ra chiếc ví sau đó rút một tấm thẻ, nhân viên phục vụ nhận lấy và nói. “Ngài chờ một lát.”
Tô Tiêu Tiêu nhìn Chu Lâm Duyên, tiếp tục nói. “Lần đầu anh gặp mẹ em lúc ấy chúng ta còn chưa có ở bên nhau đâu.”
Chu Lâm Duyên đem ví tiền đặt trên bàn trên bàn, anh nâng mắt nhìn Tô Tiêu Tiêu, con ngươi mang theo ý cười trêu chọc. “Ừ, nhưng mà anh biết rõ mẹ em rất thích anh.”
Tô Tiêu Tiêu “…”
Mẹ Tô quả thực là rất thích Chu Lâm Duyên. Lúc nào bà cũng khen anh lớn lên thật đẹp trai, lại còn có giáo dưỡng tốt. Trong khi cô cùng Chu Lâm Duyên còn chưa ở bên nhau đâu, vậy mà mẹ của cô hận không thể nhận con rể.
Tô Tiêu Tiêu rất không vui khi thấy Chu Lâm Duyên đắc ý, cô hừ một tiếng. “Đánh rắm, trước kia mỗi ngày anh đều bắt em tăng ca, còn hại em không thể về nhà, mẹ của em ngoài mặt đối với anh thì rất nhiệt tình, trên thực tế cũng không biết bà đã lén mắng anh máu lạnh vô tình bao nhiêu lần rồi.”
Động tác nhận lại thẻ Chu Lâm Duyên dừng lại, anh không khỏi nhíu mi. “Điều em nói là thật?”
Vẻ mặt Tô Tiêu Tiêu rất nghiêm túc.
“Em lừa anh làm cái gì.”
Chu Lâm Duyên nhìn chằm chằm cô một lát, cuối cùng nhịn không được câu môi cười, làm bộ làm tịch hỏi cô. “Nếu như ba mẹ không thích anh thì làm sao bây giờ?”
Tô Tiêu Tiêu cười tủm tỉm nâng nâng cằm. “Anh làm em vui vẻ đi, sau này ở trước mặt mẹ em sẽ nói tốt về anh.”
Chu Lâm Duyên đều bị chọc cười, anh đứng dậy cầm lấy tây trang trong tay phục vụ rồi tiến lên phía trước hai bước, dắt lấy tay Tô Tiêu Tiêu.
Tô Tiêu Tiêu cầm lấy túi xách rồi nắm tay Chu Lâm Duyên đi ra ngoài.
Hai người vai sánh vai, soái ca cùng nữ mỹ hấp dẫn không ít ánh mắt.
Sau khi ra khỏi nhà hàng Chu Lâm Duyên cùng Tô Tiêu Tiêu tản bộ dọc theo con đường Tân Giang, từng cơn gió từ bờ sông thổi tới làm cho con người ta vô cùng thoải mái.
Bởi vì vừa mới sang tháng 10, cho nên gió thổi cũng không cảm thấy lạnh. Với bầu không khí không nóng không lạnh như thế này thì vô cùng thoải mái. Trên đường Tân Giang có rất nhiều người cũng đang tản bộ.
“Tô Tiêu Tiêu.”
“Sao vậy?” Tô Tiêu Tiêu đang ngồi xổm trên mặt đất chơi đùa với chú chó nhỏ, nghe thấy tiếng gọi của Chu Lâm Duyên cô mới quay đầu lại. Chu Lâm Duyên ngồi ở trên ghế cách không xa nhìn cô.
Tô Tiêu Tiêu đứng lên đi về phía rồi ngồi xuống bên cạnh. “Làm sao vậy?”
Chu Lâm Duyên lười biếng mà dựa vào lưng ghế, rũ mắt nhìn cô qua một mới nói. “Ngày mai cùng anh về nhà nhé.”
Tô Tiêu Tiêu mở to mắt, phản xạ có điều kiện chính là lắc đầu.
Chu Lâm Duyên không nói lời nào mà chỉ nhìn cô.
Tô Tiêu Tiêu cùng anh đối diện trong chốc lát, rốt cuộc cũng bại trận, cô đem đầu dựa vào vai Chu Lâm Duyên. “Em sợ.”
Chu Lâm Duyên mỉm cười, giơ tay xoa nhẹ mái tóc của cô. “Có anh ở đây em còn sợ cái gì.”
Tối nay lúc Chu Lâm Duyên nhận được một cuộc điện thoại, có buổi xã giao cần anh tham gia. Chu Lâm Duyên lái xe đưa Tô Tiêu Tiêu về nhà trước rồi mới đi.
Tới cửa tiểu khu, Tô Tiêu Tiêu tháo dây an toàn rồi nghiêng đầu hỏi anh khi nào trở về.
Chu Lâm Duyên nhìn cô. “Anh cũng không xác định, nhưng mà anh sẽ cố gắng về sớm.”
Tô Tiêu Tiêu gật gật đầu, nghiêm túc dặn dò anh. “Được rồi, anh nhớ uống ít rượu, còn có sau khi uống rượu thì bảo chú Trần hoặc là Lý Cao đưa anh trở về.”
Ánh đèn chiếu sáng bên trong xe, Chu Lâm Duyên nhìn bộ dáng nghiêm túc dặn dò của Tô Tiêu Tiêu, khóe môi gợi lên ý cười. Anh nâng tay nhẹ nhàng xoa xoa lỗ tai Tô Tiêu Tiêu, thấp giọng nói. “Anh đã biết, nếu như muộn rồi mà anh vẫn chưa về thì em cũng đừng chờ, nhớ đi ngủ sớm một chút.”
Tô Tiêu Tiêu lỗ tai bị xoa đến có điểm ngứa, cô theo bản năng kéo tay Chu Lâm Duyên xuống. “Em biết rồi. Em về nhé, anh lái xe chậm một chút và nhớ chú ý an toàn.”
Tô Tiêu Tiêu xoay người xuống xe, ở bên ngoài cùng Chu Lâm Duyên vẫy vẫy tay sau đó mới xoay người đi vào tiểu khu.
Chu Lâm Duyên ngồi ở trong xe không có lập tức rời đi. Đôi mắt anh nhìn chằm chằm bóng dáng Tô Tiêu Tiêu, đáy mắt thần sắc đều trở nên ôn nhu. Thẳng đến khi bóng dáng của cô đã khuất bóng Chu Lâm Duyên mới thu hồi tầm mắt đem xe một lần nữa khởi động.
Tô Tiêu Tiêu về nhà đi phòng tắm tắm rửa. Sau khi làm khô tóc cô liền mở tủ bắt đầu chọn trang phục cho ngày tới nhà Chu Lâm Duyên.
Không biết có phải mỗi cô gái lúc gặp cha mẹ chồng trong lòng cũng sẽ bất ổn giống như cô bây giờ không nhỉ.
Tô Tiêu Tiêu liên tiếp thử vài bộ quần áo, cuối cùng cũng chọn được hai bộ, tính toán chờ Chu Lâm Duyên trở về giúp cô chọn bộ thích hợp nhất.
Bất quá Chu Lâm Duyên đêm nay xã giao đến khuya. Tô Tiêu Tiêu vẫn luôn chờ đến 12 giờ nhưng anh vẫn chưa có trở về. Cô thật sự là mệt nhọc, liền nằm ở trên sofa rồi ngủ.
Cũng không biết ngủ bao lâu, Tô Tiêu Tiêu là trong lúc ngủ mơ bị Chu Lâm Duyên hôn tỉnh.
Mùi hương bạc hà quen thuộc.cùng với mùi hương nhàn nhạt trên người cơ thể Chu Lâm Duyên bao phủ ở giữa môi răng cô.
Cảm giác bị Chu Lâm Duyên hôn quá mức quen thuộc, Tô Tiêu Tiêu trong giấc mộng ưm một tiếng, mơ mơ màng màng mở to mắt nhìn Chu Lâm Duyên một cái rồi nhắm lại, đôi tay nâng lên chủ động ôm lấy cổ của anh.
Chu Lâm Duyên cảm nhận được Tô Tiêu Tiêu đáp lại, nụ hôn của anh lại càng sâu hơn. Anh đem Tô Tiêu Tiêu từ trên sofa bế lên đặt trên đùi mình.
Anh dựa lưng vào ghế, một tay giữ chặt eo rồi kéo cô sát vào lồng ngực. Tô Tiêu Tiêu bị Chu Lâm Duyên hôn đến cả người nhũn ra, sau một lúc lâu mới hơi lui ra, cô nhẹ nhàng thở dốc, mơ hồ hỏi. “Anh đã trở về rồi sao?”
Chu Lâm Duyên nhéo cằm rồi hôn nhẹ lên môi cô một cái. “Ừ, cũng đã 2 giờ rồi.”
Anh giơ tay sờ sờ mặt Tô Tiêu Tiêu. “Không phải bảo em đi ngủ sớm một chút rồi sao.”
Tô Tiêu Tiêu nói. “Cơn không phải bị anh đánh thức sao.”
Tô Tiêu Tiêu không khỏi trừng anh một cái.
Phòng khách ánh đèn mờ nhạt, Chu Lâm Duyên dựa vào sofa, ánh mắt dừng ở đôi môi có chút sưng của Tô Tiêu Tiêu, con ngươi nhiễm ý cười, ngón tay đặt ở môi cô nhẹ nhàng xoa xoa.
“Đúng rồi, em chọn hai bộ áo quần áo để ngày mai mặc, anh giúp em xem một chút nhé!” Tô Tiêu Tiêu đột nhiên nhớ tới chuyện chọn quần áo, cô chống bả vai anh muốn đứng lên nhưng Chu Lâm Duyên không buông cô ra mà trực tiếp đem cô bế lên.
Tô Tiêu Tiêu đôi tay ôm bả vai Chu Lâm Duyên, hai chân kẹp lấy eo của anh. Lúc hai người đi vào phòng ngủ Tô Tiêu Tiêu mới quay đầu chỉ vào hai bộ đồ trên giường. “Cái màu hồng nhạt, còn có cái màu màu đen kia nữa, mẹ của anh hẳn sẽ thích phong cách có tri thức một chút đi, vậy mặc áo sơ mi cùng chân váy cũng có thể ——” Tô Tiêu Tiêu ở trên người Chu Lâm Duyên xoay qua xoay lại chỉ vào quần áo.
Những bộ quần áo hôm nay cô thử đều ở trên giường, ngăn tủ, còn có trên sofa, Tô Tiêu Tiêu ở trên người Chu Lâm Duyên không an phận mà xoay qua xoay lại. Chu Lâm Duyên rốt cuộc vẫn nhịn không được, bàn tay của anh chụp lấy mông Tô Tiêu Tiêu, cắn răng thấp giọng mắng. “Tô Tiêu Tiêu, đừng xoay loạn như vậy nữa.”