Dương Tuấn từ trong đống vò rượu lồm cồm bò dậy, vươn vai một cái, lấy ra y phục mới, Dương Tuấn đến hồ nước trong khách lâu để tẩy rửa, nơi đây là nơi khách trọ dùng để tắm rửa.
Phía sau khách lâu là một núi lớn, dưới chân nó có một rừng trúc xanh tươi, bên trong là một cái hồ khá lớn, hơn nữa còn là nước nóng, nên Dương Tuấn mới đến nơi đây, vừa đến rừng trúc gần hồ nước, Dương Tuấn nghe thấy tiếng quẫy nước kì lạ.
Phía xa trong hồ nước, một bóng người nữ uyển chuyển bơi qua bơi lại trong hồ, tại sao biết đó là nữ nhân? Tất nhiên là do tên này tiền thị ngực rồi, nhưng đặc biệt là nàng ta nửa người dưới không phải đôi chân dài thướt tha của một mỹ nữ, mà là một cái đuôi dài quẫy lên từng gợn sóng dưới hồ.
- Này trời ơi, là mỹ nhân ngư à?
Dương Tuấn than trời một tiếng, lặng lẽ tiến đến gần hồ nước, bởi vì hồ nước nóng nên luôn có làn khói mờ ảo bên trên, khiến Dương Tuấn không nhìn rõ được, Tầm Huyết Nhãn cho dù có thể nhìn xuyên qua mọi thứ nhưng chỉ có thể thấy máu, không đẹp đâu.
- Ực, không phải tại ta à Ngọc Lan, thế giới này quá câu dẫn người rồi....
Dương Tuấn nuốt nước bọt, cảm giác cổ họng khô khốc, bước chân nhẹ nhàng từng bước đến lại gần hồ nước.
- Phu quân, chàng có thể đưa ta ra ngoài không?
- Hí........
Bỗng nhiên giọng nói của Mộc Khuê vang lên trong đầu Dương Tuấn, khiến hắn giật mình hí lên một tiếng, tất nhiên người mỹ nữ dưới hồ sẽ nghe thấy rồi.
- Thủy Y Ngư Giác.......
Nước dưới hồ cuồn cuộn, hoá thành từng mảng giáp trên người vị mỹ nhân ngư, trên đầu dài ra một cái sừng nhọn, khí tức Hư Linh lan ra khắp nơi, trên tay nàng còn xuất hiện một cái quyền trượng hoàng kim.
- Không xong, bị phát hiện.....
Dương Tuấn mồ hôi như hạt đậu rơi xuống từ trán, trong lòng thầm nói Mộc Khuê thật không đúng lúc, cuối cùng câu thông với nàng bảo một thời gian sẽ đưa nàng ra.
Ùng ục....... Uỳnh......
Nước dưới hồ sôi lên ùng ục, sau đó như có lực lượng thần bí kéo lên, rơi xuống xung quanh rừng trúc, nước nóng lại bốc lên sương lam, ngay lập tức hoá thành băng phong, phong toả cả rừng trúc, nội bất xuất ngoại bất nhập.
- Là kẻ nào? Dám nhìn lén ta.
Vị mỹ nữ kia bước lên bờ, rõ ràng cái đuôi kia đã hoá thành đôi chân dài thướt tha, làn da trắng nõn bóng loáng, rất là mê người, từng ngón chân như trân châu ngọc ngà xếp ngay thẳng, khiến người ta muốn nâng niu, nguyện dùng thân mình cho nàng bước lên để đôi bàn chân ấy không bị vấy bẩn.
Keng........
Linh Nhân: Mỹ Lan. Tuổi: 17.
Tu vi: Hư Linh tầng 4.
Mô tả: Là mỹ nhân ngư cường đại trong hồ Tam Nguyệt, Ngọc Lan chuyển kiếp.
......................
Dương Tuấn dò xét thông tin của vị mỹ nữ kia thì hai tay run rẩy, vừa vui mừng vừa sợ hãi, lão thiên, ngươi sắp đặt tử số của ta sao đến sớm như vậy chứ, ta chưa muốn à.....
- Là ngươi, Thủy Xuyên.....
Ngọc Lan bất ngờ phát hiện Dương Tuấn đang lén lút rời đi, lập tức thi triển pháp quyết, nước trong hồ hoá thành vô số mũi lao sắc bén, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai lao về phía Dương Tuấn.
- Khoan đã, Ngọc Lan, là ta Tuấn Huy đây....
Dương Tuấn dùng Tuyệt Sát Bổng đập vỡ những mũi lao này, miệng vừa hét lớn lên, Ngọc Lan nghe thấy được cũng dừng tay lại, chăm chú nhìn về người nam nhân kia, khuôn mặt giống như đúc Tuấn Huy của nàng kiếp trước.
- Nếu ngươi thật sự là chàng, vậy hãy nói xem từ lúc chúng ta học chung thì ta đã đánh chàng bao nhiêu lần?
Ngọc Lan chăm chú nhìn Dương Tuấn hỏi.
- 3 ngàn 2 trăm lẻ 6 lần....
Dương Tuấn trăm miệng một lời nói ra, hắn nhớ rất rõ mỗi lần Ngọc Lan đánh hắn thì hắn luôn đánh một dấu vào sổ tay, cuối cùng hơn 3 năm, đã có nhiêu đó lần đánh.
- A, chuyện đó ta không có nhớ rõ, để ta hỏi câu khác.
Ngọc Lan ngẫm nghĩ một chút sau đó nói ra, vẻ mặt lần nữa trầm tư như nhớ lại điều gì đó, Dương Tuấn thì một mặt mơ hồ, rõ ràng không nhớ còn hỏi ta làm gì.
- Đúng rồi, lần đầu chúng ta hẹn hò, có chuyện gì xảy ra?
Ngọc Lan phân vân hồi lâu cuối cùng quay sang hỏi Dương Tuấn.
Rùng mình ------
Dương Tuấn nhớ lại đoạn kí ức đó không khỏi lạnh sống lưng một cái, cuối cùng thành thật kể lại tất cả, Ngọc Lan trên khuôn mặt xinh đẹp nét vui mừng càng ngày càng nồng đậm, cuối cùng chạy đến nhào vào lòng Dương Tuấn, nước mắt như mưa rơi xuống.
Dương Tuấn không khỏi xoa đầu Ngọc Lan an ủi nàng một cái, nếu nói nỗi sợ hãi lớn nhất của một nam nhân là tử vong và "lương diệt" thì Dương Tuấn lại là sợ nước mắt của nữ nhân hắn.
- Ài, Ngọc Lan à, đừng khóc nữa, chuyện cũng đã qua rồi, đừng thương tiếc nữa.
Dương Tuấn đành thở dài vỗ vỗ bờ vai của Ngọc Lan, bờ vai nhỏ run lên nhè nhẹ vì nấc, nàng quệt đi nước mắt trên mi, đầu tựa vào lòng ngực Dương Tuấn, cảm thụ làn hơi ấm và tiếng tim đập của hắn, nó hung hăng, khiến nàng muốn bắt nó vào tay, muốn giữ nó làm của riêng.
- Haiz, Ngọc Lan, ta có chuyện muốn nói với nàng, nhưng nàng phải hiểu cho ta.
Rốt cuộc Dương Tuấn lấy hết can đảm, ôm lấy Ngọc Lan, nói.
- Ân, chàng có việc gì muốn nói sao?
Ngọc Lan bị Dương Tuấn ôm vào thì thẹn thùng, mặt đỏ tới mang tai yểu điệu nói ra.
- Ừm, chả qua là trước khi gặp nàng, ta, ta.....
Dương Tuấn bắt đầu ấp úng, trong lòng muốn hét lên là ta có cả hậu cung đây này.
- Chàng làm sao?
- Ta, ta, ta có rất nhiều nữ nhân khác....
Dương Tuấn ôm chặt lấy Ngọc Lan, thốt ra hết cả nỗi lòng, còn Ngọc Lan trái tim như thắt lại, trong lòng có chút xót đau, nàng nắm chặt vòng tay của Dương Tuấn, tách ra, một phiến phiến lên mặt Dương Tuấn.
Chát ------
Một tiếng vang chan chát của da thịt lên da thịt vang lên, trên khuôn mặt Dương Tuấn có một vết đỏ hình dạng bàn tay, nhưng trước sự ngỡ ngàng, làn môi hoa đào của Ngọc Lan đặt lên môi Dương Tuấn, cả hai ôm nhau trao hết tình yêu vào nụ hôn nồng cháy.
- Hức, cho dù là vậy, ta vẫn yêu chàng, chỉ cần chàng quan tâm đến ta, yêu thương ta dù chỉ một chút, ta cũng mãn nguyện.
Ngọc Lan thoát ra nụ hôn kia, trên khoé mắt là từng giọt lệ rơi xuống, rơi trên lòng ngực Dương Tuấn, nó vô hại, nhưng khiến trái tim Dương Tuấn quặn đau.
- Cho dù trái tim này của ta có bị chia năm xẻ bảy, thì luôn có hình bóng của nàng ở trong đó.
Dương Tuấn vươn tay ôm Ngọc Lan vào lòng, cả hai lại trao nhau nụ hôn nồng cháy, nhưng lần nãy là yêu thương nồng nàn bên trong, bàn tay Dương Tuấn không chịu ngồi yên đặt lên kiều đồn nảy nở của Ngọc Lan, cảm thụ sự đàn hồi và co giãn của nó, cự vật nóng hổi chỉ thiên, cọ lên lớp thủy y bên ngoài mật động.
- A, ưm, ưh.......
Cảm giác được thứ khổng lồ nóng hổi đang cọ vào nơi đó, lưỡi Ngọc Lan bị Dương Tuấn quấn lấy mút lấy mút để, khiến nàng chỉ biết ú ớ những từ ngữ dâm dục, thủy y trên người nàng từ từ giải khai, lộ ra cơ thể nóng bỏng, nhũ phong tròn lửng ngạo nhân, làn da trắng nõn bóng loáng, làn eo thon, đôi chân mê người và cái kia mật động sạch sẽ không một ngọn cỏ đang âm ỉ mật dịch ra ngoài.
Bàn tay Dương Tuấn tinh quái bắt lấy cặp nhũ phong kia, lưng Ngọc Lan tựa vào ngực hắn, cự vật chen vào giữa đôi chân mê người ấy, Ngọc Lan dùng bàn tay ngọc ngà của nàng vuốt ve nó, làm nó run lên nhè nhẹ, không những vậy mà nó còn trở bên bành trướng hơn.
- Cái thứ này còn to hơn kiếp trước à.
Ngọc Lan tinh nghịch búng ngón tay lên đầu cự vật một cái, cự vật run bần bật, bàn tay thô to của Dương Tuấn véo lên nhũ hoa của Ngọc Lan một cái, cắn nhẹ lên dái tai nàng cảnh báo đừng nghịch nữa.
- Hì hì, bên dưới ta vẫn chưa có ướt, chàng giúp ta được không?
Ngọc Lan xoay đầu lại, miệng thở ra lan hương, khiến Dương Tuấn phải ngay lập tức nghe theo, ngón tay lần mò xuống mật động, hai cánh môi hơi ướt bị Dương Tuấn vạch ra, hai ngón tay ma quái chui vào trong, chọc phá từng thớ thịt mềm mại bên trong.
- Ưm, ah, chỗ đó, đúng rồi, ah, ah....
Ngọc Lan hai tay tự xoa ngực, cảm thụ ngón tay của Dương Tuấn đang ở trong mật đạo quậy phá, khuôn mặt đã đỏ giờ thêm đỏ, bất ngờ mật đạo co bóp, thân thể Ngọc Lan run lên bần bật, mật dịch từ bên trong tuôn ra ào ạt.
Không để lãng phí, Dương Tuấn đưa miệng đến gần mật động, từng ngụm từng ngụm nuốt lấy mật dịch thơm ngọt của Ngọc Lan, hơn nữa còn dùng lưỡi quét qua một vòng bên trong.
- Đến món chính thôi....
Dương Tuấn bế Ngọc Lan xuống hồ, đôi chân ngọc biến thành đuôi cá với vảy trắng tinh khiết, nhưng Dương Tuấn tên này rất ăn tạp, không hề quan tâm tiểu tiết này, bởi vì ngay vị trí dưới rốn Ngọc Lan ba tấc vẫn có mật động, nhưng có một lớp vảy mờ che lên, Ngọc Lan gỡ bỏ nó ra, hai cánh môi hồng nhỏ mấp mô, bên trong ri rỉ ra chút mật dịch ướt át, Dương Tuấn đặt cự vật lên đó, còn Ngọc Lan tựa vào bờ hồ, đuôi thả lỏng, còn Dương Tuấn dùng pháp lực để không bị chìm xuống, cự vật nhè nhẹ chui vào trong, chạm đến biên giới của nữ phụ và nữ tử, thì dùng sức xông phá, chạm đến nơi tận cùng mật đạo, nong rộng mật đạo chật hẹp của Ngọc Lan.
- A, ưh, đau, đau quá.....
Ngọc Lan bị Dương Tuấn bế lên, đầu gục lên vai hắn, hai dòng lệ châu lăn xuống má, bên dưới mật đạo tí tách máu tươi, rơi xuống nhuốm lên mặt nước bên dưới.
- Nếu đau quá ta có thể dừng lại mà....
- Không, thiếp không còn đau nữa, chàng di chuyển được rồi.
- Được, vậy ta đến đây...
Dương Tuấn hông di chuyển, cự vật bất động lại di chuyển, mài lên mật đạo ngà ngọc, chạm đến cửa hoa động đóng chặt, tiếng ọp ẹp do mật dịch ướt át trên mật đạo bóp chặt lấy cự vật đang di chuyển, khoái cảm dâng trào trong cả hai, cự vật bành trướng bên trong mật đạo, tinh hoa cùng mật dịch đồng loạt xuất ra.
- Ah ~
Ngọc Lan chìm đắm trong khoái lạc, cái đuôi biến thành đôi chân dài miên man, Dương Tuấn không ngừng lại mà tiếp tục đẩy hông, cự vật dù đã xuất ra nhưng vẫn cứng rắn, tiếp tục đâm vào mật đạo điên cuồng, hoa động hé mở thì cự vật ngay lập tức xông vào, hung hăng đụng lên thành tử cung.
- Ah, ah, ưh, sao chàng còn cứng như vậy? Ah~
Ngọc Lan bị Dương Tuấn nhấc lên, cự vật xông từ dưới lên, cảm giác càng đâm sâu hơn nữa, Ngọc Lan chỉ biết xoa bóp hai nhũ phong đầy đặn của mình, nàng bị Dương Tuấn làm cho xuất ra lần nữa.
- Hehe, ta phải phục thù nàng lúc trước đánh ta, nhận lấy này....
Dương Tuấn cười dâm tà, hông nhấp mạnh một cái, cự vật đầu bên trong hoa động bành trướng, tinh hoa đặc sệt phun thẳng vào trong, bơm đầy ắp hoa động tròn lửng.
- Ah ~ Sướng quá ~
Ngọc Lan dựa đầu nàng vào lồng ngực Dương Tuấn, khuôn mặt đỏ hồng đầy thoả mãn, bất ngờ Dương Tuấn hôn lên môi nàng một cái, cự vật mềm nhũn lại lập tức cương cứng, lại điên cuồng khuấy động bên trong.
Keng, nghề nghiệp tiến cấp Dâm Vương, phát ra Vương Khí, sở hữu Long Uy.