• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Tiểu Mạt nhịn ham muốn đạp tên đứng trước mặt nàng mấy phát xuống, sau đó kéo tay Lưu Tà lướt qua Trữ Huyễn, đi thẳng về phía trước.

Trữ Huyễn thấy Tô Tiểu Mạt nổi giận đùng đùng mà kéo Lưu Tà đi, không thèm để ý tới hắn thì miệng nhếch lên một nụ cười tà mị, sau đó đi sát sau lưng cô.

Lưu Tà có chút bất đắc dĩ nhìn người con gái đang kéo tay hắn, “Em có thể đi chậm một chút được không, miệng vết thương trên đùi anh sắp nứt ra rồi, không lẽ em muốn may nó thêm lần nữa sao?”

“A, em quên mất!” Tô Tiểu Mạt bị hành vi ngây thơ của Trữ Huyễn chọc giận nên cũng không nhớ tới vết thương trên chân của Lưu Tà, hơn nữa vết thương đó còn là cô gây ra, nghĩ tới đây trong lòng cô áy náy không thôi, vội vàng đi chậm lại, vừa kịp với bước chân của Lưu Tà, chậm rãi xuống lầu.

Trữ Huyễn cũng không chịu thua kém mà đi sát một bên khác của Tô Tiểu Mạt, ba người dàn thành một hàng ngang, cùng lúc đi xuống phòng khách.

Một đêm qua Trữ Dã và Trữ Hạo cũng không ngủ, nghe tiếng bước chân, cả hai đều ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Tô Tiểu Mạt cẩn thận đỡ Lưu Tà xuống lầu, đi sát phía sau cô còn có Trữ Huyễn, cảnh tượng như vậy làm mắt hai người không hẹn mà cùng lóe lên một tia sáng lạnh.

Tô Tiểu Mạt cũng không để ý tới hai người bọn họ, bây giờ trong mắt cô chỉ có một mình Lưu Tà, nhìn thấy hắn cô lại nhờ tới ca ca, làm sao bậy giờ, mới tới cổ bảo ngày hôm qua, mới không gặp anh có hai ngày thôi mà cô đã nhớ tới như vậy, nghĩ tới đây cô cảm thấy lòng chua sót, giương mắt nhìn về phía Lưu Tà.

Lưu Tà cũng hiểu ý cô, hắn nhìn cô cười an ủi, sau đó nâng bước đi về phía Trữ Dã, “Tôi tin là sau này chúng ta có thể gặp lại”.

“Tôi đã nói rồi, không có lần thứ hai” Trữ Dã tao nhã đứng dậy, âm thanh ôn hòa trả lời.

“Cứ chờ xem” Lưu Tà cười lên một tiếng, quay đầu nhìn về phía Tô Tiểu Mạt, “Anh đi đây, nhớ là phải thường xuyên nghĩ về anh đó”.

“Vâng” Tô Tiểu Mạt gật đầu, “Để em tiễn anh ra ngoài”.

“Được” Lưu Tà mỉm cười, sau đó nâng tay nắm lấy tay của Tô Tiểu Mạt, hai người đi về phía cửa lớn.

Trữ Hạo nhìn về phía Trữ Dã, “Anh cả, tôi thấy hai người này có gì đó rất kì quái”

“Mặc kệ kì quái thế nào, tôi nhất định sẽ không cho cô ấy đi quyến rũ tên đàn ông khác đâu” Trữ Huyễn tức giận mở miệng, sau đó hung hăng xoay người đi vào phòng bếp.

Trữ Hạo nhìn về bóng lưng vội vàng của Trữ Huyễn, tò mò hỏi, “Cậu vào nhà bếp làm gì thế?”

“Bộ anh chưa nghe qua câu muốn lấy lòng phụ nữa phải bắt đầu từ cái dạ dày sao? Đương nhiên là tôi muốn chăm sóc cái dạ dày của người phụ nữ mà tôi thích rồi” Trữ Huyễn xắn tay áo lên, bước vào phòng bếp, nói vọng ra ngoài.

Trữ Dã và Trữ Hạo nghe Trữ Huyễn nói thế thì liếc mắt nhìn nhau, “Không ngờ cũng có ngày nó bị mê sảng” Trữ Hạo nhịn không được thở dài một hơi.

“Xem ra nó bị bệnh không nhẹ” Trữ Dã nhịn không được đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, sau đó đứng dậy đi thẳng lên lầu.

Trữ Hằng ngồi một bên nghe Trữ Dã nói thế thì rất không hiểu, sau đó nhìn về phía Trữ Hạo cũng đi về phía cầu thang, hắn làm một bộ mặt ưu tư thì thầm, “Anh hai, sao anh cũng giống như anh cả sao?”

“Ừ” Trữ Hạo mệt mỏi cả một ngày, bây giờ hắn rất lười nói chuyện, chỉ thản nhiên ừ một tiếng sau đó đi thẳng lên lầu.

Trữ Hằng khó hiểu xoa xoa cái ót, “Mấy người này bị sao vậy? Đúng là kì quái mà!” hắn nhìn cái bóng lưng của Trữ Hạo một lần nữa, sau đó đi thẳng xuống lầu, bước về phía phòng bếp.

Chân vừa bước vào phòng bếp liền nhìn thấy Trữ Huyễn đang bận rộn chuẩn bị thức ăn, hắn nhịn không được mà chặc lưỡi, “Ai da, đúng là chuyện lạ có thiệt mà, hai mươi năm nay số lần anh xuống bếp chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, sao hôm nay xuống làm thức ăn sáng chứ? Chẳng trách anh cả nói trong nhà này có người hôm nay đầu óc không bình thường, xem ra là thật rồi!”

“Vậy thì hồi nữa đừng ăn” Trữ Huyễn không thèm để ý tới tên nhóc Trữ Hằng kia, vẫn bận rộn với chuyện đang làm, chỉ lạnh lùng nói một câu.

“Ăn, đương nhiên là tôi phải ăn rồi, thức ăn mà anh ba tự xuống bếp làm sao có thể bỏ qua chứ, nhưng mà anh ba này, chuyện hôm qua anh nói là thật sao?” Trữ Hằng cho dù có ngốc hơn nữa cũng biết bộ dạng hôm nay của Trữ Huyễn so với anh ba trước kia của hắn là hai người khác nhau hoàn toàn, trong lòng hắn không khỏi mất mát.

“Còn thật hơn cả tiền nhân dân tệ của cậu” Trữ Huyễn lại phun ra một câu.

“Nhưng mà Trữ Tích rất đau lòng” Trữ Hằng không nhịn được mà lo lắng.

“Tên nhóc đó đã tự làm khổ mình lâu lắm rồi, sau này sẽ từ từ tốt lại thôi” bình thường nhìn vào ai cũng thấy Trữ Huyễn rất bất cần đời, nhưng thật ra hắn là người nhìn rõ mọi chuyện nhất, hắn biết bản thân muốn cái gì, theo đuổi cái gì được, cho nên một khi hắn đã xác định thì tuyệt đối không quay đầu.

“Nói cũng phải” Trữ Hằng đương nhiên hiểu ý của Trữ Huyễn, sau đó hắn cười hì hì dán sát vào Trữ Huyễn, “Anh ba, tôi tuyệt đối ủng hộ anh”.

“Nói đi, cậu có tính toán gì?” Trữ Huyễn nhìn cái mặt chân chó của Trữ Hằng thì không để ý nói.

“Không hổ danh là anh ba, nhìn một cái là hiểu ý tôi liền” Trữ Hằng cười gian không ngừng, cực kì chân chó nói.

“Bớt nói nhảm đi, nói thẳng vào chủ đề chính” Trữ Huyễn giương mắt nhìn thoáng qua Trữ Hằng, sau đó tiếp tục công việc.

“Anh ba, anh cũng biết là sau chuyện tối hôm qua thì cổ bảo đã hoàn toàn thay đổi, mỗi một cành cây ngọn cỏ đều bị dập nát, ngay cả cửa lớn cũng hỏng luôn rồi, đừng nói là tổn thất bên trong cổ bảo, chỉ tính sơ sơ tiền mời người về sửa lại cũng tốn rất nhiều tiền, không hợp ý không nói, chuyện này có thể khiến hành tung của chúng ta bị tiết lộ ra ngoài, nếu đã vậy tại sao chúng ta không tự mình lao động, cơm no áo ấm, anh thấy có đúng không?” hai mắt của Trữ Hằng lóe sáng, chớp chớp không ngừng nhìn về phía Trữ Huyễn, một hơi nói xong vấn đề chính.

“Vậy cậu muốn anh làm gì?” Trữ Huyễn vừa xào đồ ăn vừa nói.

“Ý của tôi là như thế này, anh cả và anh hai nhất định sẽ ra ngoài mua vật liệu, trong nhà chỉ còn bốn người là anh, tôi, Trữ Tích và Tô Tiểu Mạt, sức khỏe của Tích không tốt, nhất định là không thể là việc nặng, tôi đảm nhận hoa cỏ bên ngoài, trong cổ bảo giao cho anh, anh thấy thế nào?” Trữ Hằng liều mạng trơn mắt, vẻ mặt cầu xin nhìn Trữ Huyễn.

Trữ Huyễn trầm ngâm hồi lâu, sau đó mới xoay người hỏi, “Vậy Tiểu Mạt làm gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK