Mạc Kham không có ý đả kích Thư Trạch, lập tức phủ nhận: “Không phải không tin em, chỉ là tôi không dễ nuôi cho lắm đâu.”
Thư Trạch gãi mũi, nói với vẻ chân thành: “Em sẽ cố gắng.”
Dù sao… chỉ cần mỗi tháng có một triệu nhân dân tệ là có thể nuôi sống Mạc Kham rồi. Thư Trạch ôm ý nghĩ như vậy, ngơ ngẩn để trí tưởng tượng bay xa tới cảnh ngày ngày Mạc Kham đều ở nhà với cậu, vuốt lông cho cậu, không nhịn được nhoẻn miệng cười tươi rói.
Còn vì sao Thư Trạch lại cho rằng chỉ với một triệu đã nuôi được Mạc Kham ấy à, bởi vì một triệu đối với một con báo đốm chưa bao giờ gặp phải thứ gì lớn lao như vậy, là một số tiền rất nhiều, nên cậu rất đơn thuần cảm thấy như vậy là đã đủ nuôi Mạc Kham.
Vì vậy nói là phải làm ngay. Dưới sự hỗ trợ kỹ thuật của Mạc Kham, Thư Trạch bắt đầu hiểu cách dùng các phần mềm livestream. Với sự hướng dẫn đơn giản từ Mạc Kham, cậu thành công live game Vận Mệnh.
Cuối cùng nền tảng phát sóng thì vẫn phải tìm tới đài Cẩu Nha do anh ba Mạc Kham làm chủ, nhưng Mạc Kham phải đảm bảo sẽ không đánh tiếng với anh ba, để cho Thư Trạch tự lập bằng chính sức mình.
Còn vì sao Mạc Kham nhất định phải để Thư Trạch tới Cẩu Nha thì lý do rất đơn giản, bởi vì ngoại hình Thư Trạch rất đẹp. Ở trong cái thời đại ai cũng chỉ nhìn mặt này, muốn trở nên hot hit rất đơn giản, chạy sang nền tảng khác chẳng phải tạo cơ hội cho đối thủ cạnh tranh của anh ba nhà mình ư?
Vì vậy, con đường làm streamer của Thư Trạch cứ thế bắt đầu.
Game Vận Mệnh có tổng cộng 7 chủng tộc và 10 chức nghiệp. Sau khi được Mạc Kham để cử, Thư Trạch chọn nghề thích khách của tộc yêu quái. Tộc yêu quái có 4 loại nguyên hình lần lượt là mèo, chó, rắn và hồ ly, mỗi loại đều có những ưu điểm riêng. Ví dụ như mèo có năng lực siêu tốc độ, chó có lực đánh sát thương cao, rắn có siêu nọc độc còn hồ lý có năng lực thao túng tương đối mạnh.
Có thể nói, thích khách mèo có sự nhanh nhẹn đặc trưng của động vật họ mèo đúng là một chức nghiệp dành riêng cho Thư Trạch.
Còn Mạc Kham, anh là một người biết giữ chữ tín, đã nói sẽ không đánh tiếng thì nhất định sẽ không làm thật. Mạc Kham cũng không thể để tâm tới việc livestream của Thư Trạch, nguyên nhân đơn giản là do anh bận quá, ở Mỹ không có thời gian xem livestream của Thư Trạch.
Thời gian gần đây đúng là Mạc Kham rất bận rộn, một tuần chỉ có thể tới chỗ Thư Trạch được một lần. Đến cả người nhận nuôi con mèo con kia tới cũng là Mạc Kham nhờ Thư Trạch giao hộ.
Còn việc Thư Trạch đã livestream nổi tiếng như thế nào, Mạc Kham lại nghe được từ miệng các nhân viên trong tiệm Starbucks bên cạnh công ty.
“Hôm qua bồ có xem livestream của Trạch Trạch không? Cậu ấy đúng là thiên thần mà! Sao có thể đẹp tới vậy chứ á á á!”
“Trạch Trạch đáng yêu thật đó, trước đây trên mưa đạn* có rất nhiều người gọi chồng đúng không? Cậu ấy rất nghiêm túc nói cậu ấy có người thầm mến rồi, không cho mọi người gọi cậu ấy là chồng.”
*Mưa đạn là những dòng comment chạy qua màn hình khi đang livestream.
“Trạch Trạch đúng là mẫu bạn trai lý tưởng của tôi, vừa đẹp trai vừa chơi game giỏi lại còn chung thuỷ, cậu ấy tốt quá đi mất! Bạn gái cậu ấy chắc chắn rất hạnh phúc!”
“Thưa quý khách, cà phê của anh.”
“…..” Mạc Kham bưng cà phê ra khỏi cửa Starbucks.
Thật ra với tư cách là ông chủ, tạm thời không nói tới nhà ăn của công ty cao cấp như thế nào, mặc dù có thích Starbucks hơn thì anh cũng không cần phải đích thân đi mua. Chẳng qua là hôm nay Kỳ Chu không có mặt ở công ty, đúng lúc anh cũng rảnh rỗi nên mới tự đi, tiện thể ra ngoài hít thở không khí.
Mang cà phê về văn phòng, Mạc Kham đăng nhập vào nền tảng Cẩu Nha bằng máy tính. Đề xuất đầu tiên trên bảng thịnh hành của game Vận Mệnh là tên Thư Trạch, với 2.8 triệu người xem.
Hôm nay là cuối tuần, vì thế con số người xem ban ngày nhiều như vậy là rất ấn tượng.
Mạc Kham chống cằm xem livestream một lúc, phát hiện Thư Trạch lúc livestream quả thực tuân thủ châm ngôn “im lặng là vàng” một cách triệt để. Các streamer khác lúc livestream đều lải nhải hết từ chuyện này sang chuyện khác để tạo hiệu quả livestream, hoàn toàn không giống Thư Trạch. Mạc Kham xem mất mười phút mà không thấy cậu nói câu nào.
Dù như vậy, vẫn có rất nhiều mưa đạn bay lên không ngừng, tất cả đều là quỳ liếm nhan sắc. Mạc Kham cạn lời. Người người nhà nhà đều đam mê cái đẹp, đến chính anh cũng mê sắc đẹp nên đâu có quyền nói gì người khác.
Bên cạnh đó thì đúng là Thư Trạch chơi game rất tốt. Thích khách mèo cần đến tốc độ tay, tốc độ tay của Thư Trạch cực kỳ nhanh nhạy. Sau khi trận đấu 1v1 kết thúc, giao diện tổng kết hiển thị lên màn hình, bấy giờ Mạc Kham mới biết nhóc này đã thắng 100 trận liên tiếp.
“Không live nữa, cảm ơn quà của mọi người. Hẹn gặp lại.”
Ngồi xem livestream tầm mười phút mà Mạc Kham chỉ nghe thấy Thư Trạch nói đúng một câu như vậy, nói xong tắt giao diện cái phụt, màn hình livestream đen ngòm.
“Nhóc con này đúng là tùy hứng.” Mạc Kham nhấp một ngụm cà phê, cười.
Vừa mới dứt lời đã nghe tiếng thông báo Weibo vang lên ting ting. Mạc Kham không để ý lắm, qua loa nhấn đóng thông báo rồi bật livestream xem lại. Thông báo Weibo vang lên ting ting vài tiếng nữa Mạc Kham mới sờ tới điện thoại, nhìn lướt qua thì nhận ra tất cả đều là tin nhắn từ Thư Trạch.
Sau khi mở lên nhìn lướt qua, anh phát hiện vài tin nhắn chuyển khoản, vì hạn mức chuyển khoản tối đa mỗi lần chỉ được mười nghìn tệ, một ngày chuyển được nhiều nhất là năm mươi nghìn tệ nên mỗi ngày Thư Trạch chuyển khoản tổng cộng năm lần.
Mạc Kham trả lời Thư Trạch bằng một dấu chấm hỏi, Thư Trạch nhanh chóng trả lời lại.
【 Năm mươi nghìn tệ có đủ bao anh một ngày không? 】
Mạc Kham gõ gõ lên mặt bàn, anh hơi buồn cười. Đây là lần đầu tiên có người hỏi anh vấn đề thế này. Xuất phát từ tâm lý muốn đùa dai, anh nhắn trả lời Thư Trạch một tin “Em thấy sao?”
Nhìn thấy câu trả lời của Mạc Kham, Thư Trạch méo cả miệng. Năm mươi nghìn tệ đương nhiên là không đủ rồi, Mạc Kham tốt như vậy, sao có thể chỉ xứng với năm mươi nghìn tệ được. Nhưng mà tài khoản của cậu mỗi ngày chỉ chuyển được tối đa năm mươi nghìn thui!
Vậy nên Thư Trạch đành tội nghiệp gõ chữ.
【 Em chuyển hết tiền lương của em cho anh được không? 】
“……”
Lần đầu tiên bị người ta đập tiền vào mặt, Mạc Kham hơi khó xử. Anh nhận lấy tiền chuyển khoản của Thư Trạch, sau đó trả lời cậu.
【 Năm mươi nghìn cộng thêm một bữa tối, tôi sẽ cân nhắc. 】
“Gràooo!” Thư Trạch kích động nhảy dựng lên, “Bữa tối bữa tối bữa tối! May quá hồi trước mình có luyện cách làm cơm kiểu Trung Quốc!”
Thư Trạch vừa lẩm bẩm vừa bùng nổ tốc độ tay nhắn tin trả lời Mạc Kham, sau đó cậu chạy ù vào phòng thay quần áo chuẩn bị đi siêu thị.
【 Anh chờ chút, em sẽ làm một bàn tiệc lớn cho anh! 】