Đường Thiên Viễn đang ở trong Thoái tư đường nhưng lại không đụng đến chỗ công văn. Hắn đứng trước cửa sổ, lặng im nhìn lá vàng khô rụng bay bay trong sân, cũng không biết đang suy tư về chuyện gì.
Đàm Linh Âm vừa đi vào trong sân, ánh mắt Đường Thiên Viễn liền dán chặt vào nàng.
Nàng đã tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ quần áo mới, mặt mày rạng rỡ; so với người đầy bùn đất, tinh thần uể oải hôm qua đúng là khác biệt hoàn toàn. Nàng đi qua phòng khách, không để ý đến Đường Thiên Viễn đang đứng bên song cửa.
“Đàm Linh Âm.” Đường Thiên Viễn cất tiếng gọi.
Đàm Linh Âm dừng bước, theo tiếng gọi nhìn lại, thấy Đường Thiên Viễn, nàng lên tiếng hỏi, “Đại nhân, có chuyện gì không?” Lúc này vẫn còn sớm, nàng muốn đi về xem Đường Đường một chút.
Đường Thiên Viễn như đoán được suy nghĩ của nàng. Hắn khom lưng, túm Đường Đường đang nằm dưới chân đặt lên bệ cửa sổ, vừa thấy Đàm Linh Âm, nó bám vào song cửa rên ư ử làm nũng với nàng.
Thấy vậy, Đàm Linh Âm đi vào phòng khách, ôm hôn Đường Đường.
Đường Thiên Viễn thản nhiên ngồi xuống ghế, rót cho mình một ly trà. Sau khi uống một ngụm cho thông cổ, đặt ly trà xuống, hắn hỏi bâng quơ, “Tối hôm qua ngươi đi đâu vậy?”
“Ta ở Cổ đường thư xá, ngày hôm qua ta về đó tắm rửa rồi ăn bữa tối. Xong xuôi mọi việc thì thấy đã trễ quá, với lại ta cũng lười đi về nên ngủ lại ở đó luôn. Đại nhân, ngài tìm ta có việc gì sao?”
Đường Thiên Viễn lắc đầu. Thật ra là vì hắn không biết nên mở miệng thế nào. Trước tiên, hắn chưa xác định được có phải là Đàm Thanh Thần có suy nghĩ không đàng hoàng với Đàm Linh Âm hay không; thứ hai, cho dù suy đoán của hắn đúng là có thật, hắn cũng không phải là cha mẹ của bọn họ, lấy tư cách gì mà đi quản chuyện riêng tư của nhà người ta? Nhưng nếu bảo hắn giả vờ như không biết gì, hắn lại thấy buồn phiền, luống cuống vì phải che giấu bí mật này.
Không được! Ta là quan phụ mẫu của Đồng Lăng, tất cả mọi chuyện dù lớn hay nhỏ của huyện, mặc kệ là về mặt pháp luật hay là luân lý đời thường, ta đều phải quản chặt. Nghĩ đến đây, trong lòng hắn thấy thoải mái hơn nhiều, vì vậy quyết định hỏi Đàm Linh Âm, “Ngươi không cảm thấy, ngươi và Đàm Thanh Thần thân thiết quá mức sao?”
Sao hắn lại nói những lời kỳ lạ này chứ? Đàm Linh Âm cau mày, “Hắn là đệ đệ của ta, ta không thân thiết với hắn, chẳng lẽ lại đi thân thiết với ngài?”
“Cho dù là tỉ đệ thì giữa nam nữ vẫn có sự khác biệt. Các ngươi cũng không còn là trẻ con nữa, sao lại không biết kiêng kị như thế?”
Cuối cùng Đàm Linh Âm cũng hiểu được hắn đang ám chỉ điều gì, nàng giận dữ quát lớn, “Đường Phi Long, ngươi nói vậy là có ý gì?!”
Đường Thiên Viễn dời ánh mắt sang nơi khác, hắn biết là mình đang chột dạ, “Ta nói vậy là muốn tốt cho ngươi thôi.”
“Không cần!” Đàm Linh Âm gằn giọng, xoay người định bỏ đi. Tư tưởng của người này quá xấu xa, nàng phải cẩn thận đề phòng hắn mới được.
Đường Thiên Viễn vừa định mở miệng giải thích thì thấy có bóng người đang ghé sát ở ngoài cửa, nhìn vóc dáng thì biết ngay là Chu Chính Đạo. Trong đầu Đường Thiên Viễn chợt bật ra một ý tưởng, hắn đột ngột đưa tay nắm chặt cổ tay Đàm Linh Âm, kéo nàng đến bên cạnh hắn, “Đừng đi!”
Đàm Linh Âm bị hành động bất ngờ của hắn làm cho giật mình, thân hình nàng lảo đảo, suýt nữa thì ngã vào trong lòng hắn. Không thể kìm nén được nữa, nàng rống lên, “Ngươi định làm cái gì vậy?”
Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt nồng nàn, thanh âm nhẹ nhàng tựa nước, “Âm Âm, xin lỗi!”
Âm Âm… Âm Âm… Âm Âm… Đàm Linh Âm chỉ cảm thấy toàn thân mình đang nổi tầng tầng lớp lớp da gà. Âm Âm cái đầu nhà ngươi ấy! Nàng quay lưng ra phía cửa nên không biết nguyên do vì sao hắn lại đổi giọng như vậy. Lúc này, nàng tức giận đến nỗi toàn thân run bắn, hai mắt trợn ngược, “Ngươi im đi!”
Đường Thiên Viễn tiếp tục nhíu mày, bộ dạng vô cùng bi thương, thấp giọng nói”Ta biết nàng rất giận vì ngày hôm qua ta không có bảo vệ tốt cho nàng, để cho nàng rơi vào trong cái hố kia. Trong hố đó có nhiều thi thể như vậy, chắc là đã làm cho nàng sợ chết khiếp. Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ tra xét việc này cho thật rõ ràng, ta —— “
“Ngươi điên rồi.” Đàm Linh Âm kết luận.
Đường Thiên Viễn đột ngột lùi về phía sau một bước, bộ dạng điên cuồng, hắn gằn giọng, “Đúng vậy, ta điên rồi! Là nàng làm cho ta thành ra như vậy! Mỗi lần nhìn thấy Đàm Thanh Thần dùng ánh mắt quan tâm, âu yếm đó để nhìn nàng, trong lòng ta rất khó chịu! Ta không thích có bất kì kẻ nào dùng ánh mắt như vậy để nhìn nàng, ngoại trừ ta!”
Đàm Linh Âm hoảng đến nỗi suýt nữa thì tiểu ra quần. Hắn nói những lời này là có ý gì vậy trời???
“Nàng nhìn ta với ánh mắt đó là có ý gì,” Đường Thiên Viễn nhất quyết không chịu buông tha, trong giọng nói của hắn có vài phần uất ức, “Ngày hôm qua, rõ ràng là do nàng đòi đi lên núi Thiên Mục để dạo chơi, lại còn khăng khăng đòi trèo lên đỉnh núi kia. Nàng bảo trên đó không một bóng người, rất thích hợp cho chúng ta hẹn hò. Cái hố kia cũng là do nàng tìm được. Cũng bởi vì cứu nàng nên ta mới ngã xuống dưới đó, vậy mà nàng…”
“Ngừng lại, ngừng lại,” từ trong mớ linh tinh, lộn xộn mà hắn lảm nhảm, Đàm Linh Âm nghe được một vấn đề rất quan trọng, “Là ngươi đòi đi lên núi Thiên Mục.”
Đường Thiên Viễn: “Là nàng.”
Đàm Linh Âm: “Là ngươi, là ngươi, là ngươi!”
“Được rồi, cứ coi như là tại ta đi. Nói tóm lại, nàng đừng có giận dỗi với ta nữa.”
Sao lại nói cứ coi như là lỗi của hắn vậy? Còn nữa, rốt cuộc là ai đang giận dỗi, là ai đang kiếm chuyện vậy nè? Đàm Linh Âm thấy hắn quá điên khùng rồi, không thể nào nói lý lẽ bình thường với hắn được. Nàng lắc đầu, quyết định để hắn bình tĩnh trở lại rồi nói tiếp; nhưng nàng vẫn muốn chiếm chút ưu thế trong việc này, vì vậy mới mắng một câu, “Đường Phi Long, ngươi là tên vô lại.”
“Ta vô lại?” Hắn nhướng mày cười cợt, giọng nói có chút ngả ngớn “Lúc ở trên giường, nàng đâu có nói như vậy.”
“!!!” Không thể nói lại hắn, đành phải ra tay thôi. Đàm Linh Âm nhào đến cào cấu hắn, miệng cũng mắng liên tục, “Đồ đê tiện, vô sỉ, hạ lưu! Đồ Vương bát đản!”
Nàng đâu phải là đối thủ của hắn, chưa kịp chạm vào người hắn thì đã bị hắn túm chặt hai cổ tay rồi. Đường Thiên Viễn cười càng càn rỡ, cả người hắn cũng áp sát vào người nàng, “Nàng nói ta hạ lưu ư? Để ta làm kẻ hạ lưu cho nàng xem!”
“Ngươi muốn làm gì?!” Đàm Linh Âm lúc này đã hoảng thật sự. Hiện giờ muốn chạy cũng không còn kịp nữa rồi, nàng đành cố sức giãy dụa, đôi mắt đỏ ngầu, nước mắt cũng sắp trào ra.
Đường Thiên Viễn nhìn thấy nàng hoảng loạn như vậy thì rất đau lòng. Hắn ôm nàng xoay một vòng, để cho nàng quay mặt ra phía cửa, có thể nhìn thấy bóng người ở bên ngoài. Hắn cúi đầu, ghé sát vào bên tai nàng, hỏi khẽ, “Đã thấy chưa?”
Đàm Linh Âm gật đầu thật mạnh. May quá, may quá… không phải là hắn nổi điên.
Huyện lệnh đại nhân không hổ là Huyện lệnh đại nhân, vất vả diễn một vở kịch y như thật, thật khiến cho người người quỳ gối thán phục hắn.
Đường Thiên Viễn vừa đùa giỡn vừa quay đầu lại nhìn thì phát hiện ra Chu Chính Đạo vẫn chưa chịu bỏ đi. Cái lão già khốn kiếp kia định đứng đó nghe từ đầu đến cuối hay sao? Đúng là một tên tay sai hèn hạ!
Đàm Linh Âm lại tưởng là do bọn họ diễn không giống thật nên Chu Chính Đạo nghi ngờ, vẫn chưa chịu đi. Không phải, Huyện lệnh đại nhân đã diễn rất đạt rồi, chỉ có nàng, là do nàng không cố gắng hết sức. Vì vậy, Đàm Linh Âm lại vùng vẫy, gào khóc, “Đừng mà! Đừng chạm vào ta! Cút ngay! Đừng để cho ta hận ngươi! Đừng mà a a a!”
Đường Thiên Viễn: “…” Cái loại cảm xúc dâng trào này ở trong tình huống gì ấy nhỉ??? Nàng ấy có cần gào khóc đến mức đó không?!
Đường Đường bị hai người bọn họ làm cho choáng váng. Nhìn bọn họ cứ dính chặt vào nhau, nó cũng không biết là nên giúp ai cho phải. Thôi thì chạy qua cắn vạt áo người này kéo một cái, rồi lại chạy sang huých vào giày của người kia một cái. Nào ngờ, nó có lòng tốt giúp bọn họ thế mà lại bị… bọn họ giẫm một cái đau điếng vào cái đuôi tí hon, nó gào lên một tiếng thảm thiết rồi cong đuôi chạy đến góc tường, để cho hai người kia điên điên khùng khùng đến chán thì thôi.
Hai người bọn họ vẫn vui vẻ làm trò, không để ý đến Đường Đường.
Đàm Linh Âm vừa nói vừa túm đại một vật gì đó ở trên mặt bàn quăng mạnh xuống đất nhằm chứng tỏ sự chân thật.
Đường Thiên Viễn thấy nàng làm vậy thì nhanh trí chụp lấy ly trà ném về phía khung cửa, sau đó lại giả vờ kinh ngạc quát lớn, “Ai đấy?!”
Cuối cùng Chu Chính Đạo cũng chịu bỏ đi.
Đàm Linh Âm thở phào nhẹ nhõm rồi giơ ngón tay cái lên với Đường Thiên Viễn, “Đại nhân, người tài thật!”
Hắn thiết kế câu chuyện lên núi ngắm cảnh rồi tình cờ phát hiện giếng mỏ, làm như vậy vừa có thể che giấu được mục đích thật sự của hắn mà Chu Chính Đạo cũng sẽ không nghi ngờ. Bọn họ lén lút lên núi, lại chọn con đường vắng vẻ —— hắn đã tìm được một lý do vô cùng hoàn hảo, chính là để cho Chu Chính biết được bọn họ có gian tình với nhau; ở một nơi vắng vẻ, phong cảnh lại hữu tình, hai người yêu nhau có thể mặc sức buông thả làm xằng làm bậy mà chẳng sợ ai biết, đây đúng là chuyện bình thường và hợp lý!
Không chỉ có như vậy, hắn còn giả vờ đố kị với đệ đệ của nàng, diễn đúng tâm trạng của một kẻ độc tài, có tham vọng chiếm hữu cao. Hắn diễn đạt đến nỗi khó có thể phân biệt thật giả, tài nghệ diễn kịch của hắn quả thật rất xuất sắc. Ngay bản thân nàng cũng phải thán phục hắn không ngớt.
Đường Thiên Viễn ngẩn người bởi hắn vẫn đắm chìm trong mớ cảm xúc hỗn loạn vừa rồi. Đàm Linh Âm liên tục khen ngợi hắn nhưng thấy hắn không để ý, cứ đờ người ra chẳng biết đang suy nghĩ chuyện gì nữa. Không nén được tò mò, nàng đưa tay đẩy vai hắn.
Hắn như một mỹ nhân mỏng manh, yếu đuối bị nàng đẩy nhẹ một cái liền bật ngửa về phía sau, ngồi phịch xuống ghế. Nhưng cũng nhờ vậy mà thần trí hắn đã quay về với hiện tại. Hắn híp mắt, ngửa đầu nhìn nàng.
Đàm Linh Âm bị ánh mắt của hắn làm cho choáng váng, trong đầu chợt nhớ lại những lời hắn lảm nhảm lúc nãy, nàng thấy mức độ háo sắc của hắn so với mấy người bình thường còn khủng khiếp hơn nhiều. Nàng đỏ mặt, cúi đầu nói khẽ, “Đại nhân, nếu không còn chuyện gì thì ta đi trước nhé.”
“Khoan đã,” Đường Thiên Viễn gọi nàng, “Ta thấy ngươi đối xử với đệ đệ đặc biệt tốt, ngươi có thể nói cho ta nghe một chút về hắn không?… Các người là tỉ đệ ruột à? “
Đàm Linh Âm nghe hắn hỏi vậy thì lắc đầu, “Không phải.”
Quả nhiên là không phải. Đường Thiên Viễn nhìn chằm chằm mảnh sứ vụn nằm trên mặt đất, trong lòng thầm lo lắng, quả nhiên là không phải.
Đàm Linh Âm lại nói tiếp, “Thật ra số mệnh của Thanh Thần rất khổ. Đệ ấy là do bá bá ta nhặt về. Bá bá ta là anh trai của phụ thân ta, cả đời ông ấy chỉ say mê võ học, không muốn thành gia lập nghiệp; suốt ngày cứ tiêu dao chốn giang hồ, nay trời Nam mai đất Bắc… Thanh Thần được ông ấy nhặt ở Liêu Đông, lúc đó đệ ấy chỉ còn thoi thóp, may mà gặp được bá bá ta và được ông ấy chữa trị kịp thời. Chỉ tiếc là sau khi khỏe lại lại biến thành một người câm, ngay cả tên gọi của mình là gì cũng không biết. Bá bá ta đưa đệ ấy về cho phụ thân ta, lúc ấy, phụ thân ta vẫn chưa có con trai nên người nhận đệ ấy làm con nuôi, xem đệ ấy như con trai ruột thịt mà nuôi dưỡng. Thanh Thần rất hiểu chuyện, hì hì, thật ra tên của đệ ấy là do ta đặt đấy. Nghe có hay không?… Về sau, kế mẫu của ta sinh được con trai, Thanh Thần liền trở thành cái gai trong mắt bà ấy. Nhưng mà cũng chẳng làm gì được vì đã có ta che chở cho đệ ấy…”
Một người luôn nhung nhớ về thời gian sống hạnh phúc với gia đình, người thân thường không kìm nén được tâm tình, sẽ luôn muốn chia sẻ quá khứ của mình với người khác. Hiện giờ Đàm Linh Âm đang ở trong trạng thái đó, chỉ có điều… quá khứ của nàng không đơn giản như lời nàng kể. Lúc này đây, nàng ở trước mặt Đường Thiên Viễn liên tục kể về chuyện gia đình mình, ngay bản thân nàng cũng không ý thức được, nàng đối với hắn có một phần tín nhiệm.
Nàng nói nhiều như vậy nhưng sự chú ý của Đường Thiên Viễn chỉ tập trung vào một điểm, “Vừa rồi ngươi nói đứa bé đó được nhặt ở đâu?”
“Liêu Đông.”