Đường phu nhân vừa thấy Đàm Linh Âm, vẻ mặt vẫn ôn hòa, tán gẫu vài câu chuyện nhà với nàng. Thái độ của bà càng làm cho nàng không lường được.
Quả nhiên, một lát sau, Đường phu nhân nói, “Chuyện của cô và Đường Thiên Viễn ta đã biết rồi. Hai đứa tài tử giai nhân, lưỡng tình tương duyệt, ta đương nhiên sẽ không chia rẽ uyên ương. Con ta đã trưởng thành, trong phòng vốn đã sớm nên có người lo toan, con nói có phải không, Thiên Viễn?” Nói xong, nhìn về phía Đường Thiên Viễn.
Đường Thiên Viễn cũng có chút hồ đồ. Tự bao giờ mà mẹ hắn trở nên dễ nói chuyện như thế rồi? Lại còn “Tài tử giai nhân, lưỡng tình tương duyệt” nữa chứ? Không phải bà ghét nhất là cha mẹ làm buôn bán mà lại còn tác thành nhân duyên à…. Đường Thiên Viễn chợt hiểu ra. Nói đi nói lại, chỉ là muốn Đàm Linh Âm làm thiếp của hắn. Trong lòng Đường Thiên Viễn cụt cả hứng, ngoài mặt không tiện thái độ với mẹ hắn, bèn lên tiếng, “Mẹ, chuyện này lát nữa con với mẹ nói sau. Đàm sư gia là cô nương, chúng ta không nên nói những chuyện này trước mặt nàng ấy.”
Đường phu nhân cười một tiếng, “Làm cũng đã làm rồi, còn sợ nói?”
Đàm Linh Âm đỏ mặt cúi đầu. Từ phản ứng vừa rồi của Đường Thiên Viễn, nàng cũng có thể hiểu được ý tứ của Đường phu nhân. Phu nhân có lẽ cảm thấy, lấy xuất thân của Đàm Linh Âm nàng cũng chỉ xứng làm thiếp cho Đường Thiên Viễn. Nhưng Đàm Linh Âm không cam lòng —- bất kỳ một cô nương thanh bạch nào cũng sẽ không cam lòng làm thiếp cho người khác. Hơn nữa, nếu nàng làm thiếp, Đường Thiên Viễn sẽ nhất định lấy vợ khác, sau này ở trước mặt vợ chồng người ta thì coi nàng là cái gì?
Những phiền muộn này Đàm Linh Âm chỉ giấu ở trong lòng, nàng tạm thời không có tư cách để tranh chấp với Đường phu nhân.
Vậy mà Đường phu nhân lại cứ muốn hỏi nàng, “Đàm sư gia, nếu cô vào Đường gia ta, làm người bên gối quản nóng quản lạnh cho Thiên Viễn, Đường gia ta tất sẽ không bạc đãi cô, cô thấy thế nào?”
Đường Thiên Viễn rất không hiểu nổi mẹ hắn. Cùng một cô nương thương lượng chuyện như vậy, thật sự không ổn chút nào. Cho dù là muốn hạ nhục Đàm Linh Âm, nhưng nói những lời như vậy, bản thân người nói chuyện cũng chẳng có mặt mũi gì. Bình thường mẹ hắn rất quan tâm đến sĩ diện, sao lúc này lại….
Không hiểu là đúng. Tin tức của hai mẹ con nắm giữ khác nhau, đặt vào góc độ cũng khác nhau. Trong mắt Đường Thiên Viễn, Đàm Linh Âm là cô gái trong sạch. Nhưng trong mắt Đường phu nhân, Đàm Linh Âm đã không được tính là con gái nữa, giá trị suy giảm cực lớn, nói với nàng những lời này đâu tính là quá đáng.
Đàm Linh Âm nhỏ giọng đáp, “Cha cháu không để cháu làm vợ bé cho người ta đâu.”
“Vậy thì không được rồi,” Đường phu nhân cố ý nhíu mày, nói, “Con dâu Đường thị ta cưới, chỉ cưới hoàng hoa khuê nữ. Cô đã không còn trong trắng, hôn sự này bất kể thế nào ta cũng sẽ không đồng ý.”
Đầu óc Đàm Linh Âm “oành” một tiếng, nhất thời phản ứng chậm chạp. Nàng không nghe lầm đấy chứ? Đường phu nhân nói ‘không còn trong trắng’, không còn trong trắng cái gì vậy?
“Phu nhân, người người người hiểu lầm rồi……” Đàm Linh Âm luống cuống, lưỡi có chút líu lại, “Cháu không hề có tư tình gì với đại nhân, chúng cháu trong sạch!”
Vì quá kích động, mặt Đàm Linh Âm đỏ tía tai. Đường phu nhân ngay từ đầu đã tin lời Hương Qua, bây giờ đương nhiên cho rằng Đàm Linh Âm như vậy là vì xấu hổ và giận dữ không chịu nổi.
Đường Thiên Viễn hiểu ý tứ của mẹ, hắn có chút giận, “Mẹ, sao mẹ lại…” Sao càng nói càng không thể chấp nhận nổi vậy…
“Con im đi!” Đường phu nhân nghiêng đầu quát con trai. Lúc này phải cho nó chút uy hiếp.
Đàm Linh Âm rời khỏi ghế, nhấc quần quỳ dưới nền đất, ngẩng đầu nhìn Đường phu nhân, nói, “Phu nhân, cho dù cháu không xứng với Đường đại nhân thì người cũng đâu cần phải dùng cách này hạ nhục cháu. Cho dù xuất thân của cháu thấp hèn, nhưng cháu cũng có thể diện, nhất định không cái trò như vậy.”
Đường Thiên Viễn cũng quỳ bên cạnh Đàm Linh Âm, vẻ mặt nghiêm túc. Từ đầu tới cuối hắn không biết nội tình, vì vậy lúc này chỉ cảm thấy mẹ hắn cố ý bới móc, vì là mẹ ruột nên hắn không dám làm gì to tát, chỉ nói, “Mẹ, con mặc kệ mẹ nghĩ thế nào, tóm lại đời này con không phải Đàm Linh Âm con không lấy. Nếu mẹ ép con cưới người khác, con đảm bảo sau này sẽ làm cả nhà không yên.” nghĩ nghĩ một chút, lại bất chấp tăng thêm một câu, “Nói không ngoa chính là đoạn tử tuyệt tôn.”
Đường phu nhân giận đến mức ném văng ly trà xuống đất, lạnh lùng nói, “Cái thằng nghịch tử này! Nếu nó vẫn còn tốt, ta nào có không để con cưới nó?”
Đường Thiên Viễn hỏi ngược lại: “Nàng ấy chỗ nào không tốt?”
“Không nói đến thứ khác, chỉ riêng chuyện trước hôn nhân đã tự định chung thân với nam nhân đã tuyệt đối không được. Hôm nay ta nói luôn ở đây, Đường gia ta chỉ cưới hoàng hoa khuê nữ,” nói xong nhìn về phía Đàm Linh Âm, “Nếu cô vẫn còn tấm thân xử nữ, sáng mai ta sẽ cho người mang kiệu tám người khiêng rước cô về! Nhưng cô có còn không?”
“Cháu…” Đàm Linh Âm rất không sao giải thích nổi, Đường phu nhân đã thề như vậy, làm cho chính Đàm Linh Âm cũng hoài nghi bản thân mình tự lúc nào đã đánh mất trong sạch. Nàng do dự nhìn Đường Thiên Viễn, chẳng lẽ tên lưu manh này thừa lúc một ngày nàng ngủ rồi vô lễ với nàng?
Đường phu nhân lại dùng bài dịu hơn, thở dài nói, “Nhưng cô đã là người của con trai ta, ta sẽ không cản cô vào cửa Đường gia, có điều là chính thê thì không thể được.”
Đàm Linh Âm liếc Đường Thiên Viễn một cái, Đường Thiên Viễn phải phủ nhận thì nàng mới dám giải thích…
Đường Thiên Viễn không nhận được ánh mắt hỏi thăm của Đàm Linh Âm, hắn nhếch lông mày nhìn mẹ hắn, “Mẹ, mẹ nói phải giữ lời đấy nhé?”
“Đương nhiên rồi.” Đường phu nhân cho rằng hắn đồng ý để Đàm Linh Âm làm thiếp.
Thế nhưng hắn lại nói, “Mẹ nói, nếu Linh Âm trong sạch liền cho phép con cưới nàng vào cửa. Lời nói như bát nước hắt ra ngoài, không thể đổi ý.”
Đường phu nhân cười lạnh, “Vậy thì sao nào?”
Đường Thiên Viễn nhìn Đàm Linh Âm, “Âm Âm, nàng vẫn trong sạch, đúng không?”
Đàm Linh Âm đáp, “Nếu chàng không vô lễ với ta, đương nhiên ta trong sạch…”
Thái dương Đường Thiên Viễn giật giật, giận dữ trong lòng tiêu tan đi chút ít, hắn lại nói với mẹ, “Mẹ, mời người đáng tin nghiệm thân giúp nàng đi,” nói xong nhìn Đàm Linh Âm, “Âm Âm, oan ức cho nàng một chút nhé.”
Đàm Linh Âm gật đầu. Mặc dù quả thật nghiệm thân có mang theo chút nhục nhã, nhưng Đường phu nhân đã nói như vậy thì Đàm Linh Âm cho dù liều chết cũng muốn chứng minh bản thân mình trong sạch. Vì vậy nhất định phải kiểm tra!
Lúc này, đến lượt Đường phu nhân ngây người. Sự tình phát triển ngoài dự liệu của bà, ý định ban đầu của bà là muốn lấy chuyện tư tình của chúng để bức chúng vào khuôn khổ, cũng không phải là ép buộc chia rẽ chúng, chỉ là không cho làm chính thất thôi, yêu cầu này rất hợp tình hợp lý. Không nghĩ rằng chính con trai lại đánh cược với bà, muốn nghiệm thân!
Trong lòng Đường phu nhân lại thấy không chắc chắn nữa, con trai bà không phải là người lỗ mãng, vì sao đột nhiên lại chủ động đưa ra yêu cầu này? Bất kể nói thế nào đi nữa, chuyện đã đến nước này không còn cách nào lui được, nghiệm thì nghiệm đi!
Trong đoàn người Đường phu nhân dẫn đến có bà tử biết nghiệm thân, nhưng Đường Thiên Viễn không dám tin mẹ hắn nữa. Chính là vì phản ứng vừa rồi của mẹ hắn quá khác thường, làm sao bà lại một mực chắc chắn rằng Đàm Linh Âm không còn là xử nữ chứ? Nếu không phải bị váng đầu, thì nhất định đang có âm mưu.
Vì vậy Đường Thiên Viễn phân phó người đi tìm một bà tử uy tín, hai bà từ cùng nghiệm, giám sát lẫn nhau, không ai giả bộ được.
Quá trình nghiệm thân diễn ra rất nhanh chóng, kết quả rất rõ ràng.
—— Đàm sư gia vẫn là hoàng hoa khuê nữ.
Biểu tình của Đường phu nhân rất đặc sắc.
Đường Thiên Viễn rất muốn ngửa mặt lên trời cười lớn, nhưng vì để mặt mũi cho mẹ mình, hắn kiềm chế. Hắn cung kính nói, “Mẹ, nói lời giữ lời, mẹ không thể đổi ý đâu đấy.”
Đường phu nhân trợn mắt lườm hắn một cái.
“Đương nhiên, mẹ là mẹ của con, cho dù đổi ý thì con cũng không thể nói gì được.”
Lời này nói ra, ý ngoài là mẹ là mẹ con là người định đoạt, trên thực tế thì đang nói, mẹ là trưởng bối, sẽ không biết xấu hổ đổi ý chứ?
Đường phu nhân đen mặt đuổi hắn đi.
Đường Thiên Viễn biết chuyện đã thành. Hắn hiểu mẹ hắn, một người phụ nữ vừa thông minh vừa đại khí, cho nên hắn thật sự không đoán được tại sao bà lại ra chiêu không tỉnh táo như này, xem ra là vì tình cảm của hắn và Âm Âm lay động trời cao, ngay cả ông trời cũng giúp đỡ đây mà.
Ông trời đã ra tay, người phàm còn không điều ngoan ngoãn nghe lời?
Đàm Linh Âm nghiệm thân xong xấu hổ nên về trước. Đường Thiên Viễn lập cập đi tìm Đàm Linh Âm, lúc này không cần phải trốn tránh ai cả, hắn nghênh ngang đi tới Nam thư phòng, dọc theo đường đi không ngừng cười khúc khích, cười đến múc khóe miệng cũng sắp chuột rút luôn rồi.
Đàm Linh Âm mở cửa thấy Đường Thiên Viễn, có chút không được tự nhiên cho lắm. Nhưng thấy hắn cao hứng như vậy thì nàng biết Đường phu nhân đã đồng ý, tâm tình nàng cũng thấy nhẹ nhàng theo.
Đường Thiên Viễn đi vào, đóng cửa thật chặt rồi một tay áp Đàm Linh Âm vào cửa, hôn đến tối tăm mặt mày. Hắn quá kích động nên hôn không có trình tự gì, Đàm Linh Âm vịn cửa, bị động nghênh đón hắn. Nàng cảm thấy nàng giống như đang bị gió lốc thổi vào giữa không trung, đầu choáng não căng, thân thể như đi trên mây vậy.
Hôn một lúc sau Đường Thiên Viễn mới thở hổn hển buông nàng ra. Hắn ôm lấy gương mặt nàng, cúi đầu cười, “Ta và nàng chính là một đôi trời đất tạo nên, tơ hồng của Nguyệt lão đã trói chặt rồi, không ai có thể gỡ ra được.”
Ánh mắt của hắn cháy bỏng như ngọn lửa, làm cho Đàm Linh Âm có chút mê hoặc.
Đường Thiên Viễn cảm thấy lời mình nói rất có đạo lý, cho nên hi vọng Đàm Linh Âm khen ngợi hắn, “Nàng nói có phải không?”
Đàm Linh Âm đơ mặt, không trả lời gì.
“Nàng nói có phải không?” Hắn nhẹ nhàng lay lay người nàng, cứ muốn hỏi tới cùng.
“Phải.”
Đường Thiên Viễn đột nhiên ôm lấy Đàm Linh Âm, xoay vòng quanh trong viện.
Thân thể Đàm Linh Âm bay lên không, lại còn bay tới bay lui, nàng bị làm cho sợ mà oa oa kêu loạn.
Đường Đường vốn đang trong viện chơi một mình, bỗng thấy Đường Thiên Viễn chạy tới phát điên, làm mất chỗ của nó. Nó né mấy lần, rốt cuộc bi phẫn cào cửa đi ra, không thèm ở cùng với hai tên thần kinh này nữa, nó muốn đi ăn thịt khô!