Đàm Thanh Tuyền bộp một phát đạp phải mìn, kiếm củi ba năm thiêu một giờ, cau mày trả lời: “Đến lúc đó rồi hãy nói.”
Chu Hồng cũng không nói lại, xoay người đi ra ngoài.
Thoáng cái đã qua một tháng, Chu Hồng cũng chưa từng tới đây lần nào nữa, hai người cũng coi như cắt đứt từ ngày đó, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có.
Đỗ Diễm đã sinh một tiểu tử mập mạp, hơn bốn cân, vừa sinh ra đã mở mắt, rất khỏe mạnh hoạt bát. Đặng Tiểu Song có thêm một đồ chơi nhỏ, cả ngày ôm ấp không buông tay, so với bảo mẫu còn săn sóc chu đáo hơn.
Cây, hoa trong nhà kính ngày càng nhiều, ghế mây, sập trúc cũng đã xếp đặt đầy đủ. Đàm Thanh Tuyền thường thường ngồi dưới một gốc chuối tây đọc sách, buổi tối thì đến Ly Dạ ngồi một chút, hút thuốc uống rượu.
Hương vị quạnh quẽ hoàn toàn không hợp với không khí ồn ào, ánh mắt thờ ơ, nụ cười đùa cợt, một điếu Trung Nam Hải cùng một ly rượu đỏ, dần dần đã trở thành khung cảnh đặc biệt của Ly Dạ.
Bùi Tiêu thở dài: “Nói thật, tôi nên cho cậu bắt đầu làm việc. Cậu ngồi ở đây, chỉ trong vòng nửa giờ đã lập tức hết chỗ, so với vũ công thoát y còn hữu dụng hơn.”
Đàm Thanh Tuyền nhíu mày cười khẽ: “Tôi hình như không có ngồi ở đây.”
Bùi Tiêu nháy nháy mắt: “Lúc trước cậu cũng ngồi như vậy mà.” Nói xong liền khoác vai y, “Ai, hay là cậu nhảy thoát y đi, tôi sẽ huấn luyện miễn phí cho cậu, như thế nào?”
Đàm Thanh Tuyền phun ra một vòng khói: “Được, chỉ cần Cố Đông Tắc đến đây múa cột và anh làm MB một đêm.”
Bùi Tiêu đen mặt: “Này, Đàm Thanh Tuyền, không cần ác như vậy chứ. Cố Đông Tắc còn chưa tính, sao tôi cũng phải phụng bồi?” Đàm Thanh Tuyển rủ mắt xuống dụi dụi điếu thuốc trong tay: “Làm việc chẳng những không thể lỗ vốn, còn phải đòi gấp đôi lợi ích, tôi đây học từ anh đấy.”
“Ai nói thế? Bùi Tiêu tôi là người nghĩa khí, giúp đỡ bạn bè không tiếc cả mạng sống…”
“12%.” Đàm Thanh Tuyền nhàn nhạt nói ra một con số, liền thành công làm cho Bùi Tiêu im lặng. Hắn ngây người một lúc lâu mới lớn tiếng nói: “Tên Chu Hồng kia, hắn bán đứng tôi!”
Đàm Thanh Tuyền dựng thẳng ngón trỏ, lắc lắc trước mặt hắn, mỉm cười: “Ngại quá, công ty kia là của tôi, hắn vô duyên vô cớ cho không anh nhiều cổ phần như vậy dù sao cũng phải báo cáo với tôi một tiếng.”
Bùi Tiêu trợn mắt trừng y một cái, giọng nói khó nghe: “Haha, ai nha, thật sự là ‘Vợ lĩnh trên giường, bà mối đá bức tường’ (*). Quá xứng đôi…” Lời còn chưa nói hết, trước cửa một trận xôn xao, lão đại bản xứ Cố Đông Tắc đã đến. Bùi Tiêu vội vàng đứng dậy, vỗ vỗ vai Đàm Thanh Tuyền: “Cậu cứ tự nhiên, tôi đi trước.” Đàm Thanh Tuyền đã sớm biết quan hệ không rõ ràng giữa hắn và Cố Đông Tắc, nhún vai một cái, tiếp tục uống rượu. Bùi Tiêu nghênh tiếp người đàn ông mặc âu phục phong thái phi phàm kia, hai người nói với nhau vài câu liền cùng đi lên lầu.
(*) – Mình cũng không hiểu câu này lắm, chắc ý chính là lấy được vợ rồi thì bà mối cũng bị đá đi =)))
Quầy bar chỉ còn lại một mình Đàm Thanh Tuyền, y uống hết ngụm rượu cuối cùng trong ly, vừa định gọi thêm một ly nữa thì có một người đàn ông đi đến bên cạnh, nói với phục vụ bar: “Rót cho vị tiên sinh này một ly, tôi mời.” Người phục vụ giật mình, nhìn người đàn ông kia lại nhìn Đàm Thanh Tuyền, thấy vẻ mặt y thản nhiên, khẽ gật đầu.
Một ly rượu đỏ đặt trước mặt Đàm Thanh Tuyền, y nhấp một ngụm rồi chậm rãi lắc lư chất lỏng màu đỏ trong ly.
“Một mình?” Người đàn ông kia bắt đầu tiến lại gần.
Đàm Thanh Tuyền hút điếu thuốc, phun ra một vòng khói.
Người đàn ông kia cười khẽ: “Tôi đã đến đây rất nhiều lần, đã quan sát anh rất lâu, anh rất đặc biệt.”
Đàm Thanh Tuyền lại nhấp một chút rượu, đôi môi mỏng bị rượu nhuộm một màu đỏ tươi. Người đàn ông kia nhìn y hơi nheo mắt lại, bộ dáng lười biếng không để ý xung quanh nhẹ liếm bờ môi, cảm giác trong miệng có chút khô, ho nhẹ một tiếng, nói: “Có lẽ anh đã nghe nói qua, tôi họ Đường, là tổng giám đốc công ty XX.”
Đàm Thanh Tuyền không nói gì, giống như căn bản không nghe thấy, xoay xoay điếu thuốc trong tay.
Người đàn ông kia âm thầm hít sâu một hơi, quyết định tiếp tục nỗ lực: “Nếu như có thể, tôi có thể biết anh xưng hô như thế nào không?”
Đàm Thanh Tuyền rốt cuộc xoay đầu lại, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lẽo, chậm rãi cong khóe miệng, nở nụ cười đùa cợt: “Anh coi trọng tôi sao?”
Đường tiên sinh bị y hỏi thì sững sờ, không phải không thể nói, chỉ là một vấn đề đơn giản lại khiến cho hắn lúng túng vô cùng, lắp bắp nói: “Kỳ thật… Cái kia, tôi muốn làm quen với anh…”
Nụ cười bên môi Đàm Thanh Tuyền càng sâu thêm: “Thực xin lỗi, vị tiên sinh này, tôi không muốn làm quen với anh, cũng không có hứng thú bị anh thượng.”
Đường tiên sinh im lặng, một lúc sau ngẩng đầu lên nói: “Nếu là anh, tôi có thể ở phía dưới.”
Lần này đổi lại là Đàm Thanh Tuyền kinh ngạc, suy nghĩ một chút, dụi điếu thuốc lá trong tay, ghé sát bên tai Đường tiên sinh, thấp giọng nói: “Thật sự rất vinh hạnh, nhưng mà xấu hổ a, tôi không có năng lực đó.”
Đường tiên sinh bị nghẹn không nói lên lời, không công mà về.
Đàm Thanh Tuyền rút ra một điếu thuốc khác, bartender lại đưa đến một ly rượu đỏ. Y nhíu mày, vừa muốn nói gì đó, chợt thấy dưới ly rượu có một tờ giấy, nhìn nhìn xung quanh, không có người nào chú ý bên này, không nhìn ra là ai đã gửi đến đây. Đàm Thanh Tuyền khẽ chuyển ly rượu, cầm tờ giấy kia lên, trên đó viết mấy chữ: “Lôi Nặc, quán cafe đối diện.”
Đàm Thanh Tuyền suy nghĩ một chút, đem tờ giấy bỏ vào túi áo, uống một hơi cạn sạch ly rượu rồi xoay người đi ra ngoài.
Đã vào đầu hạ, đúng là thời điểm hiếm có trong năm nhiệt độ vừa lòng người. Không khí ướt át, gió đêm mát lạnh, khiến cho tinh thần Đàm Thanh Tuyền chấn động, dạo bước thong thả đến quán cafe trước cửa. Vừa đẩy cửa ra, lập tức có một nhân viên phục vụ đi tới: “Xin hỏi anh có phải là Đàm tiên sinh không?” Đàm Thanh Tuyền gật đầu, theo người nhân viên này đến một căn phòng tận sâu trong cùng.
Quả nhiên là Lôi Nặc, mấy tháng không gặp, hắn đen đi không ít, ánh mắt cũng có vẻ trầm ổn hơn rất nhiều, không còn là bộ dáng ngang ngược càn rỡ như trước. Nhìn thấy Đàm Thanh Tuyền đi tới, đứng dậy, chỉ vào ghế đối diện, nói: “Đàm ca, mời ngồi.”
Đàm Thanh Tuyền lạnh lùng liếc hắn một cái, chậm rãi ngồi xuống, nhân viên phục vụ bưng tới hai ly cafe. Lôi Nặc cười cười: “Đặc biệt pha vì anh đấy, cafe chính tông đẳng cấp Lam Sơn, đồ uống nổi tiếng của quán này đấy, anh nếm thử đi.”
Đàm Thanh Tuyền nhìn nhân viên phục vụ cầm bình hoa hồng trên bàn chuyển sang một bên, nhẹ nhàng đặt hai tách cafe trước mặt hai người. Y không uống, ngược lại lấy ra một điếu thuốc, giương lên.
Nhân viên phục vụ khách khí nói: “Mời hai vị.” Đàm Thanh châm thuốc, hút một hơi thật sâu.
Rất lâu, hai người đều không nói gì, Đàm Thanh Tuyền là người bình tĩnh, nhìn dòng xe qua lại ngoài cửa sổ, nhàn nhã thản nhiên.
Rốt cuộc vẫn là Lôi Nặc nhịn không được, hỏi: “Đàm ca, có phải anh vẫn sống chung với Chu Hồng?”
Đàm Thanh Tuyền không lên tiếng, ngón tay thon dài gõ nhẹ trên mặt bàn. Một tay Lôi Nặc cầm chặt ly cafe, có thể nhìn ra hắn đang kiệt lực khống chế bản thân: “Đàm ca, Chu Hồng căn bản không phải người tốt. Lúc trước tôi đã nói ánh mắt hắn không đúng, các người lại không tin tôi. Hiện tại đã biết, rõ ràng là hắn đã dàn dựng mọi chuyện. Trước tiên để cho A Văn giết Đổng Đại Vĩ, sau đó giá họa cho tôi, cuối cùng còn làm ra chứng cứ giả khiến cho mọi người tin rằng chính là tôi giết!”
Đàm Thanh Tuyền vẫn lãnh đạm: “Cậu nói những thứ này với tôi làm gì?”
“Đàm ca, anh dù sao cũng từng là người của Long Hoa bang, cha tôi năm đó tín nhiệm anh nhất. Chẳng lẽ anh có thể trơ mắt nhìn tâm huyết của ông ấy bị người khác đoạt đi? Huống chi anh với cha tôi…” Hắn đột nhiên dừng lại, không nói tiếp.
“Đúng, tôi bị cha cậu xích lại, làm nô lệ tình dục cho ông ta.” Đàm Thanh Tuyền cười cười, ngữ khí đạm mạc, “Cậu cảm thấy tôi giống như con chó bị lão ta cởi sạch quần áo xích trên giường ba năm còn có thể có hứng thú quản việc bang phái của lão sao? Hoặc là sau đó bị con trai lão tùy ý nhục mạ còn muốn tiếp tục giúp tên hỗn đản đó giành lại chính quyền? Lôi Nặc, cậu cho tôi là Jesus sao?”
Lôi Nặc nghẹn lời, ngập ngừng nói: “Coi như tôi có lỗi với anh, tôi… tôi xin lỗi.” Hắn ngẩng mạnh đầu, “Nhưng anh đừng tưởng rằng Chu Hồng thật lòng với anh, hắn chỉ mốn lợi dụng anh.”
Đàm Thanh Tuyền cười nhạo: “Lợi dụng tôi cái gì? Dễ dàng làm cho hắn có khoái cảm hơn phụ nữ sao?”
Mặt Lôi Nặc đỏ bừng, do dự một lúc, nói: “Khoản tiền kia.”
“Cái gì?”
“Khoản tiền kia! Chu Hồng chắc chắn đã đoán ra 2 triệu kia trong tay anh cũng có một phần, hắn đang lợi dụng anh để có được khoản tiền đó!”
Đàm Thanh Tuyền nhìn chằm chằm vào mắt hắn: “Vậy cậu tìm tôi làm gì?”
“Tôi… tôi cũng muốn khoản tiền đó.”
Đàm Thanh Tuyền nhíu mày nhìn hắn: “Chẳng lẽ… cha cậu chưa cho cậu sao?”. Ra chương nhanh nhất tại -- TRUMTRUYE N. com --
“Không phải…” Lôi Nặc đột nhiên cao giọng, “Còn không phải vì anh! Tôi muốn dùng số tiền kia trao đổi với Chu Hồng để có được anh, kết quả hắn vậy mà lại cự tuyệt!”
“Trao đổi tôi?” Đàm Thanh Tuyền bật cười, huýt sáo, “Không nghĩ là tôi còn đáng giá như vậy.”
Lôi Nặc đột nhiên nắm lấy tay y, vẻ mặt kích động: “Đàm ca, Đàm ca, tôi đối với anh là thật tâm. Anh đi cùng tôi được không? Chúng ta dùng số tiền kia củng cố Long Hoa bang, tất cả tôi đều nghe theo anh. Anh thông minh tài giỏi như vậy, nhất định có thể đánh bại Chu Hồng. Đàm ca, chỉ cần có tiền…”
Đàm Thanh Tuyền nhẹ nhàng đẩy tay hắn ra: “Đây chính là mục đích cậu tìm tôi?”
Lôi Nặc không nói gì, ánh mắt bức thiết.
Đàm Thanh Tuyền đột nhiên cười to, y dựa vào bàn, thân thể nghiêng về phía trước: “Lôi Nặc, Chu Hồng lợi dụng tôi, cậu cũng lợi dụng tôi, có gì khác nhau chứ. Chỉ có điều, so với cậu, hắn dụng tâm hơn nhiều.” Y đẩy ly cafe trước mặt ra xa, “Ít nhất hắn cũng biết rõ tôi chưa bao giờ uống cafe, sẽ không tự cho rằng mình thông minh mà pha cho tôi một ly thế này.” Rồi đứng dậy nói tiếp, “Lôi Nặc, cậu đã chậm. Đêm đó cậu bỏ trốn, 2 triệu kia đã thuộc về Chu Hồng. Bây giờ tôi cũng giống cậu thôi, đều là một kẻ nghèo rớt mồng tơi.”
“Đàm Thanh Tuyền!” Lôi Nặc hổn hển, đột nhiên đứng lên, “Con mẹ nó, anh bị ngu à? Sao anh có thể đem tiền cho cái kẻ đáng khinh kia? Hắn căn bản chính là động vật máu lạnh, anh có biết không? Anh cho rằng hắn yêu anh sao? Con mẹ nó anh nằm mơ đi! Hắn chơi anh cũng giống như chơi đám nam kỹ thôi! Chơi chán rồi hắn sẽ đá anh giống như con chó hoang! Anh không có tự trọng sao? Công phu trên giường của Chu Hồng lợi hại thế nào mà anh cứ khăng khăng bám theo hắn như vậy?! Anh nói cha tôi cởi hết quần áo xích anh, tôi thấy Chu Hồng có cho anh mặc quần áo thì anh cũng vẫn nằm dưới thân hắn…”
Không đợi hắn nói xong, Đàm Thanh Tuyền đã đấm một quyền, đánh thẳng vào cằm Lôi Nặc. “Bụp” một tiếng trầm đục, suýt chút nữa hắn cắn vào lưỡi. Một giây sau đã bị Đàm Thanh Tuyền túm chặt cổ áo dùng sức ấn vào tường.
Đàm Thanh Tuyền nhìn chằm chằm vào hắn, vẻ mặt lạnh lùng: “Lôi Nặc, cậu nghe kỹ cho tôi. Cậu còn dám nhắc đến một tiếng Chu Hồng trước mặt tôi, tôi sẽ cho cậu rơi răng đầy đất! Cậu không cần nói với tôi mấy thứ yêu hay không yêu. Tôi cho cậu biết, cậu còn giữ được cái mạng mà ở chỗ này lải nhải với tôi, chính là minh chứng cho việc Chu Hồng yêu tôi! Chu Hồng là ai? Lòng dạ độc ác, muốn nhổ cỏ tận gốc, đêm hôm đó muốn giết cậu so với giết con kiến khó hơn sao? Cậu có biết chỉ cần cậu còn sống một ngày, Chu Hồng phải phái người theo dõi cậu một ngày không? Hắn vì cậu đã lãng phí bao nhiêu sức lực? Cậu có biết hắn chính là đang chờ đợi cậu có mưu đồ để danh chính ngôn thuận giết chết cậu, mà không tính là làm trái lời hứa với tôi không?”
Y buông Lôi Nặc ra, đi vài bước đến trước bàn, hất đổ bình hoa hồng, lấy từ bên trong ra một cái máy nghe trộm cỡ nhỏ, giơ thẳng lên trước mũi Lôi Nặc: “Bên cạnh cậu từng giây từng phút có bao nhiêu người của hắn? Bên cạnh tôi từng giây từng phút có bao nhiêu người của hắn? Cậu còn ở đây vọng tưởng dưới loại tình huống này nói chuyện với tôi về 2 triệu kia, chấn hưng Long Hoa bang sao? Chỉ bằng một mình cậu sao?!” Đàm Thanh Tuyền cười lạnh, “Nhớ lại tình cảm trước kia của cha cậu, tôi khuyên cậu một câu, mau chóng tìm một chỗ yên ổn, thành thật làm một người bình thường thì cậu còn có thể giữ lại một mạng này. Bằng không, ngày nào đó Chu Hồng không còn kiên nhẫn muốn diệt trừ cậu, tôi cũng không cần biết.” “Bộp” một tiếng ném chiếc máy nghe trộm kia xuống trước mặt Lôi Nặc rồi xoay người rời đi.
Lôi Nặc kinh sợ, xông về phía trước hô một tiếng: “Đàm Thanh Tuyền!”
Đàm Thanh Tuyền đứng lại, hai tay đút vào túi quần, chậm rãi quay đầu lại, cười cười giễu cợt: “Lôi Nặc, cậu thật là ngây thơ.”
Không để ý tới người đang thất hồn lạc phách kia, Đàm Thanh Tuyền đi trên đường, nhìn ánh đèn nê ông lóe sáng trong màn đêm, hít vào một hơi thật dài. Y lấy điện thoại ra, bấm một dãy số: “Quách Mạn, ừ. Đặt cho tôi một vé máy bay ngày mai, tôi phải trở về.”