• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi tối Thôi Yến quả nhiên đến mời Thẩm Tầm cùng lên tường thành tuần tra.

Thẩm Tầm đã thay quân phục Bắc Cảnh Quân, đeo khóa giáp bạc rồi phủ tấm áo choàng bên ngoài, dẫn theo Khương Minh lên tường thành.

Gió đêm lạnh thấu xương thổi tinh kỳ bay phần phật, trên tường thành đèn đuốc sáng trưng. Binh lính thay quân đã hoàn tất, mười bước một người, đứng nghiêm chăm chú nhìn ra xa. Ánh lửa rọi xuống giáp sắt ngọn thương phản chiếu tia sáng lạnh lẽo loá mắt, lập loè đến tận phía xa tường thành.

Thẩm Tầm đứng trên thành lâu trông ra phía trước, gió lạnh căm căm luồn qua cổ áo chạy xuống ngực khiến thân thể buốt giá nhưng nàng không sửa lại cổ áo, chỉ đứng thẳng tắp nhìn dãy núi nhấp nhô bao phủ một tầng sương trắng, yên lặng u ám.

Cách đây hơn một trăm dặm, lướt qua khe núi Kỵ Long này là nơi đóng quân của Phàn quốc, giữa hai quân thường xảy ra cọ xát không ngừng. Trước đó không lâu tân vương Phàn quốc đăng vị, Phàn quân đã ngưng tấn công quy mô một thời gian nhưng lại liên tục khiêu khích, hiển nhiên đang dò hỏi tình hình quân phòng bên này.

“Nhờ Thôi quân sư trình bày một chút,” Thẩm Tầm quay đầu sang Thôi Yến đứng bên cạnh, hỏi một câu, “Hiện giờ tình hình thế nào?”

Thôi Yến cân nhắc một chút rồi thận trọng nói: “Những gì chúng ta nên chuẩn bị đều đã chuẩn bị xong. Tuy nhiên Phàn quân khí thế kiêu ngạo, ỷ vào Phàn vương có mười tám vạn đại quân mà mài đao soàn soạt, thỉnh thoảng lại đây quấy nhiễu một phen. Dù chưa thật sự ra quân nhưng cũng đủ làm chúng ta thực đau đầu.”

Ông dừng một chút rồi nói tiếp: “Hiện giờ kho binh khí có một trăm vạn mũi tên, ba mươi vạn trường mâu, hai mươi vạn thùng dầu, pháo đá và xe ném đá đủ dùng, hỏa dược cũng chuẩn bị rất nhiều. Nhưng nếu Phàn quân vẫn luôn khiêu khích không ngừng, chúng ta chịu không nổi kiểu tiêu hao như vậy.”

Thẩm Tầm ánh mắt trầm tĩnh, gật đầu nói: “Ta hiểu rõ, loại quấy nhiễu này tuy mỗi lần tiêu hao không lớn, nhưng tiếp tục mãi thì một khi Phàn quân tấn công quy mô, quân bị vũ khí tiếp viện của chúng ta sợ theo không kịp, các tướng sĩ cũng không đươc nghỉ ngơi dưỡng sức -- -- Thôi quân sư có nghĩ tới làm thế nào khiến Phàn quân kinh sợ hay không?”

Thôi Yến cười khổ: “Nếu lão Hầu gia hoặc Tạ tướng quân ở đây, dựa vào uy danh của hai vị đó thì có lẽ Phàn quân sẽ an phận hơn chút, nhưng hiện giờ...”

Ông không nói hết câu, ngụ ý không cần nói cũng biết.

“Tình hình của Ngao Long Câu và Vạn Hác Quan thì sao?” Thẩm Tầm hỏi.

“Cũng không khác gì mấy, bên Tạ Đô úy cũng bị quấy nhiễu không ngừng khiến tướng sĩ khó có thể chịu được.” Thôi Yến trả lời: “Tạ Đô úy biết Thẩm tướng quân muốn tới, vốn định tự mình đến Vọng Long Quan đón tiếp nhưng hoàn toàn thoát thân không được. Phải rồi, Tạ Đô úy ủy thác tại hạ thăm hỏi Tướng quân, nói rằng không thể hồi kinh chúc mừng đại hôn của ngài, quà lễ sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, chờ gặp nhau sẽ đưa tận tay.”

Người được ông xưng là “Tạ Đô úy” chính là Tạ Nghi, muội muội của Tạ Cẩn. Nói đến cũng lạ, khi còn bé Thẩm Tầm và Tạ Cẩn giống như kẻ thù nhưng lại quan hệ không tệ với những người khác của Tạ gia, đặc biệt là Tạ Nghi. Hai người tuy gặp mặt không nhiều nhưng tính nết rất hợp nhau, tính tình Tạ Nghi hơi bướng bỉnh, thường xuyên cãi lời người nhà, ngược lại mỗi khi Thẩm Tầm khuyên nàng một hai câu thì cô nàng lại cho vào tai.

Thẩm Tầm nghe Thôi Yến nói vậy không khỏi bật cười: “Ta và Tạ Nghi cũng lâu rồi không gặp, ta đã đến nơi này thì cơ hội gặp mặt sẽ rất nhiều.” Nàng dứt lời, quay sang phân phó Khương Minh: “Ta hơi lạnh, ngươi xuống lấy cho ta áo choàng lông dầy lên đây.”

Khương Minh đi xuống, Thẩm Tầm vuốt ve mặt đá thô ráp trên tường thành, trầm mặc một lúc lâu rồi hỏi: “Thôi quân sư có nghĩ tới hay không, nếu mười lăm vạn đại quân Phàn quốc tấn công lại đây mà tám vạn Bắc Cảnh Quân không thể chắn, một khi xuất động ám quân thì làm thế nào có thể toàn thân rút lui?”

Thôi Yến sắc mặt bình tĩnh nhưng ánh mắt chợt lóe lên, thấp giọng nói: “Mũi tên dài bắn Thiên Lang, Thiên Lang chết đi thì mũi tên dài cũng gãy. Tại hạ sẽ hủy diệt sạch sẽ dấu vết tồn tại của ám quân.”

Thẩm Tầm im lặng, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, màn đêm dày đặc không thấy trăng sao, nàng lẩm bẩm: “Chẳng lẽ không có biện pháp đẹp cả đôi đàng?”

Thôi Yến lẳng lặng đáp: “Đã là ám quân thì không thể ra ánh sáng, uy tôn chẳng có mà mệnh thì tiện. Bọn họ vốn cũng không phải trung quân hy sinh vì nghĩa gì đâu, đây là số mệnh của bọn họ nhưng cũng là sự cứu rỗi cho họ.”

Thẩm Tầm quay đầu nhìn Thôi Yến, phát hiện trong mắt ông có tia trào phúng chợt lóe qua, ngay sau đó rũ mi giấu đi tia dị sắc kia.

Những ngọn đuốc trên thành lâu cháy hừng hực, có binh lính tuần tra đi về hướng bên này, bóng dáng thoáng qua đầu thành rồi lại dời đi.

Thẩm Tầm nhìn theo bóng dáng binh lính biến mất rồi thở dài: "Được, chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ thì không vận dụng ám quân. Lòng lang dạ sói của Phàn quốc đã tỏ rõ không thể nghi ngờ, hiện giờ việc cấp bách là phải tìm cách dọa cho Phàn quân kinh sợ, để quân chúng ta có thời gian an tâm chuẩn bị chiến tranh, việc này để ta lo. Nhiệm vụ của Thôi quân sư là lập ra kế hoạch tốt nhất cho cuộc rút lui bằng đường bộ, bao gồm lương thảo, quân bị, còn cả đường lui cho bá tánh của Tĩnh Châu và Bình Châu. Một khi tình hình nguy hiểm -- --”

“Thẩm tướng quân muốn chúng ta rút lui sao?” Thôi Yến ngắt lời, chậm rãi nói: “Tướng sĩ Bắc Cảnh Quân không phải hạng người tham sống sợ chết, hai chữ 'Rút lui' không biết viết thế nào, cho dù đơn binh độc mã cũng tuyệt đối không thoái nhượng một bước.”

Giọng điệu Thẩm Tầm trở nên nghiêm khắc, nói một cách chém đinh chặt sắt “Nay đã khác xưa! Chẳng lẽ Thôi quân sư không biết đạo lý 'Giữ được núi xanh không lo thiếu củi đốt' hay sao?”

Nàng ngừng lại, thả chậm ngữ khí: “Thiết kỵ của Lãng Thố kiêu dũng hung hãn bách chiến bách thắng, huống chi theo ta được biết, Tây Lương và Phàn quốc đã kết thành đồng minh. Một khi bọn chúng tập hợp tới xâm phạm biên giới thì chính là đốt giết đánh cướp, xuống tay không chút lưu tình. Chẳng lẽ Thôi quân sư muốn dân chúng và Bắc Cảnh Quân cùng hủy dưới gót sắt hung đao của Phàn quân? Bên dưới thành Tĩnh Châu là sông Nguyên Thương, có thể chắn được quân địch một chút, ngoài ra Tùng Châu và Trần Châu có tám vạn binh -- -- Thôi quân sư, cuộc chiến này có thể phải sử dụng sức mạnh của cả đất nước. Đây chỉ là tính toán cho tình trạng tồi tệ nhất, nhưng chúng ta vẫn phải chuẩn bị thật tốt thì hơn.”

Thôi Yến không nói, một lát sau cười nhẹ: “Không biết Thẩm tướng quân có hiểu được, một khi Bắc Cảnh Quân bỏ thành rút lui, Tạ gia khó có thể giải thích với triều đình?”

Thẩm Tầm không chút thoái nhượng, nhìn chằm chằm Thôi Yến: “Tình thế bắt buộc, ta không thể khiến mỗi một tướng sĩ hy sinh vô vị vì cái gọi là trung nghĩa gì đó.”

Trong mắt Thôi Yến lại xẹt qua một tia châm chọc, trầm mặc hồi lâu rồi cuối cùng hành lễ: “Thẩm tướng quân nói có lý, Tạ tướng quân vốn đã dặn dò, khi Tạ tướng quân không ở nơi này thì ngài toàn quyền chủ lý. Tại hạ hồi doanh trướng ra tay an bài ngay.”

Thẩm Tầm lưng thẳng tắp, một mình đứng trên thành lâu. Gió tuyết lại trở nặng, từng mảnh bông tuyết như lông ngỗng uyển chuyển tung bay trong màn đêm, vô biên vô tận. Nàng vươn tay tiếp được vài bông tuyết, nhìn chúng mau chóng tan thành nước trong lòng bàn tay, sau đó khép lại năm ngón tay rồi xoay người xuống tường thành.

Mời vào ủng hộ bà còm ở wattpad. Trận tuyết ở Bắc cảnh kéo dài suốt mười ngày, trong gió tuyết có một đội binh mã xuất quỷ nhập thần, một đường dọc theo biên giới phía Bắc vượt mọi chông gai phá huỷ mấy nơi đóng quân quy mô nhỏ của Phàn quốc dọc biên cảnh. Không quá mấy ngày, tất cả tướng lãnh Phàn quân vùng biên giới đều cảm thấy bất an, ngủ cũng không dám nhắm mắt.

Tin tức truyền vào vương đình Phàn quốc, Phàn Vương Lãng Thố cầm quân báo, đôi mắt lóe lên tia sáng hưng phấn, cười nghiền ngẫm: “Thẩm Tầm? Trước kia đã nghe nói đến uy danh của vị nữ tướng quân Đại Tuyên này, hiện giờ xem ra quả nhiên danh bất hư truyền. Thôi được, hãy cho bọn họ xả tức một chút -- -- Truyền lệnh xuống, tạm thời đình chỉ dò hỏi khiêu khích Bắc Cảnh Quân, quân đội ở biên cảnh đều lui về ba mươi dặm hạ trại, an tâm chờ hiệu lệnh.”

Hôm nay viên tướng Mộc Thác của Phàn quân đang đóng quân một trăm dặm ngoại Vọng Long Quan vừa hoàn tất tuần tra quân vụ, trở lại doanh trướng cởi áo giáp. Thân vệ bên cạnh nhắc: “Tướng quân vẫn nên mặc giáp cho thỏa đáng, nơi này binh mã đã rút lui hơn phân nửa, ai biết sát thần Đại Tuyên kia có thể -- --”

Mộc Thác bực bội xua tay: “Hôm qua còn chém đầu người ở Phượng Cánh Lĩnh, cho dù biết bay cũng không nhanh như vậy. Ngày mai nhiều việc, trước tiên ngủ một giấc rồi nói.”

Hắn ngủ đến nửa đêm, bỗng nhiên giật bắn mình ngồi bật dậy, khoác áo vén mành ra khỏi lều. Bên ngoài tuyết phủ mênh mông, ánh lửa chập chờn, binh lính đều ngủ say trong lều, khắp nơi nghe tiếng ngáy o o, vài tên lính canh gác doanh địa đều vây quanh đống lửa ngủ gà ngủ gật.

Hắn hồ nghi tuần tra một vòng, đánh thức binh lính canh gác, đang muốn về lại doanh trướng của mình thì nghe một tiếng thét long trời lở đất cắt qua mành tuyết, từ xa tới gần.

“Giết -- --”

Tiếng hét kích động màng nhĩ khiến máu toàn thân hắn dồn lên đỉnh đầu.

“Giết -- --” thanh âm tứ phía vang lên đáp lại. Trong nháy mắt, bụi mù bốc lên cuồn cuộn, vùng hoang dã chấn động, vô số binh mã lao ra từ trong gió tuyết, sát khí đằng đằng phóng vào doanh địa. Ánh đao vung lên trong tiếng ngựa hí vang, máu phun tung tóe, cây đuốc bị đạp dưới vó ngựa, vụn gỗ bắt lửa bắn ra khắp nơi. Tức khắc, bóng người lúc ẩn lúc hiện trong doanh địa, tiếng than khóc kêu thảm không ngừng, rất nhiều binh lính còn đang trong giấc mộng mơ màng vứt bỏ tánh mạng.

Đôi chùy trong tay Mộc Thác uy vũ sinh phong, quấn lấy vài tên kỵ binh chiến đấu bất phân thắng bại. Đang cố giằng co thì một người một ngựa giơ đao xông đến, xoắn lấy xích sắt trên cây chùy trái với khí thế dời núi nuốt sông hất cây chùy bay ra xa, ngay sau đó một đao bổ xuống vai phải của Mộc Thác.

Cây chùy phải cũng rời tay Mộc Thác, hắn đỏ ngầu đôi mắt cuồng loạn hét lên: “Không phải ngươi ở Phượng Cánh Lĩnh? Chơi màn đánh lén kiểu này mà anh hùng hảo hán con khỉ gì?”

Người trên ngựa gật đầu cười: “Phượng Cánh Lĩnh là người khác, mặc áo giáp của ta mà thôi -- -- Sao thế, chỉ cho phép các ngươi giở trò âm mưu quỷ kế, chúng ta không được ăn miếng trả miếng? Ta nói ngươi biết, Đại Tuyên tuyệt đối không để kẻ nào khi dễ xâu xé! Hôm nay giữ lại cái mạng cho ngươi, lăn về nói với Phàn Vương, không cần cái đầu thì cứ việc phóng ngựa lại đây!"

Nàng thu lại trường đao trong tay, tiếp lời vô cùng khí phách: “Thẩm Tầm ta đây sẽ thủ tại chỗ này chờ hắn! Mỗi binh mỗi tốt của Đại Tuyên đều ở chỗ này chờ hắn!”

Cùng lúc đó, Tạ Cẩn suất lĩnh tám ngàn tướng sĩ tham gia xong đại điển Đông tế bèn chạy một lèo tới Biện Châu hơn nửa đêm. Anh đang hạ lệnh binh lính nghỉ ngơi ở bìa rừng chỉnh đốn một lát, Mục Thanh Phong vẻ mặt nghiêm túc tiến lại ghé sát tai anh nhỏ giọng thầm thì vài câu.

Tạ Cẩn sững sờ, máu toàn thân đều đông lạnh, chỉ cảm thấy gió buốt thấu xương, khu rừng trở nên ân u hoang vắng, bất giác vươn tay vịn thân cây để chống đỡ thân hình.

Mục Thanh Phong hô: “Tướng quân...”

Tạ Cẩn lấy lại bình tĩnh, chậm rãi mở miệng: “Ra lệnh cho đại quân hạ trại tại chỗ chờ ta hai ngày. Ngươi hãy cùng ta hồi kinh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK