Edited by Bà Còm in Wattpad
Đêm nay không đổ tuyết nhưng trời lại mưa phùn, mưa bụi kéo dài thấm qua ô cửa sổ, may mà có một lớp rèm thật dày rũ xuống ngăn bớt cái lạnh thấu xương.
Trong góc phòng đặt chậu than bạc cháy đỏ, màn giường Bạt Bộ thả xuống một nửa, bên trong ý xuân hoà thuận vui vẻ. Thẩm Tầm khoác áo ngoài, ngồi quỳ ở trên giường, dùng một que nhỏ nhẹ nhàng bôi thuốc lên những vết thương trên vai Tạ Cẩn.
Tạ Cẩn để trần nửa thân trên nằm sấp trên gối, chăn đắp ngang hông, vừa mới trải qua một hồi lửa nóng nên dù trong phòng hơi lạnh nhưng thân thể trần trụi vẫn ấm áp. Đầu ngón tay Thẩm Tầm lành lạnh, thỉnh thoảng chạm vào da thịt xung quanh vết thương nhưng Tạ Cẩn chẳng thấy đau một chút nào, chỉ cảm thấy vừa nhồn nhột vừa thoải mái, con tim cũng nhộn nhạo.
Lần này vết thương trên vai ngang dọc tứ tung, trên đường hồi doanh từ ven sông Loan thì miệng vết thương đã kết vảy, nhưng nhìn qua vẫn thấy ghê người chọc vào thị giác.
“Không phải đã cho phép mặc giáp rồi sao?” Thẩm Tầm hầm hừ, nhéo một cái vào eo chàng ta, đóng lại hòm thuốc đặt sang bàn cạnh giường.
Tạ Cẩn ngồi dậy, cười nói: “Áo giáp cởi ra trên người kẻ khác có mặc cũng như không. Trước hôm xuất chinh đi đến vùng sông Loan chẳng phải còn chưa nhận được chiếu lệnh có thể mặc giáp? Vì thế ta không mang theo áo giáp của mình.”
“Loại thời điểm này còn chú ý nhiều vậy làm gì?” Thẩm Tầm lườm Tạ Cẩn một cái, lấy bộ áo trong đưa chàng ta mặc vào.
Tạ Cẩn vừa mặc quần áo vừa nói: “A Tầm, kẻ muốn tiêu diệt Âm Sí Quân không chỉ có mỗi Phàn Vương, Thái Hậu và Thẩm Uyên đã sớm coi Âm Sí Quân là cây gai trong mắt. Theo dự kiến của ta, lần này đi vùng phía tây sông Loan sẽ có một đội quân Tây Lương của Ô Hoàn mai phục nửa đường...”
Thẩm Tầm trầm mặc không nói, Tạ Cẩn xuống giường, ngồi vào trước bàn làm việc, mở ra tấm bản đồ đè dưới chặn giấy.
“Phàn Vương đã sớm bố trí sẵn sàng muốn một lưới bắt hết Âm Sí Quân. Nếu ta có thể tương kế tựu kế dụ quân Tây Lương qua đấy, để bọn chúng và Phàn quân đánh nhau ngươi chết ta sống, một mặt có thể phá hư minh ước giữa Tây Lương và Phàn quốc, một mặt có thể chọc giận Ô Hoàn, một khi gã giận dữ có lẽ đi tìm Thẩm Uyên gây phiền toái.”
Tạ Cản bế Thẩm Tầm lại đây, để nàng ngồi ở trên đùi mình, một tay vòng quanh eo nàng, một tay cầm bút di động trên tấm bản đồ.
“Muốn đến vùng phía tây sông Loan, tất nhiên phải đi qua Ngũ Cống Sơn, nếu quân Tây Lương muốn tiến hành phục kích, hẳn là sẽ mai phục tại nơi này -- -- bởi vì sát danh của Âm Sí Quân quá vang dội, để bảo đảm không có gì sơ sót, bọn chúng chắc hẳn sẽ chờ đến khi chúng ta và Phàn quân giao chiến xong bèn chặn lại đường lui của chúng ta, phát động công kích khi chúng ta đã hao tổn phần lớn sức lực.”
Cây bút trong tay Tạ Cẩn chỉ đến một khe núi tận cùng dãy Ngũ Cống Sơn rồi dừng.
“Tuy Phàn Vương vẫn luôn nén giận nhưng lần này đã đến cực hạn, y sẽ bí mật bố trí lượng lớn binh lực ở phía tây sông Loan, muốn chờ chúng ta vừa đến là lập tức bao vây diệt trừ. Ta sẽ tìm cách dẫn dụ đại đội Phàn quân tới khe núi này.”
“Chàng định làm thế nào?” Thẩm Tầm quay đầu nhìn chằm chằm anh chàng.
Tạ Cẩn hơi mỉm cười: “Trong khoảng thời gian giao chiến từ trước đến nay, chúng ta tích trữ rất nhiều quân phục cởi ra từ thi thể Phàn quân. Chỉ cần cố ý để đội dò thám của quân Tây Lương biết được chúng ta muốn giả dạng Phàn quân để làm rối loạn tai mắt, vậy thì Phàn quân chân chính vừa đến, bọn kia sẽ cho rằng đây mới là Âm Sí Quân...”
Thẩm Tầm cười hì hì nhéo cằm Tạ Cẩn: “Chàng đã sớm lên kế hoạch xong rồi chứ gì?”
Tạ Cẩn “Ừ” một tiếng, nắm lấy tay kia của nàng nhìn nàng hỏi ý: “Sao nào Thẩm Tướng quân? Có cho phép thuộc hạ xuất chinh đến phía tây sông Loan hay không?”
Thẩm Tầm ngẫm nghĩ: “Ta sẽ dẫn Vinh Sách Doanh mai phục ở vùng phụ cận, phòng ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Tạ Cẩn thấy nàng đồng ý bèn cầm bút chấm mực đỏ khoanh mấy điểm trên bản đồ: “Nếu nàng muốn đi, có thể mai phục trước tại chỗ này. Đến lúc đó ta sẽ dẫn bọn chúng đến từ bên này...”
Thẩm Tầm nghiêng đầu nhìn Tạ Cẩn, thấy chàng vừa trầm tư vừa thỉnh thoảng điểm bút son, dưới hàng mi dài là đôi mắt trong trẻo có thần. Vào loại thời điểm như vậy, chắc hẳn giữa mày Tạ Cẩn sẽ hơi nhíu lại, đôi mày kiếm sẽ hơi nhướng lên, đáng tiếc bị mặt nạ che lại nên loại thần thái quen thuộc này chỉ có thể tưởng tượng ra mà thôi.
Nàng thở dài một tiếng, mò đôi tay lạnh băng vào cổ áo anh chàng.
Tạ Cẩn chậm rãi ngừng lại: “Làm gì thế?”
Thẩm Tầm cười ha ha: “Tay lạnh quá, cho ta làm ấm một chút.”
“Vậy đưa sâu vào trong nè,” Tạ Cẩn nâng lên hai tay, chờ đôi tay lạnh băng mò vào tận sườn mới buông cánh tay xuống, kẹp lấy đôi bàn tay nàng, “Ấm áp hơn chưa?”
“Ấm rồi.” Nàng thỏa mãn thở hắt ra, dán sát toàn bộ thân hình vào người chàng. Tạ Cẩn gác bút ôm vai nàng, nhìn chăm chú vào bản đồ một thời gian dài.
Bên ngoài mưa bụi rơi nhiều hơn, có vài bông tuyết nho nhỏ bay lất phất, hơi lạnh luồn qua khe hở của rèm cửa sổ xâm nhập gian phòng. Tạ Cẩn bế người đến giường, buông màn xuống. Cảm ơn bạn đọc vào wattpad ủng hộ bà còm.
Ban đêm ba ngày sau.
Gió lồng lộng, mây dày đặc che kín trăng sao, tuyết vẫn chưa đổ xuống. Gió lạnh thấu xương gào rít qua khe núi giống như tiếng khóc rên xiết bên tai, trong thiên địa dường như chỉ còn âm thanh xuyên thấu tim này.
Thẩm Tầm bọc người trong áo choàng lông cáo, giục ngựa đứng trên vách núi, bên cạnh là Tôn Kim Phượng và Phùng Chân, trong rừng cây phía sau ẩn núp năm ngàn tướng sĩ Vinh Sách Doanh.
Ánh mắt nàng dán chặt vào một khe tối dưới vách núi, nơi mà đội Âm Sí Quân do Tạ Cẩn dẫn dắt đang bí mật thông qua.
Chỉ chốc lát sau có lính gác tới báo: “Bẩm Tướng quân, Âm Sí Quân đã qua khe Cống Hổ, hiện tại tạm thời ngừng lại, chờ đợi tin tức của thám tử phía trước.”
Thẩm Tầm gật đầu, dời ánh mắt về phía Tây.
Trong khe núi cách nơi này năm mươi dặm, có một tiểu đội Tây Lương quân khởi hành từ đêm qua đã ẩn mình vào bóng tối. Tuy nhiên theo thám tử hồi báo, rất nhiều quân Tây Lương vẫn luôn tụ tập ở ngoài Ngũ Cống Sơn gần đường giao giới của Tây Lương và Đại Tuyên, nhưng không đi sâu vào bụng núi.
Nàng áp xuống tia dự cảm bất thường trong lòng, lẳng lặng chờ thám tử điều tra tình hình Phàn quân hồi báo.
Hơn nửa canh giờ sau, hai thám tử đã trở lại.
“Tình huống thế nào?” Thẩm Tầm thấy vẻ mặt hai người bối rối, lập tức lên tiếng hỏi.
Một thám tử bẩm báo: “Ngũ Cống Sơn nơi tận cùng sông Loan vốn có lượng lớn Phàn quân tập trung, tối hôm qua chúng thuộc hạ mới thăm dò được, ước chừng có hơn hai vạn binh. Thế nhưng đêm nay tới quan sát lại thì đội binh này hoàn toàn rút lui, không chừa lại một binh sĩ nào.”
Thẩm Tầm lắp bắp kinh hãi: “Lui? Lui toàn bộ? Khi nào lui?”
“Xem dấu vết sót lại nơi Phàn quân đóng binh, hẳn là rút lui trước khi hừng đông.” Thám tử kia ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Còn muốn tiếp tục thăm dò không ạ?”
“Đã lui một ngày?” Thẩm Tầm cau mày, trầm ngâm xua xua tay: “Bỏ đi.”
Nàng nhìn về hướng sông Loan xa xa, nhưng trong màn đêm dày đặc, tầm nhìn chỉ có thể thấy núi rừng đen kịt bao quanh. Phía chân trời đen như mực, những đám mây nặng nề đang đè xuống rất thấp, đè thẳng lên ngực nàng khiến Thẩm Tầm hít thở không thông.
“Chuyện gì sẽ thúc đẩy Phàn quân từ bỏ hành động bao vây diệt trừ Âm Sí Quân?” Thẩm Tầm lẩm bẩm tự hỏi: “... Ngoại trừ, có chuyện gì càng quan trọng càng cấp bách hơn so với nỗi hận muốn treo cổ Âm Sí Quân...”
Nàng bỗng nhiên quay đầu lại: “Tây Lương quân đâu? Thám tử thăm dò Tây Lương quân đâu?”
“Mới vừa sai đi hơn một canh giờ, đại khái còn có nửa canh giờ mới có thể trở về ạ,” Tôn Kim Phượng đáp, tiếp theo ngẩn ngơ, “... Tướng quân?”
Trong ánh đèn đêm u ám, Tôn Kim Phượng thấy mặt Thẩm Tướng quân đột nhiên trắng bệch, con ngươi trong đôi mắt giống như hai đốm sáng lập lòe trong màn đêm sâu thẳm rồi bùng cháy, ngay sau đó cô nghe Thẩm Tướng quân kêu lên.
“Giấy đâu? Ai có giấy?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Thẩm Tầm không nói hai lời, lấy dao găm cắt một góc vạt áo, khứa vào ngón tay trực tiếp viết hai chữ “Lui lại” bằng máu trên miếng vải, sau đó viết xuống mấy địa điểm Vọng Long Quan, Ngao Long Câu, Vạn Hác Quan, cuối cùng lấy ra ấn soái trong ngực dùng sức đóng dấu rồi gọi thân vệ Từ Thông.
“Từ Thông, ngươi dẫn một đội nhân mã lập tức chạy về Vọng Long Quan, không được trì hoãn một khắc nào, cần phải giao quân lệnh này đến tận tay Thôi Quân sư, mau lên!”
Từ Thông nhìn quân lệnh rút lui rõ ràng, kinh hãi thất sắc: “Tướng quân? Vậy...”
“LUI! Tất cả rút lui!” Thẩm Tầm lạnh giọng quát: “Muộn một khắc là mất đi tánh mạng của muôn vàn người!”
“Tướng quân!” Mọi người cùng kinh hô. Dưới cơn hoảng loạn, ngựa của Tôn Kim Phượng và Phùng Chân hí vang, gió núi cuồng loạn tàn sát bừa bãi chặt đứt nhánh cây. Trong nháy mắt, ngọn núi dường như lắc lư, toàn bộ đỉnh núi như bị sóng gió quét tới, trở thành bão tố sắp lật úp một chiếc thuyền lá mong manh.
Ngực Thẩm Tầm phập phồng, hít sâu một hơi nhìn Từ Thông.
“Tối nay quân Tây Lương xuất động quy mô, tuy thám tử còn chưa hồi báo nhưng đội quân này nhất định sẽ đi vòng đến Ký Vân Quan. Chỉ sợ Thẩm Uyên trấn thủ Ký Vân Quan sẽ thiếu cảnh giác với cuộc tấn công này, cứ thế thất thủ. Hơn nữa, đi theo phía sau quân Tây Lương còn có rất nhiều Phàn quân, một khi Ký Vân Quan bị đục ra lỗ hổng, Phàn quân từ Tây cảnh sẽ tràn vào quan nội, đến lúc đó thì tường thành kéo dài vạn dặm bảo vệ Bắc cảnh trở thành vật trang trí. Một khi không có tường thành ngăn cản, tám vạn Bắc Cảnh Quân bị Phàn quân trước sau vây quanh mà đánh, không đường rút lui chỉ còn chờ chết!”
Giọng nói Thẩm Tầm tuy dồn dập nhưng vẫn trầm ổn kiên định, khiến cho Từ Thông hơi hoảng loạn hoàn toàn bình tĩnh lại.
“Tướng quân yên tâm! Từ Thông nhất định không làm nhục quân mệnh!” Từ Thông nói xong lập tức nhảy lên lưng ngựa, điểm danh một đội nhân mã nhanh chóng phi xuống núi.
“Phùng Chân!” Thẩm Tầm quay đầu về phía thuộc tướng, ngọn lửa trong đôi mắt đón gió bốc cháy.
“Có mạt tướng!” Phùng Chân lớn tiếng đáp.
“Ngươi tức khắc dẫn một ngàn tướng sĩ Vinh Sách Doanh chạy tới Trường Nguyên Trại và Kỳ Môn Quan của Tây cảnh, thông báo cho các bộ hạ cũ ta lưu lại chỗ đó chuẩn bị sẵn sàng, né qua cơn sóng này bảo tồn thực lực, chờ ta triệu tập -- -- Nhớ kỹ trên đường phải cẩn thận, tránh đi quân Tây Lương và quân Phàn, không cần theo chân bọn chúng xung đột chính diện!”
“Mạt tướng tuân lệnh!” Phùng Chân không nói một chữ vô nghĩa, lập tức quay đầu rời đi.
Hai tiểu đội nhân mã mau chóng biến mất trong bóng đêm cuồng phong gào thét. Thẩm Tầm lấy lại bình tĩnh, lúc này mới thấy từ chỗ tối trong rừng núi có bóng cây lay động, một người phóng ngựa vội vàng tới rồi.
Thẩm Tầm xuống ngựa, chờ người kia cũng xoay người xuống ngựa bèn tiến lên nhào vào lòng anh ta.
Tạ Cẩn ôm chặt lấy nàng.
Một lát sau Thẩm Tầm ngẩng đầu lên, gió thổi hất tung mái tóc nàng, dây cột tóc tung bay trong trời đêm, làm tim của anh cũng dậy sóng theo cơn cuồng phong đang ập tới.