Trong nhà không có giường, ở góc phía Bắc có rất nhiều thuyền độc mộc, dùng dây leo to như cánh tay người buộc lại với nhau. Những con thuyền độc mộc này nhất loạt đều làm bằng những thân cây lớn to mấy người ôm chẻ làm đôi, ở giữa khoét rỗng đủ cho người nằm, đây chính là chỗ nghỉ ngơi của người Hi Xả quốc về đêm.
Có con thuyền chỉ để cho một người nằm, có con rộng hơn, có thể cho hai người ngủ trên đó, có vẻ như là “giường” cho một đôi phu thê. Những “chiếc giường đôi” này cũng gắn liền với các “giường” khác, xem ra người Hỉ Xả đã quen thói ở chung, hoàn toàn không giấu giếm chuyện riêng tư.
Người Hỉ Xả rất thấp, nhưng lại dùng những cây gỗ to lớn dị thường, nhìn từ xa trông vô cùng tức cười, phảng phất như con rái cá đào một cái lỗ nhỏ ngang giữa thân cây đổ, lại giống như quan tài cỡ lớn ba quan ba quách mà cố nhân vẫn dùng để hậu táng người thân vậy.
Bé gái kia dẫn Tương Tư lên một chiếc giường thuyền, rồi đưa nàng một giá đèn bằng vỏ ốc, bên trong đổ một ít dầu.
Đốt sáng ngọn đèn, Tương Tư mới phát hiện “chiếc giường” này làm hết sức tinh tế. Thân “giường” khắc đủ các loại hoa văn, quá nửa là hình cá, rồng, thủy tảo, vách “giường”dày dặn còn khoét rất nhiều rãnh nhỏ, đặt một số đồ ăn, công cụ và trang sức như vỏ sò, vỏ hến.
Lòng “giường” được phủ lên một lớp rêu khô khá dày, nhìn thì thấy có vẻ sẽ rất dễ chịu.
Thân thuyền cao hơn mặt nước một chút, bên phải khoét một vết lõm, dùng đinh gỗ cố định hơn mười sợi thừng nhỏ màu xanh.
Nhìn kỹ hơn chút nữa, sẽ thấy đầu kia sợi thừng buộc vào các hồ lô, thùng gỗ, xem ra chỉ cần nằm trong giường kéo tay một cái, đồ ăn thức uống sẽ tự động trôi tới miệng cho.
Tương Tư nhất thời hứng chí, tìm kiếm xung quanh, lại phát hiện mạn thuyền bên trái cũng xuyên qua một sợi dây màu đỏ, nhưng mảnh hơn rất nhiều so với sợi thừng xanh bên phải, không nhìn kỹ thì không thể nào nhận ra được, hơn nữa đầu kia của sợi dây đỏ không buộc vào thứ gì, thả chìm xuống nước, không biết là để làm gì.
Tương Tư đang định kéo sợi dây đó lên, chợt nhận ra nó dường như bị đóng chặt bên dưới thuyền, đang định tìm kiếm xem đầu kia ở đâu, thì chợt nghe một người đàn ông trung niên vào phòng hét lớn. Những người Hỉ Xả khác cũng lần lượt gác chuyện đang làm lại, gạt nước tiến về phía giường thuyền của nàng.
Tương Tư ngỡ rằng kéo sợi dây đỏ kia đã làm chủ nhân không vui, đang định xin lỗi, nhưng đám người Hỉ Xả dường như không hề nhìn thấy nàng, người nào người nấy tự động tới trước giường nhảy vào bên trong.
Bọn họ vừa nằm xuống, liền vươn tay kéo các thùng gỗ trôi dập dềnh lại gần, ngửa mặt ăn uống.
Nhất thời, gần trăm con người cùng nhồm nhoàm ăn uống, tiếng nhai thức ăn vang lên không ngớt, vô cùng tức cười.
Tương Tư nghe một lúc, cũng thấy hơi đói, đang định kéo một ít thức ăn về vui chung với chủ nhân, thì người đàn ông kia đã lại hét lớn tiếng nữa, xung quanh lập tức vang lên tiếng thùng đặt xuống mặt nước kêu “bõm bõm”. Kế đó là đèn dầu ở các “giường” đều tắt ngóm.
Chỉ chốc lát, trong nhà đã không còn tiếng động, cơ hồ như đám người Hi Xả kia đã ngủ say hết cả rồi vậy.
Tương Tư đành bỏ ý định ăn đêm của mình, kéo chiếc chăn mềm mại ấm áp lên người, tuy chỗ nằm hơi nhỏ một chút, nhưng rất thoải mái, co chân lên cũng có thể ngủ một giấc ngon lành cho bõ bao ngày mệt mỏi.
Đúng lúc này, bên tai nàng dột nhiên vàng lên tiếng nước bì bõm.
Tương Tư giật mình ngồi dậy, không ngờ lại thấy Tử Thạch Cơ đứng trước mặt mình. Nàng ta thần sắc tiều tụy, hai mắt sưng húp, dường như vừa mới khóc.
Tương Tư kinh ngạc hỏi: “Tử Thạch tiểu thư, tại sao cô lại ở đây?”
Giọng nói Tử Thạch Cơ khản đặc: “Tử Thạch có chuyện gấp, muốn nhờ Tương Tư cô nương giúp đỡ, để lâu chỉ sợ không kịp nữa.”
Tương Tư đáp: "Rốt cuộc là chuyện gì? Điện hạ có biết không?”
Tử Thạch Cơ lắc đầu nói: “Chuyện này thuần túy chỉ là cá nhân Tử Thạch nhờ vả, cũng chưa nói với thiếu chủ nhân. Cô nương không cần hỏi nhiều, đi là tự nhiên sẽ biết ngay.”
Nói xong nàng ta liền cúi người một cái, quay mặt đi ra ngoài.
Tương Tư vừa ngồi dậy, vừa nói: “Tử Thạch tiểu thư xin nhẹ nhàng một chút, đừng làm phiền tới chủ nhân.”
Tử Thạch Cơ quay đầu lại, lạnh lùng nhìn nàng một cái: “Tương Tư cô nương không biết sao, bọn họ không nghe thấy đâu. Người Hi Xả chỉ cần đi ngủ, dù cô có dỡ nhà họ xuống, họ cũng không tỉnh dậy đâu.”