• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Thiên Lang...


Bóng trắng nữ tử lặng lẽ chạm tay vào vòng kết giới. Đôi mắt xanh hướng về phía hắn không ngừng nghi hoặc.


Vân Dịch trầm ngâm, đôi mắt đen láy nhìn vào bóng lưng của nữ nhân. Cái tên đáng sợ này là để chỉ Chiến Thần Thiên Cổ. Từ khi sinh ra hắn đã là Thần, hắn sinh ra từ khi trời đất còn là một mảng hỗn độn. Truyền thuyết kể về hàng trăm vạn năm về trước từ thuở Bàn Cổ khai thiên lập địa. Cho đến Nữ Oa Nương Nương Luyện Thạch Bổ Thiên.
Tất cả dòng tộc thần thánh thiên cổ nói trên đều mang trên mình công trạng xây trời lập đất cho đến Mẹ muôn loài khai sinh vạn vật. Sau đó là Thần ánh sáng, cùng Thủy Thần. Tất cả những vị thần từ sơ khai đã tạo nên Tam Giới như ngày nay. Nhưng chưa có ai nhắc về Chiến Thần. Hắn đã tồn tại từ trước đó, từ trong Ngân Hà xa xôi hàng vạn năm ánh sáng.


Các thánh thần khác mang thông điệp về sự sống, sự sinh sôi và phát triển, sự sáng tạo cùng vạn vật sinh sản tiếp tối thế hệ. Thì hắn sinh ra đã mang sự hủy diệt, đại diện cho sự chết chóc suy kiệt. Nhưng mặt khác hắn đại diện cho sự sống vĩnh hằng và bất tử.


Hắn đã tồn tại từ trong hư vô, hắn khiến cho sự sống tiếp nối phải thông qua tranh đấu. Các trận chiến được tạo ra, chiến tranh dần dần trở thành một trong khái niệm và điều kiện cần thiết cho việc thiết lập lại quy luật luân hồi và phát triển.


Cổng kết giới nứt dần, cơ thể nữ nhân không ngừng run lên. Cô ta bắt đầu khóc, mây đen từ xa dần dần tụ lại, lôi từ giáng xuống mang theo hàng vạn sóng âm gãy đoạn tầng tầng lớp lớp bổ thẳng vào cổng trời.


- Thần Thần, dừng lại...


Vân Dịch chạy về phía cổng trời đem pháp lực duy trì tầng kết giới đồng thời ôm chặt lấy cơ thể nữ nhân trước mắt.


- Thiên Lang chết rồi, dừng lại đi....


Nữ nhân lắc đầu, hoa châu rơi xuống thành từng hạt nhỏ, đôi mắt xanh bạc thoáng lộ ra sát khí, trong tâm giống như bị hàng ngàn đoạn tử kiếm cắt xé. Nỗi đau đớn và thống khổ này khiến cô ta không thể chịu đựng nổi. Quái vật kia dùng cánh tay ma thú đấm vào cổng kết giới. Pháp lực của Vân Dịch tạo nên cơ hồ không chống cự được. Mây đen vẫn kéo đến không ngừng, kèm theo gió lốc cuộn trào. Các tia sét gãy đoạn rạch trên nền trời giống như muốn xé rách tấm bao bọc cuối cùng.


- Thần Thần, mau dừng lại


Quái Vật gầm thét trong cơn giông , âm thanh bi thống của nó khiến con người ta cảm thấy run rẩy, giống như nó cũng cảm nhận được nỗi đau đớn thống khổ của ai kia. Tiên tử trong Thánh Linh cung đã ùa chạy đem hết tu vi chống đỡ cổng kết giới. Nhưng mọi chuyện đã quá muộn, Ma Thú kia tiếp tục giáng từng đòn mạnh vào thế trận , mảnh kết giới cuối cùng bị phá vỡ. Vân Dịch bị phản pháp, hắn bị trướng khí đánh bay, ngã quỵ xuống nền thạch không ngừng sổ ra huyết tươi, chúng tiên tử bị trướng khí đánh vào, tiên cốt hầu hết bị đánh nát vụn. Nhiều kẻ yếu hơn bị ma trướng hất bay khỏi Thánh Linh Điện.


Nữ nhân áo trắng đứng đó, ma trướng kia không hề ảnh hưởng đến cô ta,  cô ta đã ngừng khóc từ lúc nào. Mây đen vẫn tụ trên nền trời, chúng không ngừng duy chuyển tạo nên dòng xoáy ngày một khuyếch trương, bầu trời vừa xanh vừa tím khi thì chuyển thành hồng lôi đỏ thẫm quỷ dị vô cùng, nữ nhân kia ngẩng đầu đem cặp mắt xanh bạc vô hồn quét một lượt. Hai dòng huyết lệ đã chảy thành hai đường vân đỏ thẫm trên khuôn mặt xinh đẹp.


Bản thân cô ta lúc đó thâm tâm dường như đã nhớ ra cái tên "Thiên Lang" ấy. Cái tên ấy khi nhắc lại khiến cô cảm thấy thống khổ , thiên kiếp luân hồi,phải chăng cô đã từng quen biết người đó,  khi nhắc đến cái tên ấy trong lồng ngực cô ta lại mang theo dòng chảy ấm áp vô cùng. Nhưng cũng chính bởi cảm xúc yêu thương kì lạ ấy lại càng khiến cảm giác tội lỗi cùng đau khổ kia càng trở nên mạnh mẽ hơn. Đến tận khi bừng tỉnh trong cơn xúc động kia, cô ta lại không còn nhớ ra điều gì cả, giống như thể ai đó đã khóa tất cả kí ức về cái tên ấy lại.


Cô xoay người nhìn lại đám hỗn độn cùng người nam nhân áo tím đang nằm bên dưới


- Vân Dịch, ngươi mau nói cho ta biết, Thiên Lang là ai?


Khuôn mặt thánh thần đẹp đẽ đã tái nhợt đi nhiều, khóe môi hắn vẫn vương tia máu, cặp mắt đen láy thoáng lay động ngước nhìn Thượng Thần trước mắt, không nhanh không chậm nói :


- Là Yêu Thần, chính là kẻ năm đó ta cùng ngươi phong ấn tại Ma Vực.


Khuôn mặt xinh đẹp kia vẫn không thay đổi thái độ, sự nghi ngờ vẫn khiến cô ta không hài lòng về câu trả lời kia. Một Yêu Thần mà lại dễ dàng bị phong ấn như vậy sao? Thậm chí hồn phách của hắn còn bị đánh cho tan tác, đến nhân dạng cũng không còn. Cơ thể hắn được chắp nối từ các bộ phận của Thánh Thú Ma Thú và Thần Thú.


Cô quay đầu lại, cặp mắt xanh bạc quét một lượt. Quái Vật kia dù nhân hình bị phá hủy nhưng thần cốt vẫn còn. Cảm giác thân thuộc này càng khiến trái tim cô bị siết chặt. Năm đó kẻ Bát Tiên cùng cô phong ấn là một kẻ tên Thiên Lang. Hắn mang trên mình sức mạnh của sự hủy diệt, hắn chính là đại họa. Tuy ngay lúc này hắn chỉ là bản thể chắp ghép cùng một phần hồn phách còn sót lại, nhưng rõ ràng sức mạnh của hắn quá khủng khiếp đến mức dù nhân dạng không còn nhưng linh lực vẫn đủ để hắn hủy thiên diệt địa. Đánh sập cổng âm, xé rách cổng thiên. Giẫm đạp lên tầng tầng lớp lớp kết giới mà đạp vỡ Thánh điện.


Quái Vật kia đã ngừng càn quấy. Hắn tiến sát đến vị trí đứng của nữ nhân trước mặt. Vỏ bọc xấu xí và ghê tởm của hắn, hắn đã chịu đựng hàng trăm vạn năm trời dưới Ma Vực. Nơi mà hắn tuyệt vọng nhìn người con gái hắn yêu thương nhất dùng chính xương cốt và máu thịt của mình hóa thành xiềng xích, dùng thần lực mạnh mẽ của nàng trở thành phong ấn trói buộc hắn trong cấm địa không ánh sáng. Cho đến khi hoa bỉ ngạn nở rộ trên tro cốt nàng biến thành một vầng ánh sáng đỏ chói mắt.


Lấy tư cách là Thần trước khi hồn phách hắn tan biến hắn nguyền rủa nàng đời đời bất lão bất tử bất thương bất diệt không ngừng hồi sinh. Giống như hắn, giống như sự bất tử trường kì mà hắn đã phải chịu đựng vô hạn. Không thể tiêu biến sau mười hai vòng luân hồi . Hắn không ngừng hồi sinh và nàng cũng không ngừng hồi sinh. Nhưng đáng tiếc thay mỗi lần hồi sinh người con gái đó lại mất đi một đoạn kí ức. Cho đến giờ phút này, dù nhân hình hắn đã biến dạng và xấu xí như bây giờ thì sự hồi sinh của nàng vẫn lộng lẫy và chói mắt như vậy. Chín mươi chín cánh hồng hạc từ Hồ Tiên Động bay lượn trên Phù Vân Đỉnh, cảnh tượng này vẫn khiến hắn xúc động như hàng trăm vạn về năm trước.




(๑•ั็ω•็ั๑) 
(๑•ั็ω•็ั๑)
(๑•ั็ω•็ั๑)
(๑•ั็ω•็ั๑)๑•ั็ω•็ั๑)
(๑•ั็ω•็ั๑)
(๑•ั็ω•็ั๑)
(๑•ั็ω•็ั๑)
(๑•ั็ω•็ั๑)Như mọi khi nha, lâu lâu mình xuất hiện chỉ để xin vote thôi, cảm ơn đã ủng hộ, xin hãy ấn vào ngôi sao bên góc trái màn hình, cảm ơn ạ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK