“Đúng thế. Anh có thích không?” Thư Trạch hỏi.
Mạc Kham hơi ngạc nhiên, bữa tối dưới ánh nến lãng mạn này khiến anh nhớ tới chút chuyện năm xưa. Một lúc lâu sau, anh vuốt vuốt mái tóc vàng mềm mại của Thư Trạch, trả lời: “Tôi rất thích.”
Thư Trạch nhìn sắc mặt Mạc Kham. Mặc dù anh nói “Tôi rất thích” rất tự nhiên, nhưng trong đôi mắt màu hổ phách lại dấy lên cảm giác đau buồn thương tâm.
Thư Trạch cảm thấy trái tim mình đột nhiên nhói đau, hơi gượng gạo đáp: “Để em dọn đi vậy.”
Thư Trạch nói xong định ra dọn dẹp hết thức ăn trên bàn.
Mạc Kham vươn tay ra túm lấy cổ tay cậu: “Đừng, tôi còn chưa ăn đồ em làm mà.”
Thư Trạch quay lại nhìn Mạc Kham. Rõ ràng Mạc Kham không hề vui vẻ gì, thậm chí trông anh còn rất buồn bã nữa, Baidu đều lừa đảo cả!
Mạc Kham kéo Thư Trạch ngồi vào bàn, lúc này anh mới nhìn rõ những thứ Thư Trạch đã chuẩn bị. Món khai vị, món chính, súp, salad, điểm tâm ngọt hay rượu đỏ đều có đủ, nhưng tất cả đều là phần ăn cho một người. Mạc Kham nhìn chai rượu đỏ, loại này không phải loại hảo hạng gì, nhưng có lẽ Thư Trạch cũng không am hiểu lắm. Anh cầm dụng cụ mở nắp chai, rót cho mỗi người một ly.
“Em mua rượu không nếm thử sao?” Mạc Kham nâng ly rượu, hơi chau mày nhìn Thư Trạch.
Thư Trạch nhìn khuôn mặt Mạc Kham, bỗng dưng cảm thấy trái tim đập hơi rộn. Cậu cầm ly đế cao lên cụng ly với Mạc Kham rồi nhấp một ngụm, hàng lông mày lập tức nhíu lại, thực sự cái món rượu này, cậu không thích chút nào.
Mạc Kham nhấp rượu, đối với người đã nếm qua đủ loại rượu đỏ như anh mà nói, mùi vị loại này cũng không ngon lắm, nhưng dù sao cũng là tâm ý của Thư Trạch.
“Sao em chỉ chuẩn bị phần cho một người?”
Thư Trạch há hốc miệng, không biết nên giải thích thế nào. Cậu quen ăn thịt sống, dù đã biến thành người vẫn luôn thích ăn thịt sống như trước.
“Tôi biết rồi.” Mạc Kham đặt ly rượu xuống, “Em muốn tôi đút em ăn?”
Thư Trạch tròn mắt nhìn, không phải ý cậu là thế này. Nhưng một giây sau, Mạc Kham đã vươn tay ra, anh còn “A” một tiếng.
Không hiểu sao Thư Trạch bỗng cảm thấy mặt mình nóng hừng hực, cúi đầu cẩn thận cắn miếng thịt Mạc Kham đưa tới. Sau khi nuốt xuống, cậu hơi ngượng ngùng nói: “Anh ăn hết đi, em không thích ăn…đồ ăn phương Tây.”
Suy nghĩ một lúc, Thư Trạch mới nhớ ra danh từ “đồ ăn phương Tây” này.
Mạc Kham hơi ngạc nhiên, mỉm cười nếm thử đồ ăn Thư Trạch làm, hương vị vậy mà khá ngon: “Vậy sao em không nấu cơm? Bữa tối dưới ánh nến lãng mạn cũng có thể nấu đồ ăn Trung Quốc mà.”
“…Lần sau em làm thử xem?” Thư Trạch chớp chớp mắt. Ban nãy cậu chỉ tìm cách làm đồ ăn phương Tây, còn tưởng rằng bữa tối dưới ánh nến lãng mạn của con người chỉ có đồ Tây, hơn nữa…đồ ăn Trung Quốc cậu cũng không thích ăn! Đồ ăn nào cũng đều có thịt rau lẫn lộn. Với tư cách là một động vật ăn thịt, cậu không thể chấp nhận nổi bất kì loại rau củ nào.
“Nấu cơm là được rồi, không cần nến nữa đâu.” Mạc Kham đáp.
“Được!” Thư Trạch vội vã gật đầu, trong đầu bắt đầu nghĩ xem ngày mai sẽ tập làm. Các bước làm đồ ăn Trung Quốc đều rất phức tạp, có lẽ không dễ làm giống đồ ăn phương Tây.
Sau khi ăn xong, Thư Trạch tự giác dọn dẹp bát đũa mang đi rửa. Cậu đã quyết định sẽ chăm sóc thật tốt cho tên sen của mình, mấy việc thế này đương nhiên không thể bắt sen làm được.
Mạc Kham nhìn bóng lưng bận rộn của Thư Trạch trong bếp, dường như bỗng hiểu ra vì sao con người ta sẽ kết hôn, khi có vợ và khi không có vợ rất khác nhau.
Mạc Kham xoa trán, quăng ý nghĩ linh tinh này ra sau đầu. Anh lên lầu vào phòng ngủ tìm điện thoại, Kỳ Chu đã trả lời tin nhắn của anh.
“Sếp, đây là bạc hà mèo.”
Bạc hà mèo? Mạc Kham chưa từng nuôi mèo nên cũng không biết đó là thứ gì. Anh mở Baidu lên tra một lúc mới hiểu, cái thứ này đối với mèo cũng giống thuốc của con người.
Nhưng mà…cái này cũng có hiệu quả đối với người sao?
Mạc Kham lướt lướt, biết được trước giờ chưa từng có người nào có phản ứng đối với bạc hà mèo.
“Mạc Kham, ôm~” Thư Trạch dọn dẹp bát đũa xong chạy vù tới phòng Mạc Kham. Quả nhiên anh ở trong đó, liền xông lên ôm chầm một cái.
Mạc Kham đặt điện thoại qua một bên, đưa tay bế Thư Trạch lên. Thư Trạch hơi mông lung nhìn anh, thân thể lại thành thực quấn lấy anh.
Mạc Kham nhớ tới một số lần ít ỏi nhìn thấy Kỳ Chu vuốt ve mèo, bắt đầu xoa xoa tóc Thư Trạch. Cả người cậu đều thoải mái đến mức xốp mềm, híp mắt hưởng thụ đãi ngộ, toàn bộ giác quan trong cơ thể đều tập trung vào nơi được Mạc Kham vuốt ve.
“…….”
Mạc Kham ôm Thư Trạch lên giường. Anh phát hiện ra, từ cổ Thư Trạch có thể phát ra mấy tiếng “gừ gừ” nhè nhẹ, giống hệt như lúc Kỳ Chu sờ mèo.
Thư Trạch hơi hé mắt nhìn Mạc Kham: “Sao không sờ tiếp nữa?”
“Tôi biết cái lá lúc nãy là gì rồi.” Mạc Kham không trả lời câu hỏi của Thư Trạch, anh nói.
Cả mèo Thư Trạch, à không, cả người Thư Trạch đã bị Mạc Kham sờ sờ vuốt vuốt đến mềm nhũn, qua một lúc lâu mới hiểu anh đang nói tới lá gì.
“Là cái gì thế?”
“Bạc hà mèo.” Mạc Kham đáp.
“Bạc hà mèo là cái gì?” Thư Trạch mơ màng nhìn Mạc Kham. Anh giải thích đơn giản về bạc hà mèo cho cậu.
Thư Trạch há miệng, cậu chưa bao giờ biết đến thứ đồ này…. Hơn nữa, cái thứ đó thế mà có hiệu lực với toàn bộ động vật họ mèo ư!?
“Tiếp theo không phải em sẽ nói với tôi rằng thật ra em là một con mèo chứ?” Mạc Kham nửa đùa nửa thật hỏi.
“Sao thế được.” Thư Trạch phủ nhận ngay lập tức, mèo quá yếu ớt, sao cậu có thể là mèo được.
“Vậy sao em lại có phản ứng đối với bạc hà mèo?” Mạc Kham hỏi. Dựa theo những thông tin trên mạng, con người không thể có phản ứng với bạc hà mèo được.
“Không biết!” Thư Trạch chớp mắt. Cậu cũng không muốn lừa Mạc Kham, chẳng qua cậu sợ anh sẽ bị chuyện này hù doạ, khả năng tiếp nhận của nhân loại hình như không tốt cho lắm.
Mạc Kham vừa định nói gì đó, điện thoại của anh bỗng vang lên. Anh cầm điện thoại lên nhìn, là một dãy số lạ.
“Xin chào.”
“Xin chào, Mạc tổng.” Đầu dây bên kia là một giọng nam cởi mở.
Lỗ tai Thư Trạch giật giật, vòng tay ôm cổ Mạc Kham, ghé tới bên anh.
Mạc Kham nhìn cậu, miệng trả lời bên kia: “Chu tổng, có chuyện gì sao?”
“Bữa tiệc tối nay Mạc tổng không tới, thật là đáng tiếc. Không biết tối mai liệu có thể hân hạnh được mời Mạc tổng đi ăn tối không?” Chu Tiến Nguyên cười hỏi.
Thư Trạch chau mày, không vui lắm.
Mạc Kham liếc nhìn vẻ mặt Thư Trạch, đáp: “Được.”
“…..”
Chu Tiến Nguyên không ngờ thế mà lại hẹn được, vui đến mức giọng điệu lạc đi, vội vàng đáp: “Chiều mai anh tan làm tôi sẽ tới đón anh.”
Mạc Kham qua loa “Ừ” một tiếng rồi cúp máy. Thư Trạch vốn đang treo trên lưng anh giờ vô cùng tủi thân rúc rúc vào góc giường. Mạc Kham lại gần, đưa tay xoa xoa lưng cậu.
Thư Trạch xoay người lại, túm lấy tay Mạc Kham, vành mắt cậu ửng đỏ: “Ngày mai anh không về đây sao?”