• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sự thành thật của Hàn Hân Đình như những ngọn lửa đang khuấy đảo trong lòng núi lửa. Bàn tay và hơi ấm từ vòng tay đang siết chặt của Hàn Hân Đình chẳng khác nào một que diêm liều lĩnh nhảy vào trong biển lửa nóng, thiêu đốt Tạ Kỳ Ngôn.

Tạ Kỳ Ngôn mạnh mẽ xoay người đẩy Hàn Hân Đình ép sát vào tường, khoảnh cách giữa hai người lúc này chỉ vừa đủ cho những hơi thở đi qua.

"Sếp Tạ có hơi nôn nóng không?" Hàn Hân Đình dùng ánh mắt mị hoặc mạnh mẽ đâm thủng lớp phòng vệ của Tạ Kỳ Ngôn, hai tay cô choàng lên cổ, kéo sát đối phương về phía mình, giọng điệu hệt như một chú mèo đang ve vãn, vòi vĩnh đòi yêu.

"Cậu còn nói được như thế à?" Tạ Kỳ Ngôn rốt cuộc không thể chờ đợi mà siết chặt môi Hàn Hân Đình.

Tạ Kỳ Ngôn thành thục di chuyển môi mình lên môi của Hàn Hân Đình như một kẻ quen đường quen lối. Miết từ trên xuống dưới khiến toàn bộ sức lực của Hàn Hân Đình như muôn trút hết đi.

Ngay khi đôi môi của Hàn Hân Đình được Tạ Kỳ Ngôn dẫn mở, cô đã lập tức gặp trận đột kích từ chiếc lưỡi càn quét của Tạ Kỳ Ngôn. Rõ ràng đây không phải nụ hôn của lần đầu nhưng lần đầu tiên mà Hàn Hân Đình nhận ra nụ hôn có mùi vị đặc biệt như thế. Mùi vị của một trái đào chín. Ngọt lịm, có một chút chát nhẹ ở đầu lưỡi và không ai có thể cưỡng lại.

"Ngôn Ngôn, đưa tôi lên giường." Hàn Hân Đình thều thào vào đôi tai ửng đỏ của Tạ Kỳ Ngôn.

Ngay khi cảm nhận được lưng mình chạm vào chỗ giường mềm mại, quen thuộc, Hàn Hân Đình vội vàng dùng một nắm chặt lấy cổ áo sơ mi của Tạ Kỳ Ngôn, kéo Tạ Kỳ Ngôn gần sát về phía mình như sợ đối phương chạy mất.

Lúc nhiệt độ phòng tăng nhanh bởi những hơi thở nóng ran cuốn chặt cả hai, Hàn Hân Đình dùng một tay nới lỏng cúc áo của Tạ Kỳ Ngôn, một tay bấu chặt vào phần vai áo. Tất cả động tác của Hàn Hân Đình giúp hé mở đôi xương quai xanh ẩn sau lớp áo sơ mi. Tạ Kỳ Ngôn tự hiểu đây là biểu hiện cho thấy Hàn Hân Đình sẵn sàn trút bỏ toàn bộ tuyến phòng vệ cuối cùng.

Thuận theo thế của đối phương, Tạ Kỳ Ngôn nhanh chóng cởi xuống lớp áo sơ mi mỏng manh trên người của Hàn Hân Đình làm lộ ra triệt để phần bra màu đen bên trong. Ngay khi nhận ra cơ thể Hàn Hân Đình hoàn toàn dựa dẫm vào mình, bàn tay nắm chặt bả vai như một cách phản kháng yếu ớt, Tạ Kỳ Ngôn nhanh tay đưa tay ra phía sau để nới lỏng phần khóa, đồng thời dùng môi mình di chuyển từ phần sườn đến phần cơ bụng săn chắc khiến Hàn Hân Đình không phải nằm giữa sa mạc khô cháy mà sắp bị nhiệt độ phòng tăng cao đột ngột bức đến điên.

Để khi cơ bụng cùng những khu vực săn chắc khác trên cơ thể của Hàn Hân Đình phô bày trước mắt, Tạ Kỳ Ngôn quyết định không cần khách sáo.

Đôi môi của Tạ Kỳ Ngôn mềm đến như vậy à? Hàn Hân Đình không rõ. Cô chỉ cảm nhận mỗi di chuyển chậm rãi của đôi môi đó đang rút cạn đi những suy nghĩ trong đầu, nhất là khi nó đang lần mò vào phần đùi trong.

Vừa khó chịu vừa chờ đợi cũng vừa rất thoải mái. Mỗi một tấc da thịt khi Tạ Kỳ Ngôn chạm đến đều làm cơ thể của cô biểu tình dữ dội.

Nhưng, cứ mỗi lần muốn đi quá giới hạn, Tạ Kỳ Ngôn lại cảm thấy lo lắng vì không muốn làm đau Hàn Hân Đình. Họ từng ôm chầm lấy nhau, từng vào sinh ra tử nhưng tình cảnh họ chưa từng trải qua. Tạ Kỳ Ngôn có thể sẻ chia nỗi đau của Hàn Hân Đình nhưng cô chưa hiểu hết cơ thể của cô ấy, làm sao dám mạo hiểm mà đi.

Nhưng Tạ Kỳ Ngôn càng thận trọng, cơ thể Hàn Hân Đình lại bị hơi nóng bức người đến nỗi muốn nổi tung, bàn tay vô lực cố gắng tìm nơi bám trụ, Hàn Hân Đình vô thức siết chặt drap giường.

"Ngôn Ngôn! Đủ rồi!" Cổ họng khô khốc của Hàn Hân Đình nài xin.

"Cậu muốn tôi dừng lại sao?" Tạ Kỳ Ngôn giương đôi mắt cún con nhìn khiến Hàn Hân Đình không thể cam tâm.

Hàn Hân Đình cắn nhẹ môi mình, thầm nghĩ, đúng là cái tên lưu manh. Hàn Hân Đình không thèm đáp lời mà mạnh dạn nắm lấy bàn tay của Tạ Kỳ Ngôn kéo xuống thân mình.

Nhưng Tạ Kỳ Ngôn vốn luôn muốn khiêu khích bản tinh cao ngạo của Hàn Hân Đình. Thừa biết ý muốn của đối phương nhưng Tạ Kỳ Ngôn lại chậm rãi lướt môi của mình vào phần hõm cổ mời gọi của Hàn Hân Đình, đôi tay dần dịch chuyển ôm trọn vòng một căng phồng, trắng nõn. Tất cả hành động này chẳng khác nào thêm củi vào lò sưởi đang cháy,

Khi nhận ra những hơi thở của Hàn Hân Đình trở nên vô cùng nặng nề, những thanh âm phát ra còn chẳng thể trọn thành lời, ngón tay của Tạ Kỳ Ngôn từ tốn di chuyển từ phần bụng xuống dưới, lần mò bên trong khu vực đang được che chắn.

Mỗi một nhịp đi từ ngón tay của Tạ Kỳ Ngôn đang cựa quậy bên trong chẳng khác gì một sợi dây đàn gảy nên những thanh âm trầm bổng của Hàn Hân Đình.

Khi Hàn Hân Đình đột ngột nấc lên khi cảm giác lạ lẫm nhói lên giữa thân người làm cô bất ngờ sợ hãi, lại càng cảm thấy lớp phòng vệ của mình bị phơi trần ra trước mặt một người khác, chính là không còn đường trốn chạy.

Không phải tủi thân, càng không phải đớn đau, lần này nước mắt mà Hàn Hân Đình rơi xuống vừa có một chút yếu ớt mong chờ được dựa dẫm, vừa sợ sệt giống như một đứa trẻ lại vừa hạnh phúc vì người khiến mình sẵn sàng giao bản thân ra lại chính là Tạ Kỳ Ngôn.

"Đây là..." Tạ Kỳ Ngôn vì tiếng nấc nghẹn của Hàn Hân Đình mà cũng nới lỏng bản thân, lúc nhận ra đã thấy ngón tay mình có chất nhầy đỏ.

"Lần đầu của tôi!" Hàn Hân Đình vất vả thốt lên, không hề né tránh, khuôn mặt ửng hồng đang được bao bọc bởi tầng hơi nóng rực, chân thành hồi đáp thoáng chút hốt hoảng của Tạ Kỳ Ngôn.

"Không phải cậu..."

"Tôi chưa từng để ai chạm vào mình."

"Cậu là người đầu tiên." Vừa nói, Hàn Hân Đình vừa khoác hai tay qua cổ Tạ Kỳ Ngôn, kéo mạnh đối phương về phía mình.


Hành động của Hàn Hân Đình như tiếp thêm dầu vào lửa, Tạ Kỳ Ngôn càng thuận đà đưa tới khiến tốc độ bỗng chợt tăng nhanh hơn khiến Hàn Hân Đình vô thức siết chặt ra giường, vừa khao khát trông chờ, vừa chật vật xoay xở với những cơn co thắt vật lý xảy ra bên trong mình, lại vừa mang sự thèm khát.

"Ngôn Ngôn! Chậm thôi!"

"Ngôn Ngôn! Tôi..." Hơi thở nặng nề ghì chặt cuống họng khiến Hàn Hân Đình như khản giọng đi mà không tài nào nói nổi một câu hoàn chỉnh ngoài những tiếng nấc sâu.

Tạ Kỳ Ngôn dựa theo tư thế căng người của Hàn Hân Đình khi những trận đột kích của mình đang phát huy công dụng, cô đột ngột hạ thấp cơ thể mình xuống dưới, chiếc lưỡi trở nên vô cùng ngang bướng và bạo gan, di chuyển từ phần bụng của Hàn Hân Đình rồi di chuyển dần xuống phía dưới.

"Ngôn Ngôn, đừng mà..." Hàn Hân Đình bối rối đưa hai tay ngăn lại, đưa những ngón tay lùa qua tóc của Tạ Kỳ Ngôn như cố tìm cách kiểm soát, một tay bấu mạnh vào bên vai của Tạ Kỳ Ngôn.

"Cậu không muốn sao?" Khoảnh khắc nghe thấy Tạ Kỳ cất lời, Hàn Hân Đình thật sự không hiểu sao cùng một con người lại có sắc thái vừa nghiêm túc khiến người gặp người sợ, lại có thể bày ra bộ dáng dụ hoặc khiến người khác chỉ muốn đem hết bản thân mà dựa vào.

"Không phải..."

Tạ Kỳ Ngôn ngập ngừng, chờ đợi, cô không nóng vội, khoảnh khắc này càng không được nóng vội. Tạ Kỳ Ngôn muốn lắng nghe ý muốn của Hàn Hân Đình nhiều hơn. Nếu giả sử như mình đang đi quá những giới hạn của cô ấy thì sao?

"Tôi muốn..." Hàn Hân Đình dứt lời thì quay ngay mặt đi, trong lòng hồi hộp chờ mong.

"Cậu muốn tôi làm gì?" Tạ Kỳ Ngôn lại không chịu khách sáo, một tay kéo khuôn mặt Hàn Hân Đình quay về đối diện mình, tay vẫn xoa dịu phần cơ thể của Hàn Hân Đình, không quên đặt nhẹ lên những nụ hôn ngọt ngào.

"Tạ Kỳ Ngôn, tại sao cậu lại lưu manh như vậy?"

"Cậu muốn tôi làm gì?" Tạ Kỳ Ngôn ghì giọng, lần này lặp lại y như câu trước khiến Hàn Hân Đình bối rối đến không thể kiềm lòng khi trong lòng lại trào lên như một ngọn núi lửa không thể nào dập tắt.

"Nếu cậu không chịu hành động ngay đi, tôi sẽ giết cậu!"

Một người đưa, một người đẩy, hết trận này đánh đến trận khác, đem lửa lan khắp mọi nơi, thành trì tan tác.


Trong cơn khoái cảm vừa trút ra, Hàn Hân Đình không còn đủ sức giữ lại những giọt nước mắt đã dồn nén suốt quãng thời gian dài trong lòng mình, dụi đầu sâu vào ngực của Tạ Kỳ Ngôn, bật khóc nức nở.

Tạ Kỳ Ngôn vuốt ve sống lưng của Hàn Hân Đình, chờ đợi đến khi Hàn Hân Đình thả lòng, mới lật đật vào phòng tắm lấy nước ấm, từ tốn chăm sóc cho Hàn Hân Đình.

Sự dịu dàng của Tạ Kỳ Ngôn khi đó chẳng khác nào chìa khóa mở ra chiếc hộp pandora mà Hàn Hân Đình đã vất vả chôn sâu bên trong, nỗi đau theo hơi ấm của Tạ Kỳ Ngôn mà vỡ tan thành mảnh, thành lũy vây chặt để bảo vệ bản thân mà Hàn Hân Đình giữ đến bây giờ cũng đã mệt rồi, buông xuống.

Hàn Hân Đình không nhớ rõ bản thân đã rơi vào cao triều bao nhiêu lần, đến nỗi giọng hoàn toàn khản đặc chỉ còn hơi. Sáng thức dậy, Hàn Hân Đình nhận ra mình đã ngoan ngoãn cuộn trong lòng Tạ Kỳ Ngôn. Tạ Kỳ Ngôn lại rất cẩn thận vòng tay ôm lấy cơ thể mềm mại và không còn một lá chắn phòng bị nào của cô.

"Trông cậu ngủ ngon thật đấy!" Tạ Kỳ Ngôn mỉm cười nhìn sang Hàn Hân Đình vẫn im lìm nằm trong lòng mình, không có ý định muốn rời đi.

"Đã lâu rồi, không ngủ sâu như vậy."

"Lần trước có cậu, dễ vào giấc hơn, sau đó thì cứ chập chờn mãi. Cậu rời khỏi tôi lâu quá rồi đấy!"

"Từ nay không rời đi nữa."

"Cậu có thể hứa với tôi vài chuyện không?" Hàn Hân Đình vẫn nằm thừ trong lòng Tạ Kỳ Ngôn, quàng tay mình qua eo đối phương rồi siết chặt.

"Chà, cậu muốn trói tôi rồi hay sao?" Tạ Kỳ Ngôn giọng điệu đùa giỡn.

"Tôi muốn cậu hứa!"

"Được!" Tạ Kỳ Ngôn nghiêm túc, có phải tình cảnh này chính là khoảnh khắc thề non hẹn biển trong tình yêu không? Tạ Kỳ Ngôn không biết, cô chỉ biết cần phải cho Hàn Hân Đình một sự đảm bảo.

"Từ nay, bàn tay này của cậu, không được nhận quà của cô gái nào khác."

"Biết rồi!" Tạ Kỳ Ngôn không chút ngần ngại mà đáp ứng.

"Áo khoác của cậu, không được khoác lên người bất kỳ ai khác."

"Rõ!" Tạ Kỳ Ngôn dứt khoát.

Hàn Hân Đình nghe đến đây, bàn tay nhẹ nhàng chạm vào ngực của Tạ Kỳ Ngôn, ánh mắt dịu dàng lại ẩn chứa một chút lo lắng.

"Trái tim của cậu cũng không được để ai khác ngoài tôi chạm vào nữa."

"Chà! Trưởng khoa Hàn à, cậu nhiều yêu cầu thật đó."

"Vậy có đồng ý không?"

Tạ Kỳ Ngôn mỉm cười, nắm lấy tay của Hàn Hân Đình ấn sát vào ngực trái của mình mạnh hơn nữa.

"Từ lâu tất cả đã là của cậu rồi, cậu muốn lấy cái gì từ tôi cũng được."

"Vậy cậu sẽ làm gì với Gia Hoa." Hàn Hân Đình không giấu được nỗi lo lắng này.

"Thành thật nói chuyện với cô ấy, Gia Hoa là một người tốt, dù tôi và em ấy cũng không gọi là hẹn hò hay yêu nhau, chỉ ở mức tìm hiểu nhưng tôi nghĩ mình cần có trách nhiệm."

"Tôi không thể nói dối em ấy, cũng không thể không cho cậu một lời bàn giao."

"Vậy tôi sẽ nói chuyện với Quốc Bân, tôi cũng không thể vui vẻ với anh ấy khi trong lòng chỉ toàn là cậu."

Hàn Hân Đình tựa sát người vào Tạ Kỳ Ngôn như thể muốn giữ thật chặt người trước mặt mình, không muốn cho người ta chạy đi đâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK