Đàm Linh Âm để Như Ý và Đường Đường ở ngoài, có nha hoàn trong coi.
Đàm phu nhân đang ở bên cạnh Đàm Năng Văn trò chuyện, ngoài miệng thì khen Đàm Linh Âm và Thanh Thần yêu thương nhau hết mực, nhưng thực tế kín đáo trách cứ hành vi “Không nhận đệ đệ ruột làm em”của Đàm Linh Âm, cũng không biết Đàm Năng Văn có hiểu được chính xác ý tứ của bà ta hay không.
Đàm Linh Âm đi vào, thăm hỏi vài câu rồi nói với cha, “Cha à, sau này cha vẫn không quan tâm đến Thanh Thần nữa à?”
Đàm phu nhân định nói lại thôi.
Đàm Năng Văn trầm mặc một lúc, rồi nói, “Hai con đều đã lớn, ta chẳng thể quản được đứa nào.”
“Có lớn cũng là con của cha, cha định bỏ cho ai quản?” Đàm Linh Âm nói xong, nhìn thấy ánh mắt lóe lên của Đàm phu nhân, nàng liền cố ý cười nói, “Hơn nữa, ngày nào đó mai mối cho Thanh Thần, cha còn phải đặt sính lễ cho nó nữa!”
Vừa nói xong, quả nhiên mặt Đàm phu nhân đã biến sắc.
Đàm Năng Văn ho một tiếng, trên mặt cũng có chút không nén được giận. Trước kia quả thật ông coi Thanh Thần như con trai mình, nhưng bây giờ ông đã có con trai rồi, Thanh Thần thoáng cái biến thành nhân tố quan trọng làm ảnh hưởng đến hòa hợp trong gia đình ông. Đàm Năng Văn khó xử nhìn Đàm Linh Âm, nói, “Con biết đấy, Thanh Thần cũng không phải là do ta sinh ra, ta chỉ nuôi nó vài năm, cũng coi như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, nhưng không thể quản nó cả đời được.”
Đàm Linh Âm gật gật đầu, “Con hiểu. Tuy cha mặc kệ nó, nhưng Thanh Thần là một đứa trẻ ngoan, ơn nhiều năm nuôi dưỡng như vậy, nó sẽ không quên đâu.”
Lời này đơn thuần phát ra từ đáy lòng, cũng chẳng có thâm ý gì, nhưng vào trong tai Đàm phu nhân lại luôn trở thành nguy cơ “sau này Thanh Thần đều dựa cả vào nhà chúng ta”. Vì vậy bà liền liếc mắt ra hiệu cho Đàm Năng Văn.
Đàm Năng Văn không hề ghét Thanh Thần, ông rất thích đứa trẻ này. Nhưng dù nói thế nào đi nữa Thanh Thần cũng là người ngoài, Đàm Năng Văn không muốn vì Thanh Thần mà gia đình bị náo loạn không yên. Vì vậy ông nói, “Ta cần con với Tiểu Bảo tận hiếu là đủ rồi. Luận về người với người âu cũng là duyên phận, duyên đến duyên đi thôi.”
Đàm phu nhân bổ sung thêm, “Ta biết con thương Thanh Thần, dù sao con cũng sắp được gả cho con trai Thủ Phủ, đến lúc ấy sẽ giúp đỡ được cho một ‘đệ đệ’ này của con, có lẽ cũng chẳng phải là việc gì khó.”
Đàm Linh Âm hiểu lời chế giễu của bà ta, liền thuận miệng nói, “Đúng vậy, đến lúc đó con sẽ sắm cho Thanh Thần một ngôi nhà lớn ở kinh thành, sau đó mua ngàn khoảnh ruộng tốt, lại mua cho nó một cửa hàng mặt tiền! Còn lấy cho nó một nàng dâu thấu tình đạt lý nữa! Dù sao con cũng chỉ có một đệ đệ, con phải giúp nó thật tốt.”
Đàm Năng Văn nghe xong thì không vừa lòng, “Nói gì vậy, con quên Tiểu Bảo rồi à?”
Đàm Linh Âm chế nhạo, “Bùn loãng không thể trát tường, tuy con rất muốn trát, chỉ tiếc con vừa vươn tay bùn đã bắn tung tóe lên người rồi, cha nói làm sao bây giờ?”
Mặt Đàm Năng Văn giận đến mức xanh lét.
Hai cha con lại bày ra tư thế định ầm ĩ, lúc này lại nghe thấy bên ngoài có tiếng gây gổ, lại còn râm ran như có tiếng trẻ con khóc, ba người lớn đành phải ra ngoài xem tình hình.
Tiểu Bảo đang gào lên khóc lớn, Như Ý đứng một bên, khuôn mặt nhỏ nhắn thâm trầm.
Nhìn thấy Tiểu Bảo vẫn đang khóc, Như Ý cả giận nói, “Đừng khóc nữa!” Nó vẫn còn nhỏ, còn thấp hơn Tiểu Bảo nửa cái đầu, nhưng tiếng quát này đủ khí thế, làm Tiểu Bảo giật mình sửng sốt hồi lâu, nhìn thấy cha mẹ ra đây mới tiếp tục gào lên.
Đàm phu nhân xót xa ôm Tiểu Bảo vào trong lòng, Tiểu Bảo vừa khóc vừa mách với mẹ nó. Hai đứa trẻ xích mích, người lớn thường có tâm lý thiên vị con nhà mình hơn, Đàm phu nhân vừa dỗ dành Tiểu Bảo, vừa trách cứ liếc nhìn Như Ý, hỏi nha hoàn, “Đây là con nhà ai vậy?”
Nha hoàn chưa đáp, Như Ý đã hỏi Đàm phu nhân trước, “Đây là con bà sao?”
Lời nảy hỏi ra từ miệng một đứa trẻ, làm cho người ta cảm thấy chẳng ra gì, Đàm phu nhân sửng sốt một phen, không phản ứng gì. Tiểu Bảo vẫn còn đang mách lẻo, nói Như Ý đánh nó, còn cướp chim của nó. Đàm Linh Âm biết, lời Tiểu Bảo nói không thể tin, bởi vậy hỏi nha hoàn ở bên, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Một nha hoàn liền giải thích. Thì ra vừa rồi Đường Đường bắt được một con chim sẻ ở dưới cây, vẫn chưa biết bay, có lẽ không cẩn thận nên rơi từ tổ chim xuống. Như Ý rất thích, nâng niu trong tay chơi đùa, Tiểu Bảo nhìn thấy liền đòi, Như Ý không cho nên hai đứa liền gây gổ. Hai nha hoàn ở giữa hòa giải, cuối cùng cũng khuyên được hai đứa. Ai ngờ Tiểu Bảo nhân lúc nha hoàn bên cạnh không chú ý, xoay người lại nhào đến cướp, hai đứa bé liền đánh nhau như vậy. Lúc nha hoàn đang can ngăn, không biết từ đâu bay đến một viên đá nhỏ, bắn trúng vào cánh tay Tiểu Bảo, Tiểu Bảo liền buông Như Ý ra rồi khóc thét lên.
Sau đó, Đàm Linh Âm và hai người kia nghe thấy tiếng khóc liền ra đây.
Đàm phu nhân không vừa ý với lời giải thích này cho lắm, “Trẻ con nào mà không gây lộn, tại anh tại ả tại cả hai bên mà thôi.”
Đàm Năng Văn tức giận quát, “Bà im đi!”
Nha hoàn này là một người nhanh mồm nhanh miệng, nghe Đàm phu nhân nói vậy, bĩu môi oan ức nói, “Ý phu nhân là bọn nô tỳ thiên vị cho Như Ý sao? Tất cả mọi người là khách, bọn nô tỳ không ai dám thất lễ, không thể vì bộ dáng xinh xắn lại lễ phép có giáo dục của Như Ý mà thiên vị nó đâu.”
Mặt Đàm phu nhân lúc xanh lúc trắng.
Đàm Linh Âm đến bên cạnh Như Ý, nhẹ nhàng đỡ lấy vai nó, ấm giọng nói, “Như Ý, nó có làm đau cháu không?”
Như Ý lắc đầu, sắc mặt dịu đi một chút. Nó chắp tay sau lưng tiến lên một bước, nhìn Tiểu Bảo lại nhìn Đàm Năng Văn, lạnh nhạt nói, “Thường nói, ‘con hư do cha’, lệnh lang cũng chỉ bằng tuổi ta, nhưng lại ngông cuồng vô lễ thế này, có thể thấy là công lao của cha mẹ, đúng là làm người ta mở mang tầm mắt, bội phục bội phục.” Nói xong, còn khiêm tốn chắp tay một cái.
Chỉ một lời nói mà làm Đàm Năng Văn xấu hổ, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào. Mấy lời chẳng chút lưu tình này, người trưởng thành không nói ra nổi, cũng chỉ có trẻ con như Như Ý mới không giữ được miệng, bực lên là có gì nói nấy. Đã thế còn nói rất hợp tình hợp lý, khiến người ta chẳng thể phản bác được, mấy lời đó nói ra từ miệng một đứa bé lại càng khiến người nghe chỉ muốn độn thổ cho xong.
Đàm Năng Văn nhìn Như Ý rồi lại nhìn con mình, trong giây lát có một loại xúc động muốn nhét Tiểu Bảo trở về trong bụng mẹ nó rồi đỡ đẻ lại. Không so thì không biết, vừa so sánh đã giật mình. Thực ra ở trong mắt đại đa số bậc cha mẹ, con của mình luôn xinh đẹp đáng yêu thông minh biết điều nhất, đây là một loại cảm tính do huyết mạch tương liên dẫn đến lừa mình dối người. Nhưng giờ thì Đàm Năng Văn không thể tự lừa mình dối người được nữa. So sánh với Như Ý, ngay cả kẻ mù cũng có thể nhìn ra được hai đứa trẻ này đứa nào ở trên trời đứa nào ở dưới đất, ai là mây ai là bùn.
Hơn nữa, vấn đề chính vừa rồi Như Ý nói đến, chỉ là đứa trẻ mới mấy tuổi, biết gì chứ? Sở dĩ lệch lạc như vậy, đơn thuần là thói quen của cha mẹ, do cha mẹ không biết dạy con!
Đàm Năng Văn cảm thấy mặt mình giống như bị ai tát một cái đau rát khó chịu, hơn nữa, ông cũng rất muốn tự tát vào mặt mình một cái.
Đứa trẻ Như Ý mắng người lớn đã đủ, cảm thấy không cần phải nán lại nữa, xoay người rời đi. Đàm Linh Âm theo sau, khen ngợi Như Ý, “Như Ý, vừa rồi cháu nói hay lắm.” Nàng vốn đang định ra tay chính nghĩa thì đứa bé này đã thẳng thừng so chiêu với người lớn rồi, hoàn toàn thắng lợi!
Như Ý cúi đầu không nói gì.Đàm Linh Âm có chút lo lắng, “Vừa rồi có phải đã bị Tiểu Bảo đánh không? Đánh ở đâu, để ta xem nào.”
Như Ý chợt ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt ầng ậc nước.
Đàm Linh Âm đau lòng chết đi được, “Sao..sao..sao vậy?”
Tí tách, tí tách. Nước mắt Như Ý tuôn rơi, như những hạt thủy tinh trong suốt xoay động.
Đàm Linh Âm ngồi xổm xuống, luống cuống lau nước mắt giúp nó, “Đừng khóc, rốt cuộc là sao vậy, chúng ta cùng nghĩ cách nhé. Có phải đau chỗ nào không? Nói cho ta biết có được không?”
Như Ý xòe tay cho Đàm Linh Âm xem, trong tay nó có một chú chim sẻ nhỏ đang trợn mắt, không nhúc nhích, “Nó đã chết rồi phải không ạ?” Nó hỏi, nói xong nước mắt lại rơi xuống.
Đàm Linh Âm mang chú chim sang xem, ừm, chú chim nhỏ đáng thương này đã chết thật rồi. Nhưng nàng không đành lòng nói với Như Ý, liền nói rằng, “Đưa cho ta, ta sẽ nghĩ cách, nhất định sẽ cứu được nó.”
Như Ý gật gật đầu, ôm cổ nàng, mặt nép trên vai nàng, ngoan ngoãn như một chú cừu nhỏ.Tim Đàm Linh Âm như tan ra, nàng cảm thấy nàng có thể vì Như Ý mà có thể làm bất cứ chuyện gì.
Chim sẻ đã chết, chắc chắn không thể cứu được. Đàm Linh Âm mang theo xác của chim sẻ đến tìm Đường Thiên Viễn, năn nỉ hắn giúp bắt một con chim giống như vậy.
Đường Thiên Viễn quả thực không thể tin nổi, “Nàng bao tuổi rồi còn chơi cái này?” Hắn lật xem xác chim một lát, lại có chút khinh thường, “Ta nói không phải chứ, nàng muốn chơi thì cũng nên chơi thứ tốt một chút, họa mi hay vẹt gì đó, con này…. chỉ là chim sẻ thôi.”
Hai tay Đàm Linh Âm chắp trước ngực, “Ta chỉ thích con này, chàng giúp ta đi mà.” Nàng xấu hổ không muốn nói cho hắn biết, làm chuyện này chỉ để lấy lòng một đứa trẻ.
Đường Thiên Viễn nâng trán, “Được, ta sai người đi bắt chim cho nàng ngay đây.”
“Không không không.” Đàm Linh Âm ngăn hắn lại, “Việc này phải bí mật, không thể để người khác biết được. Chàng xem khinh công của chàng cũng không tồi, có thể tự đi được không?”
Đường đường là một Huyện lệnh, lén lút trèo cây trộm tổ chim, lại còn trộm một con chim non mà chim mẹ nhà nó cực khổ ấp nở, hình ảnh này làm Đường Thiên Viễn thật sự không đành lòng.
Đàm Linh Âm thấy hắn không động lòng, liền ôm lấy eo của hắn, nhón chân hôn hắn.
Không thể chỉ vì một cái hôn mà đã thỏa hiệp được, Đường Thiên Viễn nghĩ ít nhất cũng phải thêm vài cái hôn nữa mới được…
Đàm Linh Âm dần men từ bờ môi của hắn xuống, hôn một cái lên cằm hắn.
Đường Thiên Viễn nuốt nước miếng đánh ực. Vẫn bất động như cũ.
Đàm Linh Âm gan to hơn, môi dịch xuống chút nữa, nhìn thấy yết hầu của hắn chuyển động. Nàng liền hôn một cái lên hầu kết của hắn, sau đó ngậm lấy nó, nhẹ nhàng liếm một cái.
Cả người Đường Thiên Viễn đều mềm nhũn cả ra.
“Đi nào đi nào.” Đàm Linh Âm làm nũng nói.