Trữ Hằng thấy động tác đó của Trữ Huyễn thì cười gian, sau đó ngồi xuống bên cạnh Trữ Tích, hứng thú nhìn cánh môi sưng đỏ của hắn còn dính chút bọt nước, “Tích này, một chút tiền đồ ngươi cũng không có là sao, mói có như vậy mà đã bị Tô Tiểu Mạt đè nén tới như thế, khi nãy cô ta hôn nhóc thì nhóc liền hết đau tim, sớm biết cô ta lợi hại như thế anh đã không mệt mỏi mỗi khi nhóc phát bệnh rồi, sau này cứ tìm cô ta tới cắn miệng nhóc là được rồi, phải không nào?”
“Đừng nói chuyện với tôi” Trữ Tích nghe Trữ Hằng nói thế thì trong lòng rất phức tạp, không biết trả lời thế nào, chỉ giãy dụa đứng lên.
Trữ Hằng nhìn bộ dạng quật cường của Trữ Tích thì bất đắc dĩ lắc đầu, nâng tay kéo hắn lên, “Đi thôi, anh đưa nhóc về phòng”
“Không, tôi muốn ăn cơm, đói bụng” khi nãy Trữ Ticstrong1 còn nổi giận đùng đùng muốn tông của đi ra giờ đã thay đổi ý tưởng, không chờ Trữ Hằng mở miệng, hắn trực tiếp ngồi vào bàn ăn.
Trữ Hạo và Trữ Dã từ nãy tới giờ vẫn trong vai khán giả, hai người đưa mắt nhìn nhau lần nữa sau đó nhấc chân đi về phía bàn ăn.
Khi bọn họ tới bàn ăn thì nhìn thấy Trữ Huyễn đang đổ sữa ra ly cho Tô Tiểu Mạt, chuẩn bị tốt dao nĩa, cắt bữa sáng thành nhiều khối nhỏ, môi nhếch lên một nụ cười tà mị, nhìn Tô Tiểu Mạt, “Ăn đi, cái này là tôi tự làm đấy, thử xem có hợp khẩu vị của em không”.
Tô Tiểu Mạt quay đầu nhìn Trữ Huyễn giống như nhìn người ngoài hành tinh, “Mông anh còn đau à?”
“Ừ, còn hơi đau một chút” Trữ Huyễn bĩu môi đáng thương hề hề nhìn Tô Tiểu Mạt, gật đầu trả lời, “Em đừng quên ăn sáng xong thì bôi thuốc giúp tôi”.
“Kì lạ thật, mông anh bị đau mà cũng ảnh hưởng tới đầu à, không lẽ tôi đánh vào mông mà anh chấn thương não? Không lẽ anh bị đánh tới điên rồi?” Tô Tiểu Mạt nhịn không được hỏi Trữ Huyễn.
“Vậy là sao?” Trữ Hằng vốn muốn ngồi một bên khác của Tô Tiểu Mạt nhưng lại bị Trữ Tích nhanh chân giành trước, hắn đành tức giận ngồi cạnh Trữ Tích, nghe Tô Tiểu Mạt nói, khó hiểu hỏi.
“Anh không thấy kì quái lắm sao? Sao anh ta lại tốt với tôi thế? Còn tự làm bữa sáng cho tôi nữa chứ!” Tô Tiểu Mạt nâng tay xoa trán của Trữ Huyễn, trong mắt tràn ngập kinh ngạc.
“Không chỉ có cô thấy kì lạ đâu, tôi cũng vậy đó, cô không biết đâu, trong năm người tụi tôi anh ba là người khó hầu hạ nhất đó, chưa bao giờ xuống bếp, trong hai mươi năm sống ở đay anh ấy chỉ mới xuống bếp có ba lần, lần đầu tiên là bởi vì đột nhiên thấy hứng thú, nói muốn làm thử món cá chép dược long môn gì đó, kết quả anh ấy ném nguyên con cá sống vào trong chảo, toàn bộ cái nhà bếp đều bị anh ấy và cái con cá chết tiệc kia phá nát, khắp nơi đều là dầu mỡ và đồ đổ vỡ, con cá kia cũng anh dũng hi sinh, tôi phải lau suốt một ngày cái nhà bếp mới sạch lại được” Trữ Hằng bắt đầu thao thao bất tuyệt.
“Phụt” Trữ Huyễn ân cần đưa sữa tới miệng Tô Tiểu Mạt, ngụm sữa cô vừa ngập trong miệng liền bị lời nói của Trữ Huyễn chọc tới phun sữa ra ngoài.
“Thằng nhóc kia, cái đó là do anh còn nhỏ không hiểu chuyện, cậu còn nhắc lại làm gì?” Trữ Huyễn vươn ngón tay chùi sạch vết sữa còn dính trên miệng Tô Tiểu Mạt sau đó ngậm vào trong miệng, tinh tế thưởng thức.
Rút khăn tay lau khô vết sữa trên bàn, nhìn một bàn đồ ăn trước mặt Tô Tiểu Mạt đều dính sữa thì thuận tay kéo vê phía mình, đẩy phần thức ăn của mình về phía cô.
Tô Tiểu Mạt ngẩng đầu nhìn một loạt động tác của Trữ Huyễn, cảm thấy tên này hôm nay rất lạ, sao lại quan tâm tới cô như thế chứ, hơn nữa còn dám ăn nước miếng của cô, nghĩ tới đây cô nhịn không được rùng mình một cái, hảo tâm nhắc nhở Trữ Huyễn, “Trữ Huyễn anh không sao chứ? Nếu có tâm sự gì thì nên nói ra đi, nếu có thể giúp thì tôi sẽ giúp anh”
“Thật không?” Trữ Huyễn ngẩng đầu, vui vẻ nhìn một mâm đồ ăn bị Tô Tiểu Mạt phun sữa lên, quay đầu nhìn Tô Tiểu Mạt cực kì mị hoặc hỏi.
“Ừ, còn thật hơn bữa sáng anh làm nữa” Tô Tiểu Mạt nặng nề gật đầu.
“Vậy sau này mỗi lần tôi nấu cơm mặc kệ có ngon hay không em đều phải ăn, biết không?” Trữ Huyễn mỉm cười nhìn về phía Tô Tiểu Mạt nói.
“Rầm” Tô Tiểu Mạt còn chưa kịp trả lời đã nghe thấy tiếng dao nĩa đập mạnh vào bàn.
Tô Tiểu Mạt quay đầu thì nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của Trữ Tích, thấy hắn đanh dùng sức đập mạnh vào đĩa thức ăn giống như món đó có thù gì với hắn vậy.
“Trữ Tích, anh bị sao vậy?” Tô Tiểu Mạt nhịn không được hỏi, “Sao mặt lại khó coi như thế?”
“Nó a…” Trữ Huyễn có chút bất mãn về việc Trữ Tích phá hỏng chuyện tốt của hắn, cố ý kéo âm sau, “Táo bón”.
“Táo bón?” Tô Tiểu Mạt mở to hai mắt, có chút nghi hoặc, “Nhìn sắc mặt của hắn như thế có lẽ thời gian bị táo bón đã rất lâu”
“Tô Tiểu Mạt!” Trữ Tích trực tiếp quăng dao nĩa, lớn tiếng quát Tô Tiểu Mạt.
“Tôi không có bị điếc, anh nói chuyện phải nhẹ nhàng từ tốn một chút!” Tô Tiểu Mạt không tự giác nâng tay vỗ nhẹ lưng của Trữ Tích, hoàn toàn không để ý tới Trữ Tích đang giận, lại nói, “Bi6 táo bón thì không thể ăn mấy cái này, anh đợi một chút, tôi vào trong làm mấy món trị táo bón cho anh”.
Tô Tiểu Mạt nói xong liền thu dọn toàn bộ đồ ăn trước mặt Trữ Tích, sau đó đi thẳng vào nhà bếp.
Trữ Huyễn nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang rời đi của Tô Tiểu Mạt, trên mặt lộ vẻ ưu thương, sau đó chỉ tay vào bạn đầu sỏ gây nên mọi chuyện, “Tên nhóc này, hôm nay nhất định phải phá hư chuyện tốt của anh mới được sao?”