"Anh ngàn vạn lần đừng làm theo cảm tính, anh căn bản không cần làm như vậy!" Anh muốn ở lại, vì cha tạm thời không muốn để cô đi? ! Vậy công việc của anh phải làm thế nào? "Lôi, anh nên hiểu rõ ràng đã, anh một mình ở nơi này mà suy nghĩ kĩ lại đi."
Phủ lên mền giường, cô để cho anh một không gian tỉnh táo.
Khom lưng nhặt quần áo từ trên sàn nhà, sau khi nhanh chóng mặc vào, Hắc Tương Lăng chuẩn bị đi nhanh ra phòng ngủ.
Khi tay cô đang muốn mở cửa thì giọng nói kiên quyết của anh truyền đến từ phía sau ——
"Anh đã quyết định rồi, mà quyết định này anh sẽ xin phép cha, nếu cha em không phản đối, thì chính là ngầm cho phép anh làm như vậy."
Anh hiểu được, cha Hắc muốn thấy anh thể hiện thành ý, đã như vậy, anh sẽ thuận theo ý muốn của lão nhân gia, khiến lão nhân gia thấy rõ tim của anh.
Anh thật lòng yêu người phụ nữ này, tuyệt đối không phải trò đùa.
"Anh thật sự nghiêm túc?" Quay đầu lại nhìn về phía người đàn ông cường tráng đang ngồi trên giường, kinh ngạc tràn ngập trong tim cô.
"Anh chưa từng có hư tình giả ý với em." Ngắm nhìn người phụ nữ mình yêu, trong con ngươi cực nóng của Lôi Thiệu Đình có chuyên chú và cố chấp.
Có một người đàn ông yêu cô như vậy, Hắc Tương Lăng không còn cầu gì khác rồi.
Cô kích động xoay người dựa đầu vào ngực của anh, trước khi con gái tỉnh lại, cô muốn cho người đàn ông này nhiều an ủi hơn! Cô chủ động hôn anh, mừng rỡ như điên.
************
Có Hắc Tương Lăng tán thành và Hắc Tuấn giúp một tay, Lôi Thiệu Đình tìm được chỗ đặt chân dễ như trở bàn tay.
Căn nhà của anh ở sát vách với biệt thự theo kiểu Châu Âu của Hắc Tuấn, ngôi biệt thự kia không lâu trước đây mới bán vì chủ nhà đi nơi khác.
Hắc Tuấn bỏ tay ra mua về, định sau khi con gái lớn lên một chút, sẽ xây dựng lại hai ngôi biệt thự thành một nóc, để vợ và con gái có không gian ở rộng rãi hơn.
Hiện tại để Lôi Thiệu Đình ở nhờ.
Cho nên Lôi Thiệu Đình không cần tốn nhiều sức, dừng chân ở Tokyo, mà mang Hắc Tương Lăng và Hân Nhi cùng đến biệt thự này.
Vì để cho một nhà ba người đoàn tụ, anh còn tốn cả ngày mua dụng cụ cho nhà mới, hơn nữa bằng tốc độ nhanh nhất mời công ty nổi danh gắn thiết bị webcam, để ngày sau tiện xem việc buôn bán bên phía công ty ở Đài Loan, dễ dàng mở hội nghị với nhân viên ở Đài Loan.
Thứ hai, Lôi Thiệu Đình bay trở về Đài Loan, tuyên bố trước công ty tạm thời dời đến Tokyo ở, sau khi hoạch định và an bài một chút, thứ năm anh lại bay trở về Tokyo, một nhà ba người hoà thuận vui vẻ đoàn tụ ở Tokyo.
Sau hai tháng, Lôi Thiệu Đình không sợ vất vả, bình thường qua webcam để liên hệ những hạng mục quan trọng với công ty, mỗi tuần sẽ cố định một ngày bay trở về Đài Loan họp.
Hắc Tương Lăng vẫn từ nhà đến công ty đi làm như bình thường, vào chủ nhật cô và Lôi Thiệu Đình sẽ mang theo Hắc Mộc Hân trở về nhà chính để ăn cơm chung, mà Hắc Tuấn như một người bạn thân, mỗi tuần đều đến tiếp khách, nghiễm nhiên dùng hành động để ủng hộ vị em rể chính thống tương lai này.
Hắc Mộc Thác để thành tâm của Lôi Thiệu Đình ở trong mắt, nhưng hơn hai tháng này tới bây giờ, vẫn không đề cập đến chuyện để hai người kết hôn rồi đến Đài Loan sinh sống.
Xem ra, Lôi Thiệu Đình vẫn phải tiếp tục cố gắng thôi.
"Lôi, tối nay em sẽ về trễ một chút, làm phiền anh dỗ Hân nhi ngủ, nhớ trước khi ngủ đưa một ly sữa tươi cho nó uống..., như vậy Hân Nhi sẽ ngủ tốt hơn." Mấy ngày qua, cuộc sống một nhà ba người rất đơn thuần, người vú vẫn sẽ đến chăm sóc Hân Nhi mỗi ngày như cũ, buổi tối sau khi người vú về nhà, trách nhiệm chăm sóc Hân Nhi rất tự nhiên mà rơi vào trên người hai người bọn họ.
Mỗi đêm, sau khi dỗ con gái ngủ, kế tiếp sẽ là thời gian riêng của hai người, sau đó bọn họ sẽ ngủ chung trên giường lớn.
Nhưng tình huống tối nay hơi khác, vì cô phải tham dự một buổi dạ tiệc từ thiện với cha.
"Nếu anh mệt mỏi thì ngủ trước đi, không cần chờ em đâu, bữa tiệc tối nay sẽ kết thúc rất trễ, tài xế sẽ chở em về."
"Sao đột nhiên lại muốn tham gia tiệc? Buổi sáng lúc ra cửa em không có nhắc tới chuyện này mà?" Đang ở trong thư phòng xem công văn qua webcome, Lôi Thiệu Đình xử lý công chuyện xong, tạm thời ngừng công việc, vì cuộc điện thoại này của cô mà chân mày anh khóa lại.
"Đây là công việc cha tạm thời giao xuống, dạ tiệc từ thiện này do cha và mấy người bạn cùng tổ chức, khách được mời có rất nhiều khách hàng đều là chỗ quen biết của em, theo lí em phải tham dự cùng cha." Hắc Tương Lăng nhẹ giọng giải thích cho anh nghe.
"Em có chắc cha em chỉ đơn giản muốn em đi dự tiệc? Không có mục đích khác sao?" Điện thoại vừa truyền đến, Lôi Thiệu Đình đột nhiên xông lên cảm giác lo lắng.
Với sự thông minh của anh thì làm sao không biết Hắc Mộc Thác có mục đích khác chứ? Lão nhân gia ông ấy hơn hai tháng cũng không ra tay, rõ ràng là đợi thời cơ thích hợp.
"Lôi, không nên nghĩ cha em đáng sợ như vậy như vậy." Đó là hai người đàn ông cô yêu sâu đậm, Hắc Tương Lăng thật sự cảm thấy thật khó khăn, không biết nên đứng ở bên nào mới phải.
"Được rồi, anh sẽ tự thuyết phục mình, không thèm nghĩ nghĩ đến người khiêu gợi mĩ lệ như em ở bữa tiệc đó sẽ bắt lại bao nhiêu ánh mắt của đàn ông nữa, anh cũng sẽ tận lực không thèm nghĩ nữa, cha em có an bài một vài thanh niên tài tuấn cho em biết hay không ——" Anh nói xong rất uất ức, giọng nói cũng rất chua.
"Lôi, anh có cần phải nghĩ theo hướng xấu như thế không?" Qua điện thoại, Hắc Tương Lăng cũng ngửi thấy được mùi dấm chua dày đặc của anh.
"Anh không nghĩ về lý do tốt, là vì anh nỗ lực muốn cho cha em nhìn thấy anh rất yêu em và Hân Nhi, nhưng cha em vẫn xem thường." Ở Tokyo cố gắng làm hơn hai tháng, nhưng không đả động đến tâm lão nhân gia một chút nào, điều này làm cho Lôi Thiệu Đình bắt đầu phiền não.
"Cái người này nói gì vậy. . . . . . Là vì vậy thì anh sẽ mất đi kiên nhẫn hả?" Anh phiền não khiến cô rất lo lắng, dù sao cũng là cô giữ lấy anh.
Trong lòng cô rất lo lắng, rốt cuộc anh nguyện ý vì cô mà bỏ ra bao nhiêu? Ranh giới cuối cũng của anh ở đâu? Liên quan đến yêu cầu của cha, anh sẽ làm đến cùng tất cả sao? Với lại . . . . . cuối cùng có một ngày anh sẽ mất đi kiên nhẫn rời đi không?
Lặng lẽ thở dài một cái ở trong lòng, Hắc Tương Lăng trầm mặc.
Sự trầm mặc của cô lan tràn đến đầu kia của điện thoại, Lôi Thiệu Đình mới giật mình, anh cho cô áp lực và lo lắng quá lớn rồi.
"Thôi, cứ coi như anh chưa nói những lời đó đi. Em đi đi, làm thật tốt nhé, buổi tối nhất định phải để tài xế đưa về nhà an toàn mới được, biết không?" Anh mở miệng trấn an cảm xúc đang xuống thấp của cô, trong lòng mình lại đè nén lo lắng lớn hơn.
"Ừ, em hiểu rồi." Nói thêm gì nữa thì chỉ bộc phát tranh chấp không cần thiết, Hắc Tương Lăng đành cúp điện thoại.
Cắt đứt liên lạc, hai người theo đuổi tâm tư của mình ngồi trở lại chỗ ngồi, Lôi Thiệu Đình thâm trầm suy tư muốn biết đến tột cùng Hắc Mộc Thác muốn an bài như thế nào? Mà Hắc Tương Lăng lo lắng Lôi Thiệu Đình còn có thể ở lại Tokyo bao lâu?
Lo lắng, ở trong lòng lan tràn ra, ngòi nổ chôn sâu bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.