Đô thị thẳng tiến. ....................................
Thủ Đô Hà Nội nơi phồn vinh phát triển nhất Việt Nam từ sau năm 2010 cái sự kiển một nghìn năm thăng long ấy diễn ra thì nhà nước chính phủ bắt tay xây dựng phát triển mạnh mẽ. Từ Thành phố Hồ Chí Minh, Hải Phòng, Đà Nẵng, Hà Nội, bốn thành phố trực thuộc trung ương tỉnh bắt đầu chuyển về khu vực Hà Nội. Tỉnh Hà Tây cũng đã giáp nhập lãnh thổ cũng vì thế mà rộng hơn. Cùng với sự phát triển vượt bậc của nó cũng bắt đầu kèm theo các sự kiện đàn đúm , ăn chơi, tụ tập cùng với các tệ nạn xã hội như Ma Túy, Bóng Cười, Nàng Tiên Nâu... Tuy nhiên ngoài miệng thì nói diệt trừ đòi tiền nhà nước nhưng lại đút túi hết, tệ nạn không giảm bớt mà còn có xu hướng tăng lên. Từ năm Việt Nam tuyên ngôn độc lập công khai ra nước Việt Nam dân chủ cộng hòa thì mới được hơn ba mươi năm tính từ năm 1975 đến hiện tại. Sự hiện đại hóa của nó bất cứ ai cũng có thể thấy rõ. Bên ngoài phát triển bên trong nội đấu tranh giành quyền lực. Tóm lại xã hội Việt Nam trong những năm gần đây đang dần mục nát từ cấp trên xuống cấp dưới. Đến cả một thằng cảnh sát giao thông cũng vậy. Có tiền, có quyền là có tất cả. Thời này ngoại hình không phải là tất cả. Ví dụ cho dù các bác có đẹp trai đến đâu nếu không có tiền thì cũng là đồ thải. Dù bạn xấu như thế nào, xấu băm xấu bổ xấu độn thổ dân Việt Nam nhưng bạn có tiền, có quyền ai dám khinh bạn. Đến lúc đó cóc ghẻ còn muốn ăn thịt thiên nga. Còn một dạng điển hình nữa bạn vừa soái, vừa có tiền, có quyền thì bạn có gái nhưng song phương đến với nhau chỉ vì tiền đó không còn được gọi là có tất cả. Thà rằng cứ chính bản thân mình cố gắng. Có người nói rằng có sức người sỏi đá cũng thành cơm. ..........
Trần gia. Gia tộc lớn nhất Việt Nam trong tay nắm giữ hơn 75% thị trường tài chính trong nước hơn một trăm phần trăm tài chính nước ngoài. Khi bọn họ rúy lui đứng độc lập thì tất cả tài chính bất động sản trên thế giới sẽ biến đổi nghiêng trời lệch đất như thế nào? Đáp án ở ngay trong chính bản thân người đưa ra câu hỏi.
Quả không hổ danh là đệ nhất gia tộc căn biệt thự của họ thôi đã có thể to hơn bất cứ một chiếc khách sạn năm sao nào. Lúc này trong nội viện một người phụ nữ trung niên đang dìu tay một vị lão thái bà dáng mặt của họ thập phần thương nhớ hiển nhiên là đang nhớ tới một chuyên cũ.
- Lão thái thái, cuối cùng ngày này cũng đã đến rồi.
- Đúng, đúng không biết những năm qua nó sống ra sao. Đúng là ta già rồi.
- Thái thái vẫn như xưa, không có già.
Nói đến đây cả hai bỗng cười lên tâm tình giãn ra không ít.
- Bẩm lão thái thái và phu nhân bên ngoài có kẻ lôi thôi muốn gặp hai vị.
Một người làm công trong nhà chạy vào bẩm báo dáng vẻ mệt mỏi vì biệt thự quá rộng a.
Hai người nghe xong thì không khỏi ngẩn người " tại sao lại là một không phải là hai người sao?".
- Hình dáng hắn trông như thế nào?
- Bẩm phu nhân bộ dáng hắn trông rất giống ăn mày đầu tóc dài che quá mắt tôi không nhìn thấy được mặt...... Hơn nữa....hắn.........hắn còn nói....
- Hắn nói.......nói cái gì?
- Hắn họ võ.
Người làm công trong mắt mang theo tia sợ hãi. Hiển nhiên lúc nãy coi thường người lang thang này bị nếm không ít đau khổ nên mới cấp tốc mặc đau đớn chạy đi báo tin như vậy.