Edit: Lynklynk
Beta: Yuè Yīng
Mười giờ đêm thứ ba ở Brazil, Loan Hoan được đưa đến khách sạn nơi Dung Doãn Trinh đang ở. Người đưa cô đến khách sạn để cô đứng chờ Dung Doãn Trinh trước cửa phòng khách sạn của anh.
Loan Hoan ngơ ngác chờ đợi, ngây ngốc đợi.
Trong lòng cô giống như chiếc thuyền nhỏ không có phương hướng lênh đênh trên mặt biển. Đầu óc của cô hình như đã trở nên ngu ngốc rồi, cô vẫn thể nào tìm được lý do vì sao mình lại xuất hiện ở nơi này.
Hình như cô đã chờ rất lâu rồi. Đây là một khu vực tách biệt, người ta nói khu vực này chỉ dành riêng cho một mình Dung Doãn Trinh. Vị trí của khách sạn này nằm trên đỉnh núi, Loan Hoan đứng ở hành lang của khách sạn, cả trái tim tựa như đang đứng trên cao, không yên ổn, bất an.
Cô không biết mình đã duy trì tư thế tựa vào tường được bao lâu, khi hình bóng đó xuất hiện trước mặt cô, cô cũng không dám nhìn. Cô biết Dung Doãn Trinh về rồi, cô luôn nhận ra tiếng bước chân của anh.
Chuẩn bị cho tốt biểu cảm, Loan Hoan quay mặt về phía Dung Doãn Trinh. Chờ anh đến trước mặt mình, Loan Hoan liền mở miệng. Thực ra cô cũng không biết mình đã nói cái gì, cô chỉ biết hình như Dung Doãn Trinh cũng không kịp để cô nói nốt câu “Sau này”.
Cũng không phải chưa từng bị anh hôn, Loan Hoan nghĩ, cô chỉ cần đứng im tiếp nhận nụ hôn của anh là được rồi. Nhưng có vẻ như anh không vui, không… đầu lưỡi anh gắt gao quấn lấy đầu lưỡi của cô, dường như muốn cắn nuốt trọn cô.
Từ trước đến nay Dung Doãn Trinh chưa từng hôn cô theo cách nghẹt thở đến như vậy. Hôn thẳng đến khi cô kiễng mũi chân lên, giống như, sắp thiếu dưỡng khí mà không thở nổi. Loan Hoan dùng tay đẩy anh ra, miệng lắp bắp: Doãn Trinh, Doãn….Trinh ….
Khi cô sắp ngã xuống mặt đất, rốt cục anh cũng buông cô ra. Là bị mạnh mẽ buông ra, cơ thể Loan Hoan được buông ra liền cúi xuống, thở lấy thở để.
Không chờ Loan Hoan hít thở bình thường, mũi chân liền rời khỏi mặt đất. Dung Doãn Trinh lại để cô dưới cánh tay, anh một tay liền đem cô xuống cánh tay của mình. Để dưới cánh tay một tay thì cầm lấy vali của cô, tay kia thì mở cửa.
Loan Hoan trực tiếp bị Dung Doãn Trinh kẹp trong vòng tay, có ánh đèn vàng trong phòng khách, sau đó anh buông cô xuống. Loan Hoan cuộn tròn ngón chân đứng giữa phòng khách, vừa nãy cô đi giày cao gót, khi Dung Doãn Trinh thô lỗ mang đi đã bị rơi trên những bậc thang nhỏ trong phòng khách.
Loan Hoan cúi thấp đầu, Dung Doãn Trinh cười cười, là một nụ cười rất nhẹ rất nhẹ nhàng. Anh nâng thẳng khuôn mặt cô lên đối diện với mình, nhẹ nhàng cúi xuống.
“Không cần biết là lý do gì, em đến đây là tốt rồi.”
Dung Doãn Trinh đang gần trong gang tấc, má lúm đồng tiền lõm sâu này, khuôn mặt này cười ánh mắt cũng cười theo. Nụ cười giống như một giấc mơ đẹp.
Loan Hoan chậm rãi đưa tay ra, bàn tay nhẹ nhàng sờ vào mà lúm đồng tiền của Dung Doãn Trinh. Rất lâu về trước Loan Hoan đã muốn làm điều này rồi. Thỉnh thoảng cô hay suy nghĩ trẻ con, liệu nước trong sông Seine có được tìm thấy trong lúm đồng tiền này không.
Dung Doãn Trinh cũng không để tay Loan Hoan rời khỏi lúm đồng tiền đó, lòng bàn tay anh lướt theo những cử chỉ tay của cô. Ánh mắt nhìn cô dịu dàng, giọng nói không quá lớn, anh dùng giọng nói rất nhẹ nhàng nói với cô: Công ty của ba em em không cần phải lo lắng nữa, anh đã nghĩ ra cách rồi.
Loan Hoan đờ đẫn gật đầu, né tránh ánh mắt của Dung Doãn Trinh, người cũng cách xa anh một chút.
“À, không đúng, phải là ba của chúng ta.” Anh ảo não sửa chữa.
Loan Hoan không dám nhìn Dung Doãn Trinh.
Đột nhiên, Dung Doãn Trinh kêu lên, lời nói có phần ngây ngốc: “Mồ hôi trên người anh có dính đến em không? Trưa nay phải đi một chuyến đến công trường, bây giờ anh đi tắm.”
Trước khi đi tắm Dung Doãn Trinh đã làm không ít việc. Ví dụ như sợ cô đói anh liền bảo đầu bếp khách sạn làm món măng tây trắng Hà Lan mà cô thích, ví dụ như anh để cô xem tí vi, hay là đưa đống tạp chí đến trước mặt cô…
“Em ở đây chờ anh, thời gian anh tắm khoảng năm phút.” Cuối cùng, Dung Doãn Trinh để Loan Hoan ngồi ở sofa.
Đến gần phòng tắm Dung Doãn Trinh quay đầu lại, giống như đùa: “Em sẽ không thừa lúc anh đi tắm mà chuồn đi mất chứ.”
Loan Hoan lắc đầu, nhếch miệng cười khô khan, muốn chuồn thì cũng phải chờ đến tối mai.
Dung Doãn Trinh tắm vừa tròn mười lăm phút.
Dung Doãn Trinh tắm xong Loan Hoan vẫn đang ăn món măng tây trắng Hà Lan mà đầu bếp khách sạn vừa mới mang lên. Dung Doãn Trinh ngồi đối diện với Loan Hoan, yên lặng nhìn cô.
Thực ra Loan Hoan cũng không đói, bởi vì tới làm chuyện xấu nên thức ăn ngon trong miệng cô cũng không có mỹ vị gì. Chỉ có điều Dung Doãn Trinh đang nhìn chăm chú khiến Loan Hoan phải làm bộ dáng ăn rất có tư vị.
Dùng dao nĩa đem miếng măng tây cuối cùng vào trong miệng, măng tây vừa bỏ vào một nửa, liền nghe Dung Doãn Trinh nói: Chờ một chút.
Bởi vì miệng không tiện nói, nên Loan Hoan chỉ có thể dùng ánh mắt mình để hỏi: Làm gì?
“Cái kia rất ngon phải không?” Dung Doãn Trinh chỉ vào miếng măng tây đang ở ngoài miệng Loan Hoan.
Loan Hoan gật gật đầu.
Hiện tại Loan Hoan và Dung Doãn Trinh đang ngồi trên thảm, họ để một bàn ăn nhỏ ở giữa. Khoảng cách của họ rất gần, gần đến mức Loan Hoan có thể nhìn thấy rõ ràng Dung Doãn Trinh đang hỏi cô: “Cái kia ăn rất ngon phải không?” những lời này xuất ra trên khuôn mặt liền hiện ra lớp ửng hồng.
Dung Doãn Trinh ghé sát mặt lại gần mặt Loan Hoan, trên người của anh có mùi hương sữa tắm, Loan Hoan nghĩ.
Sau đó, Dung Doãn Trinh nói với Loan Hoan anh cũng muốn thử, Loan Hoan nghĩ “Dung Doãn Trinh muốn thử cái gì?”
Sau đó giây tiếp theo, Loan Hoan liền biết Dung Doãn Trinh muốn thử là cái gì. Anh liền để miếng măng tây bên ngoài miệng cô đưa vào trong miệng của mình, kết quả là … hôn môi là điều không thể tránh khỏi.
Cũng không phải là chưa từng hôn qua, Loan Hoan nghĩ. Lần này cô đến là làm chuyện xấu, cho nên để anh nếm thử ngọt ngào đi.
Một lát sau, vài phút qua đi. Có vẻ thứ mà Dung Doãn Trinh muốn không chỉ là một chút ngọt ngào này, Loan Hoan ngồi trên thảm. Dung Doãn Trinh theo phía trước ngồi xuống lại biến thành nửa quỳ trên thảm, bàn ăn nhỏ đã bị anh đẩy ra, người anh nghiêng về phía Loan Hoan.
Bởi vì không chịu nổi sức nặng của Dung Doãn Trinh, Loan Hoan không thể không nghiêng người ra phía sau. Cuối cùng dưới lực như có như không của Dung Doãn Trinh, cô nằm trên thảm. Người Dung Doãn Trinh cũng bao trùm lên người cô, cùng với người ngã xuống, bàn tay anh cũng xuyên qua quần áo của cô, xuyên qua lớp áo ngực nắm lấy nơi mềm mại trước ngực của cô. Ngón tay nhấc nhũ hoa lên vuốt ve.
“Đây đã không được tính là ngọt ngào nữa rồi.” Loan Hoan nghĩ.
Vì thế tay đẩy bờ vai anh, khi môi anh đang mơn trớn vành tai cô, Loan Hoan nói “Doãn Trinh, em đã ngồi trên máy bay một thời gian rất dài, bây giờ đầu em có chút đau.”
Miệng anh rời khỏi vành tai cô, đầu anh tựa lên vai cô, hít thờ hít thở từng hơi. Giờ phút này Loan Hoan cảm nhận rõ ràng được phần bụng dưới của người đang bao phủ lên mình có bao nhiều kích động dữ dội.
Một lát sau, anh từ người cô đứng lên, kéo cô lên, sau đó đưa cô đến phòng tắm: “Bây giờ em đi tắm nước nóng đi, anh đi tìm thuốc cho em, sau khi uống thuốc ngủ một giấc, anh bảo đảm ngày mai em sẽ có dư thừa tinh lực.”
Loan Hoan bước vào phòng tắm, mông lung cởi áo, mơ hồ nằm vào trong bồn tắm. Chuyện xấu còn chưa làm mà cô đã có cảm giác mệt mỏi.
Sau khi tắm xong, Loan Hoan uống thuốc mà Dung Doãn Trinh mang tới.
Mười một rưỡi, Loan Hoan bỏ thuốc vào trong cốc sữa. Cô cũng rót cho mình gấp đôi sữa, cô để hai cốc sữa lên khay rồi mang đến trước mặt Dung Doãn Trinh.
Phòng khách sạn có một bàn làm việc hình tam giác, Dung Doãn Trinh đang ngồi trước bàn làm việc xử lý văn kiện. Loan Hoan đặt khay sữa lên bàn làm việc, làm cho giọng nói của mình trở nên cứng rắn, giống như trạng thái trước kia.
Loan Hoan cầm lấy cốc sữa của mình và chỉ vào cốc sữa còn lại: “Dung Doãn Trinh, đây là cho anh.”
Ý muốn nói “Em chỉ thuận tiện làm cho anh, anh muốn uống hay không.”
Đương nhiên Dung Doãn Trinh sẽ uống, cho dù Dung Doãn Trinh không thích uống sữa anh vẫn sẽ uống.
Khi Dung Doãn Trinh nhìn thấy cốc sữa kia, nó làm cho ánh mắt của anh càng trở nên dịu dàng khi nhìn Loan Hoan. Anh cầm cốc sữa lên, nhìn cốc sữa rỗng, trong lòng Loan Hoan cực kỳ phức tạp. Tốt rồi, việc xấu hoàn thành rất dễ dàng rồi.
Nhưng tại thời điểm đó, Loan Hoan không hề biết bởi vì đặc thù thân phận của Dung Doãn Trinh, từ rất lâu trước kia anh đã làm một cuộc phẫu thuật cực kỳ hiếm thấy. Anh cắt đứt hệ thống thần kinh tê liệt trong đầu, làm phẫu thuật như vậy có thể loại bỏ được một số chất độc. Các thủ đoạn hạ dược cũng như chính xác là: bất kỳ loại gây mê nào trên thế giới cũng không có tác dụng gì với Dung Doãn Trinh.
Loan Hoan nằm trên giường đối diện trước bàn làm việc của Dung Doãn Trinh nói: “Anh không đi ngủ à?”
Lừa Dung Doãn Trinh lên giường, có làm như vậy mới có thể để cho cô làm việc mà quỷ không biết thần không hay.
Dung Doãn Trinh nghiêng mặt đi tới nhìn Loan Hoan. Trong lòng có quỷ của Loan Hoan đem đầu mình co rụt vào trong chăn không giám nhìn lại Dung Doãn Trinh. Trong lòng bất ổn không yên, có phải là Dung Doãn Trinh đã phát hiện ra cái gì rồi không?
Tiếng bước chân nhẹ nhàng đi đến bên giường. Người lên giường rất dè dặt. Cẩn thận giống như đang thăm dò, rất nhanh, hơi thở của Dung Doãn Trinh đã lan ra khắp giường. Điều chỉnh tư thế của mình, tay anh ngập ngừng dừng ở phía eo của Loan Hoan. Loan Hoan không né tránh, bàn tay sau eo bắt đầu di chuyển, Loan Hoan vẫn không hề né tránh. Bàn tay sau thắt lưng dùng lực một chút, Loan Hoan thực sự đã nằm trong lòng Dung Doãn Trinh.
Giọng nói của Dung Doãn Trinh trên đỉnh đầu Loan Hoan vang lên, mang theo một chút vui sướng: “Vừa nãy anh còn nghĩ sẽ bị em đá xuống giường.”
Khuôn mặt nằm trong vòng tay của Dung Doãn Trinh, Loan Hoan nhắm mắt lại.
Nửa giờ sau, cuối cùng Loan Hoan cũng chờ được tiếng hít thở đồng đều của Dung Doãn Trinh. Dựa theo loại thuốc cho Dung Doãn Trinh uống thì anh sẽ ngủ đến trưa mai mới có thể tỉnh lại.
Sáng sớm, sáu giờ hai mươi phút, Loan Hoan không tìm thấy Dung Doãn Trinh trên giường. Tình hình đột nhiên xảy ra khiến Loan Hoan giật nảy mình, đây là như thế nào?
Rõ ràng hôm qua Dung Doãn Trinh đã uống hết cốc sữa đó, không phải nói là tận buổi trưa mới tỉnh lại được sao? Loan Hoan mở to đôi mắt, sau đó, theo bản năng gọi một tiếng “Dung Doãn Trinh.”
Sau khi Loan Hoan gọi xong một tiếng kia thì nghe thấy tiếng bước chân. Dung Doãn Trinh xuất hiện trước giường của cô, anh vừa thắt caravat vừa cúi lưng xuống, đồng thời anh cũng gác một chân lên đầu giường.
Anh cúi lưng, quay về phía cô cười cười: “Mới sớm như vậy mà đã tỉnh rồi, anh còn nghĩ rằng em phải ngủ đến trưa đấy. Vốn dĩ kế hoạch của anh buổi sáng đến công ty, buổi chiều không đi làm để đưa em đi chơi.”
Loan Hoan ngơ ngác, tại sao Dung Doãn Trinh đã tỉnh rồi?
Dung Doãn Trinh lại nói: “Sáu rưỡi anh sẽ đi, em ngủ thêm một chút nữa đi. Khoảng tầm mười một giờ anh sẽ về, đến lúc đó anh sẽ mang em đi ăn những món ngon nhé.”
Sáu rưỡi, không, không, sáu rưỡi Dung Doãn Trinh nhất định phải ở lại trong khách sạn, nhất định.
Loan Hoan nhìn Dung Doãn Trinh, trong đầu rất nhanh chuyển động, làm thế nào để giữ Dung Doãn Trinh ở trong khách sạn từ sáu rưỡi đến chín giờ.
“Tại sao lại ngây ngô vậy?” Dung Doãn Trinh sờ sờ chóp mũi của Loan Hoan. Bởi vì động tác này mà caravat của anh cọ tới cọ lui trước ngực của cô, làm cô cảm thấy bực bội. Vì thế nghĩ cũng không nghĩ Loan Hoan liền nắm lấy caravat của anh.
Có lẽ do Loan Hoan đã dùng lực rất mạnh, cũng có lẽ, Dung Doãn Trinh không để ý. Cứ như vậy, người anh vì bị cố kéo xuống mà đã bao trùm lên người cô.
Loan Hoan cuống quýt khẽ đảo mắt lên chiếc đồng hồ đặt ở tủ đầu giường, thời gian trên đồng hồ là sáu giờ hai mươi tám. Đặt bên cạnh chiếc đồng hồ là điện thoại của Dung Doãn Trinh, điện thoại vang lên.
Loan Hoan nghĩ, người gọi đến chắc chắn là gọi Dung Doãn Trinh rời đi, nhất định là như vậy.
Dung Doãn Trinh cũng nghe thấy tiếng chuông điện thoại, tay của anh di chuyển lên.
Loan Hoan không để anh thành công tiếp nhận điện thoại, bởi vì….
Một giây sau, Loan Hoan đã hôn Dung Doãn Trinh.
Danh Sách Chương: