Edit: Yara
Beta: Yuè Yīng
Trước mắt Lý Nhược Vân lệ rơi đầy mặt, cô đang lên án anh.
Kỳ thực, Dung Doãn Trinh cũng không cảm thấy bản thân làm chuyện gì quá đáng, anh chỉ đáp ứng yêu cầu của Orlando là đưa anh ta về nhà, anh chỉ muốn cho đôi nam nữ có độ tuổi tương đương một cơ hội. Đồng thời cũng vì chút lợi ích của bản thân.
Điều làm cho Dung Doãn Trinh không nghĩ tới được là thái độ của Lý Nhược Vân.
Đối diện với một khuôn mặt đầy nước mắt khiến Dung Doãn Trinh cảm thấy dường như mình đã làm nên tội ác tày trời, nước mắt kia cứ ào ào rơi xuống.
Dung Doãn Trinh nghĩ, có lẽ khi anh xin lỗi ít ra cô ấy sẽ thôi không khóc nữa.
Vì thế, Dung Doãn Trinh điều chỉnh biểu cảm trên khuôn mặt.
“Thực xin lỗi.” Giọng nữ phát ra từ trong góc phòng nói câu này còn nhanh hơn cả anh.
Dung Doãn Trinh tìm về phía phát ra âm thanh thì thấy Loan Hoan đang từ góc phòng đi ra, cùng lúc đó, Lý Nhược Vân mặt đầy nước mắt cũng quay đầu lại.
Loan Hoan đến bên người Dung Doãn Trinh, nói: “Nhược Vân, tớ thay Doãn Trinh xin lỗi cậu.”
Lý Nhược Vân ngơ ngác nhìn Loan Hoan, vài giây sau cô lau sạch nước mắt trên má, ánh mắt của cô vượt qua anh dừng ở trên mặt Loan Hoan.
Cánh tay giữa không trung luống cuống cử động, nói năng lộn xộn: “Dung. . . . Doãn. . . Không. . . Không. . . Dung tiên sinh, Tiểu Hoan, đúng … Thực xin lỗi, tôi cũng không biết bản thân vừa mới nói cái gì, tôi thật xin lỗi. . . tôi không gào khóc nên ở trước mặt anh như thế, Dung tiên sinh, anh không có làm sai bất cứ chuyện gì, chỉ là. . . Chỉ là. . tôi cũng không biết là như thế nào. . .tôi nghĩ nhất định đã làm Tiểu Hoan mất mặt . . tôi. . .”
Lý Nhược Vân quay mặt về phía Dung Doãn Trinh, cánh tay ở giữa không trung run rẩy, nét mặt tức giận: “Được rồi! Mỗi tháng các cô gái đều có vài ngày cảm xúc không tốt. Xin anh hãy coi hành vi vừa rồi của tôi như là cảm xúc không tốt của con gái đi.”
Nhìn thấy Dung Doãn Trinh không trả lời, Lý Nhược Vân mang vẻ mặt nịnh hót: “Được không? Ngài Dung?”
Còn không chờ Dung Doãn Trinh đáp lại, Loan Hoan liền trả lời thay anh lẫn nữa: “Được.”
Loan Hoan nói xong từ “Được” kia thì đi tới trước mặt Lý Nhược Vân, đứng ở giữa họ.
“Tiểu Vân, tớ cam đoan là Doãn Trinh sẽ đem sự việc vừa rồi quên không còn một mảnh, cậu nói có phải hay không?”
Cho dù là cách Loan Hoan nhưng Dung Doãn Trinh vẫn có thể thấy được Lý Nhược Vân, trên khuôn mặt kia có ngượng ngùng, có tức giận, dường như đã thay đổi thành một người hoàn toàn khác.
Thực thần kỳ, đây là lần đầu tiên Dung Doãn Trinh nhìn thấy Lý Nhược Vân là một cô gái có những biểu cảm phong phú như vậy.
“Doãn Trinh, anh nói đúng hay không ?” Loan Hoan nói.
Giờ phút này Dung Doãn Trinh mới ý thức được câu nói cuối cùng của vợ là đang hỏi mình.
“Đúng vậy, anh cam đoan.” Dung Doãn Trinh nhấn mạnh.
Thời điểm này Dung Doãn Trinh mới cảm thấy được hẳn là mình nên rời khỏi đây, anh nói với hai người phụ nữa có chiều cao ngang ngang nhau kia rằng mình còn có việc cần làm.
Dung Doãn Trinh bước thật dài trong hành lang, trong đầu mơ hồ nghĩ đến lời nói của Lý Nhược Vân, mỗi tháng, các cô gái đều có vài ngày tâm tình không được tốt.
Tại sao tâm tình lại không tốt chứ?
Hình như Loan Hoan không có cảm xúc không dễ chịu giống Lý Nhược Vân, hình như Chúc An Kỳ cũng không có.
Đợi đến khi tiếng bước chân của Dung Doãn Trinh đi xa, Loan Hoan khoanh tay nhìn vẻ mặt lúng túng của Lý Nhược Vân, cô gãi gãi mái tóc của mình, dè dặt nói: “Vừa nãy tớ thật thất lễ đúng không? Hoan, cậu cũng biết một tháng là tớ có vài ngày đặc biệt xấu tính.”
Loan Hoan thở dài một hơi, nhìn âu phục trắng ngà của Lý Nhược Vân: “Vậy mà cậu còn mặc như thế.”
Lý Nhược Vân giống như không nghe thấy lời của cô, cô khoác cánh tay Loan Hoan, làm nũng giống như mình đến tháng như trước đây: “Hoan, cậu nấu cho tớ nước đường đỏ đi. Cậu có biết không, bởi vì không có nước đường đỏ của cậu mà mấy năm nay, mấy ngày đến tháng của tớ đều quá khổ, ha ha.”
Lý Nhược Vân phát hiện ra hiện tại mình làm nũng lại không được đáp lại như trước kia. Loan Hoan vẫn đứng bất động tại chỗ.
“Làm sao vậy?”Lý Nhược Vân hỏi.
Qua một hồi, Lý Nhược Vân mới nghe thấy Loan Hoan chậm rãi nói: Tiểu Vân, cậu cũng có tay, cậu cũng có thể tự mình nấu nước đường đỏ được, rất đơn giản. Không phải trước kia tớ đã dạy cho cậu sao? Tiểu Vân, tớ đã lập gia đình, tớ chỉ muốn dành thời gian chăm sóc cho gia đình của mình.
Lý Nhược Vân ngẩn ngơ sau đó nhanh chóng nhếch môi: “Ừ, Tiểu Hoan nói đúng, về sau tớ nhất định phải bỏ cái tật xấu này.”
Đem nước đường đỏ đã nấu xong đến phòng Lý Nhược Vân, đặt lên trên bàn trang điểm rồi mở nắp ra, Loan Hoan không nhớ rõ mình đã nấu loại nước đường đỏ này bao nhiêu lần cho Lý Nhược Vân. Mới đầu là vì lấy lòng cô ấy, vì bộ dạng giả vờ quen thuộc đó, dần dần, tất cả đều biến thành thói quen.
Hơi nước đường đỏ nổi lên bám ở trên gương trang điểm thành màn sương một hồi sau lại biến thành những hạt nước nho nhỏ, mỗi một viên tựa như những giọt lệ.
Tiểu Vân rơi lệ ở trước mặt Dung Doãn Trinh, tuy rằng Loan Hoan không nhìn rõ thần sắc của Lý Nhược Vân, nhưng Loan Hoan thấy được biểu tình của Dung Doãn Trinh.
Có chút xấu hổ, có chút luống cuống, có chút vụng về, có lẽ cho tới bây giờ anh chưa từng tiếp xúc với cô gái nào giống như Tiểu Vân, nước mắt nói đến là đến.
Sau khi xấu hổ qua đi thì biến thành áy náy, biểu cảm kia giống như là đã làm chuyện gì tội ác tày trời.
Loan Hoan hoảng hốt trong lòng. Vì thế liền đi ra, vội vội vàng vàng nói xin lỗi thay Dung Doãn Trinh.
Vợ thay chồng nói xin lỗi là đạo lý hiển nhiên.
Đúng không, đúng không? Loan Hoan nhìn hình ảnh mơ hồ của mình trong gương chằm chằm.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng thét chói tai của Lý Nhược Vân. Cô ấy vây khăn tắm quanh mình vừa thét chói tai vừa chạy ra khỏi phòng tắm.
Không chờ Loan Hoan hỏi rõ ràng tình huống đã đụng đầu vào tường, Loan Hoan nhanh nhẹn đặt tay lên tường làm cho cái trán của Lý Nhược Vân dừng ở trên tay cô.
“Tam tiểu thư, cậu làm sao vậy.” Loan Hoan tức giận hỏi.
Khi bị kích động Lý Nhược Vân sẽ có thói quen đập đầu vào tường.
Lý Nhược Vân dậm chân, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, chỉ vào khuôn mặt mình.
“Hoan, có phải tớ rất xấu hay không?”
Loan Hoan dựa lưng vào tường, khoanh tay: “Có chút.”
Lại một tiếng “binh” thật lớn, Lý Nhược Vân lại đập đầu vào tường, kêu rên, nhất định là cái đập không hề nhẹ.
“Tôi cam đoan, chỉ xấu một chút mà thôi.” Giọng nam đột ngột vang lên.
Loan Hoan và Lý Nhược Vân cùng đưa mắt tìm kiếm âm thanh kia. Không biết Dung Doãn Trinh đã đứng ở cửa phòng từ lúc nào, có lẽ lúc Loan Hoan cầm cái cốc đi vào đã quên đóng cửa phòng lại. Hẳn là Dung Doãn Trinh nghe được tiếng thét chói tai của Lý Nhược Vân vậy nên mới xuất hiện.
Lý Nhược Vân lại phát ra một tiếng thét chói tai một lần nữa, ôm khăn tắm chạy thẳng tới toilet.
Dung Doãn Trinh bị tiếng thét của Lý Nhược Vân làm cho hồ đồ, anh quay sang Loan Hoan làm ra biểu cảm làm thế nào bây giờ.
Dung Doãn Trinh đột nhiên xuất hiện khiến Loan Hoan cảm thấy phiền chán, người đàn ông này chạy tới đây căng thẳng cái gì kia chứ? Cô đi đến trước mặt Dung Doãn Trinh, làm động tác tiễn khách.
Sau khi Dung Doãn Trinh rời khỏi, Loan Hoan đóng cửa lại rồi tựa vào ván cửa, có phải bộ dạng vừa rồi của Tiểu Vân ở trong mắt Dung Doãn Trinh thật đáng yêu hay không, đến chính cô cũng cảm thấy như vậy.
Vài phút sau, Lý Nhược Vân lại từ trong phòng tắm đi ra lúc này đã mặc áo ngủ cẩn thận, gương mặt đã rửa sạch sẽ, cô ủ rũ nhìn Loan Hoan.
“Vừa nãy bị ngài hươu cao cổ xem sạch bách.”
Phương Mạn luôn mắng cháu gái mình không bao giờ biết giữ mồm miệng, không hiểu cái gì là có thể nói, cái gì là không thể nói. Ngược lại Lý Nhược Vân lại xem nhẹ lời bà, miệng là dùng để nói vậy thì đương nhiên muốn nói gì thì cứ nói cái đó.
Giờ phút này, Loan Hoan ghét cái thói quen xấu “trong lòng nghĩ gì liền nói cái đó” của Lý Nhược Vân.
—
Hầu như quãng đường di chuyển tới giường, đầu óc Loan Hoan mơ hồ.
Ngày hôm này đã lấy đi của cô rất nhiều tinh lực, trong lúc mơ mơ hồ hồ trôi qua thật chậm, âm thanh mở cửa phòng khẽ vang lên.
Thời điểm Dung Doãn Trinh lên giường rất thận trọng, giống như là anh nhìn cô chăm chú một lúc, sau đó nằm xuống ở vị trí của mình, cứ như vậy một đêm trôi qua.
Buổi sáng tỉnh lại Dung Doãn Trinh có hỏi Loan Hoan tối hôm qua cô tức giận chuyện gì?
Tức cái gì à?
“Dung Doãn Trinh, anh!” Loan Hoan chỉ vào Dung Doãn Trinh lớn tiếng: “Chẳng lẽ không có ai nói với anh rằng trước khi vào phòng con gái thì phải gõ cửa sao?”
“Hôm qua cửa phòng hai người không đóng mà!” Dung Doãn Trinh trả lời hùng hồn. “Hơn nữa, anh nào có rảnh rỗi học mấy cái đó?”
OMG! Được rồi, được rồi, người đàn ông này nói anh không có kinh nghiệm nói chuyện với con gái hẳn là thật sự.
Loan Hoan chống nạnh: “Không có ai chỉ cho anh hả? Vậy hiện tại em nói cho anh biết, về sau trước khi vào phòng phụ nữ cho dù là cửa phòng mở ra thì anh cũng phải hỏi trước như vậy, tôi có thể đi vào được không?”
Nghe xong lời Loan Hoan, Dung Doãn Trinh nhìn cô một lượt, mỉm cười: “Loan Hoan, tối hôm qua vì nghe được tiếng của Lý Nhược Vân, anh sợ em xảy ra chuyện gì không hay nên mới đi vào.”
Như vậy à. . . Nhưng có thể Dung Doãn Trinh đã thấy được bộ dạng cuốn khăn tắm của Lý Nhược Vân.
Loan Hoan tiếp tục phụng phịu.
“Loan Hoan!”
“Ừm.” Thật không kiên nhẫn.
“Về sau chắc chắn anh sẽ nhớ kỹ trước khi vào phòng phụ nữ thì phải gõ cửa rồi hỏi một tiếng tôi có thể đi vào không?”
“Ừm!” Lại là một tiếng trả lời đầy bực mình.
Chờ Dung Doãn Trinh đi làm, Lý Nhược Vân mới từ từ đi ra khỏi phòng, cô ngồi ở bên cạnh Loan Hoan ồn ào kêu đói bụng. Sau đó rất tự nhiên duỗi tay ra cầm lấy cốc sữa đặt ở trước mặt Loan Hoan, cái tay còn lại thuận tiện lấy luôn miếng bánh mì trong tay Loan Hoan
Loan Hoan nhìn bàn tay rỗng tuếch của mình, sao cô lại để Tiểu Vân dễ dàng lấy đi bánh mì như vậy. Vì sao giờ này khắc này, cảm xúc lại mãnh liệt như vậy, không phải là trước kia không gặp qua chuyện như vậy, chỉ là khi đó rõ ràng cô không thèm để ý tới.
Uống sữa xong, Lý Nhược Vân quơ quơ tay ở trước mặt Loan Hoan: “Cậu làm sao vậy?”
“Không có gì.” Loan Hoan nhàn nhạt trả lời, ánh mắt dừng ở cốc sữa trống rỗng.
Cô đang suy nghĩ gì chứ, nếu còn như vậy chắc sẽ nổi điên mất.
Bữa sáng qua đi, Lý Nhược Vân giống như đã quên chuyện nói muốn chuyển ra ngoài tối hôm qua, hưng phấn bừng bừng lôi kéo Loan Hoan nói muốn Loan Hoan dẫn cô đi chơi.
Phảng phất như đã về tới thời gian trước đây, trên mặt kính cửa hàng in bóng Loan Hoan với Lý Nhược Vân nắm tay nhau. Hai cô gái có chiều cao tương đương nhau, trong tấm kính thủy tinh phản chiếu không rõ ràng kia các cô tựa như hai bông hoa song sinh. Vẫn giống trước kia, Lý Nhược Vân luôn luôn nói còn Loan Hoan lại luôn luôn sắm vai người yên tĩnh lắng nghe.
Đi dạo đến trước mặt nhà hát, Lý Nhược Vân hưng phấn chỉ vào một bên áp phích.
Trên áp phích là đoàn kịch ballet Đan Mạch nổi tiếng mà Lý Nhược Vân thích nhất, trên áp phích là hình ảnh một nàng tiên cá màu lam, khóe mắt chảy xuống hai hàng nước mắt màu lam.
Ngày này, mười ba tháng hai, trước lễ tình nhân một đêm, Loan Hoan cùng Lý Nhược Vân ngồi ở nhà hát xem tới màn cuối cùng, đoàn múa ballet Đan Mạch cúi chào cảm ơn.
Vé vào xem biểu diễn là nhờ Dung Doãn Trinh lấy giúp các cô, bởi vì toàn bộ vé đã bán xong từ sáng sớm.
Vẻ mặt Lý Nhược Vân đầy chờ đợi ở Loan Hoan, cô nói: Loan Hoan tớ muốn xem, cậu bảo Dung Doãn Trinh giúp đi, nhất định anh ấy sẽ kiếm được vé, cô còn nói: Hoan, đúng là cậu được gả cho một người đàn ông tài giỏi.
Vì chứng minh bản thân có một ông chồng tài giỏi mà Loan Hoan đã gọi cho Dung Doãn Trinh, vì vậy mà Dung Doãn Trinh thật đúng là đã kiếm cho các cô hai tấm vé, mà lại là vé có chỗ ngồi tốt nhất, nghe nói chỗ ngồi đó có thể nhìn thấy giọt nước mắt màu lam mà nàng tiên cá để lại trong đám cưới của chàng hoàng tử.
Loan Hoan không từ chối ngồi ở đó chỉ sợ là sẽ gặp ác mộng.
Danh Sách Chương: