• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

  "Ai u, tôn nhi của bản cung trong khoảng thời gian này nhưng là có lớn hơn đi?" Hoàng hậu ôm lấy tiểu bảo bảo từ trong lòng Thu Hàm nói.

"Mẫu hậu nói rất đúng, sưởng nhi ăn ngủ rất tốt, không mập mới là lạ a." Thu Hàm thập phần không khách khí nói nữ nhi mình tham ăn tham ngủ.

"A, phải không, ha ha ha, thật giống phụ thân nàng trước đây a, có thể ăn có thể ngủ, có phải hay không a, bảo bối ngoan." Hoàng hậu lấy tay bẹo bẹo má, tiểu Sưởng cao hứng hoa chân múa tay.

"Văn nhi, rót trà mời Vương phi." Hoàng hậu nói với Mạc Hi Văn đang đứng bên cạnh.

"Mẫu hậu trong cung có người mới đến sao? Vị cô nương này rất là lạ mắt a."

"Nga, không phải, đây là biểu muội của Hiên nhi, nữ nhi của ca ca bản cung, cũng như là biểu muội các ngươi." Hoàng hậu hôm nay kêu Thu Hàm đến ý muốn cho Thu Hàm nhận thức Mạc Hi Văn, về sau có thể hảo hảo ở chung.

"Nga, nguyên lai là biểu tiểu thư a." Thu Hàm hướng Mạc Hi Văn cười cười.

"Đúng rồi, xú tiểu tử kia gần đây bận rộn cái gì vậy, cũng không đến đây thỉnh an bản cung, quả nhiên là cưới tức phụ thì quên mất nương a." Hoàng hậu vừa giỡn với cháu gái vừa hỏi Thu Hàm.

"Con cũng không biết tướng công gần đây bận rộn cái gì, mỗi ngày đều đến khuya mới trở về." Thu Hàm ăn ngay nói thật, nàng quả thật không biết Vũ Văn Hiên đang làm gì.

"Nga, tiểu tử này lại muốn ngoạn cái gì rồi." Hoàng hậu nhíu hạ mày, đã biết hài tử này không thể để người ta bớt lo. Vì hoàng hậu còn muốn cùng cháu gái ngoạn nhiều một chút nên liền giữ mẹ con Thu Hàm ở lại trong cung dùng bữa.

Lại nói Vũ Văn Hiên gâng đây bận rộn cái gì, đương nhiên là vội vàng điều tra lai lịch của Mạc Hi Văn, bất quá không thu hoạch được gì. Nên hôm nay sáng sớm liền đi ra ngoài nhưng đến giữa trưa đã trở lại.

"Di, hôm nay sao về sớm như vậy, đã dùng cơm trưa chưa?" Lăng Nặc rót chén nước đưa cho Vũ Văn Hiên mới hấp tấp đi vào.

"Ta ăn rồi. Mỗi ngày đều chạy như vậy cũng không phải biện pháp, muốn tra chuyện tình như lúc trước mà lại không có đầu mối, thiệt buồn bực a!" Vũ Văn Hiên ôm lấy eo Lăng Nặc, đầu tựa vào trong lòng nàng làm nũng.

"Lớn như vậy mà còn làm nũng." Lăng Nặc nâng mặt Vũ Văn Hiên lên, cười nói.

"Hiên nhi gần đây đang tra cái gì a, nhìn thần sắc ngươi như là rất mệt mỏi." Lăng Nặc nhìn đôi mắt có quầng thâm, nhân hình cũng gầy đi của nàng lại đau lòng.

"Ai, còn không phải chút chuyện cũ năm xưa. Aha, mệt mỏi quá!" Nói xong Vũ Văn Hiên ngáp một cái.

"Muốn nằm xuống nghỉ ngơi một hồi hay không?"

"Cũng tốt, ngươi theo giúp ta ngủ trưa a!" Vũ Văn Hiên đứng lên kéo Lăng Nặc đi đến bên giường.

"Ta không buồn ngủ a. " Lăng Nặc nhăn nhó nói.

"Ngủ trưa tốt cho da a, được rồi, theo giúp ta cùng nhau ngủ đi." Vũ Văn Hiên nằm xuống nhìn Lang Nặc còn đứng ở bên giường nhăn nhó.

"Ta... Liền... A, ngươi này bại hoại!" Lăng Nặc vốn muốn xoay người đi, Vũ Văn Hiên bắt lấy tay nàng đem nàng kéo vào trong lòng mình.

"Tốt lắm, theo giúp ta ngủ một hồi, không cần lộn xộn." Vũ Văn Hiên ôm sát Lăng Nặc, Lăng Nặc ở Vũ Văn Hiên trong lòng tìm một vị trí thoải mái tựa vào.

"Ân, thực mệt a." Vũ Văn Hiên ôm Lăng Nặc ngáp liên tục.

"Mệt mỏi liền ngủ đi, ta xoa đầu cho ngươi." Lăng Nặc nhẹ nhàng mát xa huyệt Thái Dương cho Vũ Văn Hiên, không lâu sau Vũ Văn Hiên liền ngủ sâu. Lăng Nặc nhìn nàng gủ một lúc sau cũng từ từ ngủ theo.

__________________

Tỉnh Dao luôn ở trong chỗ tối quan sát Vũ Văn Hiên, từ khi Vũ Văn Hiên hồi kinh nàng vẫn âm thầm đi theo. Nhất cử nhất động của Vũ Văn Hiên nàng đều nhìn thấy. Trong lòng thầm nghi vấn: chẳng lẽ trước kia thật sự hiểu lầm hắn, trừ bỏ hắn không có cho mình biết nghĩa phụ hiện tại chỗ nào, còn lại hắn làm hết thảy đều là lấy dân chúng, lấy quốc gia xã tắc làm đầu.

"Mẫu hậu, nhi thần tới thỉnh an người đây" Vũ Văn Hiên đến chỗ hoàng hậu.

"Đi, tránh sang một bên đi, chính ngươi nói xem cũng thật lâu chưa có tới xem nương, đồ vô lương tâm, có rồi tức phụ nên quên mất mẫu thân phải không?" Hoàng hậu liếc nhìn nàng một cái rồi đẩy nàng ra.

"Nương nói như vậy là oan uổng cho hài nhi a, hài nhi lúc nào cũng đều đem nương đặt ở trong lòng đâu."

"Hoa ngôn xảo ngữ, một chiêu này đối phó với hai vị phu nhân của ngươi còn được đi, đối với ta thì vô dụng. Nói đi, đã nhiều ngày điều tra như vậy ra được kết quả gì?" Hoàng hậu là mẹ nàng sao lại không biết Vũ Văn Hiên muốn làm gì.

"Hắc hắc, quả nhiên là cái gì cũng không qua mắt được mẫu hậu, mẫu hậu thật sự là anh minh thần võ. Kia, vậy người liền nói cho hài nhi đi." Vũ Văn Hiên nịnh nọt.

"Sớm muộn gì cũng phải cho ngươi biết mà, việc này phải kể từ mươi năm trước." Hoàng hậu vốn cũng không tính dấu náng.

"A, lâu như vậy sao."

"Đừng nói xen, nghe ta nói."

"Ân, mẫu hậu, mời người nói." Vũ Văn Hiên rót chén nước cho hoàng hậu lấy lòng, để cho nàng có thể hảo hảo đem chuyện tình mình muốn biết nói ra.

"Năm đó ngoại công ngươi còn tại thế, ngày ấy là sinh thần của hoàng tổ mẫu ngươi, cữu cữu ngươi tiến cung tới chúc thọ hoàng tổ mẫu, cũng liền vì thế, cữu cữu ngươi nhận thức nữ nhi của Mạc tiên sinh, Thái Phó của thái tử, tên là Mạc Tử Vân. Cữu cữu ngươi đối Mạc tiểu thư là nhất kiến chung tình, trở về nhà liên nói với ngoại công ngươi là muốn cưới Mạc tiểu thư làm vợ. Mạc tiểu thư là nữ nhi của Thái Phó, tự nhiên là có tri thức hiểu lễ nghĩa, ôn nhu hiền thục, người ngưỡng mộ nàng cũng không ít. Nhưng Mạc tiểu thư tài hoa như vậy đương nhiên không giống người thường, nàng thích thượng một cái thư sinh. Tuy thư sinh này gia thế nghèo khó nhưng kinh luân đầy bụng, Mạc tiểu thư cũng thư sinh kia lưỡng tình tương duyệt, ngoại công ngươi cầu hôn tự nhiên bị Mạc tiểu thư cự tuyệt. Nhưng mà cữu cữu ngươichưa từ bỏ ý định, vẫn như trước quấn quýt si mê Mạc tiểu thư, nên đã nghĩ hết mọi biện pháp ép buộc đem Mạc tiểu thư lấy về nhà, cứ như vậy Mạc tiểu thư gả cho cữu cữu ngươi. Nguyên bản nghĩ đến Mạc tiểu thư cùng thư sinh kia sẽ không lại có cơ hội gặp mặt, nào ngờ thiên ý trêu ngươi, thư sinh thế nhưng dùng mọi cách để liên lạc với Mạc tiểu thư. Vốn là lưỡng tình tương duyệt nên hai người rốt cục làm ra chuyện có lỗi với cữu cữu ngươi. Cữu cữu ngươi dưới cơn thịnh nộ đánh chết thư sinh kia, lúc ấy Mạc tiểu thư đã châu thai ám kết, vì hài nhi trong bụng nên Mạc tiểu thư không có tìm đến cái chết. Sợ người đời dèm pha, cữu cữu ngươi đem Mạc tiểu thư an đến ở một thiên viện không ai để ý tới, ngươi khi đó mới mấy tháng, nương mỗi ngày nhàm chán liền ôm ngươi về phủ ngoại công tìm Mạc tiểu thư nói chuyện phiếm. Sau đó nương liền cùng Mạc tiểu thư hứa hôn, nếu Mạc tiểu thư hạ sinh nữ nhi thì sau này sẽ gả cho ngươi. Sau khi Mạc tiểu thư sinh hạ Hi Văn, thân thể suy yếu sau vài năm liền đã qua đời, cữu cữu ngươi nhìn thấy Hi Văn lại nghĩ đến chuyện tình mà mẹ nàng đã làm, nên đối với Hi Văn cũng là mặc kệ không hỏi. Vốn dĩ ta chờ ngươi lớn lên thì để cho ngươi thú Hi Văn về làm vợ, ai ngờ ngươi tiểu tử này... Ai, sự tình chính là như vậy, ngươi còn có cái gì muốn biết không?" Hoàng hậu đem chuyện tình năm đó nói hết cho Vũ Văn Hiên.

"Nga, nguyên lai là như vậy a, cữu cữu cũng thật là. Đúng rồi, mẫu hậu,  về sau người định an bài cho hi văn biểu muội như thế nào a?" Vũ Văn Hiên thuận miệng hỏi.

"Ngươi nói xem, nhi tử ngoan, chắc ngươi cũng không muốn để nương làm người nói không giữ lời đi? Cho nên Hi Văn là ngươi nhất định thú rồi, còn có, cái sát thủ kia ngươi nếu là thích, chính mình thu phục đi. Được rồi, lui ra đi, nương mệt mỏi muốn nghỉ ngơi rồi." Hoàng hậu hạ lệnh đuổi khách.

"Ân, vậy hài nhi cáo lui." Vũ Văn Hiên đã biết hết thảy, nhưng ý của hoàng hậu làm cho nàng về nhà phải hảo hảo suy xét một chút.

Vừa ra khỏi cửa, Vũ Văn Hiên liền nhìn thấy Hi Văn theo hành lang đi tới,"[⊙o⊙]..., sẽ không trùng hợp như vậy đi." Vũ Văn Hiên tạm thời còn không biết đối mặt với Hi Văn như thế nào, liền theo bên kia bỏ chạy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK