• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chỗ này là phòng tôi, tôi muốn ai đi ai ở là quyền của tôi, anh có ý kiến sao?” Tô Tiểu Mạt cảm thấy tư thế này rất ái muội, vội vàng kéo áo ngủ của Trữ Huyễn xuống, đứng dậy từ trên sô pha nhưng bị Trữ Huyễn túm lại.

“Làm gì vậy?” Tô Tiểu Mạt gầm nhẹ, lại nhìn thấy khóe mắt ngập nước của hắn thì giọng điệu không nhỉn được mà mềm xuống, “Sao vậy?”

“Không phải em đồng ý bôi thuốc cho tôi sao?” khóe miệng của Trữ Huyễn mím lại, đôi mắt hoa đào tràn đầy lệ quang, điềm đạm đáng yêu nhìn Tô Tiểu Mạt.

“Không phải anh nói sẽ giải quyết chuyện phiền toái giúp tôi sao?” Tô Tiểu Mạt tuy rằng mềm lòng vì chưa bao giờ thấy đàn ông khóc nhưng lại nhớ tên này khi nãy mạnh mẽ cường hôn cô như vậy thì cảm thấy đáng đời hắn.

“Hai người có nghe tôi nói gì không thế?” Trữ Hằng thấy Tô Tiểu Mạt và Trữ Huyễn đều xem hắn như không khí thì nhịn không được rống to ra tiếng, trong lòng rất khó chịu.

“Nghe được thì sao? Mà không nghe được thì sao?” Tô Tiểu Mạt ngẩng đầu lên liếc nhìn Trữ Hằng một cái, “Anh đem hai túi tiền kia cất kĩ rồi à?”

“Đương nhiên, nếu không phải vì các người thì tối nay tôi đã ôm tiền của tôi ngủ rồi” Trữ Hằng chỉ cần nghĩ tới việc tối nay có thể ôm ba trăm hai mươi vạn mà ngủ thì hưng phấn không thôi, tuy rằng sau khi bọn họ đánh cắp cơ mật cùa các quốc gia rồi giao dịch với quốc gia khác thì kiếm ra nhiều tiền gấp mấy trăm lần số tiền này, nhưng không hiểu vì sao chỉ cần có tiền thì hắn lại vui sướng tới thế.

“Vậy anh đi ôm tiền ngủ đi, thiệt là, nghĩ tới một ngày nào đó cổ bảo bị cháy, không phải tiền của anh cũng cháy theo sao?” Tô Tiểu Mạt nhìn thấy được Trữ Hằng thật lòng thích tiền.

“Tô Tiểu Mạt, bộ cô không còn cái gì hay hơn để nói à, tiền của tôi, tiền mà mất là tôi cũng tự sát theo luôn” Trữ Hằng bước lên phía trước, trừng mắt nhìn Tô Tiểu Mạt, thề thốt nói.

“Được được, vậy anh ôm đống tiền mà sống đi, đừng lượn trước mặt tôi nữa” Tô Tiểu Mạt xua tay, vội vàng đuổi Trữ Hằng.

“Không, tôi không đi, tôi kiên quyết không đi” Trữ Hằng đặt mông ngồi ở một bên sô pha, bắt chéo hai chân, bộ dạng đánh chết cũng không đi.

“Vậy thì cậu đừng hối hận” Trữ Hyễn nâng mắt, nhìn Trữ Hằng giống như tên này đang quấy phá chuyện tốt của hắn, cưỡng bức lợi dụng nói.

Trữ Hằng thấy Trữ Huyễn híp hai mắt lại, nhịn không được rùng mình một cái, tên Trữ Huyễn này hôm nay uống lộn thuốc à? Sao hắn lại dùng ánh mắt như thế nhìn mình chứ?

Ngẩng đầu nhìn Tô Tiểu Mạt lại nhớ lại hình ảnh vừa rồi, trong lòng không hiểu sao lại mất mác, cho nên một người yêu tiền như mạng giống hắn lại lần đầu tiên trong đời quăng tiền bơ vơ trong phòng mà phóng lên đây, loại cảm giác này hắn chưa bao giờ trải qua, trong lòng hắn có chút mờ mịt vì sao bản thân lại phản ứng như thế, hắn chỉ biết bây giờ trong lòng hắn cực kì tức giận, cũng cực kì mất mác.

Tô Tiểu Mạt thấy Trữ Hằng nhìn cô tơi ngẩng người thì nghĩ trong mắt tên này ngoại trừ tiền thì chưa bao giờ thấy hắn có bộ dáng ngẩn tò te như thế, tuy rằng cô mới tới đây có một ngày nhưng Tô Tiểu Mạt lại cảm thấy mình đã ở đây mười năm rồi, một ngày này đúng là trải qua rất nhiều chuyện.

“Trữ Hằng, anh thất thần cái gì? Anh nhìn xem bây giờ cũng không còn sớm nữa, anh không về phòng ngủ sao?” Tô Tiểu Mạt bắt đầu hạ lệnh trục khách, giương mắt nhìn cái đồng hồ treo trên tường, đã hai giờ sáng rồi, trong lòng nghĩ, ngày hôm nay cô đã trải qua thật nhiều chuyện, coi bộ mấy ngày sau này cũng không an nhàn rồi.

“Tôi ngủ ở đây được không?” không biết vì sao Trữ Hằng không muốn rời đi, hắn thấy cô đuổi mình thì trong lòng trống rỗng, giương mắt nhìn Tô Tiểu Mạt, trong lòng kiên định.

“Không được, tám mươi vạn kia là của tôi” Tô Tiểu Mạt nghĩ Trữ Hằng vì tàm mươi vạn kia mới quyết tâm ở lại, vội vàng lắc đầu.

“Tuy tôi rất keo hiệt nhưng tôi chưa bao giờ lấy lại tiền mà mình đã cho đi rồi, đây là nguyên tắc làm người cơ bản của tôi” Trữ Hằng nghe Tô Tiểu Mạt nói vậy thì trong lòng rất phiền muộn, lớn tiếng phản bác.

“Không phải vì tiền, vậy anh ngủ ở đây làm gì? Anh không thấy tôi cũng không có chỗ ngủ sao?” Tô Tiểu Mạt thật sự rất mệt, cúi đầu nhìn Trữ Huyễn nghiêng mặt, phiết miệng nhìn cô.

“Vậy sao anh ba có thể ngủ lại?” tại sao người khác có thể ngủ bên cạnh cô còn hắn thì không được?

“Anh bị sao vậy?Không phải là đã đưa đủ tiền rồi sao? Sao anh không về mà ôm nó ngủ đi, chạy tới chỗ của tôi làm gì?” Tô Tiểu Mạt cảm thấy tên này hình như đang bị kích thích thì phải.

“Không biết nữa, tôi chỉ muốn ở đây thôi” Trữ Hằng lắc đầu, cúi đầu xuống sâu kín nói, sau đó liền trực tiếp nằm lên ghế sô pha, nhắm hai mắt lại, “Tôi mệt rồi, ngủ ngon”.

“Này!” Tô Tiểu Mạt thấy Trữ Hằng hoàn toàn không có chút tự giác, cứ nghênh ngang như vậy mà ngủ trên sô pha của cô, nhịn không được muốn đá hắn bay ra khỏi phòng.

“Đừng làm ồn” Trữ Hằng với tay lấy cái gối, sau đó xoay người đưa lung về phía Tô Tiểu Mạt, không thèm nhắc lại nữa, không lâu sau đó cũng truyền tới tiếng hít thở đều đều của hắn, người đã ngủ mất tiêu rồi!

Tô Tiểu Mạt bất đắc dĩ liếc mắt xem thường, cúi đầu nhìn Trữ Huyễn, “Hồi nào giờ hắn vẫn vô tư thế à?”

“Tên này chưa bao giờ thích ngủ với người khác, cũng không thích ngủ ở phòng người khác, nó chỉ thích ôm tiền ngủ thôi” Trữ Huyễn nhìn bóng lưng của Trữ Hằng, trong mắt hiện lên một tia u ám không rõ.

“Năm người các anh không có ai bình thường hết” Tô Tiểu Mạt nhịn không được nói ra ý kiến của bản thân.

“Cô nói ai không bình thường?” một đạo âm thanh lạnh như băng vang lên, chỉ nhìn thấy một bóng dáng đứng sau lưng Tô Tiểu Mạt, lạnh lùng nhìn chằm chằm cái ót của cô.

Tô Tiểu Mạt quay đầu nhìn vào hai tròng mắt thâm thúy của Trữ Hạo, trong lòng thầm than, tên này tiến vào khi nào vậy, đi sao không phát ra tiếng động?

“Anh tới đây làm gì?” Tô Tiểu Mạt xoay tròng hai tròng mắt nhìn Trữ Hạo, nghĩ tới câu nói vừa rồi của Trữ Tích, trong lòng khẳn định hắn vì chuyện Lưu Tà mà lên đây.

“Cô nói xem?”Trữ Hạo lướt qua Tô Tiểu Mạt, lạnh lùng nhìn Lưu Tà đang bình yên ngủ trên giường, hai tròng mắt vốn lạnh băng giờ lại giống như hồ băng ngàn năm, không khí xung quanh nhanh chóng đóng băng.

“Toi vừa lấy viên đạn ra cho hắn, mất máu khá nhiều, hơn nữa cũng không tiện di chuyển nên cho hắn ở lại một đêm” Tô Tiểu Mạt chậm rãi nói.

“Lá gan của cô cũng không nhỏ, đừng quên đây là địa bàng của ai, chuyện này đến lượt cô quyết định sao?” Trữ Hạo cúi người, đôi mắt đen cố chấp nhìn chằm chằm Tô Tiểu Mạt, hàn khí quanh thân hắn đánh thẳng vào mặt cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK