Nhìn Thanh Đồng trong ngực còn ngủ say như heo nhỏ, đem hắn hướng trong lồng ngực của mình ôm càng chặt.
Với thể lực của hắn, như vậy còn không tính quá mệt mỏi, chỉ có điều ngày hôm qua vừa nếm tư vị ‘người làm chồng’, hôm nay như thế nào cam lòng rời đi kiều thê cơ chứ, hồi tưởng đêm qua ôm Thanh Đồng đi tắm hắn mềm nhũn rên rỉ, thiếu chút nữa hắn lại lần nữa biến thân người sói, nhìn người trong ngực ngủ đến ngọt ngào mới thôi.
Lại nằm trong chốc lát, thấy Thanh Đồng ngủ rất ngoan, liền đắp kín mền cho hắn, đi nấu cháo.
Nương tử mệt mỏi thành như vậy, đương nhiên muốn tự mình xuống bếp săn sóc đầy đủ!
Vừa đẩy cửa phòng ra liền nghênh tiếp một đôi con ngươi sáng ngời, mắt to vụt sáng vụt sáng nháy ah nháy, nhìn qua còn có chút ngơ ngác, bật cười, thả xuống khay đồ ăn trong tay, đi qua, kéo kéo chăn: “Đồng nhi tỉnh rồi?”
Sau đó…
“Ah! Mưu sát chồng ah!” Cúi đầu!
Hừ!”Giết ngươi!” Vứt nữa!
“Ta làm sao! Uy uy uy, đừng ném sổ sách!” Trái trốn!”Ngươi là chê ta ngày hôm qua không đủ dùng sức sao!”
“Ngươi còn nói! !”
“Vậy hôm nay tiếp tục là tốt rồi, không nghĩ tới Đồng nhi lợi hại như vậy!” Phải trốn!
Ah ah ah! Ttức chết, “Không cho phép trốn!” Ta né!
“Nghiên mực ngươi cũng ném! !” Ta nhảy!
Tả hữu né tránh tới gần, cánh tay dài chụp tới đem người ôm ngang ném trở lại trên giường.
Chết đi chết đi! Đạp đạp đạp! ! Ah! Ô ô… Đau quá.
Đột nhiên ngừng động tác, lại để cho Nghiêm Tín Triệt trong lòng xiết chặt, khẩn trương mà nhìn lại “Đồng nhi làm sao vậy?”
Nắm tay nhỏ liên tiếp đánh xuống “Ngươi còn nói, ta, trên người ta đau quá!”
Nghiêm Tín Triệt sững sờ, lập tức thoải mái cười to, cũng không phải sao, ngày hôm qua không biết làm bao lâu, Thanh Đồng cũng không biết tiết bao nhiêu lần, khóc đêns khàn giọng hắn mới bằng lòng dừng lại, mức độ vận động mạnh như vậy làm sao xương sống thắt lưng có thể không đau.
Cười cười vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn “Là vi phu sai, nương tử đừng nóng giận.”
“Hừ!” Quay mặt!
“Ta làm cháo ngươi thích nhất này.”
Vẫn không để ý tới!
Con mắt xấu xa liền đảo, áp tới ” Đồng nhi không đói bụng, vậy không bằng chúng ta tiếp tục chuyện ngày hôm qua a.”
Ặc, khuôn mặt nhỏ nhắn cứng đờ, giật ra giọng: “Ta muốn ăn cơm! ! !”