• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Edit: Yara

Beta: Yuè Yīng

Phía sau lưng Lý Nhược Vân là màn hình TV cực lớn, khi cô vừa dứt lời từ trong màn hình hiện ra vô số bông tuyết trắng xóa rơi xuống.

Hình ảnh Animation quả thực vô cùng, vô cùng chân thật. Lý Nhược Vân phảng phất như đang đứng ở dưới bầu trời đầy tuyết trắng, cô nói với mọi người: “Vào một ngày ở biên giới Nga – Ukraine cũng nổi lên một trận bão tuyết. . .”

Trong vũ hội, tất cả mọi người đều đang nhìn Loan Hoan, xem Dung Doãn Trinh, hoặc có thể bọn họ cho rằng sẽ được nghe câu chuyện kiểu như là dưới bầu trời tuyết trắng ở Nga- Ukraine nảy sinh một tình yêu thuần khiết.

Đứng tại nơi đó, Loan Hoan cảm giác được bản thân tựa như một khối băng, vừa động vào liền tan ra, chạm phải sẽ vỡ vụn.

Thì ra kẻ xui xẻo không phải là Orlando.

Thì ra kẻ xui xẻo là Loan Hoan.

Khóe miệng kéo lên nụ cười khổ sở, Loan Hoan quay đầu nhìn Dung Doãn Trinh, cô nghĩ, hiện tại đồng tử của cô nhất định giống như một cơn lốc xoáy, hận không thể cuốn Dung Doãn Trinh vào bên trong, cho tới khi anh nhìn không tới, cũng không nghe được.

Nhưng chỉ là vô ích, Lý Nhược Vân bày ra một màn biến hóa kỳ ảo như vậy đã thành công hấp dẫn ánh mắt của anh.

Loan Hoan khó khăn đem ánh mắt di chuyển đến trên sân khấu, cô quyết định đêm nay sẽ ở đây với tư cách là một người xem, nhất định vì vở tuồng này mà Tiểu Vân hao tổn rất nhiều tâm tư.

Trong khoảng thời gian hút hết một điếu thuốc, Lý Nhược Vân đã nói xong chuyện xưa, cô dùng sở trường vừa biểu diễn những hình ảnh sinh động vừa thể hiện câu chuyện Nàng tiên cá phiên bản khác, chuyện cổ tích xảy ra ở biên giới Nga – Ukraine. Nơi đó, trong thế giới là một màu trắng xóa như tuyết, tất cả mọi người đều nghe ra được lời nói dối, chỉ có điều họ sẽ không quan tâm xem lời nói dối đó phát sinh ở tình huống nào, dù sao, đã nói dối thì đều không đúng.

Vừa nãy Tiểu Vân nói cô ấy không biết kể chuyện cổ tích, thế nhưng rõ ràng kể rất khá ấy nhỉ, năng lực tổ chức ngôn ngữ rất tốt. Hơn nữa vẽ ra hình ảnh hai nhân vật chính cực kỳ duyên dáng, xinh đẹp, rất hiệu quả.


Loan Hoan biết ánh mắt từ xung quanh đều đổ dồn đến trên người cô, rõ ràng là tràn ngập sự khiển trách.

Không biết ánh mắt khiển trách này có bao gồm cả ánh mắt của Dung Doãn Trinh hay không. Loan Hoan không dám đi tìm hiểu, cô gắt gao nhìn chằm chằm Lý Nhược Vân.

Rốt cục, chuyện cổ tích bị dẫn dắt tới trước cảnh tượng trong hôn lễ ở nước Áo.

Không có ba tia sét đánh, Lý Nhược Vân nhàn nhạt nói: Cô mang theo lời nói dối để nhận được lời hứa của thượng đế.

Hiện trường vũ hội lặng ngắt như tờ, cho dù Lý Nhược Vân không nói rõ họ tên, nhưng với đặc điểm rõ ràng như vậy mọi người nghiễm nhiên đều hiểu người đã trộm đi tình yêu của Nàng tiên cá là ai.

Một cô gái đứng ở phía bên phải Loan Hoan có lẽ là nghe quá mức nhập tâm đã quên mất trong tay mình còn cầm ly rượu. Ly rượu rơi xuống đất phát ra tiếng vang, mỗi một tiếng vang khiến cho toàn hội trường xuất hiện tiếng xì xào bàn tán.

Đứng giữa những tiếng xì xào bàn tán đó, Lý Nhược Vân si ngốc nhìn người đứng bên trái Loan Hoan, cô nói với anh: “Dung Doãn Trinh, anh còn nhớ câu chuyện mấy ngày trước em đã nói với anh không?”

Không có người trả lời.

Gió nổi lên thổi tung làn váy màu xanh nước biển của Lý Nhược Vân, cô gái đứng ở trên sân khấu xinh đẹp muôn phần, thanh âm tràn ngập tình thơ ý hoạ: “Em rất thích, rất thích một người đàn ông, cho dù hoàn toàn không biết chút gì về người đó, em không biết anh ấy đến từ nước nào, ở đâu, họ tên là gì, mà chỉ biết là em thích anh ấy. Dung Doãn Trinh, ngày đó, người em muốn nói đến chính là anh.”

Trước mặt rất nhiều rất nhiều người, Lý Nhược Vân lớn tiếng thông báo: “Tôi từng đã nói, tôi muốn gả cho người đàn ông mua bức tranh đầu tiên của tôi. Thời điểm đó mọi người đều cho rằng tôi nói đùa, nhưng tôi thật sự không đùa. Bức tranh đầu tiên đó được một người đàn ông dùng một trăm Euro mua tại một trấn nhỏ cạnh biên giới Nga. Ba năm sau, tôi nhìn thấy nó ở trong thư phòng của người đàn ông tên là Dung Doãn Trinh. Tôi đã từng đi nửa châu Mỹ tìm kiếm người đó. Mà Tiểu Hoan, cô ấy chứng kiến tất cả, chứng kiến tôi đi từ thành phố này tới thành phố khác.”

Vẫn không có ai đáp lại lời nói của Lý Nhược Vân, Lý Nhược Vân vẫn không hề để ý, ánh mắt vẫn nhìn Dung Doãn Trinh như cũ, đối tượng nói chuyện thay đổi sang người khác: “Có lẽ, Tiểu Hoan cũng đã thấy bức tranh đó ở trong thư phòng của Dung Doãn Trinh?”

Loan Hoan ngơ ngác nhìn ánh sáng màu lam đang di động trên bể bơi, thì ra Tiểu Vân cũng biết chuyện bức tranh, vậy từ khi nào mà cô ấy cũng học được cách che giấu bí mật giống như cô nhỉ.

Lý Nhược Vân còn nói: “Tiểu Hoan, có phải cậu đã biết từ sớm? Tiểu Hoan, nếu cậu lại nói dối nữa, tớ sẽ rất thất vọng.”

Như vậy à, Phương Mạn luôn nói với Loan Hoan, mẹ con hai cô đều làm tổn thương người khác.

“Nói thật đi”, người đàn ông nói câu đó là Lý Tuấn Khải.

“Đúng vậy, hai năm trước tớ đã biết Dung Doãn Trinh chính là người đã mua bức tranh.”

Toàn hội trường lại một lần nữa vang lên tiếng xì xào bàn tán.

Làn váy xanh biển kéo dài trên mặt đất, Lý Nhược Vân chậm rãi hướng về phía Loan Hoan, tất cả mọi người nhường ra một con đường, cô cứ thế đi thẳng đến trước Loan Hoan, đứng ở trước mặt Loan Hoan nói: “Trên thế giới này người có thể khiến tôi hao hết tâm tư như vậy cũng chỉ có cô thôi, Hoan.”

“Không chịu nổi vinh hạnh đó.” Loan Hoan mở miệng, ngẩng đầu lên nhìn Lý Nhược Vân.

“Không cần nói với tôi mấy câu đại loại như xin lỗi. Trên thế giới này, cho dù là bất cứ ai gây ra chuyện như vậy tôi đều sẽ tha thứ, duy chỉ có cô, tôi không thể tha thứ.”

“Tôi cũng không tính sẽ xin lỗi cô.”

Ở trước mặt nhiều người như vậy, cô mang một thân áo giáp quá chặt chẽ.

Cô bé đứng một bên ăn mặc giống một cô công chúa nhỏ chính là con gái của quý bà vừa mới làm rơi ly rượu tên là Sophia. Dựa vào nguyên tắc yêu ai yêu cả đường đi, còn nhớ lúc Loan Hoan vụng trộm đưa cho cô bé miếng sôcôla lớn nhất, cô bé còn mỉm cười ngọt ngào. Ấy vậy mà hiện tại thì sao? Sophia dữ tợn lao đến đối mặt với Loan Hoan, vừa đi vừa nói: “Cô là một người đàn bà xấu xa, mau trả lại hoàng tử cho nàng tiên cá.”

Mối tình đầu tiên người ta luôn cho là thiên trường địa cửu, không hề do dự giương cao thanh kiếm chính nghĩa. Đứa nhỏ gần mười tuổi sức lực rất lớn, Sophia bất ngờ xô ngã Loan Hoan khiến cơ thể cô mất đi cân bằng; tại thời điểm đó Loan Hoan bắt lấy tay Dung Doãn Trinh theo bản năng.

Trong lúc đó Dung Doãn Trinh đứng ở bên trái tay cô.

Loan Hoan còn đang nghĩ tới, giống như khi đó hai người ở chân núi Alps, cuối cùng anh cũng đón được cô.


Rõ ràng ngón tay đã chạm được tay Dung Doãn Trinh, rõ ràng anh chỉ cần vươn tay ra là dễ dàng bắt lấy được tay cô. Có thể giúp cô đứng vững. Phải biết rằng tại nơi xa hoa như vậy, cảnh tượng bị ngã sấp xuống là việc vô cùng mất mặt, huống chi, đây vẫn là vũ hội được tổ chức vì cô.

Thế nhưng, không có, Dung Doãn Trinh không làm gì cả, không những thế anh còn né tránh tay cô.

Quả nhiên là con buôn chiến tranh.

Loan Hoan ngã xuống trong tư thế lưng áp mặt đất, mặt quay về hướng Dung Doãn Trinh. Lúc này, ánh mắt Loan Hoan thực sự không thể tránh khỏi ánh mắt anh.

Không có phẫn nộ, chỉ có tĩnh mịch, cảm giác lạnh lùng này làm con người ta nhịn không được run lên.

Thân thể nghiêng về phía sau sát đến một bên chiếc bàn phục vụ hình tròn, trên đó bày rượu đỏ, bánh ngọt, salad trái cây, chiếc bàn cong vẹo nghiêng về phía bên người cô, không có ai đi tới giúp, không có một ai đỡ lấy cái bàn kia, không có người nào hết!

Thứ chạm đất trước tiên là đầu, cũng may, sau lưng cô là chiếc thảm lót nhà rất dày, sau đó là lưng chạm đất, sau đó là bàn phục vụ. . .

Rất nhiều chất lỏng còn dính thứ gì đó đổ lên trên mặt Loan Hoan. Trước khi thân thể ngã xuống, Loan Hoan nhắm mắt lại, tập trung tinh thần niệm chú:

Biến mất, biến mất, biến mất, biến mất. . . .

Vào lúc ấy, điều Loan Hoan hy vọng nhất là không gian này biến mất.

Trong truyền thuyết có nói như vậy: Pháp sư nói với học trò của mình, chỉ cần con thành tâm, thượng đế nhất định sẽ hoàn thành nguyện vọng của con.

Khi thứ chất lỏng sền sệt rơi xuống từ trên trán của cô, hai bên tai phát ra thứ âm thanh như cây cỏ mùa xuân nỗ lực xuyên qua mặt đất hồi sinh. Loan Hoan chỉ biết rằng thượng đế lại bỏ qua lời thỉnh cầu của mình một lần nữa, thượng đế luôn luôn có thói quen bỏ qua lời thỉnh cầu của đứa bé tên là Loan Hoan.

Cho dù là như vậy, Loan Hoan vẫn nhắm chặt mắt lại, giờ phút này, lá gan của cô nhỏ hơn rất nhiều so với bất cứ ai. Cô sợ hãi nhất là khi mở to mắt ra sẽ có một đám người vây quanh mình, mang biểu cảm tràn ngập sự cười nhạo. Nhưng như vậy cũng không hề gì, điều mà Loan Hoan sợ hãi nhất, là ở trong đám người đó cũng có mặt Dung Doãn Trinh.

Đúng như đứa bé tên là Sophia nói, cô là người đàn bà ác độc. Lý Nhược Vân chỉ cần dùng thời gian hút một điếu thuốc nhưng lại khiến mười mấy năm tự tin của cô tan thành tro bụi trong nháy mắt.

Cũng không biết qua bao lâu, có tiếng bước chân quen thuộc hướng về phía cô, tiếng bước chân này khiến cô vui mừng khôn xiết, bước chân đó dừng lại bên người Loan Hoan.

Sau đó, có một đôi tay cầm khăn giấy chà lau trên mặt cô, khi đó Loan Hoan không dám mở to mắt, sợ rằng bàn tay đó chẳng qua chỉ là ảo giác.

Mọi người xem, tôi đã lừa anh ấy ba năm. Trong ba năm này, không ít lần châm chọc khiêu khích, một kẻ ăn trộm, kẻ lừa đảo lại có thể bắt bẻ kén chọn, thật không buồn cười sao?

Khi trên mặt được lau sạch sẽ, Loan Hoan nghe thấy Dung Doãn Trinh nói: “Mở mắt ra.”

Thanh âm dịu dàng, dịu dàng quá đỗi khiến Loan Hoan cảm kích. Cô nghe lời mở to đôi mắt.

Thứ đầu tiên Loan Hoan thấy được chính là khuôn mặt Dung Doãn Trinh, giống như vô số những ngày bình thường khác, không cười nhưng rất ôn hòa.

“Doãn. . . Doãn Trinh. . .” Loan Hoan mấp máy môi.

“Hiện tại, em không nên nói gì hết.” Dung Doãn Trinh nói xong những lời này liền kéo Loan Hoan từ trên đất lên.

Ánh đèn vũ hội cùng với toàn bộ những ngọn đèn khác đều sáng lên, khách quý đều đi về hướng bên này.

Nét mặt của Lý Tuấn Khải cùng Dung Diệu Huy nghiêm lại. Còn lại những ánh mắt khác là tràn ngập sự khinh bỉ, sự khinh bỉ này Loan Hoan cũng không hề xa lạ.

Lý Nhược Vân đứng bên người Sophia, từ đầu đến cuối nét mặt vẫn vô cùng bình thản. Ánh mắt cô ta dừng ở bàn tay đang đan vào nhau của Loan Hoan với Dung Doãn Trinh.

Khi Loan Hoan chạm phải ánh mắt dò hỏi của Lý Tuấn Khải, cô cụp mắt xuống, lại bị Dung Doãn Trinh nắm tay rất đau, bàn tay người đàn ông này cũng dùng sức thật lớn.


Dung Doãn Trinh kéo tay Loan Hoan, đứng cách Lý Nhược Vân khoảng ba bước, gằn từng tiếng nói: “Kỳ thực, tôi đã biết chuyện này.”

Chuyện này tôi đã sớm biết? Trái tim Loan Hoan đập thình thịch, cô chợt ngẩng đầu nhìn Dung Doãn Trinh.

Dung Doãn Trinh đối diện với Lý Nhược Vân, anh nói: “Lý Nhược Vân, chuyện này trước đây Loan Hoan đã nói. Có lẽ bởi vì quan hệ của hai người rất tốt, cô ấy mới không dám nói ra chuyện này. Cô ấy từng nói chờ thời điểm cô ba mươi tuổi sẽ cho cô biết tất cả sự thật, nhưng cuối cùng vẫn không kịp nói cho cô biết trước. Tôi thay cô ấy xin lỗi, cho nên, đây chỉ là sự việc khiến cho mọi người hiểu lầm.”

“Cũng may, rốt cục tôi cũng có thể đứng ở trước mặt cô nói ra hai tiếng cám ơn, Tiểu Vân, cám ơn cô!”

Sau khi Dung Doãn Trinh nói xong câu cám ơn, nước mắt Lý Nhược Vân tràn đầy trong hốc mắt, cô gắt gao nhìn Dung Doãn Trinh chằm chằm.

Dung Doãn Trinh dường như không nhìn tới hốc mắt ẩm ướt của Lý Nhược Vân. Sau khi nói xong câu cám ơn kia, anh bảo ba mình tiễn khách, rồi lôi kéo Loan Hoan, từng bước một rời đi.

Lý Nhược Vân đuổi theo, cô gọi Dung Doãn Trinh.

Dung Doãn Trinh lôi kéo Loan Hoan không để tâm đến Lý Nhược Vân vẫn còn gọi anh ở phía sau.

Sau lưng truyền đến tiếng khóc thất thanh nức nở:

“Dung Doãn Trinh, anh có biết không, vào khoảng thời gian đó, hằng năm em đều đến thị trấn nhỏ ở biên giới Nga. Em còn ngây ngô chờ đợi, chỉ cầu mong có thể gặp lại người đã dùng một trăm Euro để mua bức tranh của em.”

Rốt cuộc Dung Doãn Trinh cũng dừng bước, Loan Hoan cũng theo đó dừng lại, cô đứng sau lưng Dung Doãn Trinh, nhìn anh quay đầu về hướng Lý Nhược Vân.

Dung Doãn Trinh đang nhìn Lý Nhược Vân, còn Loan Hoan đang nhìn Dung Doãn Trinh.

Cô nghe thấy Dung Doãn Trinh nói: “Thực xin lỗi, Tiểu Vân, cô nhìn thấy bức tranh đó ở trong thư phòng tôi nhưng kỳ thực nó được bạn của tôi tặng lại cho tôi, vì hiểu lầm lớn như vậy tôi cảm thấy thật có lỗi.”

Dung Doãn Trinh lại lôi kéo Loan Hoan đi tiếp, lần này anh đi rất nhanh.

Trong mơ hồ, Loan Hoan còn nghe được tiếng khóc nức nở của Lý Nhược Vân, vừa gào vừa khóc: “Dung Doãn Trinh, em biết đó là anh, em biết người dùng một trăm Euro mua bức tranh của em là anh. . . .”

Rời khỏi vũ hội, Dung Doãn Trinh bước đi còn nhanh hơn, Loan Hoan luôn luôn bị anh lôi kéo, bởi vì như vậy khiến giày cao gót của cô rơi ra ở trên đường, nhưng Loan Hoan không dám nhặt.

Bước chân trần dẫm trên bậc thềm, hướng về phía hành lang u ám, ở chỗ góc tối, Dung Doãn Trinh khẽ buông tay.

Áp lực lớn khiến Loan Hoan lùi về phía sau, vài bước sau, cô ngã trên mặt đất.

Dung Doãn Trinh nhìn xuống từ trên cao, không còn thấy sự dịu dàng trong ánh mắt như lúc nãy ở trong vũ hội nữa, giờ đây trong đó chỉ còn giống như mũi tên nhọn.






Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK