Phó Dụ cởi quần áo đứng tắm dưới vòi hoa sen bên cạnh bồn tắm.
Hạ Quý cúi mặt không dám ngẩng đầu, cho dù vừa rồi bọn họ đã làm loại chuyện thân mật nhất nhưng cô vẫn ngại ngùng khi nhìn cậu trần truồng.
Phó Dụ tắm nhanh, sau khi lóc tóc mặc quần áo xong lập tức ra ngoài.
Hạ Quý ngâm mình trong chốc lát, cả người đã thoải mái hơn không ít, nhưng cô cũng không dám ngâm lâu, sợ mình ngâm đến ngủ quên mất.
Tuy rằng là mùa hè, nhưng nước trong bồn tắm cũng sẽ lạnh, lỡ như cảm lạnh cũng thật thảm.
Hạ Quý đứng dậy lau sạch bản thân, cầm lấy khăn tắm Phó Dụ bọc quanh mình rồi ra ngoài, sau khi mặc quần áo của mình vào thì ngồi ở mép giường đợi Phó Dụ.
Tắm xong thoải mái hơn rất nhiều nhưng thân thể vẫn mệt mỏi, chờ mãi cô cũng ngã xuống giường ngủ quên.
Phó Dụ vừa trở về đã thấy Hạ Quý cuộn tròn ngủ trên giường mình, chăn cũng không đắp.
Phó Dụ chạy nhanh tới bế cô lên, xốc chăn đặt cô xuống rồi giúp cô đắp chăn cẩn thận.
Vừa rồi cậu bảo tài xế lái xe đưa mình đi ra ngoài mua thuốc, không chỉ mua thuốc, cậu còn mua ba hộp áo mưa và thuốc mỡ.
Nghĩ tới tư vị làm tình cùng Hạ Quý, Phó Dụ càng tâm viên ý mã, nhưng cậu cũng không cầm thú đến mức động thủ với Hạ Quý đang ngủ say.
Cậu đi ra ngoài một chuyến, trên người có chút nóng nên cũng cởi quần áo trên người nằm vào trong chăn, ôm Hạ Quý vào ngực rồi mới nhắm mắt.
Hạ Quý bị đói đến tỉnh, bởi vì buổi sáng cùng Phó Dụ làm chuyện xấu trong phòng, thời điểm ăn cơm trưa cậu còn nói mấy lời đáng xấu hổ, cô vội vàng nên cũng không ăn được nhiều.
Kết quả sau bữa trưa lại bị Phó Dụ lừa gạt đi xem phim, thật ra lại là đi làm chuyện xấu! Làm tình là loại vận động tốn sức nhất, làm xong còn ngủ một giấc lâu như vậy, Hạ Quý không đói mới là lạ!
Cô mở to mắt, phát hiện mình ngủ trong ngực Phó Dụ, vừa mở mắt đã thấy bức tường thịt trước mắt, ngẩng đầu lên là cằm cậu.
Phó Dụ còn ngủ, cô không dám động, chỉ sợ đánh thức cậu.
Hạ Quý trợn tròn mắt một lúc bỗng nhiên giật mình.
Bây giờ là mấy giờ? Cô không thể về quá muộn, nếu không bố mẹ sẽ hỏi!
Nghĩ tới đây Hạ Quý không nằm được nữa, muốn thoát khỏi vòng tay Phó Dụ thì cậu tỉnh.
“Tỉnh rồi sao? Còn đau không?” Phó Dụ vừa mới ngủ dậy, giọng nói còn mang theo chút khàn khàn, vừa lười biếng vừa gợi cảm.
“Mấy giờ rồi? Tớ phải về nhà!”
Hạ Quý đẩy cánh tay đang ôm mình ra, xốc chăn xuống giường tìm điện thoại.
Lúc Hạ Quý tìm kiếm điện thoại, Phó Dụ cũng đã xuống giường, cậu lấy điện thoại đặt trên tủ đầu giường, đưa tới trước mặt Hạ Quý cho cô xem, “18 giờ 23 phút.
”
Hạ Quý nhìn thoáng qua, vẫn may, lúc này bố mẹ mới tan làm!
Hạ Quý nhẹ nhàng thở ra, động tác tìm điện thoại cũng không gấp như trước, vừa rồi không biết nên mới vội vàng như vậy.
“Cảm ơn cậu.
” Ánh mắt Hạ Quý dời đi, vừa định cảm ơn Phó Dụ thì thấy cả người cậu trần truồng đứng bên cạnh, tiểu Phó Dụ phía dưới còn rất có tinh thần.
Hình như chú ý tới ánh mắt Hạ Quý, tiểu Phó Dụ còn nhảy một cái giống như muốn chào hỏi Hạ Quý.
“Cậu… sao cậu không mặc quần áo chứ?” Hạ Quý lập tức đưa lưng về phía Phó Dụ.
“Cũng không phải cậu chưa từng thấy?”
“Nhưng mà… cậu mau mặc vào đi!!”
Hạ Quý của cậu thật sự quá thẹn thùng rồi!