Phó Nhụy bị Diệp Hâm giữ chặt, thầy giáo nhân cơ hội chạy đi, vừa muốn mắng Diệp Hâm đã thấy Phó Dụ đi lướt qua mình.
"Phó Dụ, em đi đâu? Bị thương còn chạy loạn?"
"Về nhà." Ngữ khí Phó Dụ lãnh đạm khiến cho trái tim Hạ Quý phía sau cũng lạnh đi.
Phó Nhụy mải để ý Phó Dụ, không chú ý tới Hạ Quý còn ở phía sau, vẫn may Diệp Hâm nhớ tới, quay đầu lại nói với cô, "Đi thôi, trước đưa Phó Dụ về nhà đã."
"Ừm." Hạ Quý tự mắng bản thân, lúc này còn sợ mình mất mát, bây giờ quan trọng nhất không phải Phó Dụ sao?
Hạ Quý chậm rãi đuổi theo, bốn người lên xe quay về biệt thự Phó gia.
"Phó Dụ, em đi đâu?" Phó Nhụy vừa xuống xe đã thấy anh quay đầu đi mất.
"Về phòng nghỉ ngơi."
Hạ Quý xuống xe, có chút không biết làm sao, lần đầu tiên cô cảm thấy hai người có khoảng cách xa tới như vậy.
Phó Nhụy đẩy cô một cái, "Nó giận dỗi thôi, cậu dỗ dành một tí là được."
Hạ Quý gật đầu, phải rồi, hai người bọn họ đang chiến tranh lạnh, không để ý cô cũng là chuyện bình thường.
Bây giờ anh bị thương, đương nhiên cô phải chủ động nhận lỗi. Trước kia đều là anh dỗ dành cô, bây giờ cô chủ động cũng là chuyện bình thường.
Bởi vì Phó Dụ bị thương ngoài da, sau khi xử lý miệng vết thương xong cũng không cần uống thuốc.
Nhưng Hạ Quý vẫn muốn làm gì đó cho anh, vì vậy đi vào phòng bếp, nói với người làm một tiếng, tự tay nấu cháo củ mài ninh xương cho anh.
Củ mài có thể tăng cao miễn dịch, quan trọng nhất là cháo cũng không mặn, Phó Dụ đang bị thương chỉ được ăn đồ thanh đạm, nếu không rất dễ để lại sẹo.
Nấu cháo cần có thời gian, Hạ Quý nhờ bảo mẫu trông nồi cháo giúp mình, còn cô đi lên xem Phó Dụ thế nào trước.
Sau khi Phó Dụ về phòng lập tức khóa trái lại, sau đó nhanh chóng tới mép giường, lấy hai hộp thuốc trong ngăn kéo ra uống.
Uống xong, anh nằm liệt ở mép giường, cả người giống như suy sụp.
"Phó Dụ, là em, em vào được không?" Hạ Quý gõ cửa, chốc lát cũng không nghe thấy âm thanh bên trong.
Cô cho rằng Phó Dụ đã ngủ, thử mở cửa mới phát hiện cửa đã khóa.
Cô rất đau lòng, cảm giác như cánh cửa này đã chia cắt hai người bọn họ.
"Anh mệt phải không? Vậy nghỉ ngơi đi." Hạ Quý áp xuống mất mát trong lòng, nói xong rồi đi.
Nghe được tiếng bước chân xa dần, Phó Dụ trong phòng cũng lộ ra biểu tình mất mát.
Vừa rồi anh đã muốn mở cửa, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống.
Quần áo trên người Phó Dụ đã bẩn, anh vào phòng tắm mở vòi hoa sen, nước chảy từ trên xuống, Phó Dụ nhắm chặt mắt.
Nước lạnh dính vào vết thương đã được xử lý trên người, cảm nhận được đau đớn, Phó Dụ mới biết mình còn sống.
Tắm xong Phó Dụ tùy ý lau bọt nước trên người, bên hông quấn một cái khăn tắm, là cái mà Hạ Quý từng dùng.
Từ ngày Hạ Quý dùng nó, anh vẫn luôn dùng cái này, cũng không cho người làm đổi đi.
Phó Dụ mệt mỏi, tóc cũng không sấy lập tức nằm xuống.
Hạ Quý từ trên lầu xuống, thấy Phó Nhụy gọi cho bố mẹ kể chuyện Phó Dụ bị tai nạn.
Diệp Hâm ngồi bên cạnh cô, vào lúc Phó Nhụy tức muốn hộc máu mắng thầy giáo, Diệp Hâm luôn nhẹ nhàng vỗ lưng giúp cô ổn định cảm xúc.
Hạ Quý thực sự hâm mộ hai người bọn họ, thời gian yêu nhau cũng đã lâu, dù là cãi nhau thế nào, bọn họ cũng có thể rất nhanh hòa thuận lại.
Hạ Quý bắt đầu nghĩ tới chuyện tình cảm của mình và Phó Dụ, rốt cuộc cô đã làm không tốt ở chỗ nào?