Trong nháy mắt khi cô gật đầu, Lôi Thiệu Đình đã không kịp chờ đợi lột bỏ áo tắm đơn bạc trên người cô, anh để cô ngồi trên người mình, sau đó kéo cô vào trong ngực, hai thân thể trần truồng kề nhau chặt chẽ, anh nhẹ nói bên tai cô về tình cảnh cả đêm hôm đó của hai người, anh dùng thân thể để khơi gợi lại trí nhớ của cô.
Đêm hôm ấy, cô say rượu cực kì to gan, giống như nữ vương mà chế phục anh ở phía dưới, lúc cô và anh kết hợp, cô từng đau đến rơi nước mắt, nhưng cô lại không giảm ý muốn khống chế dục vọng của anh.
Một đêm kia, Lôi Thiệu Đình buông tay để cô kiêu gợi, mĩ lệ chủ đạo tất cả.
Hiện tại, anh nhu thuận ngửa ra, hướng dẫn cô lấy lại quyền khống chế lần nữa.
Vừa khiếp sợ vừa xấu hổ Hắc Tương Lăng quẫn bách, lúc anh hướng dẫn, tim đập đỏ mặt ôn lại trí nhớ đêm thân mật của hai người.
Sau khi kích tình ngừng lại, Hắc Tương Lăng cực kỳ yếu đuối nằm ở trên thân thể ướt mồ hôi của anh, cô mệt mỏi thở dốc, mồ hôi ướt đẫm sợi tóc, mấy sợi tóc dính trên lồng ngực của anh.
Lôi Thiệu Đình có thể lực kinh người nên tuyệt không cảm thấy mệt mỏi, dục vọng thỏa mãn khiến toàn thân anh thoải mái.
Từ trên giường ôm cô lên, sải bước đi vào bên trong phòng tắm, hai người ngâm mình trong bồn tắm, hưởng thụ thời gian tắm rửa thân mật riêng tư.
Sau khi cô khôi phục lại hơi thở hỗn loạn, anh cũng giúp cô tẩy mồ hôi hoan ái trên người đi, lấy khăn tắm bao lấy thân thể trắng nõn của cô, sau đó ôm cô trở về trong phòng.
Anh thân mật nằm bên cạnh cô, muốn ôm cô ngủ lại, nhưng lúc này điện thoại của Hắc Tương Lăng lại vang lên.
Tiếng nhạc phá hư không khí tĩnh mật lúc này.
"Là điện thoại di động của em đang kêu. . . . . ." Nhẹ nhàng rời cái ôm trong ngực anh, Hắc Tương Lăng muốn rời khỏi gian phòng đi tìm điện thoại di động.
"Đừng nhận, em cần nghỉ ngơi cho khỏe, hồi phục thể lực." Anh bá đạo ngăn lại, khiến cô đang muốn đứng lên ôm vào lòng lần nữa.
Trong thời khắc hai người hưởng thụ ước hẹn thân mật, anh không cho phép cô vì bất cứ chuyện gì mà phân tâm.
"Có thể là điện thoại quan trọng ——" Cô khó khăn nhìn anh, bởi vì cuộc điện thoại này có thể là do người vú gọi đến, từ trước đến giờ cô sợ nhất là để lỡ mất điện thoại có liên quan đến con gái.
"Được rồi, được rồi." Anh cau mày, bị ánh mắt khẩn cầu của cô đánh bại.
Cánh tay bền chắc buông eo mảnh khảnh trắng nõn của cô ra, anh để cô thoát khỏi cái ôm trong ngực; không có cô làm bạn, anh cũng không buồn ngủ, thong thả ung dung xuống giường.
Hắc Tương Lăng nhanh chóng đứng dậy, phủ khăn tắm lên lao ra khỏi phòng, tìm được túi da của mình ở trong phòng khách.
Khi cô tìm thấy điện thoại di động thì tiếng chuông lại ngừng.
Cô cầm điện thoại di động lên nhìn, dãy số hiển thị trên màn hình là số điện thoại của người vú.
"Tôi là Tương Lăng đây, bà vú, vừa rồi là bà gọi điện thoại tìm tôi sao?" Cô lập tức gọi điện thoại về, không phát hiện Lôi Thiệu Đình cũng đi ra từ gian phòng, đứng sau lưng cô."Cái gì? Hân Nhi bị sốt? Khi nào thì bắt đầu? Bác sĩ gia đình đã tới chưa? Được, rồi. . . . . . Tôi biết rồi, tôi lập tức trở về! Bà dặn Hân nhi đừng khóc, tôi sẽ nhanh về đến nhà thôi."
Thân thể của con gái khó chịu khiến Hắc Tương Lăng lo lắng.
Hân Nhi là ai, sao để cho cô hốt hoảng như vậy? Lôi Thiệu Đình đứng phía sau cô, nghe thấy giọng nói lo lắng của cô, nghi hoặc cau mày lại.
Hắc Tương Lăng cúp điện thoại di động, hốt hoảng xoay người muốn vào phòng tìm quần áo, lúc đang quay đầu thì va vào lồng ngực kiên cô của Lôi Thiệu Đình.
"A ~~ anh...sao anh đứng ở chỗ này?" Anh nghe thấy rồi sao? Đôi mắt đẹp kinh ngạc trợn to, cô thấp thỏm nhìn anh đang khẽ nhíu mày.
"Hân Nhi là ai ? Mà khiến em khẩn trương phải lập tức trở về như vậy?" Là ai khiến cô thà bỏ anh lại, lập tức chạy về nhà?
"Hân Nhi. . . . . . là một người rất quan trọng với em. Lôi, thân thể Hân Nhi không thoải mái, em phải về nhà đi thăm nó! Xin lỗi, em sợ không thể ở lại tiếp tục cuộc hẹn của chúng ta ——" Vội vàng đi về phía trong phòng, cô phải mặc quần áo lên trước.
"Nếu là người rất quan trọng với em, vậy với anh cũng quan trọng như thế." Bắt được cánh tay của cô, kéo cô trở lại đối mặt với mình."Lăng, anh trở về với em."
Anh muốn biết Hân nhi là nhân vật nào, từ vẻ mặt kinh hoảng của cô thì xem ra, hình như cô rất quan tâm đến Hân Nhi này, hơn nữa còn quan tâm hơn quan tâm anh gấp bội.
Một trận ghen tuông phát ra từ đáy lòng, Lôi Thiệu Đình cảm thấy cực kì không có tư vị.
Hắc Tương Lăng không nói nhìn anh, cảm xúc phức tạp trong nội tâm sôi trào.
Đến tột cùng cô có nên dẫn anh đi gặp Hân Nhi hay không? Hiện tại có phải là lúc thích hợp không?
Vốn là đang chủ động đến gần anh, sau khi nói yêu cầu qua lại thì cô sẽ suy tính nói cho anh biết sự tồn tại của Hân Nhi, nhưng cô hy vọng có thể nói sau khi quan hệ của hai người càng thêm ổn định, rồi tìm một cơ hội an bài cho Hân Nhi và anh gặp mặt.
Nhưng tình huống bây giờ lại thay đổi, kế hoạch để Hân Nhi và hắn gặp mặt có lẽ phải làm trước. . . . . .
Như vậy thật sự có được không? Anh có thể tiếp nhận Hân Nhi hay không?
Nội tâm Hắc Tương Lăng giãy dụa, suy tư hồi lâu, cuối cùng cô cũng quyết định ——
"Được, em dẫn anh đi gặp Hân Nhi."
Được rồi, nếu số mạng đã an bài để anh có cơ hội gặp Hân Nhi vào lúc này, cô cần gì phải cản trở? Không bằng thuận theo tự nhiên thôi.