Nhóm của Tạ Kỳ Ngôn đã nhanh chóng có mặt tại hiện trường.
Tối nay, khu vực này có mưa, mùi hăng từ nền đất ẩm ướt sộc lên khiến các cảnh viên đều có đôi chút khó chịu. Trên các tán cây xung quanh vẫn còn những vệt nước trượt dài, mưa chỉ vừa mới ngớt.
Đối với pháp y mà nói mưa chính là một kẻ hủy diệt đáng gờm. Rất nhiều chi tiết nhỏ có lợi cho nạn nhân có thể sẽ bị mưa rửa trôi.
"Có tìm thấy dấu chân quanh đây không?" Tạ Kỳ Ngôn vội vàng hỏi Trương Kiến Quốc.
"Khi xảy ra vụ án, trời có mưa làm đất ở đây trở nên rất mềm, không ghi nhận được bất kỳ dấu chân hoàn chỉnh nào."
"Hơn nữa, khi mọi người đến để phong tỏa hiện trường, có rất nhiều cảnh viên đến trước chúng tôi, nên có rất nhiều dấu chân xuất hiện, rất khó đối chứng." Trương Kiến Quốc hổ thẹn, rõ ràng, nghiệp vụ chuyên môn chưa cải thiện khiến họ thực sự gặp rắc rối với đội hiện trường.
"Được rồi! Mở rộng khu vực điều ra, xem xung quanh có tìm thấy dấu chân nào khả nghi không, sau đó tập hợp đối chiếu." Tạ Kỳ Ngôn thở hắt một tiếng, rồi nhanh chóng hội ngộ với nhóm người đang tập trung quanh thi thể.
"Chà, mùi nước hoa nồng quá!" Phương Tư Nhã là một người rất nhạy cảm với mùi hương, lập tức choáng ngợp khi bước đến gần thi thể.
"Không phải chứ, sao lại trang điểm cho thi thể đậm đến vậy chứ?"
"Lại còn rải đầy hoa hồng quanh thi thể, còn dùng cả nước hoa mùi hoa hồng?"
Thiểu Phong trong đầu nảy sinh dày đặc câu hỏi. Sau thời gian dài như vậy, đúng là anh chàng lanh chanh này không có nhiều thay đổi.
"Thay vì ở đó mà hỏi, thì mau lết đến đây phụ tôi đi." Hàn Hân Đình cau mày. Thiểu Phong cũng rất nhanh chóng bị dọa cho sợ, lon ton chạy đến hỗ trợ Hàn Hân Đình thu thập hình ảnh của thi thể.
Trong khi đó, Tạ Kỳ Ngôn chậm rãi chờ đợi Hàn Hân Đình hoàn tất công việc khám nghiệm sơ bộ của mình, mới dám mở lời.
"Cậu có phát hiện gì không?"
"Nhìn bề ngoài không có dấu hiệu nào khả nghi. Theo biểu hiện căng cứng của cơ thể, nạn nhân có thể bị sát hại từ 8 giờ tối đến 11 giờ hôm nay. Nguyên nhân dẫn đến tử vong có thể là nghẹt thở"
"Sao cậu lại nói là có thể?" Tạ Kỳ Ngôn hỏi ngược.
"Không tìm thấy dấu vết siết cổ bằng dây hoặc bằng tay ở trên người nạn nhân, chỉ tìm được vết xuất huyết ở cổ tay cho thấy nạn nhân đã bị trói trong lúc còn sống."
"Nhưng cậu xem này." Hàn Hân Đình rất từ tốn chỉ dẫn cho Tạ Kỳ Ngôn và Phương Tư Nhã.
"Các ngón tay của nạn nhân co lại, hai cổ tay có hiện tượng cừa nhẹ, cả phần cổ chân cũng có phản ứng này, bàn chân duỗi thẳng. Điều đó nạn nhân đã vùng vẫy khiến cho dây ma sát lên phần da ở các khu vực này. Hơn nữa, các biểu hiện bàn tay co lại, bàn chân duổi thẳng, cho thấy nguyên nhân tử vong là do nghẹt thở."
"Có hiện tượng xâm hại không?" Phương Tư Nhã thở dài.
"Cái này phải khám nghiệm thì mới kết luận được." Dù nói ra câu này nhưng tự khắc trong lòng Hàn Hân Đình cũng đã suy đoán được câu trả lời.
Nạn nhân ra nữ, rất xinh đẹp, khi phát hiện thi thể, bên ngoài được trang điểm rất đẹp nhưng cô ấy bị sát hại khi khỏa thân. Nếu nói không nghĩ đến chuyện bị lạm dụng, chính là nói dối.
"Trương đội! Đừng để thông tin này lọt ra ngoài, tôi không muốn lại đến tai đám phóng viên." Tạ Kỳ Ngôn căn dặn.
Chỉ tiếc rằng khi vừa dứt lời, rất nhiều phóng viên đã có mặt tại dải băng phong tỏa hiện trường của cảnh sát. Hàng chục ống kính nháo nhào, tiếng người nhộn nhạo cùng ánh đèn flash phát sáng liên tục. Tất cả họ đều muốn ở trước mũi cảnh sát, lấy bằng được những hình ảnh độc quyền. Rất có thể tin tức này sẽ lại mồi lên một làn sóng trong dư luận, hình thành lên vai cảnh viên những áp lực từ công chúng. Sự nghi ngờ dành cho năng lực của cảnh sát sẽ lại diễn ra.
Tạ Kỳ Ngôn chính là không muốn bước vào vòng luẩn quẩn này, càng không muốn chuyện đó đến tai của Lâm Chính. Trong xe về lại cảnh cục, Hàn Hân Đình thấy Tạ Kỳ Ngôn đột nhiên thở dài.
Tại gian phòng chính của cảnh cục Lam Châu, các cảnh viên vẫn đang tất bật kiểm chứng các thông tin mà họ có được sau khi đã phỏng vấn người qua đường, nhân chứng để nhanh chóng xác minh danh tính của nạn nhân, đồng thời phải đối phó với hàng chục câu hỏi của đám phóng viên đang kéo đến trước cửa cảnh cục.
"Mọi người thấy sao?" Trương Kiến Quốc vội vàng hỏi khi nhìn thấy Tạ Kỳ Ngôn vẫn đang đăm chiêu nhìn lại toàn bộ hình ảnh được thu thập trừ hiện trường vụ án đang được phân loại theo các khu vực xung quanh và đính trên chiếc bảng trắng lớn.
"Tôi thấy nạn nhân rất quen mặt." Một cảnh viên trong phòng điều tra phát biểu.
"Đã xác thực được danh tính của nạn nhân chưa?" Phương Tư Nhã lên tiếng.
"Chúng tôi vừa mới có được thông tin." Một cảnh viên khác nhanh chóng chạy vào với tập hồ sơ trên tay.
Nạn nhân nữ, 24 tuổi, tên thật là Hà Mỹ Kỳ, nghề nghiệp người mẫu với tên gọi là KiKi, quê quán ở Hoài Đức nhưng đã sinh sống và làm việc tại Lam Châu hơn 3 năm nay. Trong thời gian gần đây, Mỹ Kỳ đang là cái tên rất nổi bật, cô ấy được tìm kiếm từ các khán giả tận ngoài Lam Châu, hơn nữa, cô ấy có nhiều hợp đồng làm mẫu ảnh ở các nhà mốt tận Thành Đô và nước ngoài.
So về mặt bằng chung, KiKi đã vượt qua rất nhiều cái tên khác để độc lĩnh vị trí đầu tiên trong giới người mẫu ở Lam Châu, nhờ đó mà về mặt tài chính cũng phất lên rất nhanh, người theo đuổi cô ấy cũng rất nhiều.
"Người mẫu KiKi sao?" Trương Kiến Quốc cau mày, rõ ràng là lần này lớn chuyện rồi! Nạn nhân là người trong giới giải trí, truyền thông nhất định căn không buông.
"Sếp Tạ! Pháp y chúng tôi cũng có một số kết quả cho sếp." Thiểu Phong bước ra từ phòng khám nghiệm với bảng báo cáo sơ bộ trên tay.
"Bên pháp y có gì?" Tạ Kỳ Ngôn lúc này mới quay lại sau khi đã nghiền ngẫm thật kỹ các hình ảnh được cắt ra từ máy quay hiện trường.
"Trên người không có dấu vết bị đánh đập, loại trừ khả năng bạo hành. Trên người cũng không có vết thương của hung khí sắc nhọn, nhưng nạn nhân dấu vết của việc bị trói ở chân và tay để hạn chế toàn bộ khả năng phản kháng."
"Cậu nói dài dòng như vậy mà vẫn không vào được điểm chính." Hàn Hân Đình lúc này mới từ phòng khám nghiệm bước ra, thái độ lạnh lùng, đúng là bột thì không gột được nên hồ, Hàn Hân Đình thầm nghĩ.
"Nguyên nhân tử vong là nghẹt thở, chúng tôi không tìm thấy bất kỳ dấu tích của siết cổ nên nghi ngờ hùng thủ đã dùng một dạng như bao nilong hoặc gối, áo khoác, một dạng vật chất mềm để đè xuống nạn nhân khiến cô ấy nghẹt thở mà chết."
"Tuy nhiên, trong khoang mũi hay cổ họng của nạn nhân, không tìm thấy mảnh vải hay bụi vải nào, ngoài ra, ở phần cằm giao với cổ có một lằn rất mờ, nên rất có thể hung khí là bao nilong. Chúng tôi vẫn cần thêm thời gian để thi ban phát ra và những vết bầm bắt đầu hình thành mới dám kết luận chính xác."
"Nhưng cậu tin tưởng hung khí là bao nilong bao nhiêu phần trăm." Tạ Kỳ Ngôn tự tin hỏi.
"80 đến 85%." Hàn Hân Đình cũng hoàn toàn tự tin vào kinh nghiệm phán đoán của mình đã tích lũy nhiều năm.
"Ngoài ra, phần môi trong của nạn nhân có dấu hiệu trầy xước, có vẻ là ngậm một vật gì đó sắc nhọn trong lúc vùng vẫy."
"Chúng tôi còn tìm thấy một ít thuốc trong mũi của nạn nhân, hiện tại vẫn đang chờ kết quả hóa nghiệm nhưng có thể thuốc mê. Vì khi phát hiện, thi thể đã ở ngoài mưa một thời gian ngắn, rất nhiều chất có thể bị rửa trôi nên chưa thể đưa ra kết luận chính xác được."
"Nạn nhân có bị xâm hại không?"
"Chúng tôi tìm thấy một ít ADN trong thành tử cung của nạn nhân, nhưng lượng ADN này rất ít không phải là kiểu mới giao phối mà để lại."
"Ý cậu là nạn nhân từng quan hệ trước đó?"
"Có thể! Nhưng cũng có thể xảy ra trong lúc nạn nhân bị sát hại." Hàn Hân Đình giải thích thêm.
"Sao cậu lại nói vậy?"
"Vì trong thành tử cung của nạn nhân, chúng tôi phát hiện có hiện tượng xuất huyết nhẹ, vết thương mới, không phải hình thành trước đó. Tuy nhiên, chúng tôi không tìm thấy ADN khác."
"Vậy có khi nào là hung thủ và nạn nhân chơi trò tình ái không?" Thiểu Phong phát biểu.
"Là kiểu trói chân, trói tay, trùm kín đầu để tạo cảm giác kích thích cho cả hai, lúc cao trào thì không thể kiểm soát mà gây ra cái chết cho nạn nhân."
"Vậy còn vụ trang điểm và rải hoa hồng thì sao?" Tiểu Cảnh bày tỏ.
"Giả sử, cả hai người bọn họ có mối quan hệ với nhau, chơi trò chơi tình ái cũng có thể là người mà nạn nhân tin tưởng, nhưng lúc đạt đến khoái cảm, đối phương đã không thể kiểm soát safeworld, bỏ qua việc nạn nhân kêu cứu mà tiếp tục đẩy mạnh cực hạn, chẳng may nạn nhân qua đời. Hung thủ vừa hoảng sợ nhưng cũng rất yêu mến nạn nhân, nên muốn làm cho cô ấy một cái chết thật đẹp." Thiểu Phong phân tích
"Đúng là không thể không loại trừ khả năng này, nhưng mọi người không thấy điều gì kỳ lạ à?" Tạ Kỳ Ngôn bước đến chiếc bảng trắng lớn, chỉ tay vào các bức ảnh chụp cận mặt.
"Nếu theo giả thuyết của Thiểu Phong, thì tâm lý hung thủ không đúng. Nếu hắn hoảng sợ vì đã làm chết bạn tình của mình, hắn có thời gian để trang điểm khuôn mặt nạn nhân kỹ càng đến vậy, tạo dáng cho nạn nhân, rõ ràng đây không phải là thế nằm thông thường, đây là cách tạo dáng của người mẫu, hơn nữa còn có thời gian rải hoa hồng và xịt đầy nước hoa hồng lên người, có nghĩa là hắn đã chuẩn bị sẵn hết những phụ kiện này."
"Nếu là bạo dâm, sự xuất hiện của cánh hoa hồng và nước hoa hồng ở đây là gì? Hơn nữa, mọi thứ rất sạch sẽ, giống như là đã được dọn dẹp vậy. Nếu là lỡ tay, tại sao phải chuẩn bị chu đáo, tại sao phải dọn dẹp hiện trường?" Tạ Kỳ Ngôn đăm chiêu.
"Vậy có khi nào là một dạng cưỡng hiếp, có thể ai đó ganh tị với KiKi mà thuê người hãm hại cô ấy không?"
"Càng không phải."
Phương Tư Nhã mạnh dạn phản bác, dùng khả năng suy luận của mình để nói ra quan điểm trước mặt các cảnh viên.
"Theo cách sắp xếp hiện trường cho thấy không phải là dạng thủ pháp của sát nhân thông thường. Nếu là sát nhân thông thường, cứ cho hắn không kiềm chế nổi trước nhan sắc của nạn nhân, vậy sao phải cồng kềnh đến vậy?"
"Tâm lý của sát nhân đều rất tự tin ở bản thân trong cách cưỡng chế con mồi, cũng rất thích cảm giác mạnh. Hắn thừa sức khống chế vậy tại sao còn tước đoạt tất cả khả năng phòng vệ? Tại sao không dùng dây siết cổ? Mà phải dùng bao nilong có sức sát thương yếu hơn?"
"Một điểm nữa, nạn nhân bị sát hại khi trời mưa sao? Lúc chúng ta phát hiện, cơ thể nạn nhân được giữ khá là khô ráo, giống như ở đó không phải là hiện trường đầu tiên của vụ án vậy, nếu là sát hại, hắn chỉ cần cưỡng hiếp và giết rồi để nạn nhân? Làm tình dưới mưa cũng không hợp lý. Hơn nữa, hắn còn phải di chuyển xác từ nơi khô ráo đến vị trí đất trống hiện tại rồi rải hoa hồng lên sao? Còn cẩn thận trang điểm? Tại sao không phải chặt xác, chôn xác? Nó không phù hợp để tạo thành một chữ ký cho tên sát thủ được thuê."
"Tôi nghĩ chúng ta nên cân nhắc đến tình huống thứ 3."
"Ý cậu là..."
"Nạn nhân được trang điểm rất kỹ càng, rõ ràng hung thủ là người rất biết cách để trang điểm. Dù là bị sát hại vào thời gian có mưa nhưng cơ thể nạn nhân rất khô ráo, chứng tỏ trong lúc hành xử, hung thủ đã tìm nơi khô ráo để sát hại nạn nhân, vết nước đọng lại trên lưng của nạn nhân tạo ra là do được hung thủ đặt xuống khi hắn muốn tạo dáng của nạn nhân."
Phương Tư Nhã ngừng một lúc, cau mày nhìn vào bức ảnh.
"Kiểu tạo dáng này rất giống chụp ảnh, lại còn được rải đầy cánh hoa hồng và xịt nồng mùi nước hoa hồng. Hơn nữa, trong quá trình giết hại nạn nhân, hắn gần như không để lại vết thương gì ngoài vết trói, hắn chọn làm nạn nhân chết ngạt bằng bao nilong không phải dây thừng, các loại dây cước hoặc thậm chí là bàn tay để siết cổ, hắn biết rõ bao nilong là thứ ít để lại dấu tích nhất, nghĩa là hắn không muốn làm hư hỏng tác phẩm của mình."
"Hắn làm mọi thứ đều có tính toán và chuẩn bị cẩn thận. Hắn có đạo cụ, từng bước rất cẩn thận để không để lại manh mối cho cảnh sát, không phải là kiểu tự phát."
"Hung thủ là một người rất yêu cái đẹp, việc sắp xếp cho nạn nhân giống như hắn đang muốn chụp lại một bức ảnh để chiêm ngưỡng, vì hắn đang xem việc giết người là một tác phẩm nghệ thuật của mình."
Tạ Kỳ Ngôn tường tận xâu chuỗi các tình tiết của vụ án từ vật chứng, thông tin và kết quả pháp y mà họ có được, lão Bân và Trương Kiến Quốc nghe đến mắt phát sáng, trong khi Phương Tư Nhã lại cảm nhận một chuyện chẳng lành.
"Nói vậy nghĩa là chúng ta đang có sát nhân gặp vấn đề tâm lý sao?" Phương Tư Nhã rõ phân tích của của Tạ Kỳ Ngôn.
"Nếu theo hướng này, chúng ta thực sự có rắc rối đó!" Tạ Kỳ Ngôn trong lòng thở dài.
"Sếp Tạ, đã có thông tin của ADN tìm thấy trong người nạn nhân. Thuộc về Mạc Hồng Minh, quản lý của KiKi." Tiếng bước chân ồn ào của anh cảnh viên vang lên thu hút mọi người.
"Lão Bân đi cùng một số cảnh viên, mời Mạc Hồng Minh đến đây hỏi chuyện."
"Rõ! Sếp Tạ."
"Tư Nhã, cậu điều tra toàn bộ hoàn cảnh của KiKi, đặc biệt là về đời sống tình cảm của cô ấy."
"Hiểu rồi!"
"Trương đội, tôi muốn có tổng hợp các vụ án trong vòng 1 năm trở lại đây, chúng ta cần rà soát lại hành vi các vụ án xem có hiện tượng leo thang hay không?" Tạ Kỳ Ngôn dứt khoát, Trương Kiến Quốc cũng vội vàng tuân theo.
Rất nhanh Mạc Hồng Minh được lão Bân dẫn đến cảnh cục để hợp tác cùng cảnh sát lấy lời khai. Chỉ là không ngờ lần này đi cùng Mạc Hồng Minh lại có người quen.
"Quốc Bân!" Hàn Hân Đình ngạc nhiên khi đối mặt với Bành Quốc Bân tại sảnh chính của cảnh cục Lam Châu. Từ ngày xác lập mối quan hệ với Tạ Kỳ Ngôn, Hàn Hân Đình đều hạn chế tối đa kết nối với Bành Quốc Bân, tin nhắn không trả lời, gọi điện thì chỉ ngọt nhạt vài câu, cũng không còn đề cập về lịch trình của nhau như trước.
Mối quan hệ của cả hai bây giờ cùng lắm chỉ là một người quen trong danh nghĩa đính ước. Hàn Hân Đình không muốn làm Bành Quốc Bân đau lòng, cũng không muốn ông mình lo lắng. Bành Quốc Bân hiểu rõ bản tính của Hàn Hân Đình, nghi ngờ cô ấy có mối quan hệ bên ngoài nhưng ắt cũng sẽ như những lần trước đều là vui chơi nên mới nhắm mắt làm ngơ.
"Tiểu Đình!" Bành Quốc Bân cũng không giấu được bất ngờ, anh không biết rằng Hàn Hân Đình và Tạ Kỳ Ngôn cũng có mặt ở Lam Châu.
"Tại sao anh lại ở đây." Hàn Hân Đình bối rối khi phát hiện Tạ Kỳ Ngôn xuất hiện, rõ ràng Tạ Kỳ Ngôn cũng nhận ra người đàn ông đang đứng đối diện Hàn Hân Đình là Bành Quốc Bân.
"Anh có chuyến công tác cho hội phúc lợi ở Lam Châu, anh ghé thăm lão Minh, hắn là bạn anh. Không ngờ lại thành nhân chứng cho lão Minh." Bành Quốc Bân giải thích.
"Xin chào!" Tạ Kỳ Ngôn bước tới, lịch sử chào hỏi Bành Quốc Bân, rất tự nhiên chọn vị trí bên cạnh Hàn Hân Đình.
"Chào cô Kỳ Ngôn, không ngờ cũng gặp cô và vị hôn thê của tôi ở đây." Bành Quốc Bân thoải mái đáp lại.
"Chúng tôi đi công tác đến đây thôi, còn anh sao lại ở đây, đừng nói là nhớ hôn thê của mình nên chạy đến đấy nhé!" Tạ Kỳ Ngôn trêu chọc.
"Tôi lúc nào lại không nhớ vị hôn thê của mình, gần đây chúng tôi quá ít gặp nhau. Chắc là nỗi nhớ lớn quá, ông trời dẫn dắt tôi đến đây gặp cô ấy đấy." Bành Quốc Bân nhanh nhảu trưng ra thái độ hài lòng.
Không biết vô tình hay chỉ là đúng thời điểm, câu nói này của Bành Quốc Bân khiến Tạ Kỳ Ngôn giống như bị ai đó bẽ gãy vậy, cảm giác rất muốn đánh trả. Hàn Hân Đình ở giữa hai người cũng không biết nên giải quyết tình huống khó xử này ra sao.
"Sếp Tạ!" Lão Bân lại vô tình trở thành vị cứu tinh cho Hàn Hân Đình.
"Là vị cảnh sát này mời tôi đến." Bành Quốc Bân nói thêm.
"Lúc nãy đến mời Mạc Hồng Minh đến để hợp tác cho lời khai, anh ta khai rằng thời gian xảy ra vụ án thì đang ở chung với ông Bành đây!"
"Phải các vị cảnh sát này đến lúc tôi đang ngồi cùng lão Minh, lúc hỏi chuyện, tôi nghĩ tôi có thể cung cấp các thông tin hữu ích cho cảnh sát nên đến để hợp tác, hơn nữa, chỗ chúng tôi uống rượu có thể xác mình thông tin này."
"Chúng tôi đã đến quán để hỏi, đúng là họ ở đó vào thời gian xảy ra vụ án, rất nhiều người có thể làm chứng."
"Được rồi! Cảm ơn anh Bành đã chủ động hợp tác." Tạ Kỳ Ngôn lịch sự đáp lại.
"Không có gì! Tôi cũng muốn hỗ trợ cảnh sát mà, hơn nữa, có thể là định mệnh đấy, muốn tôi đến đây để gặp hôn thê của mình." Bành Quốc Bân không có hành động quá phận, nhưng trách là trách ánh mắt của anh ta nhìn Hàn Hân Đình quá tình.
"Được rồi! Nếu không có gì nữa, lão Bân giúp tôi tiễn anh Bành về nhé, xin lỗi chúng tôi phải đi vì còn nhiều thứ để điều tra." Tạ Kỳ Ngôn đằng hắng một tiếng, nhất quyết cắt ngang.
"Cô Kỳ Ngôn." Bành Quốc Bân đột ngột lên tiếng làm chân của Tạ Kỳ Ngôn lập tức khựng lại.
"Hôn thê của tôi, cô ấy là người rất cuồng việc, cũng rất máu chiến trong công việc, nhưng cô ấy cũng hay thường xuyên đau đầu, sức khỏe dễ bị ảnh hưởng."
"Nên tôi mong sếp Tạ có thể chiếu cố cô ấy một chút, giúp đỡ cô ấy một chút cũng nhắc nhở cô ấy chăm sóc bản thân một chút, đừng để cô ấy làm việc đến nổi không thể nghỉ ngơi."
"Nhất định! Anh đừng lo." Tạ Kỳ Ngôn nén tiếng thở dài trong lòng mình, ánh mắt gượng ép phải trở nên tự tin. Khoảnh khắc đó Hàn Hân Đình rất muốn nắm lấy tay của Tạ Kỳ Ngôn ở trước mặt Bành Quốc Bân.
"Tiểu Đình à! Anh sẽ lưu lại Lam Châu đến hết tuần, có thời gian thì hẹn anh nhé!"
"Em biết rồi, sẽ gọi cho anh."
Hàn Hân Đình không dứt khoác cũng không lạnh lùng từ chối, cô rất vừa vặn đáp lại Bành Quốc Bân, để đối phương không cảm thấy khó xử. Nhưng trong lòng Tạ Kỳ Ngôn lại hình thành một nỗi bất an khó tả.
Họ yêu nhau, rõ ràng là yêu nhau, vẫn phải nhún nhường trước mặt một người khác. Tạ Kỳ Ngôn luôn là người suy nghĩ thấu đáo, cũng thành ra bị sợ hãi lẫn thở than trong lòng mình bẻ gãy mà lại bỏ mặc Hàn Hân Đình và Bành Quốc Bân, một mình đi trước.
Hàn Hân Đình để lão Bân tiễn Bành Quốc Bân, vội vàng chạy theo Tạ Kỳ Ngôn, sau khi cùng băng qua khoảng sân để vào khu vực bên trong, cô nhanh chóng kéo Tạ Kỳ Ngôn vào phòng nghỉ của cảnh cục, thuận tay chốt cửa trong.
"Tạ Kỳ Ngôn làm sao thế?" Hàn Hân Đình không chờ đợi, nhanh chóng áp sát Tạ Kỳ Ngôn.
"Nếu tôi nói tôi rất khó chịu thì chính là đang làm cậu khó xử."
"Cậu có thể nói mà." Hàn Hân Đình nhu mì hỏi.
"Tôi không nỡ."
Tạ Kỳ Ngôn cũng đáp lại rất rõ ràng.
"Không phải nói không thích anh ta sao? Nói chuyện với Bành Quốc Bân, tại sao lại ngọt thế?" Tạ Kỳ Ngôn cũng không quên nói thêm, ngữ điệu này chính là dỗi rồi!
Tạ Kỳ Ngôn vốn xưa nay là một người kiềm chế và điều tiết cảm xúc rất giỏi, nhưng lần đầu tiên bước vào tình yêu, kinh nghiệm không có, tất đều là dùng tình cảm dành cho Hàn Hân Đình để làm chỉ dẫn, Tạ Kỳ Ngôn rốt cuộc không biết tại sao lại thành như vậy.
"Ngôn Ngôn, dỗi rồi à?" Hàn Hân Đìnhyêu chiều nhìn đối phương, ra sức dỗ dành.
Tạ Kỳ Ngôn không trả lời, quay đi về phía cửa, Hàn Hân Đình biết Tạ Kỳ Ngôn khó chịu, nhanh chóng chạy đến trước mặt, ôm chầm lấy Tạ Kỳ Ngôn. Ngay khi hơi ấm của đối phương rơi thõm vào lòng mình, Tạ Kỳ Ngôn cảm nhận thân nhiệt đột ngột tăng lên làm bản thân cũng không an phận đứng yên.
"Đừng dỗi mà! Phải làm gì thì Ngôn Ngôn mới không dỗi nữa."
Hàn Hân Đình đúng là tiểu yêu tinh, đủ cách đủ chiêu để làm Tạ Kỳ Ngôn đầu hàng. Tạ Kỳ Ngôn cứ ngỡ rằng giọng điệu mà Hàn Hân Đình nói với Bành Quốc Bân đã gọi là ngọt ngào rồi vậy mà không ngờ lại khác biệt với lúc nói thỏ thẻ trong lòng mình, đích xác là mật ngọt rót vào tai.
Hàn Hân Đình còn tăng phần dẫn dụ đối phương khi đưa ngón tay mình bỡn cợt nơi ngực trái, vẽ thành vòng tròn, cử chỉ ve vuốt làm trái tim Tạ Kỳ Ngôn không khỏi ngứa ngáy mà rung lên.
Cứ như thế, Tạ Kỳ Ngôn đứng trước Hàn Hân Đình lúc nào cũng thành ra yếu ớt, lập tức ép Hàn Hân Đình vào cửa, đôi môi tham lam dứt khoát chiếm dụng môi của Hàn Hân Đình. Hình như gần đây, Hàn Hân Đình chăm sóc môi rất kỹ, đặc biệt mềm mại, lời nói dỗ dành cũng cực kỳ mềm mại đến mức Tạ Kỳ Ngôn không nỡ buông ra.
Đến khi Hàn Hân Đình thực sự không thể thở nổi, hòa lẫn trong hơi thở nặng nề của Tạ Kỳ Ngôn, nếu để mọi thứ tiếp tục, Hàn Hân Đình biết mình không thể buông được Tạ Kỳ Ngôn. Ở đây là cảnh cục, không phải nhà riêng, họ cũng cần phải có giới hạn.
Hàn Hân Đình gom lại chút ý thức, đè lấy bàn tay đang cố cởi ra hàng nút sơ mi của mình.
"Từ trái tim đến cơ thể của tôi đều là của cậu rồi, vẫn dỗi hả?"
Hàn Hân Đình nhẹ nhàng ve vuốt sườn mặt của Tạ Kỳ Ngôn, sự tiếp xúc của làn da rất dễ chịu, rất thân mình, thực sự có tác dụng hạ đi sự bất an trong lòng.
"Tôi rất khó khăn mới theo đuổi được cậu, tôi sợ chớp mắt một cái, thực sự cậu sẽ rời đi." Tạ Kỳ Ngôn trưng ra ánh mắt tha thiết, đánh bại trái tim Hàn Hân Đình.
"Tạ Kỳ Ngôn! Tôi là của cậu rồi mà, đuổi cũng không đi nữa." Hàn Hân Đình nhón chân, vòng tay qua cổ của Tạ Kỳ Ngôn, đặt xuống môi của đối phương một nụ hôn mềm mại, rất lâu rồi Hàn Hân Đình tin mình chưa từng dịu dàng với ai như thế.
Reng...Reng! Tiếng chuông điện thoại vang lớn, cắt ngang màn tình tứ.
"Sếp Tạ! Lại có nạn nhân mới." Đầu dây bên kia hốt hoảng.
"Lần này là diễn viên hạng hai của đài Lam Châu, Hạ Anh."