- Cố tiểu thư, ngày hôm qua cô ở trung tâm mua sắm làm bị thương vị hôn thê của Nghiêm tổng, hôm nay lại muốn đâm chết một nhà báo, cô muốn nói thế nào về việc này?.
Cố Thừa Nhi nhếch môi cười, không nhanh không chậm chĩa súng về phía La Cường, chân cũng bước về phía hắn ta.
- Nhà báo tiên sinh, anh dạo này làm ăn có được không?.
La Cường không rõ ý nghĩa câu hỏi của Cố Thừa Nhi, có chút cứng ngắng mà trả lời:
- Tạm ổn.
- Vậy sao?. - Cố Thừa Nhi bước đến cạnh hắn ta, tiếu phi tiếu cười. - Tôi thấy anh phán đoán sự việc xảy ra rất giỏi, sao không kiếm lấy một manh chiếu ra chợ ngồi xem bói?. Haha, đảm bảo sẽ rất đông khách đấy!.
- Cô!!!!. - La Cường bị lời này của Cố Thừa Nhi làm cho tức giận, nhưng lại chỉ có thể tự nuốt xuống. - Cố tiểu thư, cô phiền trả lời vào câu hỏi của tôi đi.
Cố Thừa Nhi cười cười, lấy bộ dáng hết sức đẹp mắt mà trả lời hắn ta:
- Thứ nhất, tôi muốn đâm chết nhà báo?. Haha, nhà báo tiên sinh tự mình đa tình rồi, vị đồng nghiệp kia của anh không xứng được chết dưới bánh xe của Cố Thừa Nhi tôi!.
- Cô!.
- Nhà báo La bình tĩnh nào. - Cố Thừa Nhi cười cười, ngăn lại sự tức giận của La Cường. - Còn về việc của tôi và Hứa An Vy. Xin hỏi nhà báo La, khi nào thì Hứa An Vy trở thành vị hôn thê của Nghiêm Quân Dịch?. Tôi nhớ không nhầm, tôi mới chính là vị hôn thê của Nghiêm Quân Dịch từ trước đến nay!.
Lời này của Cố Thừa Nhi lập tức giáng một đòn vào người đám nhà báo. Bọn họ hiện tại mới phát hiện ra, hôn ước giữa Cố tiểu thư và Nghiêm tổng vẫn còn. Mặc dù Cố tiểu thư ra nước ngoài 7 năm, nhưng thông báo giải trừ hôn ước vẫn chưa được phát ra. Trên danh nghĩa mà nói Cố tiểu thư mới chính là vị hôn thê của Nghiêm tổng.
Cố Thừa Nhi đem súng ấn lên thái dương La Cường, cười một cách hết sức thân thiện:
- Nhà báo tiên sinh, Cố Thừa Nhi tôi ghét một người, sẽ cần phải dùng đến cách ngu ngốc đó sao?. - Cố Thừa Nhi đem ngón trỏ đặt vào cò súng, cười cười. - Ví dụ như tôi ghét nhà báo La, tôi liền nổ....
Lời này của Cố Thừa Nhi vừa đến tai, La Cường cả người liền mềm nhũn:
- Cố Thừa Nhi!. Cô mà nổ súng sẽ bóc lịch đến hết đời đấy!.
- Vậy sao?. - Cố Thừa Nhi cười một cách khoái trí. - Anh nghĩ Cố gia sẽ để người thừa kế của họ ngồi tù vì một tiểu nhân vật như anh sao?.
La Cường vốn dĩ nghĩ rằng Cố Thừa Nhi cho dù kiêu ngạo ngang ngược vẫn là một thiên kim đại tiểu thư chân yếu tay mềm, lá gan thỏ trắng. Cho dù có đánh chết hắn, hắn cũng chưa từng nghĩa ra được rằng Cố Thừa Nhi lại có lá gan giết người!.
Cố Thừa Nhi nhìn mồ hôi từng giọt lấm tấm trên khuôn mặt La Cường, ngón tay bóp mạnh cò:
"Đùng".
Âm thanh này, khiến cho đám nhà báo sợ tới mức ngã khụy xuống. Có mấy người liên tục lẩm bẩm "Cố Thừa Nhi điên rồi!.". Cố Thừa Nhi cười cười, lôi La Cường đang ngã khụy dưới đất lên. Một mảng huyết sắc làm người ta sợ hãi, máu chảy dọc khuôn mặt, thấm vào vai áo hắn ta đến rợn người. Cố Thừa Nhi chán ghét mang súng gõ vào đầu La Cường:
- Nhà báo tiên sinh, anh cũng diễn quá sâu rồi!.
Lời này của Cố Thừa Nhi khiến cho không chỉ La Cường mà đám nhà báo ở xung quanh cũng sửng sốt. La Cường mở mắt, phát hiện chẳng có chút đau đớn gì. Hắn đưa tay sờ lên thái dương, máu tràn ngập bàn tay hắn, thế nhưng, hắn....lại không chết!.
Cố Thừa Nhi ném khẩu súng đi, rút từ trong túi quần ra một tờ khăn tay. Cô lau sạch tay, sau đó hết sức ung dung đi về phía xe của mình:
- Nhà báo tiên sinh, tôi chỉ dọa anh một chút, anh liền đã sợ tới mềm nhũn. Chậc, lá gan nhỏ như vậy, chơi thật không đã!.
La Cường biết mình bị đùa giỡn, muốn tiến đến chỗ Cố Thừa Nhi, lại phát hiện chân mình mềm nhũn vô lực. Hắn bị trò đùa kia của Cố Thừa Nhi dọa sợ!. La Cường cắn chặt răng, mối thù này, hắn nhất định phải trả lại cho Cố Thừa Nhi!.
Cố Thừa Nhi cũng không rảnh quan tâm La Cường. Cô bước vào trong xe, tăng ga phóng đi. Trước khi đi còn vô cùng thân thiện mở cửa xe, cười đến rạng rỡ:
- Các vị nhà báo, nếu còn có lần sau, sẽ không đơn giản là một khẩu súng với âm thanh giả và túi máu đâu!. Khi đó.... máu sẽ là máu các vị đó!.
Xe Cố Thừa Nhi biến mất sau cánh cửa, rốt cuộc hồn phách của đám nhà báo cũng được trả lại. Bọn họ trải nghiệm đủ rồi, lần sau tuyệt đối không đem mạng mình dâng tới cho vị Cố tiểu thư đó nữa!.
------
Cố Thừa Nhi tiến vào trong biệt thự Phong Vân đã là khi mọi người thu xếp xong đồ đạc chuẩn bị trở về. Ngôn Gia Lạc thấy Cố Thừa Nhi, có chút lo lắng hỏi:
- Thừa Nhi, anh nghe tiếng súng, bên ngoài có chuyện gì sao?.
- Không có gì. - Cố Thừa Nhi cười cười.
Nghiêm Quân Dịch cũng nghe được tiếng súng, hắn thấy Cố Thừa Nhi bình an vô sự liền thở phào một hơi. Không sao thì tốt rồi. Nghiêm Quân Dịch tiến đến bên cạnh Cố Thừa Nhi, muốn nói lời xin lỗi. Nhưng rốt cuộc lại không cách nào nói ra được, lời ra khỏi miệng cũng biến thành lời khác.
- Thừa Nhi, tôi... chúng ta về nhà đi!.
Thanh âm trầm ấm đặc trưng truyền tới tai, Cố Thừa Nhi có chút giật mình mà quay lại. Nhìn đến khuôn mặt ấy, bao nhiêu uất ức cùng đau đớn lại ùa về, Cố Thừa Nhi đem hai tay nắm chặt, nụ cười có chút chua xót:
- Nghiêm tiên sinh, chúng ta...không chung nhà!.
- Thừa Nhi, căn hộ ở chung cư Tô Vinh....
- Nghiêm tiên sinh!. - Cố Thừa Nhi ngắt lời Nghiêm Quân Dịch. - Anh không cần trở về đó nữa, hôn ước giữa chúng ta, rất nhanh thôi sẽ được giải trừ. Tôi không muốn có bất kì liên hệ nào với anh nữa!.
Nghiêm Quân Dịch bị lời này của Cố Thừa Nhi làm cho giật mình. Hắn bắt lấy tay cô, có chút vội vã nói ra lời xin lỗi.
- Thừa Nhi, không phải vậy, tôi....là tôi đã hiểu lầm em!. Xin lỗi em!.
Cố Thừa Nhi nhợt nhạt cười, thanh âm không giấu nổi sự chua xót, mà đôi mắt nâu cũng sớm nổi lên một tầng nước.
- Nghiêm Quân Dịch, xin lỗi thì có ý nghĩa gì?. Khi The Star bắt đầu quay, tôi những tưởng mối quan hệ giữa chúng ta đã được cải thiện. Cho dù không phải là thứ tình cảm trai gái, chúng ta vẫn có thể dùng ân tình hơn 20 năm để làm bạn tốt của nhau. Nhưng tôi không ngờ rằng, trong lòng anh lại nghĩ tôi muốn cướp mọi thứ của Hứa An Vy. Anh...làm tôi vô cùng thất vọng!.
Nghiêm Quân Dịch biết mình sai, bản thân hắn cũng không hiểu tại sao giờ phút đó lại nói ra những lời tổn thương Cố Thừa Nhi đến như vậy. Lời nói ra không thể rút lại. Hắn cũng biết trong lòng Cố Thừa Nhi, nhận định của hắn về cô rất quan trọng, cô có lẽ đã tổn thương rất lớn. Giờ phút này, hắn chỉ có thể hảo hảo xin lỗi cô mà thôi.
- Thừa Nhi, tôi biết là tôi sai. Em đừng giận tôi nữa được không?.
Cố Thừa Nhi không phải kiểu người sắt đá, nhưng lại chính là không đủ can đảm để mạo hiểm nữa. Bảy năm trước lao đầu như thiêu thân vào một mối tình đơn phương đã đủ rồi, hiện tại Cố Thừa Nhi cô không muốn tiếp tục như thế nữa.
Cố Thừa Nhi không nói gì, trực tiếp bước đi. Bóng dáng của cô dần theo chiếc xe thể thao đắt tiền mà biến mất.
Nghiêm Quân Dịch nhìn theo bóng dáng ấy, trong lòng ẩn ẩn chút đau đớn khó tả. Hắn muốn lái xe theo Cố Thừa Nhi, lại nhận được điện thoại từ bệnh viện, nói An nhi muốn gặp hắn. Nghiêm Quân Dịch đành bẻ tay lái, chạy đến bệnh viện.
Trong bóng tối, Ngôn Gia Lạc bước ra, trên môi là một nụ cười bất đắc dĩ. Nghiêm Quân Dịch là bạn anh, Cố Thừa Nhi từ nhỏ đến lớn luôn theo sát Nghiêm Quân Dịch. Đối với anh, hai người bọn họ không những là bạn, mà còn là nguồn cảm hứng cho rất nhiều tác phẩm của anh. Nữ chính của anh có rất nhiều kiểu người, nhưng cho đến giờ, anh vẫn chưa tìm ra được điểm giống của Cố Thừa Nhi với những nữ chính đó. Cố Thừa Nhi là một thiên kim đại tiểu thư. Nữ chính nếu là một thiên kim đại tiểu thư thì rất ôn hòa, dễ gần, cũng dễ bắt nạt. Nhưng Cố Thừa Nhi kiêu ngạo, ngang ngược, không những vô cùng thẳng thắn mà còn không bao giờ chịu thiệt. Ngôn Gia Lạc biết Cố Thừa Nhi là người thật, không thể đem cô so sánh với mấy nữ chính trong tác phẩm của anh, nhưng trong Cố Thừa Nhi luôn có một thứ gì đó mới mẻ, một thứ làm người khác bất ngờ, anh hoàn toàn không để gán con người Cố Thừa Nhi cho nữ chính của mình được. Anh cảm thấy điểm này của Cố Thừa Nhi rất hay, anh tạo nên một nữ chính. Nhưng cuối cùng lại vẫn cảm thấy nữ chính của anh hoàn toàn không giống với phong thái của Cố đại tiểu thư. Ngôn Gia Lạc thở dài, nếu đám fan của anh mà biết hình tượng nữ chính mà họ hay đọc đều là bản fail của việc chép tính cách Cố đại tiểu thư thì anh chắc chắn sẽ bị cười chết.
Ngôn Gia Lạc rời đi trong sự chán nản mà không hề biết rằng còn một người nữa vẫn theo dõi câu chuyện từ đầu đến giờ. Người phụ nữ đó gọi cho một người khác, âm thanh có chút kích động:
- Ba, Hứa An Vy dụ được Nghiêm Quân Dịch đi rồi.