Chỗ này khác với Ly Dạ, Thành Phong là nơi giải trí chân chính. Không có làm không được, chỉ có không thể nghĩ đến. Chỉ cần có tiền, nơi đây có thể cung cấp bất kỳ dịch vụ nào khiến người ta vừa lòng. Chỉ duy mỗi phí vào cửa thôi đã là năm vạn rồi.
Lôi Nặc cùng Chu Hồng vừa từ thang máy đi ra, lập tức nghe thấy tiếng ồn ào huyên náo, một người nam hài thân thể trần trụi chật vật chạy tới, khóc lóc nỉ non: “Cầu xin các người… tôi thực sự không chịu nổi nữa… tha cho tôi, tha cho tôi đi…” Mấy người đàn ông cao to vạm vỡ, mặc áo da bó sát người, trên tay cầm roi đuổi theo, đè y lại.
Nam hài ngẩng đầu, nhìn thấy Chu Hồng, giãy giụa muốn trốn thoát, khóc kêu: “Chu ca, Chu ca, tôi không chịu nổi nữa, bọn họ không phải là người… Anh tha cho tôi đi…”
Chu Hồng nhíu mày: “Là ai dạy dỗ đây? Sao lại không hiểu chuyện thế này?” Người bên cạnh vội vàng kéo nam hài kia ra sau, cúi đầu liên tục xin lỗi: “Thực xin lỗi Chu ca, là do chúng tôi sơ sót.”
Lôi Nặc thấy khuôn mặt của người kia hoảng hốt, sợ hãi, nước mắt ướt đẫm, thân thể trần trụi bị những người kia trói lại, toàn thân dày đặc những vết roi rướm máu, hai đầu v* sưng đỏ không chịu nổi. Đây là lần đầu tiên hắn tiếp nhận công việc làm ăn của Long Hoa bang, chưa từng chứng kiến tình huống giống như thế này, có chút mềm lòng, nói: “Có chuyện gì vậy?”
Quản lý đứng bên cạnh vội vàng giải thích: “A, Lôi ca, tầng này là câu lạc bộ SM, cậu ta không chịu được khách hàng, đã chạy trốn ra đây.”
Lôi Nặc không biết rõ quy tắc, nhìn bộ dáng nam hài thật sự đáng thương, nói: “Chạy thì cũng đã chạy ra đến đây rồi, y không chịu được thì cứ để MB khác vào thay đi.”
Hắn vừa nói xong mọi người đều sửng sốt. Trai gái ở đây đều đã được dạy dỗ để thỏa mãn ham muốn đặc biệt của khách hàng. Chỉ cần đi vào bao sương, trừ khi hết giờ hoặc là khách hàng buông tha, nếu không dù có bị đánh chết cũng không được trốn ra ngoài. Người con trai này đã phạm phải điều tối kỵ, chắc chắn phải giáo huấn một lần, hoặc là sai người dạy dỗ lại. Nếu mà bỏ qua thì sau này làm sao có thể quản lý được những người khác?
Quản lý không dám nói tiếp, lén nhìn Chu Hồng. Mặt Chu Hồng không biểu tình cũng không nói tiếng nào. Lôi Nặc thấy rõ ràng là mình đang nói chuyện, quản lý lại nhìn Chu Hồng, trong lòng lập tức khó chịu, tức giận, nghiêm mặt nói: “Sao, lời tôi nói không có tác dụng sao? Là ông lớn hay là tôi lớn?”
Quản lý thấy Lôi Nặc phát uy, quay đầu gắt gao nhìn chu Hồng, thấy hắn vẫn lạnh mặt giống như không nghe thấy cuộc đối thoại của hai người bọn họ. Không biết tại sao, Lôi Nặc cực kỳ chán ghét người này, bất kể là vẻ mặt, cử chỉ, giọng điệu nói chuyện, đều thấy chướng mắt.
Hắn “hừ” một tiếng, cùng một đám bảo tiêu đi vào phòng làm việc của mình. Chu Hồng vội vàng đuổi theo, nam hài kia nhìn xung quanh, không thấy ai để ý đến mình, cắn cắn môi, cùng đi theo vào.
Hai tên bảo tiêu đi trước mở cửa cho Lôi Nặc, Chu Hồng vừa muốn theo vào lập tức bị hắn ngăn lại: “Anh ở bên ngoài trông coi, tôi không cho gọi thì không được vào.” Lôi Nặc vừa lên làm lão đại không lâu, còn chưa kịp bồi dưỡng thế lực của mình. Tất cả người bên cạnh đều là thủ hạ của Lôi lão đại cùng Chu Hồng ngày trước, thấy Chu ca bị ra lệnh canh giữ ngoài cửa giống như bảo tiêu, cũng không biết tân lão đại đối với hắn là không tín nhiệm hay là bất mãn, đều có chút không cam lòng, âm thầm bĩu môi.
Thế nhưng bộ dáng Chu Hồng vẫn rất kiên nhẫn, giống như hắn vốn không có tư cách đi vào, bình tĩnh nói: “Vâng.”
Nam hài kia khẽ đảo mắt, nhẹ nhàng nói: “Lôi ca, em đi vào hầu hạ anh được không?”
Lôi Nặc nhìn Chu Hồng, lại nhìn sang nam hài, ngửa mặt thị uy: “Được, cậu theo tôi vào.”
Lôi Nặc hiên ngang đi vào văn phòng, ngồi vào chiếc bàn rộng lớn ở chính giữa, thở ra thật mạnh. Hắn tùy ý lục lọi đống tài liệu cùng máy tính trên bàn, sau đó đứng lên đi đến bên cạnh chiếc cửa sổ sát đất. Nơi này là tầng mười chín, nhìn xuống có thể thấy được cảnh đêm rực rỡ phồn hoa của thành phố. Ánh trăng bạc hình móc câu, đèn đường sáng rực, xe cộ qua lại đông đúc như sao băng.
Mấy tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, là quản lý đích thân mang rượu đỏ cùng bánh ngọt tới. Nam hài nhu thuận mà nhận lấy, đóng cửa lại, bưng đến đặt trên bàn làm việc.
Lôi Nặc quay đầu nhìn dáng vẻ của y, cười nói: “Cậu mặc quần áo vào đi, không thấy khó coi hả?”
Nam hài liếm liếm môi, mỉm cười: “Mặc vào lại phải cởi ra, phiền toái lắm.”
Thanh âm của y khàn khàn trầm thấp, có lúc lại mềm dẻo uyển chuyển toát ra hương vị yếu đuối mềm mại như kẹo đường. Trong lòng Lôi Nặc khẽ động, ngẩng đầu nhìn y.
Vừa rồi vô cùng hỗn loạn, không nhìn rõ, bây giờ khoảng cách rất gần, hắn mới phát hiện ra nam hài này vô cùng xinh đẹp. Tuổi chừng hai mươi, có lẽ cũng không cách biệt nhiều lắm so với Lôi Nặc. Dáng người mềm dẻo thon dài, vòng eo rất nhỏ, da thịt mượt mà trắng nõn, nhìn qua nhẵn nhụi tinh tế giống như sứ trắng cao cấp. Đôi mắt to ướt át mà sáng ngời, nghiêng nghiêng nhìn qua, đuôi lông mày rất có phong tình.
Trên người y chồng chất vết roi, hai đầu v* giống như bị đâm xuyên qua, sưng đỏ giống như anh đào. Lông tơ trên người đều bị cạo sạch, phân thân phía trước rủ xuống mềm nhũn. Trước đó Lôi Nặc đã biết đến câu lạc bộ SM nhưng lại chưa bao giờ nhìn thấy một thân thể thanh xuân từng bị làm nhục lại cân đối khỏe đẹp như vậy, không hề che đậy mà đứng trước mặt mình.
Nam hài hơi hé đầu lưỡi ra, chậm rãi sắc tình mà liếm liếm một vòng quanh môi, khẽ cười nói: “Lôi ca, tôi thấy hơi khát nước, có thể uống rượu không?”
Lôi Nặc gật gật đầu, đột nhiên cảm thấy miệng lưỡi mình cũng có chút khô.
Nam hài bưng ly rượu đỏ lên, đặt ở bên môi, duỗi đầu lưỡi ra liếm liếm. Ánh mắt tà tà liếc về phía Lôi Nặc, khẽ nhấp một ngụm, sau đó chậm rãi nghiêng ly rượu, rót chỗ rượu còn lại lên trước ngực.
Rượu cồn kích thích vết thương trên người, dẫn tới một chút đau đớn. Nam hài nhịn không được lông mày nhíu lại, từ sâu trong cổ họng phát ra một tiếng rên rỉ trầm thấp.
Một tiếng kia ẩn giấu đau đớn nhưng lại càng giống như khiêu khích dục vọng. Lôi Nặc nhìn thấy dòng chất lỏng màu đỏ trước ngực y, dưới ánh trăng mờ ảo uốn lượn trên da thịt, từ từ chảy xuống phân thân. Nam hài đặt ly rượu xuống, nâng lên một chân gác lên cạnh bàn làm việc, hai tay y chống sau lưng, ngực ưỡn lên, đầu ngửa ra sau.
Trong mắt Lôi Nặc, từ thế này của nam hài giống như bị người trói chặt không ngừng đưa đẩy, trên người đầy dấu vết ngược đãi, mang theo mội loại thần sắc tuyệt vọng, mặc người chà đạp.
Lôi Nặc giống như con báo săn nhào tới, hơi thở nặng nề mà gấp gáp phun lên mặt nam hài, trong mắt tràn đầy dục vọng đang kêu gào được phóng thích.
Nam hài bị hắn gắt gao đè trên bàn, đã được dạy dỗ nên y biết rất rõ Lôi Nặc đang muốn cái gì. Y giật cà vạt của Lôi Nặc xuống, trói hai tay hắn lại, sau đó vuốt ve thân thể hắn, cao giọng khóc lớn: “Không muốn… A a… Đau quá…”
Y ra sức giãy giụa vặn vẹo thân thể, thậm chí đẩy Lôi Nặc ra, ngã lăn xuống tấm thảm trước mặt. Y càng như vậy càng khơi gợi lên dục vọng bạo ngược trong lòng Lôi Nặc, hắn giật dây lưng xuống, quật một trận xuống thân thể đang nằm rạp dưới chân.
“A a… Lôi ca… Tha cho tôi… tha cho tôi đi… A a…”
Nam hài xoay người đứng dậy, Lôi Nặc rốt cuộc không kìm nén được nữa, ném dây lưng trong tay đè lên: “Con mẹ nó, đồ đê tiện!” Hung hăng đâm vào hậu huyệt của y.
Tiếng rên rỉ dâm đãng xuyên qua cánh cửa thật dày, tản ra trong hành lang. Thủ hạ đứng canh ngoài cửa bĩu môi, liếc nhau không nói lời nào, chỉ có Chu Hồng vẫn treo lên biểu tình vạn năm không thay đổi của mình.
Thanh âm bên trong liên tục duy trì trong một giờ nhưng không hề có chút dấu hiệu yếu đi. Điện thoại của Chu Hồng vang lên, hắn cúi xuống nhìn rồi đi vào một góc nghe máy.
Bùi Tiêu lười biếng nói: “Chu Hồng, tôi cho cậu một đại lễ, cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân nha.”
Chu Hồng nhướng mày: “Sao? Đàm Thanh Tuyền xảy ra chuyện gì?”
“Ha ha, đúng là chuyện gì cũng không giấu được cậu. Cậu ấy bị người của Hưng Thuận đường vây khốn trong bao sương rồi, chà chà, đang bị chuốc rượu a. Ừ, không phải nói, mỹ nhân của cậu tửu lượng đúng là tốt thật, không biết đã uống bao nhiêu rồi. Sao đây? Anh hùng cứu mỹ nhân, từ nay về sau tâm hồn thiếu nữ âm thầm lấy thân báo đáp, nhân tình này coi như cậu nợ tôi nhé.”
“Thiếu nợ anh?” Chu Hồng cười lạnh, “Tôi không phải anh hùng, Đàm Thanh Tuyền cũng không phải mỹ nhân gặp nạn, chút chuyện như vậy cũng không giải quyết được thì không phải Đàm Thanh Tuyền, lần này tôi không nợ anh.”
“Cậu thật đúng là không chịu thiệt thòi mà. Tốt, có gan thì cậu đừng đến, xảy ra chuyện gì tôi cũng mặc kệ a.”
Chu Hồng đành chấp nhận rơi vào quỷ kế của hắn, nói: “Được rồi, tôi lập tức tới ngay.”
Trong bao sương ngập tràn một bầu không khí vô cùng quỷ dị. Đàm Thanh Tuyền quỳ gối trước mặt Tống Chí Cường, từ từ tiến sát lại. Tống Chí Cường trơ mắt nhìn y từng chút một tới gần, máu nóng trong cơ thể sôi trào, mắt thấy miệng Đàm Thanh Tuyền càng lúc càng gần đũng quần mình. Đột nhiên thân thể Đàm Thanh Tuyền nhào lên, há miệng nôn lên người Tống Chí Cường.
Tống Chí Cường hét lên một tiếng, kinh hoảng chật vật đứng lên, tiểu thư và MB hai bên nhanh chóng chạy đến hầu hạ, người rút khăn giấy, người cầm khăn ướt, tình cảnh hỗn loạn không chịu nổi. Đàm Thanh Tuyền vươn tay lau lau miệng, cười nhạt nói: “Xấu hổ a, ghê quá, không nhịn được.”
Tống Chí Cường thẹn quá hóa giận, mắng: “Con mẹ nó đồ đê tiện!” Hắn đưa tay muốn tát Đàm Thanh Tuyền một cái.
Tay vừa giơ lên liền lập tức dừng lại giữa không trung. Một họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào trán hắn, chính là khẩu súng hắn vẫn giắt bên hông, lúc này đang nằm trong tay Đàm Thanh Tuyền.
Trong bao sương bỗng chốc trở lên lộn xộn. Tiểu thư hét chói tai lao ra ngoài cửa, MB cũng bỏ chạy không thấy tăm hơi. Đám đàn em hoảng hốt đứng lên, đồng loạt rút súng chĩa về phía Đàm Thanh Tuyền.
Đàm Thanh Tuyền cong khóe miệng, vẫn là nụ cười giễu cợt lạnh nhạt, bàn tay nắm chặt khẩu súng bình tĩnh mà kiên định. Y chậm rãi đứng thẳng người, nói với Tống Chí Cường: “Bảo bọn họ bỏ súng xuống.”
Tống Chí Cường không hổ là kẻ đã từng trải qua mưa bom bão đạn, lúc này vẫn rất trấn tĩnh, giơ hai tay lên ý bảo sẽ không phản kháng, nói: “Ở đây mà mày dám đụng đến tao?”
“Có dám hay không, thử qua mới biết được.” Ý cười bên môi Đàm Thanh Tuyền vẫn không thay đổi, thanh âm vẫn nhàn nhạt, lạnh lẽo: “Một lần cuối cùng, bảo bọn chúng bỏ súng xuống.”
Tống Chí Cường hiểu rất rõ tính tình của người đàn ông này, chưa bao giờ thấy y lớn tiếng quát tháo nhưng lại ra tay rất tàn nhẫn khiến cho người ta sợ hãi. Hắn nuốt nước miếng ực một cái, ra lệnh: “Chúng mày bỏ súng xuống!”
Đám thủ hạ xung quanh không dám chậm trễ, một tay giơ lên cao, một tay chậm rãi buông súng xuống.
Một tên thủ hạ tay phải buông súng, tay trái sờ lên một khẩu súng khác giấu ở thắt lưng, vừa mới rút ra còn chưa kịp giương lên, Đàm Thanh Tuyền cũng không liếc một cái, bắn một phát thẳng vào cổ tay của tên thủ hạ kia. Tên kia “A” một tiếng kêu lên đau đớn, súng trên tay lập tức rơi xuống đất.
Đến lúc này, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ nữa. Đàm Thanh Tuyền nhanh chóng quay ngược họng súng, ngăn lại động tác của Tống Chí Cường: “Bảo bọn họ lùi sát vào vách tường.”
Tống Chí Cường không có cách nào khác đành phải phất phất tay. Tất cả đám người đều tản ra, đừng sát vào vách tường.
Khẩu súng trên tay Đàm Thanh Tuyền chậm rãi trượt xuống dưới háng Tống Chí Cường, chọc chọc vào vật giữa hai chân kia, mỉm cười: “Tống ca, vừa rồi ngài muốn tôi liếm, chính là cái này đi.”