• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Vương gia, Vương gia, quân đội của chúng ta đã tan mất..."

"Cái gì? Tại sao có thể như vậy a?" Vũ Văn Hạo thập phần không thể tin.

"Bởi vì chúng ta không có tiền phát quân lương, cho nên binh lính chiêu mộ đến đều trốn mất, kia một đám ô hợp không đáng tin cậy." Chưởng quầy tiền trang nét mặt già nua, khó khăn nói.

"Tiền đâu? Một chút đều không có sao?"

"Vương gia, tiền có là có bất quá đã muốn không đủ để duy trì chúng ta quân lương , cho nên..."

"Cho nên quân đội tan rã, các ngươi có tra được là ai làm không?" Vũ Văn Hạo mặt âm trầm hỏi.

"Là tam... hoàng tử" Chưởng quầy nơm nớp lo sợ nói ra.

"Này xú tiểu tử..." Vũ Văn Hạo một chưởng đánh vào trên bàn, chưởng ấn tay hắn khắc ở trên bàn, có thể thấy được hắn là có bao nhiêu tức giận.

"Vương gia, chúng ta có cần hay không phái sát thủ đi..." Chưởng quầy dùng tay để ở cổ, làm cái động tác thủ tiêu.

"Đi.. xem xem tiểu tử kia thực lực cũng tốt, ta cũng muốn biết tiểu tử này võ công cao bao nhiêu." Vũ Văn Hạo gật gật đầu.

"Thuộc hạ hiểu được. Thuộc hạ lập tức đi làm." Chưởng quầy lui xuống đi làm chuyện tình chính mình nên làm.
____________________

"Ha ha, lão già này thế nhưng muốn giết ta. Hảo, khiến cho hắn phái mấy cái sát thủ bọc mủ đến đây đi." Vũ Văn Hiên lập tức đã biết tính toán của Vũ Văn Hạo.

"Điện hạ, chúng ta muốn hay không trước giải quyết những sát thủ này?" Ảnh vệ hỏi ý kiến Vũ Văn Hiên.

"Ha ha, bổn vương có thể ứng phó, các ngươi bảo vệ tốt Vương phi là tốt rồi." Vũ Văn Hiên cười lắc đầu, nhóm ảnh vệ cũng đoán không được ý của nàng. Nói vậy hẳn là nàng đã định liệu trước.

Đêm khuya Vũ Văn Hiên ngồi ở trong thư phòng đợi sát thủ tới giết mình. Đợi mãi chính là không thấy sát thủ đến, trong lòng thầm mắng: sao lại thế này a rốt cuộc còn không đến giết ta a, ta đều chuẩn bị tốt lắm a. Vũ Văn Hiên chính là đợi đến nhàm chán, bỗng nhiên nghe được trên nóc có thanh âm đạp mái ngói.

Vũ Văn Hiên nhanh chóng cầm lấy sách giả vờ như đang đọc sách. Sát thủ nhìn thấy nàng đang xem sách, liền rút kiếm bay tới ám sát.

"A, các ngươi người nào?" Vũ Văn Hiên làm ra bộ dáng sợ hãi.

"Người muốn mạng ngươi!" 

sát thủ chỉ có một người thôi sao, lão già này thật đúng là xem thường ta a!

"Ngươi đòi tiền bổn vương có thể cho ngươi gấp hai, không nên giết ta là tốt rồi." Vũ Văn Hiên hiện tại giả làm một bộ dáng túng quẫn, sợ chết. 

"Không cần tiền, chịu chết đi!" Sát thủ giơ kiếm liền hướng Vũ Văn Hiên đâm tới.

"A, cứu mạng a, có thích khách." Vũ Văn Hiên lớn tiếng hô, kêu được chỉ là vài cáitiểu thị vệ trước đó đã an bài. Vũ Văn Hiên vừa kêu vừa chạy ra ngoài , đưa tới càng nhiều thị vệ. Một mũi  tên trong tay áo sát thủ hướng Vũ Văn Hiên vọt tới. "A"trên lưng Vũ Văn Hiên trúng tên, sát thủ sợ nàng không chết, dùng khinh công nhảy đến trước người nàng lại bổ thêm một tên, không để ý thị vệ vây công xác nhận nàng đã chết, sau đó phi thân rời đi.

"A, Vương gia đây là làm sao vậy, nhanh đi thỉnh Lăng cô nương đến." Thu Hàm nghe thấy tiếng kêu đuổi tới, liền nhìn đến Vũ Văn Hiên ngã vào trong vũng máu.

"Vương phi, chúng thuộc hạ trước nâng Vương gia trở về phòng." Thị vệ ba chân bốn cẳng đem Vũ Văn Hiên nâng trở về.

Bởi vì chuyện tình Vũ Văn Hiên trước đó an bài  Thu Hàm cũng không biết. Nàng nghĩ Vũ Văn Hiên thật sự bị thương nặng, nếu không trị kịp sẽ chết, lệ rơi đầy mặt, nghẹn ngào nói với Lăng Nặc:

"Lăng muội muội, ngươi mau đến xem xem, mau."  Lăng Nặc nhìn đếnbộ dáng Vũ Văn Hiên  cũng hoảng sợ không kém.

"Các ngươi đều lui ra ngoài trướcđể Vương gia có đủ không gian, Vương phi lưu lại hỗ trợ là có thể ." Lăng Nặc nói với hạ nhân.

"Dạ." Tất cả mọi người lui ra.

"Người đi hết chưa? Ai nha, này bao máu cột vào trên người bị tên bắn vỡ biến thành một người đầy mùi máu, hảo khó chịu a!" Vũ Văn Hiên mở một con mắt, thấy trong phòng không có người an vị đứng lên, bộ dáng sinh long hoạt hổ làm sao giống bị thương, đem bao máu trên người lấy xuống.

"Ngươi.... Không có việc gì?" Thu Hàm trừng mắt nhìn nàng.

"Làm sao vậy, lão công của ngươi rất soái có phải hay không?" Vũ Văn Hiên giữ chặt tay nàng, kéo nàng ngồi lên đùi mình.

"Ngươi thật sự không có việc gì, ngươi làm ta sợ muốn chết." Thu Hàm đánh nàng một cái.

"Oa, đau quá đau quá!" Một cái đánh này Thu Hàm thật sự cố sức.

"Cho ngươi gạt ta, cho ngươi gạt ta!" Thu Hàm vừa đánh vừa khóc, nàng thật sợ Vũ Văn Hiên có chuyện gì.

"Tốt lắm, đừng trêu chọc Hàm tỷ nữa. Đem thuốc này ăn đi, liên tục bảy ngày ngươi đều sẽ ở trạng thái chết giả, bảy ngày sau ta lại cho ngươi một khỏa dược khác, ngươi liền sẽ tỉnh." Lăng Nặc ném cho nàng một viên thuốc. Vũ Văn Hiên liền ăn vào, sau đó Lăng Nặc hướng với người bênh ngoài tuyên bố tin tức nàng không được chữa trị mà chết.

Thu Hàm biết Vũ Văn Hiên khẳng định là đang mưu tính chuyện gì. Nàng hiện tại cũng không hỏi, đợi Vũ Văn Hiên tỉnh lại tự nhiên hội nói cho chính mình....
_____________

"Tôn nhi của ta a, ngươi để cho hoàng nãi nãi làm sao bây giờ a!" Lão Thái Hậu biết được tin tức này lập tức tiến đến tẩm cung Vũ Văn Hiên.

Hoàng thượng cùng hoàng hậu sớm ở trong này đã lâu, hoàng hậu lại hai mắt sưng đỏ tựa ở  trong lòng hoàng thượng nức nở.

"Hoàng nhi, cháu ngoan của ai gia làm sao vậy, ngươi nhất định phải cấp ai gia một cái công đạo." Thái Hậu xốc lên tấm khăn trắng, nhìn thấy mặt Vũ Văn Hiên không có chút máu liền ngất đi.

"Thái Hậu," "Mẫu hậu" Trong lúc nhất thời nơi này một mảnh hỗn loạn. Tam hoàng tử vừa mới đi rồi, Thái hậu lại té xỉu, may mà Lăng Nặc đã ở đó bắt mạch cho Thái hậu. Thái Hậu chỉ là bi thương quá độ ngất đi mà thôi, Vũ Văn Long phái người đưa Thái hậu trở về, miễn cho người thấy cảnh lại bi thương...
_______________

Đêm khuya Vũ Văn Long ngồi ở ngự thư phòng nhưng lại không có đốt đèn.

"Vũ Văn Hạo ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi. Ngươi dám giết con ta, trẫm muốn đem ngươi thiên đao vạn quả." Vũ Văn Long tay cầm thành quyền, đem lệ trong mắt đang muốn tràn ra cứng rắn bức trở về. Ai nói nam nhi thì không rơi lệ, mất đi nhi tử mình yêu thương Vũ Văn Long cũng rất muốn khóc lớn một hồi. Nhưng là hắn không thể, hắn muốn đem nỗi đau mất đi nhi tử hóa thành sức mạnh, trả thù người làm cho hắn mất con...

Hoàng hậu ở tẩm cung Thái hậu,  cùng Thái hậu nói chuyện.

"Hoàng hậu a, Hàm nhi nay có mang có bầu, ngươi nhớ chiếu cố thật tốt Hàm nhi. Tương lai đem hài tử của Hiên nhi làm thái tử. Ta cái thân già này chính là cứng rắn chống đỡ để nhìn đến ngày đó." Thái Hậu xuất ra khăn tay lau nước mắt, an bài hoàng hậu.

"Mẫu hậu, này chỉ sợ... Không hợp cấp bậc lễ nghĩa a." Hoàng hậu tuy rằng cũng có ý tưởng này, nhưng là dù sao cấp bậc lễ nghĩa không hợp.

"Ai gia quản không nhiều như vậy, ai gia mất đi tôn tử mà ta thương nhất, ai gia rất đau lòng a." Thái Hậu lúc này tựa như cái hài tử, muốn tùy hứng.

"Ân, nhưng là Hoàng thượng nơi đó."

"Hoàng thượng để cho ai gia đi nói. Trước mắt là muốn hảo hảo bảo hộ Hàm nhi, hài tử trong bụng Hàm nhi là mồ côi từ trong bụng mẹ, vạn vạn không thể làm cho Vũ Văn hạo có cơ hội đối Hàm nhi hạ độc thủ. Bằng không ai gia sau khi trăm tuổi như thế nào còn mặt mũi đi gặp Hiên nhi a." Thái hậu ngày thường chỉ niệm Phật, lạy Bồ Tát, không để ý tới những việc trong cung. Nhưng nàng lúc trẻ, thời điểm làm hoàng hậu, hậu cung tranh đấu nàng trải qua không thiếu. Đối với chuyện tranh đoạt trong cung nàng tự nhiên có thể đoán được tám chín.

"Ân, thần thiếp biết, thần thiếp sẽ làm Vũ Văn Hạo trả giá đại giới." Hoàng hậu mắt khóc sưng đỏ, nhưng trong mắt hận ý cùng sát khí không chút nào che dấu.

"Thái hậu, ngài hảo hảo nghỉ ngơi, trăm ngàn phải bảo trọng thân thể a, nô tì đi trước cáo lui."

"Cũng tốt, đi xem Hàm nhi đi."

"Ân,thần thiếp cáo lui. Các ngươi hảo hảo ở đây hầu hạ Thái hậu."

Hoàng hậu đi vào chỗ ở của Thiên Cơ tử. "Sư huynh, ta có chuyện hỏi ngươi."

"Nga, tiểu sư muội có chuyện gì a?" Thiên Cơ tử ngữ khí trầm trọng đáp lời nàng.

"Sư huynh, Hiên nhi có phải hay không thật sự không được cứu rồi?" Hoàng hậu biết y thuật của sư huynh mình rất cao.

"Ân, lần này sư huynh cũng không tài nào giúp được." Thiên Cơ tử sớm biết được kế hoạch của Vũ Văn Hiên. Vì vậy diễn cũng rất thật, Vũ Văn Hiên chỉ nói cho sư phụ cùng sư tỷ hai người, bọn họ cũng hết sức phối hợp kế hoạch của nàng.

"Hiên nhi thật sự chết..." Hoàng hậu thất hồn lạc phách đi ra ngoài, mới ra cửa liền té xỉu trên mặt đất.

"A, hoàng hậu nương nương!" Cung nữ, thái giám đi theo ba chân bốn cẳng đem nàng nâng trở về, cũng triệu ngự y tiến đến.
_________________

Cao Huân biết được tin Vũ Văn Hiên đã chết bi thống vạn phần.

"Điện hạ đối ta có ơn tri ngộ, như thế nào tuổi còn trẻ liền như vậy đi rồi!" Cao Huân nhớ tới thời điểm cùng Vũ Văn Hiên cùng nhau uống rượu, không khỏi bi thương.

Vũ Văn Long làm theo nguyện vọng Vũ Văn Hiên, đám tang chỉ làm đơn giản, giản lược bớt những nghi lễ của hoàng gia. Cho nên người biết nàng chết chỉ giới hạn ở những đại thần có quyền lực trong triều.

"Ha ha, ngươi xác định tiểu tử kia thật sự chết?" Vũ Văn Hạo trong giọng nói không che dấu được hưng phấn.

"Dạ, Vương gia, trong cung tam hoàng tử nơi nơi treo đầy đèn trắng, Thu Hàm cũng canh giữ ở linh đường cực kỳ bi thương, xem ra là sự thật." Hắc y nhân đem những gì mình thấy hết thảy nói cho Vũ Văn Hạo.

"Hảo, thật tốt quá, tiểu tử này vừa chết, những sự tình khác liền dễ làm." Vũ Văn Hạo bỏ được cái đinh trong mắt tự nhiên trong lòng thập phần cao hứng.

"Kia... Vương gia, Thu Hàm làm sao bây giờ?"

"Trước mặc kệ nàng, đến thời cơ thích hợp sẽ diệt cỏ tận gốc." Vũ Văn Hạo đương nhiên sẽ không bỏ qua Thu Hàm.

"Dạ, Vương gia."

"Ha ha, ha ha, bổn vương hôm nay thật sự là rất cao hứng , ha ha" Toàn bộ thư phòng đều quanh quẩn tiếng cười của Vũ Văn Hạo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK