• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Vương gia, mỗi buổi tối Tỉnh cô nương vẫn kiên trì, không ngừng tìm kiếm chỗ giam giữ nghĩa phụ nàng." Ảnh vệ giám thị Tỉnh Dao báo cho Vũ Văn Hiên.

"Ta đã biết. Tiếp tục giám thị, có động tĩnh gì liền nói cho ta biết, bổn vương còn có việc, ngươi lui ra đi!" Vũ Văn Hiên phất tay cho ảnh vệ lui ra.

"Bảo bảo, ta là ba ba, con có nghe nghe được ta đang nói chuyện không?" Vũ Văn Hiên áp tai vào bụng Lăng Nặc nói.

"Hài tử còn trong bụng, như thế nào hội nghe được đến?" Lăng Nặc đối với hành vi của người kia thực không biết nói gì.

"Cái này gọi là nuôi dưỡng tình cảm với thai nhi đó, ngươi không hiểu a! Bảo bảo, ta là ba ba ngươi, ba ba siêu cấp vô địch soái ca đây!" Vũ Văn Hiên vuốt vuốt bụng Lăng Nặc.

"Lăn ra một bên đi, đồ da mặt dày!" Lăng Nặc phủi ra móng vuốt của nàng.

"Làm sao vậy? Ta đang theo nhi tử nói chuyện a!"

"Ngươi nói vô nghĩa gì a, hài tử cũng không nghe được. Đi đi đi, đêm nay ngươi qua phòng Hàm tỷ ngủ đi." Lăng Nặc đuổi nàng ra ngoài.

"Không được, Sưởng nhi ở đó." Ngụ ý chính là có hài tử ở trong phòng, Thu Hàm cũng không cho nàng ngủ lại.

"Vậy ngươi qua phòng Hi Văn muội muội a!"

"Ta phát hiện một vấn đề, thực nghiêm trọng. Như thế nào hai người các luôn đem ta đuổi về phòng Hi Văn a? Không sợ ta di tình biệt luyến, yêu Hi Văn luôn sao?" Vũ Văn Hiên thập phần hoang mang.

"Ta đối chính mình có tin tưởng, nhanh đi về phòng Hi Văn đi. Ta mệt mỏi muốn ngủ, gần đây cũng không biết như thế nào lại đặc biệt dễ mệt như vậy." Lăng Nặc nói xong còn phối hợp ngáp một cáui.

"A, vậy ngươi nhanh nằm xuống, ta đi đây. Ngươi cũng đừng làm cho chính mình mệt mỏi, ta sẽ đau lòng!" Vũ Văn Hiên dìu Lăng Nặc đi đến giường nằm, sợ nàng không thoải mái.

"Nghỉ ngơi cho tốt a, ta đi!" Vũ Văn Hiên hôn nhẹ lên trán Lăng Nặc một cái rồi đứng dậy rời đi.

Mạc Hi Văn ở trong phòng còn đang tập trung luyện chữ, Vũ Văn Hiên đến cũng chưa phát hiện.

"Chữ này hẳn là phải viết như vậy." Vũ Văn Hiên bỗng nhiên cất tiếng dọa Mạc Hi Văn nhảy dựng.

"Làm sao vậy, dọa đến ngươi sao? Thật sự là ngượng ngùng a!" Vũ Văn Hiên lắc đầu cười cười.

"Không quan hệ, ngươi đêm nay..."

"Nga, ta đêm nay ở đây nghỉ ngơi. Thời gian cũng không sớm, đi rửa tay rồi ngủ đi!" Vũ Văn Hiên nhìn thấy tay nàng dính một ít mực.

Mạc Hi Văn thực nghe lời đi rửa tay.

"Ta đến giúp ngươi cởi quần áo." Mạc Hi Văn muốn giúp nàng.

"Không cần, ta rửa mặt một chút. Ngươi cứ nằm xuống trước đi." Vũ Văn Hiên nhẹ nhàng vén lên mấy sợi tóc còn rớt ở thái dương của Hi Văn. Chỉ một động tác nhỏ như vậy lại khiến nàng (Hi Văn) hạnh phúc đến muốn ngất đi.

"Ngươi hôm nay đã làm những gì a?" Vũ Văn Hiên rất hiếu kì Hi Văn trong thời gian này mỗi ngày trôi qua như thế nào.

"Cũng không có làm gì. Ta đến chỗ Hàm tỷ tỷ, chơi với tiểu Sưởng nhi một chốc, sau đó chính là luyện chữ."

"Nga, lại đây ngủ đi!"

"Nhưng mà ta còn chưa buồn ngủ." Mạc Hi Văn đứng ở bên giường nhìn Vũ Văn Hiên.

"Vậy ta cùng ngươi tán gẫu." Vũ Văn Hiên ngồi xuống kéo nàng ngồi xuống giường.

"Ngươi đến chỗ Hàm tỷ chơi những gì vậy?" Vũ Văn Hiên tò mò.

"Không có gì, chính là cùng Hàm tỷ tỷ tâm sự, còn có cùng Sưởng nhi chơi một hồi. Sưởng nhi hảo khả ái, cũng hảo hảo ngoạn a! Còn có, Sưởng nhi đã biết gọi nương, không biết có thể gọi cha hay không đâu!" Mạc Hi Văn lúc nói về tiểu ma đầu kia thì biểu tình thật hưng phấn, có thể thấy được nàng cũng rất thích hài tử.

"Haha, hài tử của ta dĩ nhiên phải đáng yêu rồi!" Vũ Văn Hiên đối với nữ nhi bảo bối của mình là thập phần yêu thương.

"Sưởng nhi đều đã gọi nương, hắc hắc hắc, khẳng định cũng sẽ gọi cha thôi. Nữ nhi của ta chắc chắn là thập phần thông minh a!"

"Ta có chút nghi vấn, không biết..." Mạc Hi Văn biết rõ thân phận của Vũ Văn Hiên nên nàng thấy kỳ lạ.

"Ta biết ngươi muốn hỏi ta cái gì, ngươi muốn biết Sưởng nhi có phải là hài tử của ta hay không, đúng chứ?"

Mạc hi văn gật gật đầu.

"Là như vậy, ta từ nhỏ liền ra cung học nghệ, sư phụ là Thiên Cơ tử,...." Vũ Văn Hiên đem toàn bộ sự tình nói cho Hi Văn nghe.

"Thật sự? Vậy có phải ta cũng có thể...." Mạc Hi Văn ngượng ngùng. Tuy rằng nàng cũng rất muốn có một tiểu bảo bảo, nhưng nàng vẫn xấu hổ khi nói ra.

"Đương nhiên có thể" Vũ Văn Hiên đem nàng ôm vào trong lòng, cười xấu xa nói.

Mạc Hi Văn cúi đầu đỏ mặt, Vũ Văn Hiên càng nhìn nàng càng thấy khả ái, cúi đầu hôn một cái lên mặt nàng.

Vũ Văn Hiên bắt đầu cởi bỏ quần áo của nàng, Mạc Hi Văn khẩn trương bắt lấy quần áo của mình.

"Đây chính là quá trính phải trải qua để có bảo bảo a!" Vũ Văn Hiên cảm thấy chính mình giống như một con sói đang dụ dỗ thỏ con, âm thầm khing bỉ chính mình, nhưng mà nàng cũng không có nói sai a!!!

(Editor: Bạn Hiên giống con sói trong truyện cô bé quàng khăn đỏ hơn. :v)

Mạc Hi Văn nghi hoặc cùng mê mang, bởi vì không ai nói cho nàng nên làm như thế nào. Vũ Văn Hiên bỏ đi của nàng trung sam, nhẹ nhàng để nàng nằm xuống. Nhẹ nhàng hạ xuống hôn lên môi nàng, Hi Văn toàn thân cứng ngắc lên.

"Đừng sợ!" Vũ Văn Hiên ở bên tai Hi Văn vừa hôn nhẹ vừa nói, tay cũng không an phận bắt đầu cởi áo lót của nàng. Hi Văn hai tay dán ở trước ngực Vũ Văn Hiên, vì khẩn trương nên tay cũng run nhè nhẹ. Vũ Văn Hiên hôn nhẹ nàng, chậm rãi để nàng thả lỏng thân mình. Hi Văn cũng từ từ phối hợp, đưa tay lên ôm lấy cổ Vũ Văn Hiên. Vũ Văn Hiên được nàng đáp lại, bắt đầu cởi bỏ luôn yếm cùng tiết khố của nàng. Không lâu, Hi Văn liền xích lỏa nằm trong lòng mình, bàn tay ở trên người Hi Văn du tẩu, nơi nơi đốt lửa làm cho người dưới thân nở rộ, xinh đẹp phong tình...

(Editor: Đây là do tác giả lượt bỏ bớt 1000 chữ chứ không phải ta không muốn rãi thịt cho các bạn a!! Thỉnh tự tưởng tượng diễn biến tiếp theo. Haha)

Buổi sáng Vũ Văn Hiên tỉnh lại, không thấy Hi Văn nằm ở bên người nên ngồi dậy tìm ở bốn phía cũng không thấy nàng ở trong phòng.

"Chi nha" Cửa mở, Hi Văn bưng chậu nước ấm đi vào phòng.

"Sao nàng dậy sớm như vậy?" Vũ Văn Hiên khoát vào ngoại sam hỏi.

"Nước ấm ta đã chuẩn bị xong, lại đây rửa mặt đi!"

"Ai, ngươi là thê tử của ta không phải là người làm, mấy chuyện này để cho hạ nhân làm là được rồi." Vũ Văn Hiên đem nàng kéo vào trong lòng.

"Nhưng mà ta muốn làm chuyện này cho ngươi."

"Không cần, về sau chuyện này để hạ nhân làm thì tốt rồi. Thê tử cưới về để yêu thương chứ không phải là làm người hầu, biết không?" Vũ Văn Hiên vèo nhẹ chóp mũi nàng một chút.

"Đúng rồi, một hồi ta viết cho ngươi một danh sách nguyên liệu, ngươi đi tìm Hàm tỷ với Nặc nhi rồi cùng các nàng đi mua về đi. Hôm nay cả nhà chúng ta cùng dùng cơm ta nấu, về phần ăn cái gì, ăn như thế nào liền tạm thời giữ bí mật. Ta còn muốn có chút việc phải xử lý." Vũ Văn Hiên nghĩ đến chuyện của Tỉnh Dao, cũng đến lúc nên xử lý rồi.

_____________________

"Là Hi Văn a, đây là cái gì?" Lăng Nặc nhìn thấy tờ giấy trong tay Hi Văn, tò mò hỏi.

"Đây là tướng công muốn chúng ta đi mua nguyên liệu, nói là muốn cả nhà cùng nhau ăn cơm." Hi Văn đem giấy cấp Lăng Nặc.

"Nga, này không thành vấn đề, một hồi chúng ta đi tìm Hàm tỷ, cùng nhau đi mua mấy thứ này. Di, chậc chậc, hỗn đản này thật đúng là không biết thương hương tiếc ngọc a!" Lăng Nặc nhìn thấy trên cổ Hi Văn có vài vết hôn ngân, rất thâm ý cười cười. Hi Văn soạt một cái liền đỏ thẫm mặt.

"Được rồi, không trêu ngươi nữa, ta thu thập một chút chúng ta đi tìm Hàm tỷ, chờ ta một chút." Lăng Nặc nói xong đi vào nội thất thay đổi quần áo.

__________________

Tỉnh Dao ngồi ở trong phòng gõ gõ ngond tay trên mặt bàn tự hỏi, rốt cuộc Vũ Văn Hiên đem nghĩa phụ nhốt nơi nào? Vì sao nàng tìm lâu như mà khắp nơi đều không có một chút dấu vết để lại? Xem ra sự tình cũng nên giải quyết, nghĩ vậy Tỉnh Dao lập tức đứng lên, đi tìm Vũ Văn Hiên hỏi rõ ràng.

Khấu khấu khấu. Tỉnh Dao rất lễ phép gõ cửa.

"Vào đi! Nga, là ngươi? Tìm bổn vương có chuyện gì?" Vũ Văn Hiên cũng đại khái đoán ra ý đồ của nàng.

"Vũ Văn Hiên, ta cũng không thích vòng vo, hôm nay ta tới tìm ngươi là có chuyện gì, chắc ngươi cũng rõ ràng, ta muốn biết ngươi rốt cuộc đem nghĩa phụ ta nhốt ở đâu?"

"Ha ha, không phải ngươi đã tự mình điều tra sao? Như thế nào, không có tra được?" Vũ Văn Hiên hỏi lại nàng, biểu tình giống như tiểu nhân đắc chí, chọc cho Tỉnh Dao muốn đấm một cước trên mặt nàng.

"Nếu tra được rồi ta còn tới hỏi ngươi sao? Thả nghĩa phụ ta, ngươi có yêu cầu gì, chỉ cần ta có thể làm được sẽ nhất định đáp ứng."

"Yêu cầu? Ha ha, ngươi cảm thấy ngươi có cái gì có thể làm điều kiện đến trao đổi?" Vũ Văn Hiên nhìn nàng từ trên xuống dưới.

"Ngươi rốt cuộc có điều kiện gì?"

"Ta muốn cái gì, ngươi hẳn là rất rõ ràng. Đó là ngươi gả cho ta!" Vũ Văn Hiên nói ra điều kiện.

"Để ta suy nghĩ đi, ta muốn nhìn thấy nghĩa phụ ta trước." Tỉnh Dao sợ Vũ Văn Hiên đã sát hại nghĩa phụ nàng.

"Nghĩa phụ ngươi vẫn an toàn, ngươi cứ việc yên tâm. Được rồi, để ngươi suy nghĩ cũng tốt, bổn vương còn có công vụ muốn làm." Vũ Văn Hiên tiếp tục vùi đầu vào công văn, không hề để ý đến nàng.

_________________

"Ai nha, nhi tử của ta a! Có tức phụ rồi liền quên nương. Ngươi không đến xem mẫu thân ta, ta liền tự mình đi qua nhìn ngươi thôi." Hoàng hậu bưng chén trà thở dài thở ngắn.

"Người tới a, chuẩn bị ngựa xe đến phủ tam điện hạ."

"Lão công a, ngươi nói nhiều đồ ăn thế này nên ăn như thế nào?" Thu Hàm nhìn một đống đồ ăn trên bàn mà phát sầu.

"Dùng miệng ăn a, dù sao mọi thứ sẵn sàng, chỉ đợi ăn. Đem lửa đốt rồi đợi nước trong nồi sôi lên là ăn được." Vũ Văn Hiên bỏ thêm than vào lò.  (Bạn ý đang nấu lẩu a!!! :))))

"Này gia vị a, là gia vị để chuẩn bị cho tốt. Ha ha nhìn xem, tay nghề của ta có thể nói là tuyệt nhất thiên hạ." Vũ Văn Hiên lật lật than để cho lửa cháy đều, còn không đã quên tự thổi phồng bản thân.

"Xem kìa, trên trời có con trâu đang bay a!" Lăng Nặc chỉ tay lên trời, Thu Hàm, Hi Văn đều theo bản năng ngẩng đầu  lên xem, không có con gì cả mà.

"Là Hiên nhi thổi con trâu bay lên đó." Lăng Nặc nói tiếp.

(Không hiểu câu chuyện này lắm. Chắc ý là nói Vũ Văn Hiên nói quá. :v)

"Ha ha ha" Thu Hàm nghe xong cười rộ lên, Hi Văn cũng che miệng cười, tiểu ma đầu nhìn thấy nương cùng hai vị di nương đều đang cười, không rõ đang cười cái gì, nhưng nàng cũng cười theo.

"U, các ngươi đây là đang làm gì a, cười vui vẻ như vậy?" Hoàng hậu đi tới.

"Nương, ngài đã tới a, vừa vặn lúc ăn cơm đây, người cũng cùng ăn đi!" Vũ Văn Hiên buông than trong tay, muốn đi đỡ hoàng hậu.

"Đợi đã... Nhìn xem tay của ngươi, không nên đụng đến quần áo của ta, đây là mới làm đó!" Hoàng hậu vẻ mặt chán ghét nói.

"Đến, cho ta ôm Sưởng nhi." Hoàng hậu trước tiên ngăn cản tay Vũ Văn Hiên tránh làm bẩn quần áo mình, thứ hai liền tiến đến ôm cháu gái.

"Ách!!!" Vũ Văn Hiên hết chỗ nói, ngoan ngoãn tiếp tục lộng chậu than,

"Ai nha, này là cái gì a, cũng rất thơm. Hài tử, tay nghề của ngươi không tệ a, xem ra nương nên thường xuyên đến nếm thử một chút thủ nghệ của ngươi rồi!" Hoàng hậu ngửi thấy mùi thơm trong nồi, cũng bất ngờ tán thưởng.

"Hi Văn a, ở trong phủ này sống có tốt không?" Hoàng hậu muốn biết hài tử của mình đối Mạc Hi Văn có được không.

"Ta tốt lắm, tạ mẫu hậu quan tâm. Vương gia đối với ta cũng tốt lắm." Mạc Hi Văn ngượng ngùng nhìn Vũ Văn Hiên rồi sau đó nhìn về phía hoàng hậu.

"Vậy là tốt rồi!" Hoàng hậu thấy Hi Văn cũng không giống như đang giả vờ, vui mừng cười cười.

Bữa cơm đương nhiên là ăn thực vui vẻ, hoàng hậu cũng thấy tiểu hỗn đản kia quả thật đối Hi Văn không tệ, trong lòng cũng buông xuống không ít.

Editor: Tađa!! Mình đã trở lại rồi đây!! Để bù đắp lỗi lầm vì đã để các bạn đợi mỏi mòn, mình sẽ đăng một lúc ba chương. Cảm ơn các bạn đã đọc!! :))))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK