Hắc Tương Lăng dậy sớm, mặc áo ngủ màu hồng, ưu nhã đứng chỗ khung cửa cao ngất, mắt hạnh nhìn cảnh đẹp sáng sớm phía xa.
Trong phòng cuối lầu của khách sạn hoàng gia, tầm nhìn cực kỳ đẹp, dãy núi màu xanh lá cây bị vẩy lên một mảnh sắc vàng nhàn nhạt, cảnh đẹp sáng sớm của mùa hạ thật sự đánh bại mùa thu.
Nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, ngón tay trắng mịn của cô đặt trên đôi môi căng mọng, hai mảnh môi hình như còn giữ lại hơi ấm nhàn nhạt Lôi Thiệu Đình hôn cô ngày hôm qua.
Nụ hôn kia tốt đẹp như thế, thân mật như thế, là lần đầu từ khi cô sinh ra lãnh hội được cảm giác thân mật giữa nam và nữ.
Nói ra lại buồn cười, cô cũng sinh đứa bé rồi, mà cũng không biết tư vị của nụ hôn, ngày hôm qua cô bị hôn thì cả người đều ngu ngơ, đợi đến khi Lôi Thiệu Đình buông cô ra thì cô đã bị hôn đến choáng váng đầu óc, thân thể mềm nhũn tựa vào trong ngực rộng rãi ấm áp của anh.
Ngực của anh thật thoải mái, bị anh ôm vào trong ngực, loại cảm giác đó giống như lấy được chỗ dựa tốt nhất vậy, người luôn luôn độc lập như cô, lặng lẽ rúc vào trong ngực anh.
"Thì ra yêu một người đàn ông, là chuyện dễ dàng như vậy. . . . . ." Môi hồng nhàn nhạt thở dài, cô rời khỏi cửa bước xuống đất, xoay người đi ra phòng ngủ, đi tới phòng bếp rộng rãi tiện nghi tự pha cho mình pha một tách cà phê.
Bỏ cà phê vào máy tự động nghiền cà phê, khi từ từ rót cà phê vào cái cốc màu trắng thì hương cà phê nồng nặc tràn ngập cả bên trong phòng.
Cô cầm quai tách lên, cầm cốc cà phê đi ra ngoài.
Nhưng vào lúc này, phòng khách mang phong cách châu Âu cổ điển đột nhiên vang lên tiếng điện thoại, bóng dáng mảnh khảnh lập tức đi lên trước, để cà phê xuống nhận điện thoại.
"Alo." Vì có thể bất cứ lúc nào cũng có thể nghe điện thoại của người vú từ Tokyo gọi tới, Hắc Tương Lăng đặc biệt giao phó quầy khách sạn, bất kể vào bất kỳ lúc nào có điện thoại của cô, đều có thể trực tiếp chuyển vào bên trong phòng cô, không cần ngăn chặn.
"Chào buổi sáng." Giọng nói trầm trầm, mang theo điện từ đầu bên kia truyền vào trong tai cô.
"Anh. . . . . . Làm sao gọi điện thoại tới sớm như vậy?" Hơi kinh ngạc, cô cho là mình sẽ nghe thấy giọng người vú hoặc là giọng nói non nớt của trẻ con, không ngờ lại nghe thấy giọng nói trầm thấp có sức sống của Lôi Thiệu Đình.
"Anh có thói quen sáng sớm năm giờ rưỡi rời giường chạy bộ, hôm nay chạy bộ xong sau vội lấy xe trực tiếp đến đây, muốn đón em du lịch." Ngày hôm qua đưa cô trở về khách sạn thì anh nhớ lấy số phòng của cô, sáng sớm hôm nay vội đi tới đây thử vận khí một chút, không ngờ vận số cũng không tệ lắm.
"Sớm như vậy?" Sáu giờ sáng muốn đi du lịch? Hắc Tương Lăng do dự nhìn sắc trời bên ngoài một chút.
"Buổi sáng thì không khí tốt hơn, em xuống nhanh lên một chút, anh dẫn em đi xung quanh đây ăn cơm dã ngoại." Anh đã tính toán rất tốt rồi, đi mua hai phần bữa ăn sáng trước, sau đó cùng nhau lên trên núi ăn cơm dã ngoại.
"Anh muốn mang em đi ăn cơm dã ngoại?" Trải nghiệm cực kì mới mẻ này, khiến thiên kim đại tiểu thư chưa từng ăn cơm dã ngoại bên ngoài động lòng.
"Nếu như em thích thì nhanh xuống, nhưng nhớ mặc quần dài, áo khoác mỏng, sau đó kẹp tóc dài đẹp đẽ của em lên, bởi vì anh gửi xe trên núi, đợi lát nữa em phải ngồi sau với anh đi lên núi đón gió." Anh lớn gan suy đoán, vị này thiên kim đại tiểu thư này tám phần không có ngồi qua xe máy.
"Được, anh chờ em một chút." Trong phòng, Hắc Tương Lăng đột nhiên rất chờ mong được anh mời.
Vì anh mời cô hoàn toàn khác với những quý công tử đã từng ước hẹn yêu thương với cô trong quá khứ, không có xe hơi nổi tiếng nào, không có câu nệ.
Cúp điện thoại, cô rất nghe lời ăn mặc thoải mái, cầm áo khoác bằng len màu tro lên, nhẹ nhàng đeo giày xăng-̣đan vào, cầm lấy điện thoại di động lập tức đi xuống lầu.
Bước ra khỏi thang máy, cô đã nhìn thấy Lôi Thiệu Đình một thân quần áo thể thao màu tro, anh tuấn cao lớn, hăng hái đứng ở trước quầy đại sảnh, sải bước đến gần cô, giơ tay chào hỏi cô.
"Anh nghĩ là anh sẽ phải chờ rất lâu, không ngờ động tác của em lại nhanh như vậy." Thưởng thức nhìn ăn mặc thoải mái của cô, khi không có son phấn gương mặt của cô phát ra sáng ngời.
"Em như vậy có được không?" Từ ánh mắt tán thưởng của anh, xem ra, trang phục của cô phù hợp với tiêu chuẩn của anh, nhưng cô không biết vì sao lại muốn cố ý hỏi một lần.
"Mặc như vậy rất đẹp." Anh huýt sáo, vươn cánh tay hào phóng ôm eo của cô."Anh thích nhất là cùng tiểu thư xinh đẹp này hẹn hò." Mắt đen thâm thúy mắt đen chớp chớp, đuôi mắt của anh hiện lên nếp nhăn mê người khi cười.
Cô nhìn khuôn mặt tươi cười có mấy phần giống khuôn mặt của con gái kia, tim khẽ run lên, nhìn mê mẩn.
"Sao vậy? Nhìn nhập thần như vậy là vì anh quá đẹp trai đúng không?" Lời nói đầy tự tin.d0d.;.q.đôn.
Cô vừa bực mình vừa buồn cười lắc đầu một cái, bị anh chọc cho rất vui vẻ.
"Không phải bởi vì anh đẹp trai? Vậy anh cứ nhìn thẳng anh làm gì, hai mắt nhìn đăm đăm luôn?" Mày rậm khẽ nhíu một cái, anh kéo cô đi ra đại sảnh khách sạn.
"Em chỉ là đang nghĩ, anh đã hẹn hò với bao nhiêu người phụ nữ xinh đẹp rồi? Mười có thể đánh giá thấp anh quá hay không? Hay là. . . . . . có hai mươi trở lên?"
"Hả?" Chân dài dừng một chút, anh không ngờ mình lại đần như thế, tự cầm tảng đá đập chân của mình."Cái này. . . . . . là chuyện đã qua, đừng nói lại nữa. Chẳng qua anh có thể xác định em là người phụ nữ duy nhất có vinh hạnh ngồi đằng sau anh trên chiếc xe mô tô này."
Đi tới bãi đậu xe bên ngoài, anh dùng tư thái anh tuấn đi lấy chiếc xe mô tô màu đen lóa mắt dưới ánh nắng sớm.
Cầm mũ bảo hiểm lên, vỗ vỗ ghế ngồi bằng da thật, anh kiêu ngạo khoe đồ quý.
Nhưng Hắc Tương Lăng lại bị ngoại hình màu đen sáng bóng của chiếc mô tô này dọa sợ.
Cô thật sự phải đội mũ bảo hiểm ngồi lên chiếc xe này sao?