• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiến tích ở Lam Châu khiến cục trưởng Lâm và đặc khu trưởng Mã cảm thấy rất nở mặt, nở mày, tiếng nói trên bàn đàm phán của các lãnh đạo Anh Châu cũng vì hậu thuẫn mạnh mẽ này mà trở nên có sức nặng đáng kể. Nhờ vậy, họ cũng bỏ qua chuyện Tạ Kỳ Ngôn tự tung tự tác thay mặt cảnh sát xin lỗi người nhà.

Lãnh đạo Anh Châu có ý muốn cấp bằng khen cho cảnh cục Ưu Đàm và đích thân viết lời khen tặng cho các trinh sát được điều phái đến Lam Châu lần này. Thế nhưng, Tạ Kỳ Ngôn đã nhanh chóng trao đổi lời khen này thành một lời đề nghị về việc phân bổ thêm nhân sự tại Lam Châu, đồng thời, củng cố phòng pháp y để tránh những trường hợp đáng tiếc xảy đến.

Lời đề nghị được Tạ Kỳ Ngôn gửi trực tiếp đến cấp lãnh đạo nên Lâm Chính không thể phản đối. Dựa vào cơ sở điều tra, cục cảnh sát thông báo với Trương Kiến Quốc về cải tổ nhân sự tại sở cảnh sát Lam Châu. Quả thật là một dấu hiệu tốt.

Nhìn thấy sở cảnh sát cũng đang chờ đón sự đổi thay mới, nhóm Tạ Kỳ Ngôn, Hàn Hân Đình, Phương Tư Nhã và Tiểu Cảnh cũng nhanh chóng tạm biệt Trương Kiến Quốc để trở lại đặc khu Tô Hàn theo lệnh điều động của cục trưởng Lâm.

Trên xe Tạ Kỳ Ngôn ngồi ở ghế phụ cùng với Phương Tư Nhã, Tiểu Cảnh ngồi băng ghế sau cùng Hàn Hân Đình. Ở khoảnh khắc không ai để ý này, Hàn Hân Đình mới cảm thấy thoải mái nhìn Tạ Kỳ Ngôn, chốc chốc lại buông tiếng thở dài rồi lại không thể rời mắt khỏi trước vẻ mặt trầm ngâm của Tạ Kỳ Ngôn.

Đến khi Tạ Kỳ Ngôn bất giác nhìn vào kính sau, bắt lấy đôi mắt màu nâu trầm đang quấn lấy thân ảnh của mình. Cuộc trò chuyện cùng với Phí Quốc Cơ ở trại giam hôm đó, cũng rất nhanh ùa về trong đầu Tạ Kỳ Ngôn.

"Tôi nói chuyện với ông một chút được không?"

Tạ Kỳ Ngôn đã một mình đến gặp Phí Quốc Cơ sau khi thuộc hạ A Chính của mình gửi cho cô tài liệu liên quan đến Hạ Chi Dao.

"Về điều gì?"

Phí Quốc Cơ vẫn thể hiện một sự nhàn nhạt, không nóng vội, cũng không hốt hoảng trước câu hỏi của Tạ Kỳ Ngôn.

"Về Hạ Chi Dao!" Tạ Kỳ Ngôn biết rõ vì sao Hàn Hân Đình lại mạo hiểm đích thân đến tìm Phí Quốc Cơ, hơn nữa, trong tài liệu mà cô tìm được, có điểm trùng khớp rằng gia đình của Hạ Chi Dao rất thân với Phí Quốc Cơ khi còn ở Anh Châu.

"Tôi không có gì để nói." Thật ra, ông biết rõ cái tên này.

"Ông không muốn biết vì sao cậu ấy lại bị hãm hại tàn nhẫn như thế à?"

"Mấy người thì có thể điều tra được điều gì?" Sự thất vọng nặng nề về năng lực cảnh sát khiến Phí Quốc Cơ sẵn sàng phớt lờ những lời nói đầy sự nhiệt tình, hay một câu dẫn dụ bọc đường bằng chính nghĩa.

"Ông không tin cảnh sát chúng tôi à?"

"Niềm tin đó đã chết từ nhiều năm trước rồi!"

"Tôi không biết ông có tin tôi không nhưng tôi muốn lật lại vụ án năm đó, tôi muốn trả lại cho cậu ấy sự thật."

"Bằng năng lực cô khi cô lại nhất quyết tống tôi vào tù sao?"

"Bằng sự kiên trì."

Câu nói này làm ông nhớ lại thời điểm Hạ Chi Dao hồ hởi nói với ông rằng cô bé sẽ không lắng nghe theo sự sắp xếp của bố mẹ theo đuổi ngành kinh tế mà trở thành một bác sĩ. Ông ấy từng hỏi Hạ Chi Dao rằng bằng cách nào cô bé nghĩ mình có thể đi mà không cần sự ủng hộ của bố mẹ, Hạ Chi Dao rất khẳng khái đáp bằng sự kiên trì hệt như lần đầu tiên cô bé nói muốn kết bạn với ông.

Lâu như vậy, ông mới gặp một người nói với ông câu nói này bằng ánh mắt chân thành đó và sắc mặt nghiêm túc đó.

"Hôm đó, tầm đầu tháng 12, con bé nói với tôi muốn tranh thủ lên Thành Đô để hoàn tất các thủ tục cần thiết để có thể chuẩn bị tư liệu cho chuyện xin học bổng trường Y, nó muốn nhờ tôi tìm cách giúp thêm ít việc để có thể gom đủ tiền để mua vé và mua quà."

"Con bé bảo muốn dùng làm quà tỏ tình, con bé biết người con bé thích là một người giàu có, cái gì cũng không thiếu, con bé không có gì quý giá, chỉ có một câu trả lời. Con bé muốn sau khi trở về từ Thành Đô, vào ngày sinh nhật của người đó, sẽ ngỏ lời với một món quà mà con bé mang từ Thành Đô về."

"Tôi vẫn còn nhớ khuôn mặt háo hức đó. Con bé háo hức tới nỗi con bé đã liên lạc với tôi ngay khi tìm được món quà, tôi nhớ con bé nói là một hộp nhạc làm bằng gỗ có bài hát mà người đó thích."

"Tôi nhớ con bé có nhờ tôi đón ở ga tàu. Nhưng ngày đó, tôi không thể đến cũng không biết đó là lần cuối được gặp con bé."


Hôm đó, sau khi rời khỏi ga tàu, Hạ Chi Dao nhận lời nhờ cậy của Hàn Hân Đình mà đi lấy một cuốn sách từ một vị giáo sư mà Hàn Hân Đình có dịp gặp. Trên đường đi, Hạ Chi Dao bị sát hại.

Hàn Hân Đình có lẽ đã được nghe câu chuyện đó từ Phí Quốc Cơ. Việc cô ấy không xuống tay trừ khử ông ta mà chỉ làm cho ông bị thương, điều đó chứng tỏ Hàn Hân Đình chỉ trách việc Phí Quốc Cơ thất hứa, nếu ông đến có lẽ mọi chuyện đã khác đi. Vừa nghĩ đến, Tạ Kỳ Ngôn đưa mắt nhìn lại kính sau, Hàn Hân Đình đã mệt mỏi thiếp đi.

"Sếp à! Chuyện tôi bị tấn công, tôi không muốn truy cứu."

"Dẫu sao tôi cũng là một kẻ không ra gì, cứ coi như bị trả thù, gánh thêm một tội mình không làm, cũng không sao."

Tạ Kỳ Ngôn đã gật đầu đồng ý với lời nói này nên khi viết báo cáo, cô đã không đề cập chi tiết chuyện Phí Quốc Cơ bị tấn công, đồng thời cũng cố gắng tìm lời giải thích với Phương Tư Nhã rằng cô không có tung tích của những người áo đen đó, hơn nữa, Phí Quốc Cơ chỉ khai nhận là kẻ thù của mình và không muốn tiếp tục truy cứu.

Kết luận: Đó là một vụ trả thù cá nhân không liên quan đến vụ án.

"Thật cảm thấy cuộc đời bế tắc quá đi!" Phương Tư Nhã đột ngột thở dài.

"Khuôn mặt của cậu nói ra câu đó là sao?"

"Thì sao nữa chứ! Vừa đến Tô Hàn đã phải đi lên Lam Châu, trước đó toàn ăn nhờ ở đậu ở cảnh cục. Tôi vẫn chưa tìm được nhà ở Tô Hàn."

"Mà cái Tô Hàn làm sao mà giá nhà lại mắc thế chứ?" Phương Tư Nhã cảm thán mặc cho trông thấy khuôn mặt vô cảm của Tạ Kỳ Ngôn.

"Nghe xem người từng sở hữu căn nhà ở Châu Âu đang nói gì kìa?" Tạ Kỳ Ngôn nỗ lực biểu tình một cách nhàn nhạt.

"Là nhà cảnh sát cấp, tôi đến Tô Hàn, ngân sách hạn hẹp, chỉ hỗ trợ có 30% tiền thuê hàng tháng, cậu nói xem, nhà ở Tô Hàn cũng phải 200 trăm ngàn một mét vuông, cái gọi là tập trung nguồn lực và phân bổ chi phí, chính là bóp ch ết tôi rồi không?"

"Ký túc xá cảnh sát thì phải đợi đến tận năm sau. Bây giờ tôi về Tô Hàn thì sắp thành người vô gia cư đến nơi rồi không?"

"Cậu muốn tôi cho cậu ở à?" Tạ Kỳ Ngôn đọc được ý muốn trong cách dẫn dắt của Phương Tư Nhã.

"Tạ Kỳ Ngôn, chẳng phải cậu có nhà riêng ở Tô Hàn sao. Cùng lắm tôi sẽ trả tiền để thuê cái sofa nhà cậu."

"Tôi không thích ở chung với người khác." Tạ Kỳ Ngôn cứng rắn, muốn đưa chút thử thách cho Phương Tư Nhã.

Đúng là triệu lần như một, mỗi khi Tạ Kỳ Ngôn tỏ rõ lập trường trước lời đề nghị của Phương Tư Nhã, đội phó Phương sẽ lập tức hóa thành cún con, giở giọng mè nheo.

"Nè! Ngôn Ngôn à, cậu đừng keo kiệt như vậy mà?"

"Cậu nhẫn tâm để bạn thân nhất của mình thành kẻ không nhà thật sao, lang bạt khắp nơi, trốn dưới gầm cầu, mưa gió lạnh lẽo, cơm ăn không nóng sao?"

Và triệu lần như một, Tạ Kỳ Ngôn sẽ khoan khoái mà mềm lòng.

"Tiền thuê sofa nhà tôi hằng tháng là 30% tiền cậu được cục cảnh sát hỗ trợ thuê nhà tại Tô Hàn, cộng 20% tiền điện, tiền nước, bao cậu nội thất, phòng tắm, nhà bếp."

Tất nhiên với các dữ kiện này, Phương Tư Nhã biết rằng Tạ Kỳ Ngôn sẽ không giới hạn mình ở mỗi sofa. Nhà của Tạ Kỳ Ngôn ở Tô Hàn vốn là nhà 2 phòng ngủ, cô nhất định sẽ không để bạn mình chịu thiệt thòi.

Sau nhiều tiếng đi đường, cả nhóm đã đặt chân đến đặc khu Tô Hàn khi trời cũng đã dần vào chiều tối. Phương Tư Nhã giúp Tiểu Cảnh chuyển đồ, Tạ Kỳ Ngôn nhanh chóng đến văn phòng của cục trưởng Lâm để báo cáo, Hàn Hân Đình lười biếng chào mọi người một tiếng rồi kéo vali thẳng về biệt thự.

Hôm đó, sau khi bị cục trưởng Lâm lên một lớp dạy dỗ, Tạ Kỳ Ngôn muốn tìm Hàn Hân Đình nhưng lại chẳng thấy bóng dáng cô ấy ở cảnh cục. Tạ Kỳ Ngôn nhớ bản thân đã thở dài như thế nào khi nhìn vào chiếc bàn làm việc trống rỗng đó.


Đêm đó, Phương Tư Nhã trực tiếp dọn đến nhà của Tạ Kỳ Ngôn. Đúng như dự đoán, Tạ Kỳ Ngôn bảo Phương Tư Nhã mang đồ đến căn phòng ngủ đối diện phòng mình.

"Này, đi ăn mừng không?"

Phương Tư Nhã sảng khoái bước ra khỏi phòng tắm, trông thấy Tạ Kỳ Ngôn nhàm chán đang ngồi chăm chú đọc sách trên chiếc kindle yêu thích.

"Ăn mừng chuyện gì?" Tạ Kỳ Ngôn vẫn nhìn vào máy đọc sách, giọng điệu ngọt nhạt.

"Tân gia!" Phương Tư Nhã không xấu hổ.

Sự tự tin của Phương Tư Nhã khiến Tạ Kỳ Ngôn không khỏi bật cười, nhưng lại phải cố trưng ra vẻ dửng dưng. Bao nhiêu năm, tính cách thích trêu ghẹo này của Phương Tư Nhã cũng không hề thay đổi, Tạ Kỳ Ngôn hạ chiếc máy đọc sách của mình xuống bên cạnh, ánh nhìn dò xét.

"Thật luôn đó hả?"

"Chẳng phải bây giờ tôi có nhà mới. Vì là tân gia nên tôi sẽ khao cậu."

"Không có hứng thú!"

"Thôi! Tạ Kỳ Ngôn à, đừng sống một cuộc đời buồn chán như vậy chứ. Đi ra ngoài giao tiếp đi, đi ra ngoài săn mồi, kiếm tình yêu đi."

"Không thích! Công việc còn chưa đủ bận hay sao mà còn đi kiếm tình yêu."

"Tôi thật không hiểu cậu bận rộn như vậy mà vẫn có thời gian hẹn hò, tán tỉnh, yêu đương sao? Những chuyện theo đuổi một người đều cần phải đầu tư công sức, tình cảm. Cậu rảnh như vậy à?"

"Ngôn Ngôn à! Bác gái chắc phải vất vả lắm mỗi khi sắp xếp chuyện coi mắt cho cậu hả?"

"Phương Tư Nhã!"

"Nè! Cậu không thương tôi à. Một tháng trời ở Lam Châu làm việc mệt mỏi, căng thẳng đến mức tôi sắp quên mất phải đi hẹn hò thế nào rồi."

"Bây giờ coi như cậu nể mặt tôi, thương bạn cậu, thương cho trái tim sắp héo mòn đến khô cằn của bạn cậu, thương cho tâm hồn tan vỡ của tôi không gào thét nữa, đi ra ngoài cùng tôi đi."

Tạ Kỳ Ngôn thở dài, lần nào là thất thủ trước cái dáng vẻ luôn tỏ mè nheo này của Phương Tư Nhã.

"Thế cậu định mặc khăn choàng tắm đi săn mồi à?"

Phương Tư Nhã tươi cười, tâm tư của Tạ Kỳ Ngôn đúng là luôn dễ nắm bắt như vậy.

Cả hai chọn một quán rượu nổi tiếng ở đặc khu Tô Hàn để trải qua lễ tân gia. Biết rõ tính cách của Tạ Kỳ Ngôn không hợp với những nơi ồn ào, Phương Tư Nhã mới chủ động đặt một chiếc bàn trong góc, nằm khá khuất lại còn hạn chế tầm nhìn ra khu vực trung tâm.

Nhưng vô tình tầm nhìn của chiếc bàn này lại rất vừa vặn để Tạ Kỳ Ngôn và Phương Tư Nhã phát hiện ra sự có mặt của Hàn Hân Đình.

"Chẳng phải là trưởng khoa Hàn sao?" Phương Tư Nhã nhấp ngụm bia, huýt vai Tạ Kỳ Ngôn mà không nhận ra sắc mặt của Tạ Kỳ Ngôn đã tối sầm trước đó.

"Cậu ấy về sớm là để hẹn hò sao?" Vóc dáng của Hàn Hân Đình thế nào, chẳng lẽ Tạ Kỳ Ngôn không biết. Ôm nhau ngủ suốt một tháng trời, dù chỉ cần nhìn thoáng qua thì Tạ Kỳ Ngôn vẫn có thể nhận biết được, thậm chí còn trước câu nói của Phương Tư Nhã.


"Thật không ngờ có thể nhìn thấy hình ảnh này của trưởng khoa Hàn."

Không còn đóng khung bản thân trong chiếc áo blouse trắng hay trang phục phòng mổ tử thi lạnh lẽo.

Lúc này trước mắt của Phương Tư Nhã và Tạ Kỳ Ngôn, Hàn Hân Đình toát lên vẻ nữ tính rạng rỡ cùng hấp lực đầy khó cưỡng trong chiếc đầm ôm sát người màu đỏ đơn giản khoe triệt để toàn bộ đường cong cơ thể, phô diễn 100% vóc dáng thanh mãnh, làn da trắng mịn thuận đà ủng hộ cho chiếc cổ chữ V khoét sâu lấp ló vòng 1 mê người đã được mái tóc xoăn dài của Hàn Hân Đình hờ hững che chắn.

