• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hừ!” Hung hăng rút về đại đao.

“Nghiêm đại ca các ngươi không có sao chứ!”

Thanh Đồng lắc đầu.

Nhìn đứa nhỏ trong ngực nắm chặt chính mình, may mắn hắn không có việc gì, “Ngươi như thế nào đến nơi này!” Giả vờ giận!

“A… là bọn hắn bắt ta đến đấy…” Ủy khuất.

“Tại sao lại chịu thả ngươi đi?”

Người cao lớn trừng mắt: “Hắn nói cái gì không tốt rồi không còn kịp rồi, ngăn đều không được, ta cho rằng Tạ Nhị tiểu thư…” Nhìn Tạ Mộng La, thanh âm cũng là càng ngày càng nhỏ.

Không kịp? “Cái gì không kịp?”

“Chậm chút nữa liền không kịp ăn súp sâm nhung Nhị nương làm rồi!” Tiểu lông mày hơi nhíu, vẻ mặt nghiêm túc!

Ặc…

Một bữa cơm đi qua, mọi người đại khái cũng đều đã minh bạch chân tướng sự tình, Ba Mộc là bang chủ bọn cướp, nguyên lai là một đám cường đạo trên đỉnh núi gần biên cương, được triều đình chiêu an, để cho bọn hắn lên núi trị an, mà Tạ gia vận chuyển vải vóc thường xuyên đi qua con đường kia, dần dà liền quen thuộc, cũng chầm chậm mà thích Tạ Mộng La, vì vậy đem người đi cướp cô dâu, đoạt mấy lần đều bị đánh cho to đầu, sau đó đi nghe ngóng mới biết được người ta Nhị tiểu thư đã sớm có người trong lòng, cho nên dứt khoát liền đuổi tới đây, ngồi chờ vài ngày đều không có xông vào Mục Phong Bảo, Thanh Đồng thì ngược lại, chính mình đưa tới cửa rồi, sau đó mọi người biết rồi đấy.

Lại cạn một chén! “Đại hán, ngươi quả nhiên là phế vật, đã lớn đùng như vậy rồi, như thế nào đi đoạt người cũng bị đánh.”

Ba Mộc quét ngang “Cái gì bị đánh, mấy cái tên tiểu tử ông đây cũng chấp hết! Lão tử, lão tử là bị Nhị tiểu thư đánh thôi.”

Tạ Mộng La mặt đỏ lên, trong lòng tự nhủ nói làm gì vậy!

“Cái gì? Ngươi bị nàng đánh?” Thanh Đồng trái ngó ngó phải ngó ngó, thấy thế nào cũng không giống ah.

“Đây không phải là người Trung Nguyên các ngươi nói sao, không thể đụng vào nữ nhân, nàng đánh ta ta lại không thể đánh trả, chỉ có, chỉ có để bị đánh thôi!” Tức giận.

Tạ Mộng La vừa trừng mắt, Ba Mộc ngượng ngùng câm miệng.

“Ah ~ như vậy nha.” Thăm dò xong ” Mộng La tỷ tỷ, ngươi thích đại hán vạm vỡ này sao?” Khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc.

Tạ Mộng La mặt càng đỏ hơn, nào có ai trước mặt nhiều người như vậy hỏi chứ!

Thanh Đồng cùng Ba Mộc cùng một đám huynh đệ đôi mắt cún con trông mong nhìn nàng, thấy nàng không nói chuyện, chẳng lẽ lại là không thích hắn?

“Mộng La tỷ tỷ, ưa thích giống như ta cùng Triệt Triệt vậy ” Hai tay quấn lên cổ Nghiêm Tín Triệt, hận không thể cả người đều đu trên người hắn “Mỗi ngày cùng hắn một chỗ, cũng không xa rời nhau! Không thích nha…” Trái nhìn phải nhìn, liếc Ba Mộc, “Tựa như cùng hắn một chỗ rầu~, thấy thế nào đều không đẹp mắt bằng Triệt Triệt!”

Nghiêm Tín Triệt trong lòng tự nhủ ngươi đây là tác hợp người ta hay là quấy rối vậy!

Ba Mộc đoán chừng nghe cũng không hiểu nhiều lắm, nhưng vẫn nhiệt tình gật đầu.

“Cướp dâu là chuyện chỉ có thổ phỉ mới làm” Mộng La đỏ mặt mở miệng “Người Trung Nguyên đều là đến thăm cầu hôn.” Nói xong đỏ mặt bỏ chạy.

Ba Mộc sửng sốt, nhìn các huynh đệ của mình “Nàng đây là ý tứ gì?”

Lắc đầu, lại lắc đầu.

Lại nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Nghiêm Tín Triệt “Ý tứ gì?” Nguồn :

– . –

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK