Không biết từ lúc nào trời bắt đầu mưa nhỏ, từng giọt tí tách tí tách đập vào cửa kính xe, đèn hai bên đường cũng đã được bật lên.
Mấy tháng không ở đây, thành phố này vẫn như cũ, người qua lại trên đường ai nấy đều vội vàng, che dù, kéo cao cổ áo hơn. Nghĩ lại một chút, thời điểm này năm ngoái, bản thân vẫn còn bị giam trong hầm ngầm, mỗi ngày chỉ được Lôi Chấn cho phép ra ngoài hai tiếng hít thở không khí. Đàm Thanh Tuyền cười nhạt một tiếng, hơn nửa năm này đã xảy ra quá nhiều chuyện không khỏi khiến y giật mình hoảng hốt.
Bốn mươi phút sau, xe dừng lại trước cửa Thành Phong. Đàm Thanh Tuyền lấy tiền trả cho tài xế, qua cửa sổ kính nhìn thấy mấy tên thủ hạ từ bên trong đi ra, có người y biết cũng có người không biết, bọn họ vừa nói chuyện vừa đi qua bên cạnh xe. Đàm Thanh Tuyền quét mắt một vòng, suy nghĩ một chút lại liếc mắt nhìn, bọn họ đã đi qua, chỉ còn lại bóng lưng dần dần biến mất trong màn mưa. Đàm Thanh Tuyền đẩy cửa xe bước xuống, chậm rãi đi vào Thành Phong.
Một thủ hạ chào đón, cung kính hành lễ: “Đàm ca.”
Đàm Thanh Tuyền tháo kính râm xuống: “Chu Hồng có ở đây không?”
“Hôm nay có buổi lễ khánh thành cao ốc Thanh Hồng, Chu ca đang đón tiếp phóng viên. Anh ấy phái Triệu ca lái xe đến sân bay đón anh, rồi đưa anh về thẳng nhà, nhưng Triệu ca vừa gọi điện báo bị kẹt xe rất nghiêm trọng, em vừa định phái người khác đi, không nghĩ tới Đàm ca đã đến đây rồi.”
Đàm Thanh Tuyền gật đầu: “Vậy tôi về trước.”
“Đàm ca, em cho người đưa anh về.”
“Không cần.” Đàm Thanh Tuyền vừa nói vừa đi, “Tôi muốn đi bộ.” Thủ hạ vội vàng đưa cho y một cái ô, lại bị Đàm Thanh Tuyền đẩy ra, “Mưa cũng không lớn lắm.”
Y không vội vàng thuê xe mà thong thả tản bộ. Mưa bụi tạt vào mặt, có chút lành lạnh nhưng ngược lại lại cảm thấy rất thoải mái. Chậm rãi bước qua một con đường, chợt thấy dưới ngọn đèn đường phía trước có hai người đang đứng.
Thật ra, cho dù bọn họ không đứng ở nơi này cũng đủ khiến cho người ta chú ý, người trẻ tuổi phía trước kia tuyệt đối là tiêu điểm. Quần áo của hắn rất bình thường, quần jean áo sơ mi trắng, nhưng dung mạo cực đẹp, khuôn mặt tuấn mỹ có chút lạnh lùng, dường như mọi thứ màu sắc đẹp đẽ, âm thanh rộn ràng xung quanh đều trở thành phông nền tôn thêm vẻ đẹp của hắn, ngay cả những hạt mưa phùn dường như cũng sợ ồn ào mà chỉ dám lặng lẽ thả mình.
Sau lưng có một thủ hạ mặc âu phục màu đen, tay cầm dù che toàn bộ cho người kia, bản thân lại đứng bên ngoài mưa.
Người thanh niên bước lên phía trước, nói: “Đàm Thanh Tuyền, chủ nhân mời anh lên xe.” Thanh âm của hắn rất êm tai, giống như những quân cờ bạch ngọc, từng viên từng viên rơi xuống tơ lụa nhẵn nhụi, trong trẻo mềm mại nhu hòa. Đến gần mới nhìn thấy, trên cổ người kia đeo một chiếc vòng bạc, mặt dây chuyền tinh tế ẩn hiện trong cổ áo.
Người này, Đàm Thanh Tuyền chỉ gặp mặt hai lần, nhưng không có cách nào quên được, càng không cần phải nói đến chủ nhân của hắn. Chỉ có điều biết là một chuyện, nghe theo lại là chuyện khác, Đàm Thanh Tuyền nhướn mày, từ chối cho ý kiến, tiếp tục đi về phía trước.
Người thanh niên vội xông về phía trước vài bước, chắn trước mặt y. Đàm Thanh Tuyền chậm rãi cong khóe miệng, cười nói: “Chẳng lẽ cậu muốn động thủ ngay trên đường sao?” Người kia rũ mắt xuống, hàng lông mi dài dày như chiếc quạt, đổ bóng xuống làn da trắng nõn gần như trong suốt. Đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy như muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi. Đàm Thanh Tuyền cười lạnh: “Diệp Khuynh Vũ, cho dù tôi không phải là người của Long Hoa bang thì cũng không đến phiên người của Hưng Thuận đường đến ra lệnh, chủ nhân của cậu không phải đã đi quá giới hạn rồi sao?”
Diệp Khuynh vũ vẫn cúi đầu, không muốn lên tiếng nữa. Thủ hạ phía sau hắn vội nói: “Đàm tiên sinh, Đinh ca chỉ muốn nói với anh chút chuyện, đặc biệt bảo Diệp ca đến mời anh lên xe ngồi một chút.”
Bên ngoài Diệp Khuynh Vũ là vệ sĩ thân cận nhất của Đinh Bạch Trạch, thực ra lại chính là người yêu của gã, chuyện này người trong giới đều biết rõ. Phương thức hai người ở chung rất quái dị, nếu không phải thành tâm thành ý, Đinh Bạch Trạch thà rằng tự mình đi ra cũng sẽ tuyệt đối không để cho Diệp Khuynh Vũ mở miệng. Đàm Thanh Tuyền nhíu mày, thuận theo hướng ngón tay hắn nhìn thoáng qua, một chiếc xe Lincoln Limousine đang đỗ bên đường. Y chậm rãi nhếch khóe miệng, hai tay bỏ vào túi quần, theo thủ hạ kia đi qua.
Quả nhiên Đinh Bạch Trạch đang ngồi trong xe, ngẩng đầu mỉm cười: “Đàm tiên sinh, đã lâu không gặp.”
Long Hoa bang và Hưng Thuận đường là đối thủ một mất một còn nhiều năm qua, Đàm Thanh Tuyền đã từng giữa tầng tầng lớp lớp bảo tiêu bắn trúng vai trái của gã một phát; Đinh Bạch Trạch cũng đã từng dùng hết đủ loại thủ đoạn đưa Đàm Thanh Tuyền vào chỗ chết.
Chỉ có điều, hiện tại thân phận hai người có chút khó xử, vô luận như thế nào, Đinh Bạch Trạch cũng là em trai ruột của Chu Hồng.
Đàm Thanh Tuyền ngồi vào trong xe, dưới chân trải thảm lông trắng dày. Diệp Khuynh Vũ lập tức quỳ xuống bên chân Đinh Bạch Trạch, rũ mắt cúi đầu. Người này là đệ nhất sát thủ của Hưng Thuận Đường, bảo tiêu số một bên cạnh Đinh Bạch Trạch, có tiếng là tàn nhẫn và trung thành trong giới hắc đạo, nhưng trước mặt chủ nhân của mình vĩnh viễn là bộ dáng dịu ngoan nhu thuận.
“Thật sự xin lỗi, đã quấy rầy nhã hứng tản bộ của Đàm tiên sinh. Có điều, anh trai tôi hiện tại đang ở cao ốc Thanh Hồng, nếu Đàm tiên sinh không ngại, tôi tiễn anh một đoạn.”
Đàm Thanh Tuyền liếc gã một cái: “Sao cậu biết tôi ở đây?”
Đinh Bạch Trạch lắc đầu, ôn hòa cười: “Chỉ là trùng hợp đi ngang qua.” Nhìn kỹ lại, gã lớn lên cũng có vài phần giống Chu Hồng, nhưng khí chất thì hoàn toàn bất đồng. Gã ở nước Mĩ, được giáo dục quy củ, cho nên thiếu đi một phần khí tức giang hồ của Chu Hồng, cử chỉ tư văn hữu lễ (*), không hề giống một đại ca xã hội đen, ngược lại càng giống một ông chủ sự nghiệp thành công.
(*) – Tư văn hữu lễ: Nho nhã, lịch sự, có văn hóa.
Đinh Bạch Trạch rõ ràng đặc biệt tự mình lái xe, cho dù là thật sự trùng hợp, cũng đủ để nói rõ vấn đề. Đàm Thanh Tuyền thầm thở dài, nghiêng đầu nhìn cảnh sắc bên ngoài.
Hai người đều không nói lời nào, Diệp Khuynh Vũ lại càng không nói, không gian chật hẹp trong xe bỗng trở lên yên tĩnh kì lạ. Chớp mắt một cái đã đến trước một tòa nhà lớn, Đinh Bạch Trạch khách khí nói: “Có vẻ như lễ khánh thành cao ốc Thanh Hồng đã xong, tôi tiễn anh đến đây thôi. Đàm tiên sinh, hẹn gặp lại.”
Đàm Thanh Tuyền không nói gì, mở cửa xuống xe, đi về phía toà nhà hai mươi tầng mới tinh kia.
Đinh Bạch Trạch vẫn nhìn theo y đi vào tòa nhà, quay đầu ra lệnh: “Lái xe.” Sau đó nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của Diệp Khuynh Vũ, “Em làm rất tốt.”
Diệp Khuynh Vũ ngẩng đầu, trong ánh mắt tràn đầy tín nhiệm cùng ỷ lại: “Cảm ơn chủ nhân.”
Đinh Bạch Trạch cười khẽ, kéo hắn ôm vào lòng. Diệp Khuynh Vũ nói: “Vì sao chủ nhân không nói rõ ràng với hắn?” Đinh Bạch Trạch lắc đầu: “Đàm Thanh Tuyền không phải kẻ ngốc, tôi làm như vậy, có lẽ hắn đã hiểu ý của tôi. Đối địch như thế nào, cũng đã là chuyện trước kia rồi. Chỉ sợ ông tôi bảo thủ, sẽ không vui.”
Diệp Khuynh Vũ giang hai chân ngồi trên đùi gã, áo sơ mi mở rộng, eo thon mềm dẻo lộ ra không sót gì: “Chủ nhân sợ Đinh lão gia phản đối sao?”
“Phản đối?” Đinh Bạch Trạch cười nhạo, “Có tác dụng gì chứ? Ngay cả tôi, đứa cháu trai lớn lên bên cạnh ông ấy, ông ấy còn không quản được, càng không cần phải nói đến anh tôi rồi.”
Ánh mắt hắc bạch phân minh của Diệp Khuynh Vũ khẽ đảo một cái, nói: “Thật ra… nhớ lại bộ dáng của lão gia lúc trước bị anh hù dọa, cũng rất thú vị.”
“Thú vị?” Đinh Bạch Trạch nheo mắt, nắm lấy chiếc eo mảnh khảnh của hắn, “Em càng lúc càng hư rồi, về nhà xem tôi trừng phạt em thế nào.”
Diệp Khuynh Vũ cắn cắn môi: “Chủ nhân, em có thể biết mình đã làm gì sai không?”
Đinh Bạch Trạch điểm nhẹ một cái trên đầu mũi hắn: “Em dám nói chuyện với người khác không phải tôi.”
“Nhưng mà, đó là chủ nhân yêu cầu…”
“Hơn nữa còn dám cãi lại tôi.”
Đàm Thanh Tuyền đi vào cao ốc Thanh Hồng, mở điện thoại ra gọi cho Chu Hồng. Chỉ một lúc sau đã nhìn thấy Chu Hồng một thân âu phục từ trong thang máy đi ra, Tôn Kiện Ba ở phía sau vội bước đến nhận lấy túi xách trong tay Đàm Thanh Tuyền.
Chu Hồng thản nhiên liếc y một cái, nói: “Đi, lên lầu.”
Ba người cùng đi vào thang máy, Chu Hồng hỏi: “Tiểu Triệu không kịp đến đón em sao?”
“Ừ.” Đàm Thanh Tuyền nói, “Có lẽ là bị kẹt xe, tôi tự bắt taxi về.”
“Em lỡ mất buổi lễ rồi.”
“Không sao.” Đàm Thanh Tuyền suy nghĩ một chút rồi nói, “Tôi vừa gặp Đinh Bạch Trạch.”
Chu Hồng nhíu mày: “Nó đã nói gì?”
“Không nói gì cả.” Đàm Thanh Tuyền cười cười, “Đây tính là cái gì? Đồng ý sao?”
Chu Hồng không nhìn y: “Em nghĩ thế sao?”
Đàm Thanh Tuyền nhún vai: “Đương nhiên không.”
Hai người không nói thêm gì nữa. Thang máy dừng lại ở tầng hai mươi bảy, Chu Hồng nói: “Tôi dẫn em đi xem phòng làm việc của em một chút.” Tôn Kiện Ba thức thời, ôm túi xách dừng lại phía sau.
Chu Hồng đẩy cửa ra, văn phòng này rộng chừng bốn mươi năm mươi mét vuông, hai chiếc bàn làm việc đặt hai bên trái phải, khoảng cách rất xa nhau, ở giữa có một giá sách lớn.
Đàm Thanh Tuyền chậm rãi đi vào, đứng cạnh cửa sổ thủy tinh, nhìn ra hoàng hôn đỏ rực bên ngoài. Chu Hồng ôm lấy vai y, hỏi: “Thích không, nơi này?” Trên đường phố, ánh đèn vàng mở ảo, hắt lên màn mưa phùn bay hỗn loạn, trái tim Đàm Thanh Tuyền có chút loạn nhịp, lại nghe Chu Hồng nói tiếp: “Tôi biết rõ, em muốn một cuộc sống yên ổn. Ở đây quản lý công ty hay là đến tiệm sách, tùy em.”
Chu Hồng xoay người Đàm Thanh Tuyền lại, chậm rãi vuốt ve khuôn mặt y, ánh mắt thâm trầm: “Em có thể trở về, tôi thật sự rất vui.” Hắn nhẹ nhàng ôm lấy Đàm Thanh Tuyền, để cho y gối đầu lên vai mình, thấp giọng nói: “Lần này, đừng đi nữa, ở lại bên cạnh tôi, được không?”
Hai người cứ ôm nhau như vậy, không buông. Qua một lúc lâu, Đàm Thanh Tuyền nhẹ nhàng gật đầu. Cánh tay Chu Hồng dùng sức, siết chặt y vào lòng, nhắm mắt lại, thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Ngồi cùng Chu Hồng một chút trong Thanh Hồng, sau đó tìm một tiệm cơm ăn chút gì đó. Cũng không hiểu tại sao, Đàm Thanh Tuyền vẫn có chút không yên lòng, nhưng y vẫn luôn lãnh đạm, Chu Hồng cũng lơ đễnh, nghĩ rằng y ngồi máy bay mệt mỏi, vì vậy ăn xong liền cùng y trở về biệt thự nghỉ ngơi.
Tập đoàn Thanh Hồng vừa thành lập, Chu Hồng bận tối mắt tối mũi, một bên vừa tiến hành công việc làm ăn mới, một bên lại muốn trấn an nội bộ Long Hoa bang. Hai người nửa đêm mới ngủ, sáng sớm, trời còn chưa sáng, Chu Hồng đã đứng dậy rời đi, để Tôn Kiện Ba ở lại làm bữa sáng cho Đàm Thanh Tuyền.
Trong lòng Đàm Thanh Tuyền vẫn cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm, nhưng lại không nói ra được. Bởi vì gặp Đinh Bạch Trạch? Bởi Chu Hồng muốn y ở lại? Hay là bởi chính mình cuối cùng cũng quyết định cùng một chỗ với hắn? Hình như cũng không phải. Chu Hồng rời giường, y cũng tỉnh, mơ mơ màng màng ngủ thêm một chút, lại nằm trên giường một lúc mới đứng dậy mặc thêm áo khoác.
Y kéo rèm cửa sổ ra, tiện tay châm một điếu thuốc, tựa vào cạnh cửa. Có lẽ vì trời nhiều mây, bên ngoài rất âm u, đã mưa một ngày một đêm mà vẫn chưa tạnh. Một người đang đừng dưới đèn đường, giống như đang đợi xe buýt, cũng không che dù, cái bóng kéo dài trên mặt đất, xốc xếch ảm đạm.
Đàm Thanh Tuyền dụi điếu thuốc trong tay rồi châm thêm một điếu khác. Đột nhiên, trong lòng y chấn động, không tự chủ được đứng bật dậy, nhìn về phía người đang chờ xe kia. Người nọ đã không còn kiên nhẫn được nữa, dậm chân một cái, quay người đi về phía trước.
Đèn đường mờ ảo, mưa bụi giăng mắc, bóng lưng một người, chính là cảnh tượng như vậy! Đàm Thanh Tuyền khiếp sợ đến mức toàn thân cứng đờ, điếu thuốc trong tay rơi xuống sàn nhà y cũng không phát hiện, thật lâu sau mới khó có thể tin cúi đầu xuống, hay tay bám lấy bệ cửa sổ.
Lúc ở trong taxi trước cửa Thành Phong, nhìn thấy mấy tên thủ hạ kia, trong đó có bóng lưng một người. Trí nhớ quá mơ hồ, cho nên lúc đó không kịp nhớ ra. Nhưng mà hiện tại, y nhớ ra rồi.
Người kia, chính là vào cái đêm A Văn bỏ trốn, là người dẫn theo đám trẻ con ném pháo lên người A Văn!
Vốn là một người qua đường lạ lẫm, lại chính là thủ hạ của Chu Hồng, việc này có nghĩa gì? Đó chính là toàn bộ đều đã được sắp đặt rất hoàn hảo. Nhưng vì sao lại muốn sắp đặt như vậy?
Tình hình đêm hôm đó, từng sự việc lần lượt lướt qua trước mắt Đàm Thanh Tuyền. Ánh mắt âm tàn của A Văn, nụ cười ác nghiệt: “Tha thứ cho anh? Chờ đó, qua đêm nay, tôi sẽ tha thứ cho anh…”
Sau lưng không có tiếng súng vang lên…
Y vẫn luôn cho rằng, A Văn chỉ là bị cừu hận che mắt, không nổ súng tức là đã chịu tha thứ cho y, thì ra…
Chiếc thuyền nhỏ chạy càng lúc càng xa kia, cuối cùng biến mất trong bóng đêm, A Văn đang ở trên con thuyền đó. Khi đó y thế nào? Bị đánh thuốc? Hay là, đã chết?
Tất cả vấn đề, tất cả chân tướng dần dần hiện ra rõ ràng trước mắt Đàm Thanh Tuyền – đúng là Chu Hồng đã lợi dụng A Văn, cuối cùng giết người diệt khẩu, hắn vẫn luôn nói dối mình!
Đàm Thanh Tuyền không thể kìm nén phẫn nộ trong lòng, đấm mạnh một quyền lên tường, máu tươi chảy ra, nhưng y hoàn toàn không cảm thấy đau đớn. Y thở hổn hển từng ngụm, nhắm mắt lại, cố gắng áp chế nội tâm đang cuộn sóng. Cắn răng lạnh mặt, quay người đi rửa mặt thay quần áo.
Tôn Kiện Ba đã làm xong bữa sáng, bày trên bàn, chờ Đàm Thanh Tuyền xuống ăn cơm.
Đàm Thanh Tuyền đi xuống, mặt không biểu tình, chuyên chú ăn cháo, rồi đột nhiên hỏi: “Tiểu Ba, thi thể của A Văn có phải đã ném xuống biển rồi đúng không?”
Tôn Kiện Ba ngơ ngẩn, hoàn toàn không biết trả lời như thế nào. Nếu Đàm Thanh Tuyền hỏi hắn A Văn đã chết hay chưa, hắn còn có thể tiếp tục nói dối, nhưng mà Đàm Thanh Tuyền lại trực tiếp hỏi vấn đề này. Chẳng lẽ Chu ca đã nói tất cả cho y? Nhưng mà có vẻ không phải như vậy. Tôn Kiện Ba đổ mồ hôi lạnh, quanh co cả buổi mới nói một câu: “Cái này, anh hỏi Chu ca đi, em không rõ lắm.”
Đàm Thanh Tuyền gật đầu, A Văn đã chết.
Y buông bát đũa xuống, mặc thêm áo khoác đi ra ngoài. Tôn Kiện Ba thấy sắc mặt y không tốt, trong lòng rất bồn chồn, vội vàng đuổi theo, đến gara khởi động xe. Hai người ngồi trong xe không nói gì, khuôn mặt Đàm Thanh Tuyền âm trầm như mặt hồ sâu thẳm. Tôn Kiện Ba muốn gọi điện trước cho Chu Hồng, nhưng ở trong xe không có cách nào gọi được, vẫn còn do do dự dự thì xe đã đến dưới cao ốc Thanh Hồng.
Đàm Thanh Tuyền không nói một câu, trực tiếp xông lên tầng hai mươi bảy. Chu Hồng đang họp, Đàm Thanh Tuyền mặc kệ thư ký ngăn lại, đẩy cửa ra, tất cả mọi người trong phòng đều ngây ngẩn.
Chu Hồng ngẩng đầu lên, thấy thần sắc lạnh lùng của Đàm Thanh Tuyền, Tôn Kiện Ba ở phía sau thì khẩn trương đến mức mồ hôi chảy thành dòng, hai tay không ngừng run rẩy. Hắn suy nghĩ một chút, chậm rãi buông tài liệu trong tay xuống, bình tĩnh nói: “Cuộc họp hôm nay đến đây thôi, mọi người trở về tiếp tục nghiên cứu thêm.” Mọi người yên lặng nối nhau đi ra ngoài. Tôn Kiện Ba hết nhìn người này lại nhìn sang người kia, cuối cùng cũng đành quay người đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Chu Hồng chậm rãi đứng lên, không đợi hắn mở miệng, Đàm Thanh Tuyền đã bước đến đấm một quyền lên mặt hắn, tức giận nói: “A Văn chết như thế nào? Cậu ấy chết như thế nào?!”
Một đấm này rất mạnh, Chu Hồng bị đánh lảo đảo, suýt chút nữa ngã sấp xuống, lúc xoay đầu loại, trên khóe miệng chảy tra một ít tơ máu. Hắn nhìn vào mắt Đàm Thanh Tuyền, nói từng chữ từng chữ: “Một phát trúng đầu – headshot.”
“Con mẹ nó, khốn nạn!” Đàm Thanh Tuyền xông lên đè Chu Hồng xuống, ra sức đánh, trong miệng điên cuồng gào thét: “Con mẹ nó, anh có phải là người hay không, anh có phải là người hay không hả?! Nó vẫn còn nhỏ. Anh có thể buông tha Lưu Tư, có thể buông tha Lôi Nặc, tại sao không thể buông tha cho nó?!”
Bởi vì không phải là Lưu Tư, trên sàn đầu thiếu chút nữa đánh chết em. Bởi vì không phải Lôi Nặc đến khi rời đi còn tâm tâm niệm niệm muốn giết em!
Chu Hồng không nói gì, Đàm Thanh Tuyền cầm lên một cái ghế, dùng sức nện vào lưng Chu Hồng, Chu Hồng kêu lên một tiếng đau đớn, ngã lăn trên đất. Đàm Thanh Tuyền túm lấy hắn không ngừng quyền đấm cước đá: “Anh có tim không hả? Chu Hồng, anh là đồ súc sinh! Con mẹ nó, anh là kẻ đáng chết nhất! Anh vì cái gì không chết đi!!”
Chu Hồng không tránh né chút nào, Đàm Thanh Tuyền đã từng trải quan huấn luyện đặc biệt, lại lăn lộn chiến đấu rất lâu, đấm đá điên cuồng như vậy, cho dù là Chu Hồng cũng chịu không nổi. Trên lưng bị nện một ghế truyền đến từng đợt đau nhức, trước ngực bị đè nén, há miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Đàm Thanh Tuyền giơ lên một cái ghế khác, vừa muốn đập xuống, nhìn thấy máu trên mặt đất, liền dừng lại. Thấy Chu Hồng mặt mũi bầm dập, quần áo lộn xộn, chật vật không chịu nổi. Y đột nhiên cảm giác toàn thân không còn một chút sức lực nào, cái ghế trong tay rơi xuống “ầm” một tiếng. Đàm Thanh Tuyền thở hổn hển nhìn Chu Hồng, Chu Hồng giơ tay lên lau lau máu bên môi, nhìn y.
Ánh mắt Đàm Thanh Tuyền lạnh lùng không có cảm xúc, y chậm rãi nói: “Chu Hồng, tôi sau này vĩnh viễn không muốn gặp lại anh.” Rồi không liếc hắn một cái, bước từng bước, mở cửa đi ra ngoài.
Tôn Kiện Ba vội vàng chạy vào, nâng Chu Hồng dậy, vừa sợ vừa vội, nhìn thấy máu lại càng hoảng sợ, vừa nói vừa khóc nức nở: “Chu ca, Chu ca, anh làm sao vậy, Chu ca?”
Chu Hồng xua xua tay, thấp giọng nói: “Phái người đi theo cậu ấy… Đừng để xảy ra chuyện gì.”
Tôn Kiện Ba không dám phản bác, đành phải gọi điện thoại phân phó thủ hạ đi theo Đàm Thanh Tuyền. Chu Hồng vịn vào bàn chậm rãi đứng lên, nói với thư ký: “Hôm nay… hủy bỏ toàn bộ các cuộc họp ngày hôm nay, mọi người đều ra ngoài hết đi, để Tôn Kiện Ba ở lại với tôi.”
Tôn Kiên Ba nghe được tin báo: “Chu ca, theo không kịp, Đàm ca lái xe quá nhanh, bọn họ đều bị cắt đuôi hết rồi. Chu ca, em đưa anh đến bệnh viện trước.”
Chu Hồng lắc đầu, ngồi lên ghế: “Tôi không sao, tôi tự biết mình. Bật máy tính lên, truy tung cậu ấy.”
“Chu ca…”
“Nhanh lên!”
Tôn Kiện Ba đành phải lấy laptop ra, mở hệ thống truy tung, nhìn thấy chấm nhỏ màu đỏ kia đang dần tiến về phía bắc thành phố, cuối cùng dừng lại.
Chu Hồng nói: “Phái người tới đó tìm cậu ấy, không cần khuyên cậu ấy trở về, trông trừng cậu ấy là được rồi.”
Tôn Kiện Ba gọi điện thoại ra lệnh, sau đó nói với Chu Hồng: “Chu ca, có thết bị truy tìm, Đàm ca không có việc gì, chúng ta đến bệnh viện trước đi.”
Chu Hồng đứng lên, Tôn Kiện Ba đỡ hắn xuống lầu, lên xe đến chỗ Trương Huy.
Trường Huy đã làm cho Long Hoa bang nhiều năm, thương tích như thế này đã thấy rất nhiều, nhưng mà ở trên người Chu Hồng thì thực sự hơi bất ngờ. Thổ huyết do dạ dày bị đập mạnh, chấn động gây loét dạ dày, may mắn không tổn thương đến xương cốt, chỉ cần bôi thuốc, nghỉ ngơi một chút thì sẽ không sao.
Chu Hồng mới từ trên giường bước xuống, vừa lúc Tôn Kiện Ba đẩy cửa đi vào, ấp a ấp úng nói: “Chu ca…”
“Cậu ấy thế nào rồi?”
Tôn Kiện Ba không nói gì, chậm rãi bước lên trước, mở tay ra, là thiết bị truy tìm nhỏ màu trắng bạc, lẳng lặng nằm yên trong lòng bàn tay hắn. Chu Hồng tựa như lần đầy tiên nhìn thấy thứ đồ chơi nhỏ này, nhìn rất lâu, mới nhẹ nhàng cầm nó lên, bên trên còn dính lại một chút máu nhàn nhạt.
“Bọn họ không tìm được Đàm ca, chỉ phát hiện cái này ở đó.”
Chu Hồng nắm chặt vật kia trong tay, mặt không biểu tình.