Môi đỏ, đầm đỏ tôn lên thân ảnh đầy hấp dẫn, trưởng khoa Hàn hoàn toàn không còn vẻ lạnh lùng, ương ngạnh mà chỉ lúc này cô ấy giống như một ly rượu đỏ quý hiếm được chưng ủ lâu ngày, đang đặt trang trọng giữa một bàn tiệc nhộn nhịp mà ai cũng muốn thử qua một lần.

"Đúng là một tiểu yêu tinh đó. Phong cách của trưởng khoa Hàn lúc làm việc và lúc đi vui chơi thật khác biệt."

"Nếu không phải cô ta từng thẳng thừng từ chối tôi, lần này tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ấy đâu. Đúng là đẹp quá mà."

Phương Tư Nhã cảm thán.

"Mấy lời như vậy là quấy rối đồng nghiệp đấy! Tôi có thể tố cáo cậu." Tạ Kỳ Ngôn xoay ánh mắt tăm tối tạo thành luồng sét đánh vào Phương Tư Nhã.

Nhanh chóng nhận ra áng mây âm u này, Tạ Kỳ Ngôn quả nhiên là da mặt mỏng, Phương Tư Nhã vội vàng chấp tay trước mặt, ánh mắt cầu xin tha.

"Sếp Tạ! Cậu tha cho tôi đi, chúng ta đang đi chơi đó."

"Không phải cậu nói muốn đi băng lại vết thương trái tim hả, còn ngồi với tôi làm gì?" Tạ Kỳ Ngôn thở hắt một tiếng.

"Thật ra, chỉ muốn uống với cậu thôi!"

"Từ lúc gặp nhau đến giờ, tôi và cậu chưa có lúc nào ngồi uống với nhau thỏa thích mà." Phương Tư Nhã giơ lên chai bia chỏng chơ chờ đợi.

"Chẳng phải bây giờ đang ở chung sao? Ở nhà uống là được!" Tạ Kỳ Ngôn cũng góp thành một tiếng "chang" khi chạm chai bia của mình vào chai bia của Phương Tư Nhã.

"Uống bia thì cũng cần một chút không khí chứ?"

Lúc Tạ Kỳ Ngôn đã cố ngó lơ sự hiện diện của Hàn Hân Đình, Phương Tư Nhã lại cố tình không buông tha khi phát hiện một người phụ nữ sở hữu sắc vóc thu hút đang tiến về Hàn Hân Đình. Dáng vẻ này, Phương Tư Nhã có thể nhận ra, một kẻ đi săn.

"Này, này, cậu nhìn thấy người kia không? Đang tiến về trưởng khoa Hàn đấy!"

"Áo khoác da khoác hờ vai, khuôn mặt mời gọi, trên tay còn cầm hẳn hai ly rượu, bước chân tự tin, cái này đúng là nâng cao sức hút."

"Cộng thêm ánh mắt đó chính là sắp giăng bẫy rồi!"

Kinh nghiệm săn mồi của Phương Tư Nhã ở những nơi như thế này tuyệt đối không thua kém Hàn Hân Đình, cách đọc vị từng dạng người cũng vô cùng phong phú. Do đó, chỉ cần nhìn qua, cô hoàn toàn có thể phán đoán được mỗi hành động hay cử chỉ của môt người khi đang muốn tiếp cận đến đối tượng đã được nhắm đến.

"Cậu có vẻ hào hứng quá nhỉ?"

"Tôi cũng chưa từng thấy qua cảnh tượng trưởng khoa Hàn sẽ say mê một ai đó. Rất đáng mong đợi đó."

Thật sự rất khó chịu. Tạ Kỳ Ngôn không hiểu vì sao bản thân lại có cảm giác này. Từ cái cách khẽ chạm, cái ánh mắt cười mà hai người họ trao cho nhau, sự thoải mái của Hàn Hân Đình khi tiếp nhận ly rượu từ tay người phụ nữ xa lạ và cả những tiếp xúc từ đầu ngón tay của người phụ nữ đó đang chầm chậm di chuyển trên chiếc đùi của Hàn Hân Đình.

Tạ Kỳ Ngôn cảm giác như có một ngọn núi lửa âm ỉ muốn bùng phát trong lồ ng ngực của mình, nhưng lại thiếu mất một mồi dẫn để tất cả sức nóng bên trong được giải phóng. Để rồi, những ngọn lửa cứ như từ không gian chật hẹp cố gắng tìm đường sinh mà không có cách nào giải tỏa.

Tất cả làm trái tim của Tạ Kỳ Ngôn bị nhiễu loạn nghiêm trọng.

Tạ Kỳ Ngôn thực sự muốn phát nổ rồi.

Ngay khi người phụ nữ kia đang muốn tiến qua giới hạn, đưa bàn tay đặt lên đùi của Hàn Hân Đình rồi di chuyển vào trong, Tạ Kỳ Ngôn cầm chai bia của mình và một chai bia mới tiến đến gần chỗ của Hàn Hân Đình.

"Người đẹp, mời cậu một ly được không?" Tạ Kỳ Ngôn trầm giọng. Tông trầm của Tạ Kỳ Ngôn giống như dây đàn thứ 6 trên chiếc guitar, có lực và rất quyến rũ.

"Nè! Cô kia, không thấy chúng tôi đang tâm sự vui vẻ ở đây hay sao?" Người phụ nữ bị sự quấy nhiễu của Tạ Kỳ Ngôn mà trở nên bực tức. Hàn Hân Đình vẫn chưa khỏi ngạc nhiên.


Gần một tháng trời ở bên cạnh nhau, là người thấy được nhiều khía cạnh mà cô chưa từng cho người khác nhìn thấy, là người như một viên thuốc điều trị khiến những cơn ác mộng mỗi đêm của cô không còn dậy lên mạnh mẽ, cũng là người luôn dịu dàng ôm lấy cô vào lòng rồi vỗ về trong mỗi giấc ngủ của Hàn Hân Đình.

Một tháng qua, Hàn Hân Đình đã được thoải mái tận hưởng giấc ngủ của hơn 15 năm qua cộng lại.

Nhưng giấc mộng ở Lam Châu đến lúc phải thức tỉnh rồi. Cô nhớ Tạ Kỳ Ngôn nhưng cô vẫn còn lời hứa với Hạ Chi Dao, cô vẫn chưa thể trả lại cho tình đầu của mình một sự thật. Cô hối tiếc vì đã không thể trực tiếp lắng nghe lời tỏ tình của Dao Dao dành cho mình. Cô đau lòng khi biết Dao Dao đã luôn chân thành đối đãi với mình, nghĩ cho mình dù là chuyện nhỏ nhất.

Vậy mà chính cô lại đẩy cô ấy vào nguy hiểm. Nếu như lúc đó...

Hàn Hân Đình lại nhớ suốt quãng thời gian ở Lam Châu, nhìn vào con người ấm áp đứng trước mặt mình lúc này đã từng chật vật thế nào, thương tích đầy người ra sao vì vướng vào tất cả rắc rối của mình. Cô chính là bùa chú, là kẻ bị nguyền, là đứa không đáng có được tình yêu để đi tiếp trong suốt quãng đời còn lại.

Cô sẽ sớm đến gặp Hạ Chi Dao thôi! Cô không muốn day dưa với Tạ Kỳ Ngôn. Hôm nay, khi đặt lưng lên chiếc giường của mình, cô mới phát hiện bản thân thèm khát cái ôm của Tạ Kỳ Ngôn đến mức như thế nào. Ý nghĩ về chuyến công tác ở Lam Châu và sự dịu dàng của Tạ Kỳ Ngôn dành riêng cho mình trong căn phòng đó đừng bao giờ kết thúc khiến hơi thở của Hàn Hân Đình trở nên nặng nề.

Thế nên, cô mới phải ra ngoài, lao vào tiếng nhạc và chất cồn nồng nặc này rồi bạt mạng tìm một đối tượng qua đêm. Cô thèm cảm giác da thịt của con người đến phát điên rồi. Cô thực sự ghét phải nốc hết đống thuốc mà gần như không thể xua được nỗi nhớ nhung mà bản thân dành cho Tạ Kỳ Ngôn.

Cô không biết mình muốn gì, thuốc lại không đủ, mới chạy xe từ biệt thư đến đây. Cuối cùng vẫn gặp Tạ Kỳ Ngôn.

Hàn Hân Đình không thể chạy theo kịp những sự kiện đang lướt qua trong đầu mình, cũng không biết nên phản ứng thế nào khi Tạ Kỳ Ngôn xuất hiện.

"Thấy! Nhưng tôi không muốn hai người tâm sự riêng tư cho lắm." Tạ Kỳ Ngôn rất lạnh lùng đáp trả người phụ nữ.

"Nhóc con! Mới đến chơi sao?" Người phụ nữ cau mày, tách khỏi Hàn Hân Đình, tiến gần đến Tạ Kỳ Ngôn.

"Sếp Tạ, cậu muốn gì?" Lúc này Hàn Hân Đình mới lạnh nhạt lên tiếng.

"Đừng thân mật với người khác quá. Cậu là nhân viên cảnh sát đấy, hình ảnh này không phù hợp."

"Tôi nghĩ là cậu nghĩ nhiều quá rồi! Tôi chỉ là một pháp y thôi, chức không cao bằng cậu, công lập cũng không nhiều bằng cậu, tôi có hình ảnh gì mà không phù hợp?"

"Hơn nữa cũng không phải trong cảnh cục, tôi không cần phải nghe lời cậu."

"Tôi không thích!" Tạ Kỳ Ngôn không ngần ngại, rất nghiêm túc để nói ra.

Tạ Kỳ Ngôn động lòng rồi sao?

Phương Tư Nhã mù mờ phán đoán động thái cương nghị này của Tạ Kỳ Ngôn cùng thái độ thờ ơ nhưng ánh mắt rõ ràng đang dao động của Hàn Hân Đình.

Nghe thấy ba chữ phát ra từ miệng Tạ Kỳ Ngôn, Hàn Hân Đình thoáng chút bất ngờ. Lần này, cậu ấy nghiêm túc như vậy đều là đang thành thật với cảm xúc của bản thân, cũng là đang rất cứng đầu với điều mình theo đuổi.

Nhưng cửa này, không thể mở nữa. Hàn Hân Đình nâng một bên khóe môi, ánh mắt kiêu ngạo đón lấy chai bia từ tay Tạ Kỳ Ngôn. Hàn Hân Đình uống ngụm bia rồi táo bạo đưa rượu qua nụ hôn với người phụ nữ xa lạ bên cạnh ở trước mặt Tạ Kỳ Ngôn. Môi chạm môi thúc đẩy một nụ hôn sâu mê hoặc. Phương Tư Nhã nãy giờ lặng im quan sát cảm thấy cảnh tượng đặc sắc này mà tâm tình liên tục rơi vào địa chấn.

Tạ Kỳ Ngôn nhìn không chớp mắt, bàn tay siết mạnh thành quyền. Khi nhận ra Tạ Kỳ Ngôn vẫn không quay đi, Hàn Hân Đình dứt khỏi nụ hôn đó rồi quay sang nói.

"Xin lỗi, chúng tôi muốn riêng tư."

"Được! Không làm phiền cậu." Tạ Kỳ Ngôn cố gắng giương lên nụ cười như dành cho bản thân một chút sĩ diện rồi quay đi.

"Cậu không sao chứ?" Phương Tư Nhã đi sau, nhanh chóng an ủi.

Vốn không có chuyện gì xảy ra, không trải qua đánh nhau sứt đầu mẻ trán, nhưng sao trái tim lại nhói đến như vậy, hít thở cũng cảm thấy đau. Có phải tiếng nhạc quá ồn rồi không, tai ong ong lên hết cả.

"Không phải nói tân gia sao? Đi ăn không?" Tạ Kỳ Ngôn muốn rời khỏi đây.

"Ăn khuya à, được đấy, tôi cũng đang đói."

Cả hai nhanh chóng rời đi, Hàn Hân Đình nhìn thấy chiếc bàn của Tạ Kỳ Ngôn trống rỗng mới dứt khoát xua đuổi mọi người đang bám xung quanh mình. Sau đó, Hàn Hân Đình chạy xe về biệt thư, gom hết rượu ra để tự chuốc mình say. Đến khi cô lã đi vì thứ cồn dày đặc quấy nhiễu trong dạ dày khiến bản thân nôn thốc nôn tháo mới có thể ngủ được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK