Tử Thạch Cơ lạnh lùng nói: “Tương Tư Cô nương là Thượng Huyền Nguyệt chủ trong Hoa Âm các, cũng được xem là nhất lưu cao thủ ở võ lâm Trung Nguyên, chẳng lẽ lại chưa giết người bao giờ hay sao?”
Tương Tư cơ hồ không hề để tâm tới ý châm chọc của nàng ta, u oán nói: “Giết rồi, chỉ là chưa bao giờ giết một người già tay không tấc sắt như vậy thôi.”
Tử Thạch Cơ cười gằn nói tiếp: “Tay không tấc sắt? Đám người Hỉ Xả này bình thường tuy tham lam lại nhút nhát nhưng đến lúc sinh tử tồn vong lại điên cuồng hung hãn phi thường. Gần trăm kẻ này nhất tề vây lại, với tu vi của Tương Tư cô nương tốt nhất là không nên có dạ từ bi, hãy lo cho mình trước đã.”
Quả nhiên, đám người Hỉ Xả dưới nước thấy đồng bào thảm tử, gào lên thê lương gương mặt đầy những nếp nhăn càng vặn vẹo đáng sợ bội phần, bổ nhào về phía ba người như điên như dại, không hề có vẻ gì là muốn rút lui.
Trong đó có mấy người không biết từ lúc nào trong tay đã kéo một tấm lưới, nhún người một cái đã ở trên không chụp xuống đầu Tương Tư.
Tương Tư không còn cách nào khác, đành giật sợi thừng về, vung tay lên cản tấm lưới đánh cá đó lại.
Nàng chỉ khẽ nhấc tay, sợi thừng đã như một sợi roi dài màu bạc bắn lên khỏi mặt nước, quét thẳng tới trước mấy người Hỉ Xả.
Chỉ nghe một tiếng “hự” nhẹ, một đóa hoa màu đen ngòm đã phun thẳng lên trần nhà như suối nước nóng.
Mấy người Hỉ Xả đó còn chưa kịp kêu lên, không ngờ đã bị chẻ ra làm đôi, hai nửa thân thể bị tách rời, vừa co giật, vừa ngửa lên rơi thẳng xuống đáy nước.
Tương Tư không còn chịu đựng được nữa, ngồi sụp xuống không ngừng nôn mửa.
Đúng lúc này, những người Hỉ Xả lại càng thêm điên cuồng bám vào mạn thuyền bò lên, hai tay Tương Tư run rẩy dữ dội, căn bản không thể cầm chắc sợi thừng kia cản họ lại.
Một người Hỉ Xả mặt mũi nanh ác du người lên, tay cầm một chiếc xiên cá sáng loáng nghiêng nghiêng ngả ngả đâm vào sau lưng nàng.
Tương Tư không phải không phát hiện sau lưng có người nhưng tâm lực nàng đã quá mệt mỏi, quả thực không thể nào xuất thủ. Chỉ một thoáng chần chừ, khí lạnh đã xuyên qua lớp y phục mỏng tang, chạm tới tận da.
Lúc này, nàng chợt nghe Tiểu Án sau lưng nói: “Mộng Hoa Chiếu Ảnh.”
Tương Tư ngây người, “Mộng Hoa Chiếu Ảnh” chính là chiêu thứ năm trong Xuân Thủy kiếm pháp.
Nàng tuy lâu không dùng kiếm, nhưng Xuân Thủy kiếm pháp vẫn là võ công đệ tử Hoa Âm các nào cũng phải tập luyện, chiêu số rất ít nhưng có thể nói thiên địa vạn tượng thứ gì cũng bao hàm trong đó cả, nông cạn thì lấy làm võ học nhập môn, thâm sâu có thể nghiên cứu cả đời cũng không hết biến hóa.
Tương Tư có được chức vị Thượng Huyền Nguyệt chủ của Hoa Âm các, tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, năm xưa nàng đã từng tốn không dưới trăm ngày để luyện chiêu này, có thể nói là đã ngấm vào trong tim.
Thời khắc nguy hiểm, vừa nghe người bên cạnh nhắc nhở, nàng cũng không nghĩ gì, lập tức xuất chiêu như nước chảy mây trôi.
Một tia sáng trắng đột nhiên phất lên trong tay nàng gập lại trên không trung, rồi quét thẳng xuống mặt nước, một trụ nước bắn tóe lên, vừa hay đánh trúng ngực người Hỉ Xả sau lưng nàng.
Người kia "hự” lên một tiếng rơi ngược trở lại xuống nước.
Tương Tư đang ngạc nhiên nhìn xuống nước, Tiểu Án đã nói: “Tương Tư cô nương không cần lo lắng, y chỉ bị trụ nước đánh ngất xỉu đi mà thôi.”
Tương Tư còn chưa kịp trả lời, lại có hai người Hỉ Xả khác gào lên lao tới, Tiểu Án chăm chú nhìn xuống nước, nói: “Khúc Độ Châu Hoành”.
Tương Tư tụ lực vào cổ tay, kiếm thế chuyển thành tại ngang, sợi thừng tơ được nàng truyền nội lực vào, không bắn lên cao như nàng tưởng tượng, mà chỉ vẫy vẫy trên mặt nước như con giao long.
Từng đợt sóng liên tiếp gây ra, đánh bật hai người Hỉ Xả chuẩn bị bám được vào mạn thuyền.
“Kiến Nguyệt Lưu Phương”, “Tiểu Phố Ngư Xướng”, “Lục Đại Yên La”, “Hồng Nghệ Vân Trang”, “Ẩm Hồng Thiên Ngoại”, “Hoài Châu Thương Lãng” - sau mấy chiêu nữa, cả đám người Hỉ Xả đều bị cơn sóng do sợi thừng tạo ra đánh tạt.
Đám người Hỉ Xả dường như có chút e dè, tạm thời ngưng thế công lại, phục trên mặt nước, hai mắt không ngừng xoay chuyển, cơ hồ như đang rình mò thời cơ phát động.
Tương Tư đứng ở mũi thuyền, sợi thừng tơ trong tay một nửa rủ xuống mặt nước, lồng ngực không ngừng phập phồng nhấp nhô.
Nhờ Tiểu Án chỉ điểm, nàng có thể dùng Xuân Thủy kiếm pháp mượn sức nước tạo các đợt sóng tạm thời trấn áp được đám người Hỉ Xả mà không giết cũng không làm họ bị thương, nhưng cách này cực kỳ tốn sức, nội lực của nàng e rằng khó mà cầm cự được lâu.
Đám người Hỉ Xả dường như đã nhìn ra được điều gì đó, trao đổi ánh mắt vài lượt, rồi mấy người dẫn đầu, cả đám lại từ từ gạt nước, bơi lại chỗ ba người.
Hai tay Tương Tư nắm chặt lại, mồ hôi lạnh túa ra trên trán.
Tiểu Án thở dài, nói: “Tương Tư cô nương, cô đã tận lực rồi, hãy lùi lại đi.”
Tương Tư cơ hồ không còn sức để nói chuyện, chỉ chầm chậm lắc đầu.
Người Hỉ Xả lúc này đã lặng lẽ bao vây chiếc thuyền của ba người lại. Đột nhiên mấy người phía trước hất tay lên, mấy cục đen ngòm đã rơi lên thuyền.
Một mùi kỳ dị nồng nặc xông lên, mấy cục đen đen đó dường như không hề cứng rắn, chạm phải mặt thuyền liền từ từ chảy ra. Trong chớp mắt, cả chiếc thuyền gần như đã bị phủ một lớp dịch thể màu den dinh dính.
Tử Thạch Cơ thò tay chấm thử một chút, đưa lên mũi ngửi, sắc mặt vô cùng nặng nề: "Thiếu chủ nhân, là dầu thô.”
Tương Tư kinh ngạc thốt lên: “Lẽ nào họ muốn dùng hỏa công?”
Lúc này một ánh lửa bừng lên, làm mặt nước tối tăm hiện lên một quầng sáng lớn.
Mấy chục người Hỉ Xả già nua một cách quái đản chen chúc dưới nước, người đứng đầu giơ cao ngọn đuốc trong tay. Những nếp nhăn trên mặt y đùn lên che hết ngũ quan, chỉ hiện ra đôi mắt phóng ra những tia sắc lạnh đầy vẻ oán độc.
Đột nhiên, đám người Hỉ Xả đồng thanh kêu vang lên, âm thanh thê lương làm vang vọng trong khắp căn nhà lớn.
Người đứng đầu kia chuyến ngọn đuốc trong tay mình đi, chỉ chớp mắt, mấy chục ngọn khác đã được thắp lên, chiếu căn nhà gỗ sáng như ban ngày, hiện rõ lên một đám người già thân thể khom lại, râu tóc rụng hết, cặp mắt mờ đục tràn đầy vẻ phẫn hận hung tàn, nửa nổi nửa chìm dập dềnh trong nước.
Lòng Tương Tư như trầm xuống. Bọn họ xem ra muốn đóng loạt ném ngọn đuốc trong tay vào con thuyền này. Bản thân nàng đã sức cùng lực kiệt, tuy có thể dùng ám khí đánh rơi một số, nhưng gần trăm cây đuốc nhất tề bay tới, thật khó tránh khỏi có một vài ngọn trúng vào con thuyền.
Mà chỉ cần một ngọn lửa chạm vào được mặt thuyền thấm đẫm dầu thô này, bọn họ sẽ không thể không nhảy xuống nước, với tình trạng hiện tại của ba người, muốn đối phó đám người điên cuồng này ở trong nước, thật chẳng khác gì tự dưa đầu vào chỗ chết!
Nàng hướng mặt về phía ánh lửa, chầm chậm buông sợi thừng tơ xuống, trong tay đã có thêm mấy điểm hàn quang. Chỉ cần có chút cơ hội, nàng cũng quyết không thể bỏ qua.
Người Hỉ Xả cao giọng hò hét, vùng vẫy cánh tay, gần trăm đang đứng cây duốc hừng hực cháy tựa như mưa sao băng bay tới chỗ nàng đang đứng.