• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Oanh...... 

Một tiếng nổ vang, một bóng người bị đánh bay ra xa xa, nửa người đánh nát, ngoài Dương Tuấn thì còn có ai, thân thể lần nữa tái tạo, phục hồi lại như ban đầu, còn bên kia Thần Viên thì chật vật không chịu nổi, hai cánh tay bị đoạn, trên người bị đánh một lỗ sâu hoắm, máu tươi nhuộm đỏ bộ lông trắng tuyết. 

- Haha, đáng tiếc, ngươi chính là gặp phải ta, ta chính là đánh không chết.... 

- Gầm, nhân loại nhỏ bé, ngươi chính là hậu duệ của người đó, xem như vận số của ta không may, đợi trăm ngàn năm nữa, ta sẽ lần nữa phục sinh. 

Ầm..... 

Không ngờ Thần Viên vậy mà mở miệng nói, sau đó đôi mắt vô hồn, thân thể khổng lồ ngã xuất mặt đất, hệ thống thông báo diệt sát, nhưng điều làm Dương Tuấn bận tâm là những lời của Thần Viên nói cuối cùng, hậu duệ của người đó? Phụ thân hắn sao? 

- Thần Viên? Thần Viên chết rồi? 

Tuyết Bích từ đầu ngất đi vì pháp lực hao hết, lúc này bỗng nhiên tỉnh lại, phát hiện xác Thần Viên phía xa, thì khuôn mặt biến sắc, đôi mắt băng lãnh chớp động, môi đào mấp máy, lộ vẻ không thể tin tưởng được. 

- Ngươi là muội muội của Hồ Điệp? 

Dương Tuấn xuất hiện trước mặt Tuyết Bích, hệ thống dò xét đã nói, Tuyết Bích chính là muội muội ruột thịt với Hồ Điệp, nhưng bởi vì ganh tỵ, sau đó là oán trách mà sinh ra hận thù với Hồ Điệp, cũng chẳng trách được, nữ nhân luôn luôn có lòng hư vinh, ghen tị, sau đó tự thay đổi định kiến, mọi hận thù đổ lên người khác để tâm bớt đi đau khổ, đó chính là nữ nhân. Nhưng không phải hầu hết đều như vậy. 

- Hừ, ta không có loại tỷ tỷ như vậy. 

Tuyết Bích hừ lạnh, sau đó gắng gượng đứng dậy, lê từng bước chân rời đi, bỏ mặc mọi thứ sau lưng, nhưng mà Dương Tuấn là ai? Là một tên chuyên bắt cóc mỹ nữ, già không bỏ, nhỏ không tha, nói đến thì hơi quá đáng nhưng nói chung, hắn là một tên đại sắc lang, Dương Tuấn bất ngờ tập kích Tuyết Bích, một hơi nhẹ gõ ngất nàng ta, đưa vào không gian hậu cung, nơi đó mọi thứ đều do Dương Tuấn chưởng khống, sẽ không sợ hãi người này đánh nhau. 

- Thời gian này cũng không còn nhiều việc, cũng nên sang đại lục mới tìm kiếm nhân tài, xây dựng thế lực. 

Dương Tuấn quyết định, muốn sang các đại lục tiếp theo cần vượt một đoạn của Vô Tận Hải, nói là Vô Tận Hải bởi vì trừ đoạn đường đi liên thông của các đại lục, thì cái Vô Tận Hải này không ai biết là dài rộng bao nhiêu, nhiều người thử đi tìm hiểu đều mất tích, có tin đồn là có Tiên Thú cường đại sinh sống, có người nói nơi đó có một cái thế lực thần bí, chỉ cần có người xâm phạm lãnh địa liền bị giết. 

Dương Tuấn cũng không hề quan tâm, trước tiên tìm chỗ ngồi xuống, nhờ hệ thống trùng sinh lại tu vi, trở về Hư Linh tầng 1, bởi vì sao ư? Bởi vì Hư Linh cảnh khi bắt đầu phải ngộ ra đại đạo chi lộ của riêng mình, tu luyện ra đạo vận, cường hoá tự thân, pháp lực cũng trở nên tinh thuần bội phần, hơn nữa khi ngộ ra tiểu thành đại đạo, sẽ được thiên địa chấp thuận, chọn ra một loại qui tắc để tiếp tục tu luyện mạnh mẽ hơn, khi đến Tiên cảnh thì tu luyện cũng trở nên dễ đi. 

Nhưng pháp tắc dĩ nhiên Dương Tuấn không cần rồi, Pháp Tắc Chi Thể từ lâu đã được dung hợp, hai tay là Lực Lượng pháp tắc, chân là Di Hành pháp tắc, đầu là Sinh Mệnh pháp tắc, thân là Thiên Bì pháp tắc, đến chân thứ ba chính là...... À, cái này không nên nói, đến nay mỗi chỗ đều có hơn 15 sợi pháp tắc, nếu không nhờ lực lượng nơi tay này, Dương Tuấn đã đánh không lại Thiên Lực Thần Viên, 20 sợi pháp tắc Thiên Cổ Lực Lượng, còn có công năng Nhất Kích Tất Sát nữa. 

Bởi vì vậy, Dương Tuấn muốn trùng sinh tu vi, cảm ngộ đại đạo, chưa biết khi đạt đến cảnh giới Ngụy Tiên, hệ thống bỗng nhiên không còn công năng giết người được kinh nghiệm thăng cấp, đến lúc đó tu vi Dương Tuấn mất đi căn bản nhất, làm sao có thể bước thêm. 

Cho nên, bây giờ Dương Tuấn quyết định cảm ngộ đại đạo chính mình, không gian bỗng chốc thay đổi, trở thành một vùng u tối mênh mông, một đốm sáng nhỏ loé lên, hai cái, ba cái, bốn cái, cho đến khi tất cả bao quanh Dương Tuấn, nơi này bây giờ có ba ngàn điểm sáng, có mờ có toả, màu sắc khác nhau, có lớn có nhỏ, tượng trưng ba ngàn đại đạo trong thế gian. 

Đại đạo mà Dương Tuấn hứng thú, đó chính là đại đạo mà hệ thống từng nhắc qua, Dâm Tâm đại đạo, thế gian này mọi sinh mệnh đều có dâm tâm, sinh mệnh nữ thần tạo ra vạn chủng, vạn chủng sinh mệnh đều có thất tình lục dục, có kẻ hiển lộ không che giấu, có kẻ ẩn giấu sâu nơi tâm, tự nhận là không có, nhưng thực chất là giấu kín nơi góc nhỏ trong tâm. 

Chạm vào Dâm Tâm đại đạo điểm sáng, từng hình ảnh xuất hiện trong đầu Dương Tuấn, Dâm Tâm đại đạo chính là dùng dâm tâm hoá công lực, từ nhỏ thành lớn, lớn đến khổng lồ, chỉ cần có Dâm Tâm, ta chính là tồn tại khủng bố nhất, tiểu thành đại đạo, chuyển dâm tâm hắc ám thành công lực tối đa 5 thành bản thân, tâm thanh tịnh, chiến lực vô song, đại thành đại đạo, chuyển dâm tâm thành công lực tối đa 20 thành bản thân, nắm bắt được kẻ địch dâm tâm, rút lấy hết cả mà tự cường đại chính mình. 

Keng, cảm ngộ thành công Dâm Tâm đại đạo, đạt được thành tựu Con Đường Dâm Thần. 

Keng, ban thưởng Không Gian Tùy Thân, tùy ý chỉnh sửa, sáng tạo tùy chọn. 

Thoát ra khỏi không gian cảm ngộ, một cỗ lực lượng thần bí ập vào cơ thể, cảm giác như trong tâm dâm tính bị tách ra, tâm tình thanh tịnh, nhưng không phải dục vọng không còn, mà chỉ là dâm tính tách ra chứ không biến mất. 

- Không Gian Tùy Thân, vào xem một thoáng. 

Tiến vào không gian tùy thân, nơi này là một mảnh thiên địa trống rỗng, nhật nguyệt chưa thành, tinh tú chưa huy, nói chung là một mảnh vũ trụ hỗn độn chưa thành ra gì cả, giống như thời vũ trụ chưa khai sinh ở Địa Cầu mà Dương Tuấn từng thấy trên TV. 

- Hệ thống, đây là thế nào? Tại sao chưa có thứ gì thế này? 

Dương Tuấn thắc mắc hỏi hệ thống, được câu trả lời chính là nơi này Dương Tuấn làm chủ, hệ thống không can thiệp cho nên Dương Tuấn muốn xây muốn tạo muốn đập muốn phá gì đó thì hệ thống không một chút quan tâm. 

- Nói như vậy? Trong không gian này, ta chính là Đấng Sáng Tạo? 

Keng, chúc mừng kí chủ não đã thông suốt.... 

- Hệ thống, ý ngươi nói là ta đần sao? 

Keng, hệ thống không có ý nghĩ chê kí chủ đần, mà là thật sự kí chủ rất đần a..... 

Âm thanh sinh động của hệ thống vang lên, rõ ràng gần đây bỗng nhiên hệ thống này đột ngột trở nên thông minh, còn hay xoắn Dương Tuấn nữa, à mà lúc mới nhận được hệ thống thì cũng không khác biệt gì lắm nha. 

Bỏ qua thời gian, thái dương khai sinh, tinh cầu dần dần được tạo nên, chọn lấy một tinh cầu thích hợp, lại bỏ qua thời gian của tinh cầu này qua trăm triệu, tinh cầu này bây giờ không khác gì Địa Cầu, tiếp tục xây dựng lên từng kiến trúc một, vật liệu không cần thiết phải có, chỉ cần một ý niệm liền xây dựng được, đó là một chỗ tốt, qua một hồi lâu, chỗ trước mặt bây giờ là một vương quốc rộng lớn, từ bây giờ chỗ này sẽ là nơi Dương Tuấn nuôi dưỡng thế lực. 

Thoát ra khỏi không gian này, Dương Tuấn đi đến tận cùng của phía Nam, là Thương Nam Cảng, một hải cảng giao liên với Duy Long đại lục, đại lục lớn thứ hai trong tất cả bốn đại lục, lần này đi, Dương Tuấn quả đoán phải gom lấy ma thú cùng những kẻ có thiên phú làm thuộc hạ, trước khi bước vào tiên giới 

Thương Nam Cảng.... 

Hải cảng tấp nập người, hơn nữa tu vi Độ Kiếp, Đại Thừa kỳ rất nhiều, bởi vì liên thông đại lục khác nên chỗ này có rất nhiều tu sĩ tu vi cao, thuê lên một chiếc thuyền lớn, lên đường vượt qua đoạn Vô Tận Hải kia. 

Ngày thứ hai..... 

Lênh đênh trên biển rộng, mây mờ che khuất tầm nhìn, nhưng vẫn nhìn rõ được biển mênh mông bao quanh, thuyền này luôn luôn đi theo một lộ trình, không cần người phải lái, nên chỉ có một mình Dương Tuấn ở trên thuyền, nhưng mà tình huống này quá lạ thường, theo lời người từng đi qua đoạn hải dương này, chỉ cần một ngày là đã tới Cừ Ốc Đảo, trên đó là một nơi ở của Hải Nhân tộc, cũng là một nơi cho tu sĩ lịch lãm. 

Nhưng Dương Tuấn đã đi hơn một ngày, một tảng đá nhô lên cũng không thấy, nói gì là đảo lớn, à mà, phía kia hình dáng thật giống một hòn đảo. 

Quả thật, trước mặt Dương Tuấn có một hòn đảo lớn, ngang bằng một đế đô, thực vật phát triển, có điều không khí có chút âm lãnh, hơn nữa còn không thấy một bóng người. 

- Hệ thống, có thể cho ta biết chỗ này là đâu không? 

Dương Tuấn chỉ đành biết xoay qua hỏi hệ thống, tưởng tượng như một cái bản đồ vậy, lạc đường lại kéo ra hỏi hệ thống. 

Keng, không xác định được vị trí hiện tại, mời kí chủ nhanh rời khỏi chỗ này. 

- Tại sao à? Ta nhìn không thấy ra được chỗ gì là nguy hiểm nha. 

Hòn đảo nhìn không ra được chút gì là có nguy hiểm, thực vật rất là xanh tươi, ừm, tán cây đại thụ nào cũng có cá đang nằm trên đó, rõ ràng là rất bình thường. 

- Ân? 

Dương Tuấn lúc này mới phát hiện, cá, mực, tất cả hải sản dưới biển đều nằm trên cây, hoặc vướng vào bụi rậm, thật là quái dị. 

- Chả lẽ, hòn đảo này nổi lên từ dưới biển? Thử xem nó có bí mật gì. 

Dương Tuấn đạp thân pháp, phi thân vào trong rừng sâu, bởi vì chỗ đó có chút ánh sáng kì lạ, ở đó có một hồ nước, một cỗ quan tài, nhưng kì lạ là hồ nước này không có bất kì sinh vật nào, chạm vào thì bàn tay Dương Tuấn lập tức đóng băng, đây là lạnh cỡ nào a. 

Chuyển chú ý sang cỗ quan tài, có vẻ cũ kĩ nhưng lại không bám chút rêu, bên trên còn khắc một chữ Ma, rõ ràng là người của Ma Tộc, lúc trước nhiệm vụ hệ thống giao ra là ngăn cản âm mưu ma tộc, tìm hiểu danh tính của năm Ma Tướng, cùng thủ lĩnh ma tộc lẫn diệt trừ Tứ Đại Ma Linh, đến nay, Dương Tuấn cũng đã tìm ra Khương Lệ Tử cùng giết đi Ma Long và Tà Vương, hôm nay tìm thấy một cái quan tài, không biết đây là Ma Tướng vẫn là Ma Linh, trước tiên mở thử nó ra đã. 

Suy nghĩ xong liền làm ngay, Dương Tuấn đẩy nắm quan tài, một cỗ ma khí nặng nề thoát ra, bên trong là một thiếu nữ ma tộc, trên người xiêm y có lẽ vì thời gian dài nên đã mục nát, làn da trắng hồng, bộ ngực lớn nhấp nhô theo từng nhịp thở, nhưng điều đáng để Dương Tuấn không muốn giết nàng ta chính là, cô gái ma tộc này..... không có ma niệm. 

Ma niệm, hay Tâm Ma, chính là cảm xúc tiêu cực của mỗi người tu tiên, đó chính là oán khí của những linh hồn ngươi từng giết, là máu tanh, là xương tủy, là những việc xấu ngươi đã từng làmột qua, dần dần trở thành Tâm Ma, ảnh hưởng đến tu vi sau này. 

Nhưng bây giờ, trước mắt Dương Tuấn, một ma tộc không có ma niệm, thanh thuần thánh khiết, khiến hắn không thể xuống tay, hơn nữa, hệ thống không thông báo đây là Ma Tướng hay Ma Linh, vậy, nữ nhân Ma Tộc này là ai? 

Keng....... 

Nữ tử: Lâm Ngọc Hương. (Xử nữ). 

Tuổi: 2 vạn 8 ngàn 1 trăm lẻ bảy. 

Tu vi:???????? 

Huyết mạch: Thần Ma Hỗn Độn Huyết. 

Trạng thái: Ngủ say, bị phong ấn. 

Mô tả:???????? 

................................. 

[Thần Ma Hỗn Huyết]: Huyết mạch hỗn loạn giữa Thần và Ma, tuổi thọ nghịch thiên, tu luyện với tốc độ khủng bố, năm trăm vạn năm mới có thể có một người, khi đạt đến cảnh giới Hỗn Độn Thần Ma, sánh ngang Ma Thần cùng Đại Thiên Thần. 

Dò xét huyết mạch của thiếu nữ này, Dương Tuấn khuôn mặt lập tức trắng bệch, quá khủng bố, huyết mạch pha trộn giữa thần huyết và ma huyết, chẳng trách, có Ma Giác nhưng lại thánh khiết vô niệm. 

Dương Tuấn đang phân vân, có nên cứu thiếu nữ này không, mặc dù tuổi của nàng ta cao gấp trăm ngàn lần Dương Tuấn, tốt nhất là dùng vẻ bề ngoài mà gọi, cách giải phong ấn thì không phải không có, nhưng mà tu vi của nàng ta không rõ, lỡ như cứu nàng ta xong, nàng ta quay sang giết hắn, mặc dù là giết không chết hắn, nhưng mà phong ấn hắn là chuyện dễ như trở bàn tay. 

- Cứu...... 

Cuối cùng Dương Tuấn đưa ra quyết định, chỉ có điều cách giải phong ấn sẽ hơi khó khăn, phải nhờ vào tiểu đệ đệ đây, hơn nữa, nếu giải phong ấn xong, tất sẽ có ảnh hưởng cho thiếu nữ này, nhưng mà còn hơn là để nàng ta ở đây, không biết sẽ có hay không kẻ thù đến giết nàng ta, Dương Tuấn hắn sẽ "chịu khó" làm anh hùng cứu mỹ nhân vậy, hắc hắc. 

.................................... 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK