Không bao lâu gió cuối mây tan, trăng ngọc lên cao, người cũng lục tục kéo đến đông đủ, tiếng cười nói vui vẻ mở màn cho buổi yến tiệc đêm khuya.
Công chúa Hoa Anh ngồi ở vị trí chủ tọa cùng Hoàng đế và Tuyên Dương Vương, cười cười: "Bữa tiệc rượu hôm nay vẫn tổ chức như hàng năm, nhưng nếu năm nay chỉ uống rượu thì không có gì thú vị. Hoàng muội bất tài, suy nghĩ một biện pháp mới mẻ để trợ hứng, hai vị Hoàng huynh châm chước nhé."
Tiêu Trực cười gật đầu: "Nói nghe xem nào."
Tiêu Phất cũng nhoẻn miệng cười: "Từ trước đến nay Ngũ muội muội luôn có ý kiến hay, nghĩ đến nhất định rất mới lạ."
Ánh mắt Công chúa Hoa Anh lướt qua đám khách nữ trang điểm hoa hòe lộng lẫy, rồi lại nhìn nhìn nhóm khách nam đẹp trai ngời ngời vẻ mặt mong chờ, mỉm cười thì thầm vài câu với hai Hoàng huynh.
Tiêu Phất vỗ tay cười to: "Tuyệt vời, tuyệt vời, vừa hợp khung cảnh lại vừa thú vị. Ý kiến của Hoàng muội rất hợp với ta, không biết ta có thể tham gia chăng?"
Công chúa Hoa Anh cười: "Đương nhiên rồi ạ."
Tiêu Phất nhíu mày: "Chỉ là mặc bộ y phục này không tiện chơi, ta đi đổi bộ khác."
Du Chiêu nghi ngồi bên cạnh Tiêu Trực nũng nịu hỏi: "Hoàng Thượng không đi thay y phục sao?"
Tiêu Trực ôm trọn vòng eo cô nàng: "Trẫm có ái phi ở đây, đâu cần nhiều chuyện như vậy."
Các cung nhân được lệnh, bưng khay tiến về dãy bàn khách nữ, mời mỗi vị tháo xuống một món gì trên người để vào khay.
Nghe xong cung nhân giải thích, các nữ khách sôi nổi đáp ứng, hoặc rút xuống trâm thoa trên đầu, hoặc cởi ra túi thơm bên thắt lưng, thoải mái hào phóng để vào trong khay.
Đến phiên Thẩm Tầm, nàng ngồi lù lù bất động, lạnh lùng nhả ra hai chữ: "Không có."
Cung nhân cười làm lành: "Công chúa phân phó rồi ạ, mỗi vị khách quý xin ban cho một món trên người, đồ gì cũng được. Vừa rồi Hoàng Thượng cũng lên tiếng, nói hôm nay không kiêng kỵ gì cả, không cần băn khoăn gì đâu ạ. Nếu không muốn đồ riêng lưu lại trong tay đối phương, đối phương sẽ dâng trả nguyên dạng, chỉ cần đối ẩm ba chén là được."
Thẩm Tầm bất đắc dĩ, trong lòng thầm trợn trắng mắt, gỡ xuống dây cột tóc đỏ trên đầu ném vào khay.
Các cung nhân bưng khay đựng đồ tùy thân rực rỡ muôn màu đến từng giá bia bắn tên đã được dựng lên trước buổi lửa trại, treo từng món đồ dưới miếng ngọc bài gắn trên hồng tâm, lấy bút than viết tên chủ nhân của món đồ lên miếng ngọc.
Công chúa Hoa Anh sai người cắm đuốc vào khu bắn tên rồi tuyên bố: "Quy củ mọi người đã biết, mỗi người tham dự bắn ra mũi tên có khắc tên mình. Bắn trúng khối ngọc bài nào thì lấy được món đồ treo dưới miếng ngọc. Sau khi bắn xong chúng ta sẽ khai tiệc, người bắn trúng có thể uống ba chén với chủ nhân của món đồ. Tuy nhiên, nếu chủ nhân muốn lấy lại món đồ thì không thể cự tuyệt."
Nhóm khách nam đã thay y phục cầm cung tiễn tập trung lại đây, sớm xoa tay hầm hè nóng lòng muốn thử, nghe vậy cùng hô lên đồng ý cười vang không ngừng. Công chúa Hoa Anh nói tiếp: "Mỗi người có ba cơ hội bắn tên. Nếu cả ba mũi tên đều không trúng thì lát nữa uống rượu một mình, nếu có một mũi tên bắn trúng thì không được bắn thêm."
Công chúa nói xong bèn cho mời đám khách nữ tập trung tại khán đài quan sát. Các nữ khách cười huyên náo, tốp năm tốp ba vây quanh, oanh oanh yến yến bàn luận về các nam khách đang chuẩn bị ở trường bắn. Có vài cô nương âm thầm kêu hạ nhân đi truyền lời cổ vũ cho người trong lòng, bên kia cũng có lang quân sai người lại đây dò hỏi, sợ bắn sai món đồ.
Xung quanh trường bắn khí thế ngất trời, các khách nam tham dự thu săn là con cháu thế gia, cưỡi ngựa bắn cung đều không thành vấn đề, chỉ chốc lát hơn phân nửa ngọc bài gắn trên tấm bia đã bị bắn trúng.
Công chúa Hoa Anh nhìn mấy mũi tên lèo tèo chung quanh sợi dây cột tóc của Thẩm Tầm, quay lại nhìn nhìn Thẩm Tầm đang đứng một bên khoanh tay trước ngực xem náo nhiệt vô cùng cao hứng: "Sao nào? Chơi vui chứ?"
Thẩm Tầm gật đầu cười: "Được lắm."
Chứng kiến một mũi tên bắn về phía ngọc bài treo dây cột tóc cắm sát bên cạnh suýt trúng, Công chúa Hoa Anh mặt mày chờ mong: "Ôi, không biết đứng đây một lát có vị nào may mắn uống ba chén với Thẩm tướng quân?"
Đồ tùy thân của cô nương nhà khác không đề cập tới, dây cột tóc của Thẩm Tầm được rất nhiều người nhận ra, ở đây chỉ một mình nàng mới đeo thứ này. Có thể được một món đồ tùy thân của vị nữ tướng quân nổi tiếng, lại có thể uống ba chén rượu với nàng, những thanh niên ngầm ngưỡng mộ mà không can đảm bắt chuyện thật sự động tâm.
Gió đêm thổi nhẹ, ngọc bài trên bia gỗ lần lượt bị bắn trúng. Trong lúc mọi người đang xem náo nhiệt, ngoài trường bắn chợt truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập. Dưới ánh lửa bập bùng, một mũi tên đen tuyền xuyên mây phá đá xé gió lao đến. Mũi tên bay "Vèo" qua đỉnh đầu mọi người, cắm phập vào ngọc bài treo dây cột tóc của Thẩm Tầm. Ngọc bài tức khắc chia năm xẻ bảy dưới sức công phá thật mạnh, bia gỗ loạng choạng kẽo kà kẽo kẹt nứt hẳn ra vài vết.
Lông vũ đen ở đuôi mũi tên không ngừng run rẩy, những mũi tên khác cắm không sâu trên tấm bia liên tiếp rơi xuống vì bị chấn động. Mũi tên lướt gió xuyên qua xương cốt khiến cát bay vào mặt, mang theo sát khí cô tuyệt trên chiến trường gió lửa liên miên, lưỡi đao liếm máu.
Mọi người nín thở, đồng loạt nhìn về phía rào chắn của trường bắn. Trong ánh lửa sáng ngời, một người một ngựa đạp trăng cưỡi gió mà đến. Người trên ngựa vô cùng tuấn tú, mặt ngọc lạnh như sương tuyết. Trời đêm cuối thu bắt đầu vào đông, tất cả mọi người đều mặc áo choàng mỏng, chỉ có chàng ta vẫn mặc một thân đơn bào đen tuyền như mũi tên, đeo thắt lưng da to bản càng tôn lên thân hình oai phong lẫm liệt cực kỳ đẹp mắt.
Chàng ta bắn ra một mũi tên nhưng tay vẫn giương lên cây cung nặng, xác nhận mũi tên kia trúng ngay mục tiêu mới thả lỏng cánh tay dài, đeo cung lại sau lưng.
Trường bắn khuấy động giống nồi nước sôi sùng sục tuôn trào. Công chúa Hoa Anh há miệng tròn vo, kinh ngạc cảm thán: "Không hổ là Tạ tướng quân!"
Thẩm Tầm cũng lắp bắp kinh hãi, vuốt cằm than: "Người này sao lại tới?"
Tiêu Phất đứng trong đám người ném cung tiễn xuống đất, lầu bầu oán trách: "Chơi vậy còn bảo người khác phải bắn thế nào?"
Tạ Cẩn phóng ngựa qua rào chắn của sân bắn, tới bên cạnh đám người mới siết chặt dây cương, mím môi xoay người xuống ngựa.
Thẩm Tầm cười khanh khách, dựng ngón tay cái giơ về hướng chàng ta. Tạ Cẩn hơi mỉm cười, cất đồ vào lòng ngực, đi đến bái kiến Hoàng đế.
Lúc này Kỳ Minh Nguyệt mới cưỡi ngựa đuổi theo tới nơi. Thẩm Tầm gọi Chu Trầm phân phó đưa Kỳ Minh Nguyệt đem đồ của Tạ Cẩn vào nhã uyển.
Tuyên Chiêu Đế giữ Tạ Cẩn lại nói chuyện một hồi. Khi anh chàng lại đây thì tiệc rượu đã khai mạc, những người bắn trúng ngọc bài đều uống xong ba chén rượu, có người đã kéo nhau sang khu trò chơi vui đùa, người ngồi lại bên lửa trại uống rượu ăn thịt cũng không nhiều.
Tạ Cẩn đi đến trước bàn của Thẩm Tầm ngồi xuống, Thẩm Tầm sớm rót đầy chén rượu mà chờ. Công chúa Hoa Anh ngồi bên cạnh trêu ghẹo: "Hai người uống rượu với nhau lúc nào chả được, sao cứ nhất định phải biểu diễn một trận lớn như vậy? Tạ tướng quân cũng thật là, để lại cơ hội cho người khác không tốt sao? Đừng nhỏ mọn thế chứ!"
Trong lòng Thẩm Tầm hơi chút đắc ý, vặn lại: "Chàng thích thế đấy, tỷ quản được sao?" Dứt lời cầm chén rượu đưa cho Tạ Cẩn, chính mình cũng nâng chén ngửa đầu uống một hơi.
Tạ Cẩn cũng uống cạn, lấy bầu rượu rót đầy hai chén rượu.
Thẩm Tầm liếc Công chúa Hoa Anh, cố ý hỏi: "Sao nào, mới vừa rồi không phải tỷ muốn đưa người tới? Tỷ dám kêu hắn tới đây nữa không?"
Công chúa Hoa Anh lườm: "Chẳng phải đã đưa đến rồi à?"
Thẩm Tầm sửng sốt, Công chúa Hoa Anh cười: "Biết hai người đều một lòng nhào vào quân vụ, ta không nói như vậy thì Tạ tướng quân đâu thèm vội vàng lại đây? Sao nào, đem lòng tiểu nhân đo dạ quân tử chứ gì?"
Thẩm Tầm và Tạ Cẩn nhìn nhau, Tạ Cẩn bừng tỉnh hiểu ra, vội nói: "Đa tạ Công chúa."
Công chúa Hoa Anh ngó ngó Thẩm Tầm, méc với Tạ Cẩn: "Cô nàng này tàn nhẫn lắm đấy, mới vừa rồi còn nói nếu ta đưa ai tới thì sẽ chặt tay hắn, còn muốn cắt phăng... Tạ tướng quân cẩn thận đấy nhé!"
Tạ Cẩn bật cười, trả lời: "Đa tạ Công chúa nhắc nhở, thần sẽ cẩn thận."
Công chúa Hoa Anh phủi phủi làn váy, đứng lên: "Được rồi, hai người từ từ mà uống, uống càng nhiều càng tốt -- -- Ta đi xem những người khác, Đại hoàng huynh hình như không bắn trúng ngọc bài nào, ta đành phải bồi huynh ấy uống rượu."
Công chúa Hoa Anh đi rồi, Thẩm Tầm mới hỏi Tạ Cẩn: "Sao chàng lại tới đây? Doanh trại nhiều việc như vậy, tội gì chứ? Cho dù chàng không tới thì ta vẫn có thể ứng phó."
"Ứng phó thế nào?" Tạ Cẩn cười: "Chặt cánh tay người ta, cắt phăng của quý à?"
Thẩm Tầm cười ha ha không trả lời.
"Uống rượu đi, Thẩm tướng quân!" Tạ Cẩn đẩy chén rượu về phía nàng: "Ta phóng ngựa không ngừng suốt hai canh giờ đường núi, thật vất vả mới đoạt được cơ hội này."
Đêm đã khuya, trăng treo trên cao, bầu trời đầy sao lấp lánh. Trong sơn cốc gió lạnh gào thét quét tới càng lúc càng mãnh liệt khiến đống lửa trại bập bùng lúc sáng lúc tối.
Bữa tiệc lộ thiên giữa núi non đã đến lúc sôi trào, khí thế bay bổng đến cực điểm. Chỉ là không khí ồn ào náo động tựa hồ cách bọn họ rất xa, giống như ngọn lửa thỉnh thoảng tạt về phía này nhưng chỉ chớp mắt đã bị ngọn gió sắc như đao xua đuổi hầu như không còn.
Thẩm Tầm giơ chén rượu, đang muốn nói chuyện thì một trận gió lớn xẹt qua, tóc xõa trên má bị gió thổi tung che đôi mắt. Tạ Cẩn cúi người, thay nàng vén gọn mái tóc tác loạn, đối diện với ánh mắt trong vắt sáng ngời của nàng. Trái tim anh đập loạn nhịp, từ trong lòng ngực lấy ra sợi dây cột tóc màu đỏ, xoay người nàng lại thong thả ung dung cột lại tóc cho nàng.
Thẩm Tầm giơ tay sờ sờ sau đầu, xoay người nâng chén rượu cao cao, cười nói: "Tạ tướng quân, mời -- --"